“Nhưng em đã tiến vào rồi, còn đứng trước mặt anh, ở cạnh anh, cho dù anh muốn đuổi em ra cũng đuổi không được, anh xem, khoảng cách hiện tại của chúng ta, gần đến nổi em có thể nắm lấy tay anh.” Phong Quang mạnh dạn cầm lấy tay anh, vẻ mặt bướng bỉnh nghiêm túc, cô dùng hành động nói với anh cô đã quyết định mọi chuyện, mười đầu trâu cũng không kéo lại được.

Ngón tay An Đồng giật giật, cuối cùng nhịn không được mà cầm lại tay cô, khi chạm đến ánh mắt không dám tin của cô, anh bất đắc dĩ cười một tiếng, anh trước đây đối với hành vi thân mật của cô chưa từng đáp lại, “đi trồng hoa hồng trắng thôi.”

“Được!” Phong Quang đáp ứng, nhưng lại như cũ không động tay.

An Đồng hỏi cô, “Sao vậy.”

“không muốn thả tay anh ra.”

“Vậy không cần thả.”

“Thật tốt.” âm thanh của cô ngọt ngào, mang theo tươi cười thỏa mãn đến gần anhtừng bước, đang muốn ngồi xổm xuống nhìn anh rõ hơn nhưng chỉ trong giây lát, cô bịanh kéo ngồi lên đùi anh, cô nhanh chóng muốn đứng dậy lại bị tay kia của anh ngăn lại.

“Đừng cử động.” Giọng nói của anh vang lên bên tai cô.

Phong Quang đỏ mặt nói: “Nhưng mà… như thế sẽ đè nặng chân của anh.”

“không sao, em rất nhẹ.” Rất nhẹ, cũng rất nhỏ, cô ở trong lòng anh, thân người nhỏ nhắn mềm mại làm cho tay anh khẩn trương, ôm thế nào cũng thấy trong lòng cònkhông đủ, “Phong Quang.”

“Dạ…” cô đáp lại khe khẽ, đỏ ửng trên mặt thế nào cũng không giảm bớt.

anh lại gọi tên cô một lần nữa, “Phong Quang.”

“Sao vậy? Em còn chưa nhổ xong đám tường vi hồng này đâu, không phải anh nói muốn trồng hoa hồng trắng sao?” Vừa nãy cô nghĩ không cần rời khỏi anh mới tốt, nhưng hành động thân mật khiến người ta mặt đỏ tim đập hiện tại làm cho cô hậnkhông thể lâm trận bỏ chạy.”

Chỉ còn lại một đóa tường vi hồng.

“Để lại một đóa tường vi hồng này đi.” Mắt An Đồng dưới ánh mặt trời lây nhiễm một sắc màu ấm áp, anh không biết nhớ tới chuyện gì, thần sắc lại mềm mại một phần, “Chúng ta sẽ trồng hoa hồng trắng xung quanh nó.”

Phong Quang thích từ “chúng ta” này, tiếng cười của cô cực kỳ ngọt ngào, “Được, thế thì chừa lại một đóa tường vi hồng.”

Như vậy, tường vi hồng không còn dư thừa nữa, chỉ có màu trắng đơn thuần giản dị vây xung quanh nó, rốt cục không dung được sắc hoa khác.

“Mẹ của anh là một người mẹ rất tốt.” An Đồng bỗng nhiên nói chuyện, rất đột ngột, trước khia anh chưa bao giờ chủ động nhắc tới những chuyện có liên quan đến mẹ mình.

Ngẩng đầu nhìn anh, nửa khuôn mặt nghiêng qua, đường cong đó vẽ lên một hình dáng hoàn mỹ, cô rất an tĩnh.

“Nhưng sau đó bà ấy phát hiện, chăm sóc một đứa trẻ bị bệnh so với một đứa trẻ khỏe mạnh, thì người mẹ đó sẽ càng thêm chói mắt trong đám người khác, từ ngày đó cuộc sống của anh đã bị cướp mất.”

Phong Quang cầm tay anh.

anh cúi đầu, gần như lẩm bẩm rất nhỏ, “anh không hiểu, được người khác chú ý và đồng tình thật sự có cảm giác thỏa mãn như vậy sao, vì thế mà anh trở thành vật hy sinh của bà ấy.”

Tranh thủ đồng tình và chú ý, lý do đơn giản như vậy, thật sự chỉ đơn giản như vậy, An Đồng mất đi cuộc sống học tập như người bình thương, mất đi quyền lợi được chạy nhảy, anh ngồi trên xe lăn mười ba năm, mỗi ngày không ngừng kiên trì thử các loại đề nghị của bác sĩ, tiến hành từng cái huấn luyện đau đớn, châm chọc như thế, còn có nụ cười cổ vũ của mẹ anh, đến hiện tại anh còn có thể nhớ lại mọi thứ.

Vì sao phải nhớ kỹ? An Đồng không biết, chắc là vì không thể quên được.

“An Đồng.” Giọng của Phong Quang rất nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng, “Bây giờ, cuộc sống của anh đã trở lại, ai cũng không cướp đi được, em cam đoan với anh.”

Cho nên, đừng lo lắng nữa.

Cái xác cô giấy ở dưới cây đa đó, ai cũng không thể phát hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện