"Vân tỷ hôm qua thức đêm quay phim, hiện tại đầu óc choáng váng không thoải mái, phải ngồi nghỉ một lát mới có thể tiếp tục làm việc."

Một nữ sinh dáng người hơi mập, lời lẽ chính đáng nhìn nhân viên công tác nói.

Dứt lời, nhân viên công tác lại nhìn mắt chuyên viên trang điểm, rồi lại nhìn nghệ sĩ bên kia, không khỏi có chút khó xử, "Chính là dựa theo thứ tự, hiện tại đã đến phiên Vân tỷ."

"Không hiểu sao? Vân tỷ không thoải mái, thức suốt đêm đã rất mệt, chẳng lẽ các người muốn Vân tỷ lát nữa té xỉu sao?!" Nữ sinh tức giận mắng hắn.

Bên tai ồn ào nhốn nháo, Vu Yên xoa xoa giữa trán, trí nhớ bị bắt tiếp thu ký ức từ thân thể này có chút đau đớn.

Ngồi một lát, đầu cũng bớt đau, cô lại có chút nghi hoặc, vì sao không thể nhớ được thế giới đã xảy ra những chuyện gì? Hệ thống: "Mỗi lần chuyển thế giới, ký ức của ký chủ về thế giới cũ sẽ được thanh trừ, đây là nguyên tắc."

Vu Yên: "......"

Cái nguyên tắc chó má gì!

Bất quá thời gian mắng chửi hệ thống cũng không có.

Sau khi tiếp nhân ký ức từ nguyên chủ, cô hiện tại đối với thân thể này chính là vô cùng đồng tình, không, phải là vô cùng phẫn nộ mới đúng!

Vu Yên lúc này đang ngồi trong một căn phòng trang điểm.

Cái người được gọi là Vân tỷ đang ngồi đọc tạp chí. Diện mạo cô ta có thể nói là thuộc về yêu diễm. trang điểm đậm kiểu Tây, diện mạo thuộc về loại hình yêu diễm, trên người mặc một bộ lễ phục màu đen, khe ngực khoét sâu vô cùng hút mắt.

Nữ nghệ sĩ tham gia bộ điện ảnh lần này muốn nhân cơ hội buổi họp báo thu hút sự chú ý, có lẽ lần này không vượt mặt được Vân tỷ kia.

Lúc này nhân viên công tác đã gấp gáp vô cùng, người chủ trì bên ngoài cũng đã gọi tên, nếu không nhanh chóng ra ngoài chắc chắn sẽ làm người suy đoán.

"Vân tỷ cô sao còn chưa đi ra ngoài?"

Một nhân viên khác lại vội vàng chạy vào, nghệ sĩ trong phòng trang điểm bên cạnh cũng đều đã chuẩn bị xong, mà người trong phòng này vẫn chưa chịu đi ra ngoài.

Nhưng mà mặc kệ cho bọn họ gấp gáp, Vân tỷ kia vẫn như cũ, ngồi yên không động đậy, mà người trợ lí bên cạnh thì tiếp tục nghiêm trang cường điệu, "Tôi đã nói rồi, Vân tỷ thân thể không thoải mái, cần phải nghỉ ngơi, bằng không đợi lát nữa nói không chừng sẽ ngất xỉu."

Nói xong, một nữ nghệ sĩ bên phòng hóa trang không nhịn được cười ra tiếng.

Vu Yên thuận thế nhìn cô gái vừa mới bật cười kia, một tiểu hoa đán mới xuất đạo không lâu, gần đây khá nổi tiếng.

Vu Yên không hiểu người này nghĩ gì, Vân tỷ kia có vẻ là người tâm cao khí ngạo, nhưng mà có lẽ là người ta có chỗ đứng, phải biết rằng này trong giới cũng không phải là ai đều có thể đắc tội.

"Để tôi ra ngoài trước đi."

Một nữ sinh tóc ngắn đang đọc sách trong phòng bỗng đứng lên.

Trên người mặc một bộ tây trang, ngũ quan tuy không kinh diễm nhưng lại vô cùng dễ nhìn, cả người có khí chất thanh tân thoải mái lại tự tin.

Thấy cô gái không để bụng chuyện thứ tự, nhân viên công tác đương nhiên là vô cùng cao hứng, vộ vàng mang cô ấy ra ngoài.

Buổi họp báo ngày hôm nay là để quảng bá cho một bộ điện ảnh chiếu trong dịp Tết sắp tới, quay bởi một đạo diễn nổi tiếng, cũng tụ tập đông đảo các nghệ sĩ nổi danh. Có thể tham gia vào bộ phim lần này chính là một cơ hội tốt, thù lao khỏi cần bàn cãi.

Nơi nhiều nghệ sĩ tụt tập với nhau lại càng là nơi nhiều thị phi, đặc biệt là trong một buổi họp báo thu hút nhiều chú ý như thế này, ai cũng không muốn mất đi hào quang vào tay người khác.

Người vừa thay Vân tỷ đi ra ngoài chính là nữ ba của bộ phim lần này, suất diễn của người ta nhiều hơn Vân tỷ kia, cho nên thứ tự gì đó, cô ta cũng không để ý.

Mà Vu Yên ngồi xem xét hoàn cảnh của nguyên chủ, nhất thời không biết nên đồng tình với nguyên chủ như thế nào.

Nguyên chủ gia cảnh không tồi, nhưng lại đi theo người mình thích tham gia giới giải trí.

Gương mặt như nguyên chủ ở giới giải chính là xếp được vào hạng nhất đẳng. Cho nên ở giới giải trí lập tức được coi là một bình hoa.

Giá trị nhan sắc cao, cho nên vừa tham gia không lâu đã hấp dẫn vô số nhan phấn, đồng dạng người có ý đồ xấu cũng nhiều. Nguyên chủ sau đó liên tục bị người chơi xấu, bôi đen.

Tính cách nguyên chủ hướng nội, không biết lấy lòng người, rất nhiều tài nguyên, cơ hội đều không nắm bắt được. Nhân khí nguyên chủ cũng đặc biệt cao, cộng thêm hoàn toàn không biết cách đối nhân xử thế, ở nơi tràn ngập đấu đá như giới giải trí, nguyên chủ làm vướng mắt một nữ minh tinh tính tình xấu, liền bị người ta triệt để bôi đen, nói cô bị bao dưỡng, làm tiểu tam.

Tiếng xấu đồn xa, đến cả sinh hoạt thường ngày của cha mẹ nguyên chủ cũng bị ảnh hưởng, nguyên chủ mắc bệnh trầm cảm, nghĩ quẩn trong lòng rồi tự sát.

Vu Yên cảm thấy lần này phải thay đổi vận mệnh nguyên chủ, đánh vào mặt những người dở trò bôi đen nguyên chủ, cũng làm cho nữ nhân chơi ám chiêu kia nhìn xem, không chỉ phải trả lại những gì cô ta gây ra cho nguyên chủ, phải để cho cô ta biết thế nào là sống không bằng chết.

"Vân tỷ, lần này nên đến lượt chị!" Một nhân viên công tác khác lại đi đến nhắc nhở.

Thấy vậy, cô trợ lý kia lại vẻ mặt khó xử nói: "Chính là Vân tỷ vẫn có chút choáng váng trong đầu, khả năng còn cần nghỉ ngơi một chút."

Vân tỷ, Chu Lệ Vân, người này luôn ỷ vào sau lưng có kim chủ, tác phong tương đối kiêu ngạo.

Thấy vậy, Vu Yên liền buông chăn trên người xuống, đứng dậy nói: "Để tôi ra ngoài trước đi."

Dứt lời, những người khác đều quay lại nhìn cô, Vân tỷ kia cũng chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, nhìn khuôn mặt trẻ trung tinh xảo, âm dương quái khí nói: "Cẩn thận một chút, váy dài như vậy, cẩn thận bị người dẫm lên."

Dứt lời, nữ nghệ sĩ khác đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói lời nào, nhân viên công tác cũng có chút xấu hổ.

Vu Yên nhàn nhạt cười một tiếng, "Đa tạ Vân tỷ quan tâm, tôi sẽ chú ý."

Nói xong, cô tùy tiện nhấc làn váy dài trên mặt đất lên, đi khỏi phòng trang điểm.

Nhân viên công tác cũng lập tức theo sau.

Những người khác cũng lại tiếp tục ai làm chuyện nấy, Vu Yên này trước đến nay đều như vậy, không vui không giậm, trừ khuôn mặt ra thì toàn thân thật sự không có chỗ nào hợp với giới giải trí.

Đi ra khỏi phòng chờ, người chủ trì trên đài đang phỏng vấn một đám diễn viên. Vu Yên cùng mấy diễn viên đảm nhân vai phụ ở dưới sân khấu chờ đến lượt.

Đối với việc Chu Lệ Vân nhằm vào mình, cô cũng không có thời gian ở lại đấu đá miệng lưỡi với cô ta. Trong trí nhớ, người này luôn khi dễ nguyên chủ. Vu Yên chịu đi ra ngoài trước, cũng không phải là muốn giúp cô ta, cô chỉ là tranh thủ để lại chút ấn tượng tốt với những người khác trong phòng, về phần Chu Lệ Vân kia, cơ hội chỉnh cô ta còn nhiều.

"Cô mặc váy này không bất tiện sao?" Bên cạnh Lý Khê không khỏi tò mò nói.

Đứng ở hậu trường lúc này có năm diễn viên, nhóm người thứ hai đi lên không phải có hậu trường thì là nhân khí tương đối tốt, Lý Khê là một tiểu thịt tươi gần đây rất được ưa thích, là loại tiểu ca tươi tắn như ánh mặt trời.

Tuy rằng đóng cùng một phim nhưng hai người trước nay cũng không nói với nhau được mấy câu.

"Cũng có chút không tiện, chỉ cần anh không cố ý giẫm vào váy tôi là được rồi." Vu Yên có chút đùa cợt trả lời.

Nhìn gương mặt tươi cười ngọt ngào của người bên cạnh, Lý Khê có chút giật mình, cũng tươi cười trêu đùa lại, "Không nhất định, chân tôi dài thế này rất có khả năng giẫm vào, cô nhớ cẩn thận đấy."

Nói xong vài nam nghệ sĩ bên kia chuẩn bị lên sân khấu cũng đều cười cười, từ bên đó mắng một tiếng, "Từ Khê thật là nhẫn tâm a!"

Nam nghệ sĩ tranh đấu với nhau cũng không nghiêm trọng như bên nữ, rốt cuộc diễn lộ bất đồng, cho nên cũng thoải mái trò chuyện phiếm vui vẻ với nhau.

Vu Yên đứng ở kia cũng nở nụ cười, thẳng đến khi có nhân viên công tác lôi máy ra muốn chụp trộm các cô bên này, bọn họ lại đứng đắn đứng nghiêm chỉnh không cười không nói, rốt cuộc vẫn phải có ý thức giữ gìn hình tượng.

Một nhóm bốn người đứng chờ một lát, đến khi người chủ trì mời nhóm tiếp theo lên sân khấu thì một nam sinh mặc tay trang màu lam mới khoan thai bước tới.

Nam sinh mới tới thần sắc có chút kiêu căng. Bất quá dung mạo chính xác thuộc về loại hình tiểu sinh tuấn mỹ, người này gần đây tham gia một tác phẩm hiện đại khá nổi tiếng, cho nên nhân khí tương đối cao.

Nhưng mà nhìn thấy hắn, Vu Yên trong lòng không khỏi có chút phẫn nộ. Nguyên chủ chính là vì người kia, Dương Tranh, mà tiến vào giới giải trí.

Hai người vốn là bạn đại học, nguyên chủ yêu thầm Dương Tranh, nhưng người này với nguyên chủ luôn là không nóng không lạnh. Dương Tranh diện mạo tốt, một lần được chọn vào một bộ võng kịch liền nổi tiếng.

Mà nguyên chủ thấy mình cùng người mình thích càng ngày càng ca cách, cho nên cũng ở một lần cơ duyên xảo hợp đồng ý tiến vào giới giải trí, nỗ lực đuổi theo bước chân Dương Tranh.

Người này vẫn tiếp tục không nóng không lạnh với nguyên chủ, đối xử với cô như lốp xe dự phòng, cần thị gọi đến, không cần thì ngoảnh đầu làm ngơ. Cuối cùng, khi nguyên chủ rơi vào hoàn cảnh bị người người chửi bới, hắn lập tức phủi sạch quan hệ với nguyên chủ. Hoàn toàn làm tròn vai một tra nam.

"Được rồi, mời Dương Tranh, Lý khê, Vu Yên, Lưu Thiên Dụ, Đồng Dịch lên sân khấu!"

Người chủ trì dứt lời, fan mâm hộ bên dưới đã điên cuồng gào thét, Vu Yên duy trì vẻ mặt mỉm cười, dẫn theo làn váy chậm rãi đi lên cầu thang, Lý khê đằng sau còn tri kỷ đỡ cánh tay cô, tựa hồ sợ giày quá cao sẽ bị ngã.

"A a a a a!"

Fan bên dưới vẫn tiếp tục gào thét đến chói tai, MC để bọn họ đứng thành hàng, bởi vì váy Vu Yên quá dài cho nên hai nam sinh đứng cạnh cũng hảo tâm giúp Vu Yên chỉnh lại đuôi váy rồi mới đứng ở bên cạnh.

Phát hiện một tổ đa phần đều là những nam sinh đẹp trai, người chủ trí lập tức đem microphone đưa cho Lý khê bên cạnh, để bọn họ tự giới thiệu.

Chờ đến phiên Vu Yên giới thiệu xong, nữ chủ trì lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Tôi thấy các nam diễn viên đẹp trai đứng đây, vừa rồi đều chung tay giúp Vu Yên chỉnh lại váy, có phải ngày thường mọi người ở đoàn loàn phim quan hệ cũng rất tốt?"

Nguyên chủ hướng nội, ngày thường cũng chỉ đơn giản cùng người khác khách khí vài câu, đối mặt với tình huống này nguyên chủ chắc đã lúng túng không biết nên làm sao.

Nhưng mà hôm nay có cơ hội tiếp xúc với đông phóng viên nhà báo, lại có thể gia tăng đề tài độ cùng võng hữu hảo cảm, cớ sao mà không làm.

Nhìn các phòng viên, Vu Yên cầm microphone, nghe vậy cũng chỉ là cười cười nhìn người chủ trì, "chắc là bởi vì tôi lớn lên đẹp đi?"

Dứt lời, người chủ trì ngâyngốc, Lý khê bên cạnh cũng không được nhịn nhìn cô, "Đúng đúng đúng, lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nữ như cô, thiếu chút nữa sáng mù mắt tôi."

"Ha ha ha ha!" Những người khác cũng nở nụ cười.

Đối với việc Vu Yên tự luyến bôi đen mình, mọi người đa phần đều cảm thấy buồn cười, cũng có chút thay đổi ấn tượng.

Đặc biệt là Dương Tranh, hắn liếc nhìn cô gái, trên người một bộ váy dài màu hồng nhàn, tóc dài hơi uốn, khuôn mặt tinh xảo hôm nay trang điểm lên lại càng thêm thu hút người, miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, một đôi mắt hạnh thanh triệt sáng ngời, hoàn toàn không có vẻ né tránh, không tự tin trong dĩ vãng, cô không phải là người cao lớn có chỗ đứng nhất, nhưng lúc này lại chính là sự tồn tại lóa mắt nhất, làm người không thể rời mắt.

Chỉ có mấy ngày không gặp, Dương Tranh không rõ vì sao người kia lại có biến hóa lớn như vậy, cả người giống như thoát thai hoán cốt, nhưng gương mặt như cũ vẫn là gương mặt kia, chẳng lẽ là mấy hôm trước bị người ta mắng vài câu mới biến thành như vậy?

"Được, phía dưới cho mời Dương Tranh tới làm một chút tự giới thiệu." Người chủ trì lập tức thu hồi đề tài, tiếp tục đem lưu trình phát triển xuống dưới.

Lấy lại tinh thần, Dương Tranh thuận thế tiếp nhận microphone không nhanh không chậm tự giới thiệu, nhưng ánh mắt lại không tự giác nhìn về Vu Yên bên kia.

"Tôi nghe nói cậu và Vu Yên là bạn đại học, vậy hai người chắc cũng đã quen biết nhau khá lâu đi?" Nữ chủ trì hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, biết nên nói đề tài gì.

Nữ chủ trì Dứt lời, Dương Tranh dừng một chút, còn chưa mở miệng thì bên kia Vu Yên đã mở lời: "Ta cũng là nghe người ta nói mới biết được chúng ta là bạn cùng trường, hiện giờ lại cùng giới, đích xác là có duyên."

Nghe vậy, ánh mắt Dương Tranh khẽ biến, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tinh xảo của nữ tử, trước kia vẫn luôn là hắn phủi sạch quan hệ hai người, bất quá cũng là vì không tiện mà thôi, hiện tại tình huống lại trái ngược rồi?

Nói xong, nữ chủ trì gật gật đầu, sau đó tiếp tục hàn huyên những đề tài khác, cũng không tiếp tục hỏi thêm.

Đằng sau còn hai nhóm người nữa, cho nên người chủ trì nhanh chóng cho bọn họ đi xuống, đợi lát nữa tham gia chiếu thử.

Vu Yên chuẩn bị quay về phòng trang điểm chỉnh trang lại một chút.

Bất quá còn chưa đi đến phòng hóa trang thì đã bị một người chặn lại trên hành lang, sau đó kéo cô đi đến cửa thoát hiểm vắng người.

Nhìn người đối diện vẻ mặt giận giữ, Vu Yên chớp chớp mắt, hơi mỉm cười, "Có việc?"

Trên khuôn mặt thanh lệ lúc này không còn ái mộ, nhiệt tình mà hoàn toàn là thờ ơ, xa cách. Dương Tranh trong lòng có chút không thoải mái, một tay nới cà vạt trên cổ, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: "Cô vừa rồi có ý gì?"

Cửa an toàn rất nóng, Vu Yên cảm thấy mình sắp chảy mồ hôi, có chút sợ lớp trang điểm, chỉ có thể nhàn nhạt cười một cái, "Không phải anh nói chúng ta ở trước công chúng không cần biểu hiện quá thân mật sao? Tôi đây là đang nghe anh nha?"

"Em ở giận tôi?!" Dương Tranh cúi đầu, có chút bất đắc dĩ bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, "Tôi xin lỗi, mấy hôm trước ngữ khí quả thật không tốt, tôi cũng chỉ hy vọng em hiểu chuyện một chút, giới giải trí cũng không đơn giản như em nghĩ đâu."

Mấy ngày trước, nguyên chủ đánh bạo chủ động mời Dương Tranh đi ăn cơm.

Người rất quyết đoán, cự tuyệt nguyên chủ, còn nói nguyên chủ không có đầu óc, hiện tại nơi nơi đều là paparazzi, không chú ý sẽ bị scandal, bị công chúng ghét bỏ.

Nguyên chủ lúc ấy vô cùng đau lòng, cảm thấy Dương Tranh không thích mình, hơn nữa tuy kĩ thuật diễn của nguyên chủ đúng là không khen nổi, nhưng nhân khí một chút cũng không thua kém Dương Tranh, cũng không biết hắn từ đâu có cảm giác ưu việt hơn người như vậy.

"Tôi hiểu, anh nói rất đúng, chúng ta đích xác không nên tiếp xúc quá nhiều, rốt cuộc nơi nơi đều là paparazzi, nếu như bị chụp lén, Trương tỷ khẳng định lại sẽ mắng tôi." Vu Yên không để bụng cười một cái, sau đó chậm rãi đem cánh tay rút ra khỏi tay hắn.

Dương Tranh cảm thấy lời này của cô có chút không đúng,nhưng không biết nên phản bác như thế nào, dùng ngữ khí hòa hoãn nhìn cô nói: "Bất quá hôm nay đám phóng viên chắc sẽ đi theo những người khác, tối nay tôi có thời gian, lát nữa cùng đi ăn một bữa cơm đi."

Bộ dáng giống như dỗ dành trẻ con, Vu Yên cố nhịn cười, quay đầu nhìn bốn phía không người, thanh âm bình đạm, "Đừng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, giới giải trí không đơn giản như anh tưởng tượng đâu."

Nói xong, cô trực tiếp xoay bỏ đi.

Thấy vậy, Dương Tranh lập tức kéo cổ tay cô, có chút không kiên nhẫn nói: "Em còn ở giận tôi? Tôi không phải đã giải thích rồi sao?"

Cánh tay dùng sức vung ra, Vu Yên lui về phía sau một bước, vẻ mặt trào phúng nhìn hắn: "Ngại quá, tôi không muốn dây dưa với người không hiểu chuyện."

Quen biết lâu như vậy, nguyên chủ vì hắn làm nhiều thứ như vậy, người vẫn luôn âm dương quái khí, mờ ám nhất định không thừa nhận quan hệ hai người, nói hắn tra nam vẫn còn lời cho hắn.

Dương Tranh cho rằng cô đang giận dỗi, lại hít sâu một hơi, tiến lên, cầm lấy hai vai cô, ngữ khí mềm mại dỗ dành, "Vu Yên, tôi xin lỗi em mà,mấy hôm trước đúng là ngữ khí tôi không tốt, to tiếng với em, em đừng giận nữa được không? Buổi tối đưa em đi ăn, em cũng biết gần đây tôi thật sự rất bận rộn, luôn phải chạy show khắp nơi, hôm nay mới có thời gian đi cùng em."

Không nghĩ tới người này còn thích động tay động chân, Vu Yên lập tức lui về phía sau vài bước, vẻ mặt nhìn hắn, "Anh bận? Vậy tôi nhàn rỗi lắm sao? Anh muốn thì tôi phải đi? Anh nằm mơ à?!"

Nói xong, Vu Yên cũng không màng vẻ mặt xanh mét của hắn, trực tiếp xoay người đi, bất quá giày cao gót quá cao, cô không đi nhanh được, nhưng trong lòng tràn đầy tức giận, chỉ là vừa ra khỏi cửa thoát hiểm, cô chợt nhìn thấy một người đang đứng gọi điện thoạt ngay gần đó.

Người đàn ông mặc âu phục màu đen, thân hình cao lớn đĩnh bạt,ngũ quan tuấn lãng, thần sắc nhàn nhạt, cầm di động cùng người nói chuyện gì đó.

Nhìn thấy hắn, Vu Yên sợ tới mức lập tức liền dừng bước, tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ ở đây. Vu Yên có chút xấu hổ, không biết người này có nghe được cô và Dương Tranh nói chuyện hay không.

Nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, ánh mắt Đường Càn dừng một chút, một đôi con ngươi sâu không thấy đáy bình tĩnh nhìn cô, tay cầm điện thoại cùng người bên kia nói "Được", sau đó tắt điện thoại đi.

Mà Dương Tranh đuổi theo sau lưng Vu Yên, vẻ mặt vẫn còn xanh mét nhìn thấy cô đứng lại thì, "Vu Yên cô...... Càn ca." Nhìn thấy người đứng gần Vu Yên, Dương Tranh thần sắc thay đổi, tức giận trên mặt hoàn toàn không thấy đâu.

*Chương này gần 3900 chữ ôi chưa bao giờ làm một chương dài như thế này... 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện