Editor: @Diệp Thanh Thu

Beta: @Aki Re

Phó Khuynh ngoan ngoãn "Nga" một tiếng, tiếp nhận nhiệt kế đặt vào trong miệng.

Thời gian này đột nhiên trở nên thực an tĩnh, Phó Khuynh dùng dư quang trong khóe mắt quét qua nhìn hắn vài lần, phát hiện hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Qua vài phút, thời điểm nàng cho rằng hắn sẽ vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống thì bỗng nhiên hắn đem ánh mắt chuyển hướng về phía nàng, dùng ngữ khí thực bình đạm mà nói: "Đưa nhiệt kế cho ta."

Nghe tiếng, Phó Khuynh đem nhiệt kế ngoan ngoãn đưa cho hắn.

Nàng biết mình căn bản không có phát sốt, vừa mới nãy bất quá là do mặt đỏ bị hắn nhìn thấy, lại không biết như thế nào mở miệng, nên chỉ còn biết thuận thế mà nghe theo hắn thôi.

Lúc này đây, Giang Thời nhìn thoáng qua nhiệt kế, liền đem đặt lại chỗ cũ.

Lần này lại không có tránh ánh mắt của Phó Khuynh, bình tĩnh mà nóng rực nhìn nàng.

"Ngươi vừa nãy đều nghe được có phải không?" Tiếng nói trước sau của hắn vẫn thật dễ nghe, nhưng thật cẩn thận mà nghe thì sẽ phát hiện thanh âm mang theo vài phần khẩn trương hoảng loạn, thấp thỏm bất an.

Phó Khuynh sửng sốt một chút, gật gật đầu, "Ân" một tiếng.

Con ngươi của nàng nửa mở, sắc mặt không thay đổi, đang nghĩ lát nữa nên làm sao tiếp thu lời hắn thổ lộ mới tương đối ổn thỏa? Bằng không lát nữa trong chốc lát mặc kệ hắn nói cái gì, nàng đều sẽ gật đầu nói "Được"?

Như vậy có quá có lệ hay không? Bằng không...

Nàng đang yên tĩnh nghĩ ngợi, Giang Thời bỗng lên tiếng đánh gãy suy nghĩ.

"Thực xin lỗi." Ba chữ đơn giản rơi xuống, không có nửa phần dừng lại xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Phó Khuynh: "..."

Vẻ mặt mộng bức, hắn đây là có ý tứ gì?

.....

Ra khỏi phòng bệnh, Giang Thời đi theo dãy hành lang đi rất xa mới dừng bước.

Hắn vừa mới thiếu chút nữa hít thở không thông đến mức không thở nổi, hắn sợ từ trong miệng anh ấy toát ra một câu cự tuyệt, rốt cuộc hắn biểu hiện đến như vậy, người ấy bài xích ý vị như vậy thật rõ ràng.

Quả nhiên là không thích hắn.

Cho nên, hắn mới nói câu xin lỗi với anh ấy, bởi vì căn bản hắn không có biện pháp đi tiếp thu câu "Không thích" kia của anh ấy.

Âm thầm dựa tường hao tổn tinh thần trong chốc lát, đáy lòng dâng lên một tia khả năng xác định, chung quy vẫn là hắn dọc theo hành lang quay lại phòng bệnh.

Lại phát hiện nàng cũng không ở trên giường bệnh, hắn xoay người mở cửa nhà vệ sinh ra, quả nhiên nhìn thấy nàng.

Bởi vì một cái cánh tay bị thương, lúc này sứt sẹo mà dùng một tay mở típ kem đánh răng.

Trong lòng tự trách không cần nói cũng biết, hắn nhấc chân đi đến bên người nàng, từ trong tay rút kem đánh răng ra, vặn nắp lại lấy ly rót nước cho nàng, xong lại lập tức đứng một bên.

Phó Khuynh thấy hắn kỳ kỳ quái quái đi ra ngoài lại trở về, một bên đánh răng vừa nghĩ.

Chẳng lẽ là bởi vì mình bị thương ở cánh tay, hắn không thể tiếp nhận, cho nên mới xin lỗi với mình?

Nhưng mà nàng vừa mới hỏi qua Tả Tả, tuy rằng miệng vết thương hơi sâu, nhưng dưỡng thương một tháng là có thể hoàn toàn khôi phục.

"Ký chủ, có lẽ là hắn cho rằng ngươi không thích hắn, cho nên mới xin lỗi ngươi." Tả Tả đúng lúc lên tiếng.

Phó Khuynh cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy nó nói cũng rất có đạo lý.

" EQ của ngươi từ khi nào mà tăng lên vậy? Thật cảm động a?"

Tả Tả bĩu môi, "Mấy ngày nay ta ra sức học hành, cảm khái thâm sâu."

Nói xong từ sau mông móc ra mấy quyển sách, Phó Khuynh tò mò nhìn《 Vợ yêu trốn chạy 99 lần của tổng tài 》, 《 Nam thần ngạo kiều hàng đêm sủng ái》, 《 Hôn nhân với ngọt thê: Hàng tỉ sủng hôn 》

Không nhịn xuống ho khan hai tiếng, thiếu chút nữa đem kem đánh răng nuốt xuống, vội vàng bưng ly lên súc súc miệng.

"Không có việc gì chứ?" Giang Thời dùng ngữ khí không khó nghe quan tâm.

Phó Khuynh xoay đầu, xấu hổ mà hướng hắn cười cười: "Không có việc gì."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện