Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Aki Re
Thẳng đến khi hắn bị hôn đến mức không thở nổi, mắt phiếm thủy quang, nàng mới buông hắn ra.
Phó Khuynh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm lên khóe miệng mà gợi lên một sợi chỉ bạc.
Nửa dựa vào ghế, có một loại cảm giác quen thuộc như đã từng làm việc này rồi, không chỉ một lần mà rất nhiều lần.
Hất hất đầu, bỏ qua một bên những suy nghĩ miên man đó, đem tầm mắt đặt ở bên cạnh người nọ.
Vành tai ửng đỏ trước đó của hắn giờ đã trở nên đỏ tươi ướt át, trên má cũng đỏ bừng một mảnh, cánh môi nhiễm thủy quang, giờ phút này mảnh lông mi dài hơi run, hơi thở gấp gáp.
Dáng vẻ này của hắn làm Phó Khuynh trong đầu hiện ra bốn chữ -- tú sắc khả xan(*).
(*) tú sắc khả xan "秀色可餐": xinh đẹp, hấp dẫn.
Hiện tại, không chỉ là hắn, ngay cả nàng cũng không bận tâm tình tiết trong phim nữa.
Rũ mắt nhìn thoáng qua người nọ như cũ nắm chặt tay chính mình, ho nhẹ một tiếng đè nén khóe miệng cười nhạt.
Ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể thật ra lại rất thành thật!
Một lát sau, phim tới hồi kết thúc.
Phó Khuynh thong dong bình tĩnh mà lôi kéo hắn đi ra ngoài, rất có cảm giác yêu đương.
Trái lại Giang Thời, yên lặng đi theo phía sau, không nói gì, ngoan ngoãn đến mức kỳ lạ.
Loại không khí này, thời điểm trước kia lấy thân phận nam nhân cùng hắn ở bên nhau thập phần quỷ dị.
Dừng lại bước chân, nhìn về phía người nọ đi ở đằng sau, "Giữa trưa rồi, chúng ta trước tiên tìm một chỗ ăn cơm?"
Bỗng nhiên nghe được nàng như vậy hỏi, Giang Thời biểu tình ngẩn ra một chút, cơ hồ là buột miệng thốt ra: "Đến nhà ta đi."
Phó Khuynh: "A?"
Nam chủ khi nào thông suốt vậy? Nàng không ngại, chỉ là có phải tiến triển quá nhanh rồi hay không? Suy nghĩ một chút, khó được có chút quẫn bách, ấp a ấp úng nói: "Việc này không tốt lắm đâu."
Giang Thời không có buông tha bất luận là biến hoá nhỏ nào trên mặt nàng, thanh âm cười nhạt, "Ta là nói, đến nhà ta, ta nấu cơm cho nàng."
Đuôi lông mày Phó Khuynh hơi nhếch, sửng sốt một giây, lập tức phản ứng lại, lập tức rũ đầu xuống, "Nga" một tiếng.
Giang Thời chưa từng có nhìn qua bộ dáng tiểu nữ nhân hai má đỏ bừng, lông mi xa xăm, môi hồng răng trắng, dáng người yểu điệu thục nữ, động vào là như thỏ chạy...
Mối quan hệ như vậy, nàng như vậy, hắn trước kia như thế nào không nhìn ra là nữ nhân?
Bất quá, mặc kệ là nam hay là nữ, hắn đều thích đến mức không ngừng được.
- -----
Bởi vì từ nơi này đến nhà hắn không xa, cho nên hai người lựa chọn tay trong tay đi bộ.
Tới một chỗ tứ hợp viện liền dừng lại, Phó Khuynh vẫn là lần đầu tiên đến nhà hắn, không khỏi có chút tò mò.
Cùng trong ý nghĩ của nàng có chút bất đồng, tứ hợp viện này thiết kế cực kỳ đặc biệt, hành lang gấp khúc hai bên nơi nơi đều là cây xanh hoa cỏ, mà phía trên lấy dây nho làm trang trí nhìn ra như máy dệt, có chút cảm thấy kỳ lạ.
Giang Thời thấy nàng nhìn đến xuất thần, đơn giản giới thiệu cho nàng một chút, "Nàng cứ chậm rãi xem, ta đi nấu cơm đã."
Phó Khuynh mặt ửng đỏ một chút, "Ta và chàng cùng nhau đi?"
Giang Thời cười nhạt một tiếng, đột nhiên rất muốn sờ sờ đầu nàng, "Không cần, nàng chờ ta một chút."
Phó Khuynh xem hắn từ trong phòng dọn ra một cái ghế nằm, trên tay còn bưng đồ vật.
"Nàng trước tiên cứ ở phía dưới dây nho nghỉ ngơi một chút, ăn một chút gì lót bụng, ta nấu cơm thực mau sẽ xong thôi."
Phó Khuynh sửng sốt một chút, tùy ý để hắn vuốt đầu, cảm giác đầu quả tim đều trở nên ấm áp.
Ngoan ngoãn gật gật đầu.
Chờ đến khi Giang Thời làm xong cơm trưa, theo tầm mắt xem qua, nữ hài tử đã ngủ rồi.
Hơi ấm từ ánh nắng mặt trời theo khe hở dây nho chiếu vào trên người nàng, lưu lại bóng dáng loang lổ, thiếu nữ ngủ điềm tĩnh mà tốt đẹp.
Beta: @Aki Re
Thẳng đến khi hắn bị hôn đến mức không thở nổi, mắt phiếm thủy quang, nàng mới buông hắn ra.
Phó Khuynh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm lên khóe miệng mà gợi lên một sợi chỉ bạc.
Nửa dựa vào ghế, có một loại cảm giác quen thuộc như đã từng làm việc này rồi, không chỉ một lần mà rất nhiều lần.
Hất hất đầu, bỏ qua một bên những suy nghĩ miên man đó, đem tầm mắt đặt ở bên cạnh người nọ.
Vành tai ửng đỏ trước đó của hắn giờ đã trở nên đỏ tươi ướt át, trên má cũng đỏ bừng một mảnh, cánh môi nhiễm thủy quang, giờ phút này mảnh lông mi dài hơi run, hơi thở gấp gáp.
Dáng vẻ này của hắn làm Phó Khuynh trong đầu hiện ra bốn chữ -- tú sắc khả xan(*).
(*) tú sắc khả xan "秀色可餐": xinh đẹp, hấp dẫn.
Hiện tại, không chỉ là hắn, ngay cả nàng cũng không bận tâm tình tiết trong phim nữa.
Rũ mắt nhìn thoáng qua người nọ như cũ nắm chặt tay chính mình, ho nhẹ một tiếng đè nén khóe miệng cười nhạt.
Ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể thật ra lại rất thành thật!
Một lát sau, phim tới hồi kết thúc.
Phó Khuynh thong dong bình tĩnh mà lôi kéo hắn đi ra ngoài, rất có cảm giác yêu đương.
Trái lại Giang Thời, yên lặng đi theo phía sau, không nói gì, ngoan ngoãn đến mức kỳ lạ.
Loại không khí này, thời điểm trước kia lấy thân phận nam nhân cùng hắn ở bên nhau thập phần quỷ dị.
Dừng lại bước chân, nhìn về phía người nọ đi ở đằng sau, "Giữa trưa rồi, chúng ta trước tiên tìm một chỗ ăn cơm?"
Bỗng nhiên nghe được nàng như vậy hỏi, Giang Thời biểu tình ngẩn ra một chút, cơ hồ là buột miệng thốt ra: "Đến nhà ta đi."
Phó Khuynh: "A?"
Nam chủ khi nào thông suốt vậy? Nàng không ngại, chỉ là có phải tiến triển quá nhanh rồi hay không? Suy nghĩ một chút, khó được có chút quẫn bách, ấp a ấp úng nói: "Việc này không tốt lắm đâu."
Giang Thời không có buông tha bất luận là biến hoá nhỏ nào trên mặt nàng, thanh âm cười nhạt, "Ta là nói, đến nhà ta, ta nấu cơm cho nàng."
Đuôi lông mày Phó Khuynh hơi nhếch, sửng sốt một giây, lập tức phản ứng lại, lập tức rũ đầu xuống, "Nga" một tiếng.
Giang Thời chưa từng có nhìn qua bộ dáng tiểu nữ nhân hai má đỏ bừng, lông mi xa xăm, môi hồng răng trắng, dáng người yểu điệu thục nữ, động vào là như thỏ chạy...
Mối quan hệ như vậy, nàng như vậy, hắn trước kia như thế nào không nhìn ra là nữ nhân?
Bất quá, mặc kệ là nam hay là nữ, hắn đều thích đến mức không ngừng được.
- -----
Bởi vì từ nơi này đến nhà hắn không xa, cho nên hai người lựa chọn tay trong tay đi bộ.
Tới một chỗ tứ hợp viện liền dừng lại, Phó Khuynh vẫn là lần đầu tiên đến nhà hắn, không khỏi có chút tò mò.
Cùng trong ý nghĩ của nàng có chút bất đồng, tứ hợp viện này thiết kế cực kỳ đặc biệt, hành lang gấp khúc hai bên nơi nơi đều là cây xanh hoa cỏ, mà phía trên lấy dây nho làm trang trí nhìn ra như máy dệt, có chút cảm thấy kỳ lạ.
Giang Thời thấy nàng nhìn đến xuất thần, đơn giản giới thiệu cho nàng một chút, "Nàng cứ chậm rãi xem, ta đi nấu cơm đã."
Phó Khuynh mặt ửng đỏ một chút, "Ta và chàng cùng nhau đi?"
Giang Thời cười nhạt một tiếng, đột nhiên rất muốn sờ sờ đầu nàng, "Không cần, nàng chờ ta một chút."
Phó Khuynh xem hắn từ trong phòng dọn ra một cái ghế nằm, trên tay còn bưng đồ vật.
"Nàng trước tiên cứ ở phía dưới dây nho nghỉ ngơi một chút, ăn một chút gì lót bụng, ta nấu cơm thực mau sẽ xong thôi."
Phó Khuynh sửng sốt một chút, tùy ý để hắn vuốt đầu, cảm giác đầu quả tim đều trở nên ấm áp.
Ngoan ngoãn gật gật đầu.
Chờ đến khi Giang Thời làm xong cơm trưa, theo tầm mắt xem qua, nữ hài tử đã ngủ rồi.
Hơi ấm từ ánh nắng mặt trời theo khe hở dây nho chiếu vào trên người nàng, lưu lại bóng dáng loang lổ, thiếu nữ ngủ điềm tĩnh mà tốt đẹp.
Danh sách chương