Editor: @SamNguyễn

Beta: @Aki Re

Tiếng nói chuyện nho nhỏ, tiếng phố ồn ào, tiếng thúc giục quanh quẩn bên tai, Phó Khuynh nâng mí mắt nặng trĩu, cảm giác cả người mệt mỏi đau nhức, ngực nóng rát như bao phủ cả cơ thể.

Liếc mắt đánh giá trên dưới bốn phía, màn lụa tung bay, cửa sổ khắc gỗ, phong cách cổ xưa, mọi người cũng mặc đồ cổ xưa.

Thì ra là cổ đại.

Trước mắt tối sầm, lại hôn mê, ở giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Phó Khuynh cắn chặt răng căm giận phun tào: Lần này, nhất định phải cho hệ thống một sao đánh giá kém! Bên tai là giọng nói hấp ta hấp tấp chẳng thể lọt được vào tai của nha hoàn, Phó Khuynh thiếu chút nữa là phun cả ngụm máu! 

"Tiểu thư tỉnh rồi!"

"Tiểu thư lại ngất nữa rồi!"

......

"Tả Tả, tiếp nhận cốt truyện!" Gằn từng chữ một nói.

"Ký chủ tốt của ta, hôm nay là ngày 256 năm thứ 10 Kiến Thành, thời tiết nhiều mây âm u sắp có mưa, nhiệt độ từ 15 đến 21, do bổn hệ thống Tả Tả vì ngươi..."

"Câm miệng!" Thật là một diễn tinh, mỗi ngày lại cấp thêm cho bản thân đất diễn.

Tả Tả bĩu môi: "Ừ, đều ở trong đầu của ngươi hết rồi đó."

Một trận đau nhức kéo đến, Phó Khuynh theo bản năng run rẩy một chút, cho đến khi cơn đau giảm bớt, cô mới bắt đầu kết hợp cốt truyện với nhau.

Nguyên thân này tên là Tiêu Khuynh, là con gái của Tể tướng đương triều.

Còn nguyên nhân vì sao hôm nay cô hôn mê, là do lúc tranh đấu cùng nam chủ Tiêu Trần bất hạnh rơi xuống nước mà ra.

Nói đến nam chủ, không thể không nhắc đến bốn chữ "thay xà đổi cột", hắn ta vốn là huyết mạch thân sinh của cố Hoàng hậu lưu lại, nhưng ngày hắn được sinh ra đã bị phán định có mệnh thiên sát cô tinh.

Mây tích tụ lâu ngày trên bầu trời, lộ ra một nửa màu đỏ, nửa còn lại là mây đen giăng đầy, ý vị điềm xấu xuất hiện.

Thượng thư trọng thần đều khải tấu, xử tử Thái tử, đường hoàng nói những lời linh tinh như " Chớ chọc giận thần linh, cầu phúc vì thiên hạ thương sinh."

Trong lòng Hoàng thượng có vài phần không nỡ, không tin vào những thứ gọi là thiên mệnh, nhưng ông mới vừa đăng cơ không lâu, căn cơ không đủ, Hoàng Hậu sủng ái nhất lại là vong mệnh trong lúc sinh, ông không đủ thực lực cùng lòng tin vào hậu quả của việc chống lại thiên mệnh, liền ở trước mặt thế nhân trình diễn một vở kịch thay xà đổi cột.

Đầu tiên là lệnh cho ám vệ trả giá cao mua một đứa bé từ một cặp vợ chồng vừa mất con, dùng cái chết ngăn chặn miệng chúng sinh.

Tiếp theo đó đem đứa trẻ thật đưa đến ngôi chùa thân tín vượt qua ba năm.

Nhưng ông vẫn bất an như cũ, trắng đêm khó ngủ, bởi ông muốn con trai mình sống như một người dân bình thường, không lo cơm áo, một đời vô sầu.

Do đó, ông bí mật hẹn với người anh em tốt nhất của mình trên chiến trường, giao đứa trẻ cho hắn và che giấu cả tuổi thật của nó.

Mà người này, chính là phụ thân của Tiêu Khuynh – Tiêu Chiến.

Nhoáng một cái, đã 5 năm trôi qua.

Mà Tiêu Khuynh năm nay vừa tròn sáu tuổi, từ nhỏ được mẫu thân dung túng, ngang ngược kiêu ngạo, không thể chịu được khi có người cướp mất phụ thân yêu thương của cô.

Mỗi lần trà dư tửu hậu, nhất định phải dẫn theo vài nha hoàn nô tài gây phiền phức cho Tiêu Trần, hung hăng giáo huấn hắn.

Lần này, thấy hắn chỉ đơn độc một mình, cũng không quan tâm đến sự chênh lệch của thân thể cùng tuổi tác, liền tự cho mình siêu phàm đơn thương độc mã ra trận, ai ngờ được tay vừa chạm đến người hắn, đã bị hắn tóm được vạt áo lật trở lại, rơi vào hồ sen bên cạnh hành lang.

Cuối cùng, ngược lại được hắn cứu lên, chỉ là... bị hắn ghét bỏ ném xuống đất.

Nếu không phải được nha hoàn đi ngang nhìn thấy, chắc là đã sớm đi chầu Diêm vương rồi.

Nhưng mà, cái tính cách lạnh lùng như băng này, lại được phủ Tể Tướng nuôi lớn.

Còn tính cách kiêu ngạo ngang ngược này của cô, lại là do mẫu thân Tô thị dưỡng thành.

Có thể nghĩ đến, mấy năm này Tiêu Trần đã phải trải qua thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện