Edit: Luber
Beta: Maple
Phản ứng đầu tiên của Lạc Yên là ngây ngốc, sau khi tiêu hóa lời hắn nói rồi, theo bản năng ném vào ánh mắt khinh bỉ vào hắn.
# Không nghĩ tới ảnh đế ngươi lại là người như vậy! #
# Ôn nhuận như ngọc đâu? #
"Ảo tưởng chính là bệnh, cần phải trị!" Nhìn thấy hắn còn không thèm liếc mình một cái, tựa hồ như đang đợi một đáp án rõ ràng, Lạc Yên liền nghiêm trang đem ý nghĩ của mình nói ra.
Tuy biết rằng nói ra như thế sẽ đắc tội Kỷ Quan Lan, nhưng người này thật sự quá tự luyến, hơn nữa hắn còn hiểu lầm mình như vậy, cô thật sự không chịu nổi.
Lạc Yên nói ra làm sắc mặt Kỷ Quan Lan như đêm đen kéo tới, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy. Có vẻ thái độ của cô là thật lòng, cũng không thấy nói năng hoảng loạn, hắn chỉ là nghĩ rằng mình vừa về nước, cô liền dọn đến nhà bên cạnh, lại còn cùng hắn tham gia chung một tiết mục......
Nhiều sự trùng hợp như vậy đổ xuống, hắn ngẫm lại đều cảm thấy có âm mưu, huống chi Lạc Yên còn gặp qua bộ mặt thật của hắn!
"A ——" Kỷ Quan Lan cười lạnh một tiếng, đi thêm một bước về phía Lạc Yên, một tay chống trên tường, vây nàng trong không gian nhỏ: "Vẫn còn định ngụy trang với ta? Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Nói đi, ai kêu ngươi tiếp cận ta?"
Thời điểm hắn lại gần, Lạc Yên đã bày ra tư thế chuẩn bị công kích, chỉ là không hiểu làm sao, cô bỗng nhiên dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Quan Lan, trong ánh mắt hiện lên một ánh nước trong suốt, nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Ngươi cho rằng ta cố ý tiếp cận ngươi?" Lạc Yên bỗng nhiên cười, nụ cười rất sáng lạn, lại mang theo một chút cảm giác kỳ dị, làm Kỷ Quan Lan cảm thấy kỳ quái. Hắn đang muốn thốt ra lời nói công kích độc miệng, nói chẳng lẽ không phải sao, nhưng không đợi hắn mở miệng, vạt áo hắn đã bị cô kéo lấy.
Động tác Lạc Yên quá nhanh, sức lực quá lớn, Kỷ Quan Lan nhất thời không để ý đã bị cô kéo đến đầu cũng phải cúi xuống, khoảng cách hai người cũng càng thêm gần, gần đến nỗi hắn có thể đếm được nàng có bao nhiêu lông mi. Bị nữ nhân đánh úp, hắn bỗng nhiên có chút không được tự nhiên.
Nhưng lúc này, Lạc Yên lại bỗng nhiên bật cười, buông vạt áo hắn ra, khoảng cách hai người lại lần nữa kéo xa, cô chớp chớp mắt, tươi cười quyến rũ mà câu nhân: "Vậy ngươi cứ coi như là ta cố ý tiếp cận ngươi đi."
Kỷ Quan Lan sửng sốt một chút, cảm giác như kịch bản đi sai hướng rồi. Trong tình huống bình thường, bị người khác vạch trần không phải nên nỗ lực giải thích sao? Cô ta lại thuận thế thừa nhận như vậy?
"Đinh ——" Thanh âm của thang máy đánh gãy sự suy tư của hắn, không đợi hắn nói chuyện, Lạc Yên cũng đã đi ra khỏi thang máy, hắn mày nhịn không được nói lớn: "Uy!"
Bước chân Lạc Yên dừng một chút, Kỷ Quan Lan nhíu nhíu mày mới mở miệng nói: "Ngươi còn chưa nói là ai bảo ngươi tiếp cận ta đâu."
"Ngươi đoán xem!" Lạc Yên tươi cười xinh đẹp, ngữ khí cũng thực nhẹ nhàng, làm Kỷ Quan Lan có chút khó chịu. Lạc Yên không đợi hắn hỏi lại, liền hướng hắn phất phất tay: "Làm việc cả một ngày rồi, ta cũng nên trở về nghỉ ngơi. Hẹn gặp lại, hàng xóm ảnh đế của ta........."
Nói xong cũng không đợi hắn đáp lời, liền lấy chìa khóa mở cửa nhà mình đi vào, đóng cửa liền mạch lưu loát.
Kỷ Quan Lan đứng chôn chân tại chỗ, chân mày nhếch lên lại hạ xuống, tới tới lui lui vài lần, cuối cùng hắn lấy di động ra, gọi cho trợ lý điều tra sự tình của Lạc Yên, click mở liên hệ của người kia, lại không biết ra sao, bỗng nhiên buông xuống.
Nhìn chằm chằm vào cách cửa bị đóng lại gắt gao kia, trong ánh mắt Kỷ Quan Lan hiện lên một tia trầm mặc. Hắn muốn nhìn xem, cô rốt cuộc muốn làm cái gì!
Hừ nhẹ một tiếng, đi đến cửa nhà mình, lấy chìa khóa, mở cửa, đi vào, khóa lại, động tác cũng rất liền mạch lưu loát.
Beta: Maple
Phản ứng đầu tiên của Lạc Yên là ngây ngốc, sau khi tiêu hóa lời hắn nói rồi, theo bản năng ném vào ánh mắt khinh bỉ vào hắn.
# Không nghĩ tới ảnh đế ngươi lại là người như vậy! #
# Ôn nhuận như ngọc đâu? #
"Ảo tưởng chính là bệnh, cần phải trị!" Nhìn thấy hắn còn không thèm liếc mình một cái, tựa hồ như đang đợi một đáp án rõ ràng, Lạc Yên liền nghiêm trang đem ý nghĩ của mình nói ra.
Tuy biết rằng nói ra như thế sẽ đắc tội Kỷ Quan Lan, nhưng người này thật sự quá tự luyến, hơn nữa hắn còn hiểu lầm mình như vậy, cô thật sự không chịu nổi.
Lạc Yên nói ra làm sắc mặt Kỷ Quan Lan như đêm đen kéo tới, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy. Có vẻ thái độ của cô là thật lòng, cũng không thấy nói năng hoảng loạn, hắn chỉ là nghĩ rằng mình vừa về nước, cô liền dọn đến nhà bên cạnh, lại còn cùng hắn tham gia chung một tiết mục......
Nhiều sự trùng hợp như vậy đổ xuống, hắn ngẫm lại đều cảm thấy có âm mưu, huống chi Lạc Yên còn gặp qua bộ mặt thật của hắn!
"A ——" Kỷ Quan Lan cười lạnh một tiếng, đi thêm một bước về phía Lạc Yên, một tay chống trên tường, vây nàng trong không gian nhỏ: "Vẫn còn định ngụy trang với ta? Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Nói đi, ai kêu ngươi tiếp cận ta?"
Thời điểm hắn lại gần, Lạc Yên đã bày ra tư thế chuẩn bị công kích, chỉ là không hiểu làm sao, cô bỗng nhiên dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Quan Lan, trong ánh mắt hiện lên một ánh nước trong suốt, nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Ngươi cho rằng ta cố ý tiếp cận ngươi?" Lạc Yên bỗng nhiên cười, nụ cười rất sáng lạn, lại mang theo một chút cảm giác kỳ dị, làm Kỷ Quan Lan cảm thấy kỳ quái. Hắn đang muốn thốt ra lời nói công kích độc miệng, nói chẳng lẽ không phải sao, nhưng không đợi hắn mở miệng, vạt áo hắn đã bị cô kéo lấy.
Động tác Lạc Yên quá nhanh, sức lực quá lớn, Kỷ Quan Lan nhất thời không để ý đã bị cô kéo đến đầu cũng phải cúi xuống, khoảng cách hai người cũng càng thêm gần, gần đến nỗi hắn có thể đếm được nàng có bao nhiêu lông mi. Bị nữ nhân đánh úp, hắn bỗng nhiên có chút không được tự nhiên.
Nhưng lúc này, Lạc Yên lại bỗng nhiên bật cười, buông vạt áo hắn ra, khoảng cách hai người lại lần nữa kéo xa, cô chớp chớp mắt, tươi cười quyến rũ mà câu nhân: "Vậy ngươi cứ coi như là ta cố ý tiếp cận ngươi đi."
Kỷ Quan Lan sửng sốt một chút, cảm giác như kịch bản đi sai hướng rồi. Trong tình huống bình thường, bị người khác vạch trần không phải nên nỗ lực giải thích sao? Cô ta lại thuận thế thừa nhận như vậy?
"Đinh ——" Thanh âm của thang máy đánh gãy sự suy tư của hắn, không đợi hắn nói chuyện, Lạc Yên cũng đã đi ra khỏi thang máy, hắn mày nhịn không được nói lớn: "Uy!"
Bước chân Lạc Yên dừng một chút, Kỷ Quan Lan nhíu nhíu mày mới mở miệng nói: "Ngươi còn chưa nói là ai bảo ngươi tiếp cận ta đâu."
"Ngươi đoán xem!" Lạc Yên tươi cười xinh đẹp, ngữ khí cũng thực nhẹ nhàng, làm Kỷ Quan Lan có chút khó chịu. Lạc Yên không đợi hắn hỏi lại, liền hướng hắn phất phất tay: "Làm việc cả một ngày rồi, ta cũng nên trở về nghỉ ngơi. Hẹn gặp lại, hàng xóm ảnh đế của ta........."
Nói xong cũng không đợi hắn đáp lời, liền lấy chìa khóa mở cửa nhà mình đi vào, đóng cửa liền mạch lưu loát.
Kỷ Quan Lan đứng chôn chân tại chỗ, chân mày nhếch lên lại hạ xuống, tới tới lui lui vài lần, cuối cùng hắn lấy di động ra, gọi cho trợ lý điều tra sự tình của Lạc Yên, click mở liên hệ của người kia, lại không biết ra sao, bỗng nhiên buông xuống.
Nhìn chằm chằm vào cách cửa bị đóng lại gắt gao kia, trong ánh mắt Kỷ Quan Lan hiện lên một tia trầm mặc. Hắn muốn nhìn xem, cô rốt cuộc muốn làm cái gì!
Hừ nhẹ một tiếng, đi đến cửa nhà mình, lấy chìa khóa, mở cửa, đi vào, khóa lại, động tác cũng rất liền mạch lưu loát.
Danh sách chương