Edit: Luber
Beta: Maple
Trong lúc nói chuyện, tài xế đã nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Lúc sắp xuống xe, Lạc Yên nghiêng đầu hỏi Hạ Lan Thịnh: “Vừa nãy qua điện thoại anh có bảo thân thể ông không tốt lắm, ông ấy hiện tại thế nào rồi? Không có gì nguy hiểm chứ?"
Hạ Lan Thịnh nhìn vào đôi mắt mang đầy sự quan tâm của Lạc Yên, trong lòng liền đối với cô công nhận vài phần.
Gia đình bọn họ là như vậy, tư sinh tử tư sinh nữ rất nhiều, nhưng những người đó cứ mở miệng ra là nói về vấn đề chia tài sản.
Lạc Yên tuy rằng không nằm trong hàng ngũ tư sinh tư sinh tử tư sinh nữ, nhưng mẹ của cô - Hạ Lan Hinh là con gái lão gia, nên trong khoản phân chia tài sản cũng có một vị trí chắc chắn.
Chỉ là khi nhìn đến biểu hiện của Lạc Yên, cô rõ ràng chỉ đến quan tâm lão gia mà thôi, cô cũng không đặt nặng việc phân chia tài sản linh tinh, phần tình này trong gia đình bọn họ rất khó có.
Nghĩ như vậy, nét tươi cười trên mặt Hạ Lan Thịnh hiện ra rõ ràng hơn vài phần.
"Em yên tâm, ông đã qua giai đoạn nguy hiểm, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ thì không có vấn đề gì."
“Vậy là tốt rồi.”
Vừa nãy Hạ Lan Thịnh gọi điện thoại cho cô, chỉ nói lão gia tử đang ở bệnh viện. Lạc Yên nghe ngữ khí trong lời hắn nói, còn tưởng rằng Hạ Lan lão gia tử đã gần hấp hối đến nơi.
Kế tiếp chính là tương nhận, Lạc Yên không phải vì Hạ Lan Hinh mà kích động như vậy. Suy cho cùng thời gian cô ở cùng người Hạ Lan gia cũng không nhiều lắm. Chẳng qua sợ Hạ Lan Hinh đau buồn nên Lạc Yên mới quyết định sẽ dành nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm với bà.
Lúc Kỷ Quan Lan tìm được Hạ Lan gia, Lạc Yên đang nói chuyện phiếm với Hạ Lan Hinh. Hai ngày nay có quá nhiều việc xảy ra, cô lại không tìm được di động, cũng không biết tin tức gì bên ngoài, nên khi nhìn thấy Kỷ Quan Lan còn có chút kinh ngạc.
“Kỷ Quan Lan? Sao anh lại ở chỗ này?”
Kỷ Quan Lan nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một phen, nhìn thấy bộ dạng của cô trông không có vẻ như là bị hại, trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trên đường trở về đế đô trong lòng hắn đều lo lắng cho cô, bây giờ đã nhìn thấy người, khó tránh khỏi có chút kích động. Thậm chí còn không quan tâm Hạ Lan Hinh vẫn còn ở đây, duỗi tay một cái liền đem cô kéo vào trong lòng ngực.
Lạc Yên ngẩn người, không nghĩ tới hắn sẽ ôm mình bất ngờ như này. Dù gì hồi còn ở giang thành đóng phim, quan hệ giữa bọn họ tuy có thể coi là bắt đầu thân cận, nhưng Kỷ Quan Lan quá mức ngạo kiều, tình cảm trong lòng rất khó mở miệng nói ra. Dường như hắn chưa lần nào nói rằng hắn thích cô, thế nên hai người vẫn luôn ở trạng thái nửa ái muội. Ai ngờ được lúc này hắn lại đột nhiên ôm cô.
Hạ Lan Hinh ngồi một bên, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển thành chăm chú. Bà tất nhiên nhận ra Kỷ Quan Lan, tuy rằng biết hắn rất ưu tú, nhưng với chuyện trở thành con rể mà nói, thì phải theo cách khác.
—— Bà vừa mới tìm được con gái trở về, chưa có ý định lại đưa cô đi.
Vì thế, với nhà người khác là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt, còn với Kỷ Quan Lan lúc này lại thay đổi sang một dạng khác.
Hạ Lan Thịnh - người đưa Kỷ Quan Lan đến còn đang kinh ngạc vì Tiểu Lan Tử của Kỷ gia có hứng thú với em họ hắn, liền nhận được một ánh mắt trách cứ từ cô nhà mình —— dẫn sói vào nhà!
Hạ Lan Thịnh dừng một chút, vội vàng tiến lên để Lạc Yên giới thiệu Kỷ Quan Lan, lại nhận lại một tiếng hừ lạnh từ Hạ Lan Hinh, không khí xung quanh nhất thời cứng đờ lên.
Cũng may lúc này, chú ý tới Lạc Yên - người vừa nhận lấy thái độ khó chịu từ mẹ đứng dậy, bầu không khí xấu hổ mới có thể tan đi.
Chờ đến khi Hạ Lan Hinh rời đi, Hạ Lan Thịnh bận chờ người nhà Hạ Lan, Kỷ Quan Lan đã cô đơn hơn nửa giờ, nhưng lúc này trong phòng chỉ còn có hắn và Lạc Yên, không khí liền trở nên phấn hồng.
Kỷ Quan Lan lấy hết can đảm giữ chặt tay Lạc Yên, nhìn thẳng mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Lạc Yên, anh thích em, thật lòng rất rất thích, em có nguyện ý ở bên anh không?”
Lời nói của hắn không có gì mới mẻ, từ ngữ phát ra một mạch như vậy rồi thôi, nhưng Lạc Yên lại cảm thấy vô cùng êm tai.
Beta: Maple
Trong lúc nói chuyện, tài xế đã nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Lúc sắp xuống xe, Lạc Yên nghiêng đầu hỏi Hạ Lan Thịnh: “Vừa nãy qua điện thoại anh có bảo thân thể ông không tốt lắm, ông ấy hiện tại thế nào rồi? Không có gì nguy hiểm chứ?"
Hạ Lan Thịnh nhìn vào đôi mắt mang đầy sự quan tâm của Lạc Yên, trong lòng liền đối với cô công nhận vài phần.
Gia đình bọn họ là như vậy, tư sinh tử tư sinh nữ rất nhiều, nhưng những người đó cứ mở miệng ra là nói về vấn đề chia tài sản.
Lạc Yên tuy rằng không nằm trong hàng ngũ tư sinh tư sinh tử tư sinh nữ, nhưng mẹ của cô - Hạ Lan Hinh là con gái lão gia, nên trong khoản phân chia tài sản cũng có một vị trí chắc chắn.
Chỉ là khi nhìn đến biểu hiện của Lạc Yên, cô rõ ràng chỉ đến quan tâm lão gia mà thôi, cô cũng không đặt nặng việc phân chia tài sản linh tinh, phần tình này trong gia đình bọn họ rất khó có.
Nghĩ như vậy, nét tươi cười trên mặt Hạ Lan Thịnh hiện ra rõ ràng hơn vài phần.
"Em yên tâm, ông đã qua giai đoạn nguy hiểm, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ thì không có vấn đề gì."
“Vậy là tốt rồi.”
Vừa nãy Hạ Lan Thịnh gọi điện thoại cho cô, chỉ nói lão gia tử đang ở bệnh viện. Lạc Yên nghe ngữ khí trong lời hắn nói, còn tưởng rằng Hạ Lan lão gia tử đã gần hấp hối đến nơi.
Kế tiếp chính là tương nhận, Lạc Yên không phải vì Hạ Lan Hinh mà kích động như vậy. Suy cho cùng thời gian cô ở cùng người Hạ Lan gia cũng không nhiều lắm. Chẳng qua sợ Hạ Lan Hinh đau buồn nên Lạc Yên mới quyết định sẽ dành nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm với bà.
Lúc Kỷ Quan Lan tìm được Hạ Lan gia, Lạc Yên đang nói chuyện phiếm với Hạ Lan Hinh. Hai ngày nay có quá nhiều việc xảy ra, cô lại không tìm được di động, cũng không biết tin tức gì bên ngoài, nên khi nhìn thấy Kỷ Quan Lan còn có chút kinh ngạc.
“Kỷ Quan Lan? Sao anh lại ở chỗ này?”
Kỷ Quan Lan nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một phen, nhìn thấy bộ dạng của cô trông không có vẻ như là bị hại, trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trên đường trở về đế đô trong lòng hắn đều lo lắng cho cô, bây giờ đã nhìn thấy người, khó tránh khỏi có chút kích động. Thậm chí còn không quan tâm Hạ Lan Hinh vẫn còn ở đây, duỗi tay một cái liền đem cô kéo vào trong lòng ngực.
Lạc Yên ngẩn người, không nghĩ tới hắn sẽ ôm mình bất ngờ như này. Dù gì hồi còn ở giang thành đóng phim, quan hệ giữa bọn họ tuy có thể coi là bắt đầu thân cận, nhưng Kỷ Quan Lan quá mức ngạo kiều, tình cảm trong lòng rất khó mở miệng nói ra. Dường như hắn chưa lần nào nói rằng hắn thích cô, thế nên hai người vẫn luôn ở trạng thái nửa ái muội. Ai ngờ được lúc này hắn lại đột nhiên ôm cô.
Hạ Lan Hinh ngồi một bên, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển thành chăm chú. Bà tất nhiên nhận ra Kỷ Quan Lan, tuy rằng biết hắn rất ưu tú, nhưng với chuyện trở thành con rể mà nói, thì phải theo cách khác.
—— Bà vừa mới tìm được con gái trở về, chưa có ý định lại đưa cô đi.
Vì thế, với nhà người khác là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt, còn với Kỷ Quan Lan lúc này lại thay đổi sang một dạng khác.
Hạ Lan Thịnh - người đưa Kỷ Quan Lan đến còn đang kinh ngạc vì Tiểu Lan Tử của Kỷ gia có hứng thú với em họ hắn, liền nhận được một ánh mắt trách cứ từ cô nhà mình —— dẫn sói vào nhà!
Hạ Lan Thịnh dừng một chút, vội vàng tiến lên để Lạc Yên giới thiệu Kỷ Quan Lan, lại nhận lại một tiếng hừ lạnh từ Hạ Lan Hinh, không khí xung quanh nhất thời cứng đờ lên.
Cũng may lúc này, chú ý tới Lạc Yên - người vừa nhận lấy thái độ khó chịu từ mẹ đứng dậy, bầu không khí xấu hổ mới có thể tan đi.
Chờ đến khi Hạ Lan Hinh rời đi, Hạ Lan Thịnh bận chờ người nhà Hạ Lan, Kỷ Quan Lan đã cô đơn hơn nửa giờ, nhưng lúc này trong phòng chỉ còn có hắn và Lạc Yên, không khí liền trở nên phấn hồng.
Kỷ Quan Lan lấy hết can đảm giữ chặt tay Lạc Yên, nhìn thẳng mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Lạc Yên, anh thích em, thật lòng rất rất thích, em có nguyện ý ở bên anh không?”
Lời nói của hắn không có gì mới mẻ, từ ngữ phát ra một mạch như vậy rồi thôi, nhưng Lạc Yên lại cảm thấy vô cùng êm tai.
Danh sách chương