Yến Luân vỗ vỗ quần áo bám bụi bẩn, mặc dù biết bây giờ cô cũng chẳng tốt đẹp gì, cả người toàn mủ thối cùng đất cát. Cô nhìn đám người trước mặt, thoáng chốc mở to mắt. Nhưng chưa đợi cô kịp nói gì đã có một tiếng kinh hô còn ngạc nhiên hơn đè ép lại:

- Oa, đồng tử kép kìa.- Đường Túc cảm thán.

Khóe mắt Yến Luân giật giật. Đồng tử kép này là vào mạt thế trong một lần săn tang thi, cô bị đuổi giết đến suýt chết, không may máu tang thi bắn vào mắt. Lúc đó cô còn là người bình thường, định sẵn là chết, vậy nhưng cuối cùng nó lại trở thành một dị năng đặc biệt. Đồng tử kép có thể nhìn rõ mọi huyền cơ trên thế gian.

Yến Luân chỉ vào ánh mắt đầu tiên có thể nhìn thấu toàn bộ mọi người. Người con gái đang nằm dưới đất kia, xung quanh bao phủ một dải bạch quang huyền ảo, cô từng nhìn thấy loại ánh sáng này từ một người khác - Diêu Man, cường giả, hay còn gọi là tang thi cao cấp ở thời trung kỳ mạt thế. Hai con thú đang vờn nhau kia cũng có thánh quang bao phủ nhưng đó đại biểu cho cấp bậc thánh thú. Ánh mắt Yến Luân chuyển sang chỗ Đường Túc. Sau đó trực tiếp trợn trắng mắt quay đi. Thằng cha dê xồm từ chỗ nào ra, xung quanh là dâm khí muốn nuốt trọn luôn cả người rồi.

Lúc này Yến Luân mới nhìn đến hai con người đang ôm nhau tại kia. Xuất phát từ tâm hồn thiếu nữ của một cẩu FA, cô quyết định đánh giá hai người sau cùng, tránh cho đôi mắt chó hợp kim titan của mình bị làm hại. Nhưng mà, nhìn đến họ, cô trực tiếp bị dọa suýt nữa nhảy lại vực dung nham mà trốn.

Trùm khủng bố từ nơi nào đến, muốn cho nổ cả Trái Đất hay sao, cái lại sát khí xung thiên này là sao. Liên Túy vỗ vai Tiếu Mạn Sinh, nhẹ giọng an ủi. Hắn rũ mi, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh, một phát không sai lệch đâm Yến Luân đến nội thương. Xung quanh hắn, hắc khí lạnh lẽo lẩn quẩn như chuẩn bị cắn nuốt vạn vật. Lẫn trong hắc khí còn có một vài tia sáng đỏ, le lói nhưng rất dễ nhận thấy. Tiếu Mạn Sinh rất nhạy cảm, không biết tại sao nhưng cô cảm nhận được người này đã biết cô sử dụng tinh thần lực, lập tức thu liễm lại. Ánh sáng đỏ nhập vào người Tiếu Mạn Sinh liền biến mất. Còn hắc khí của Liên Túy vẫn thẳng tắp đâm lên trời.

Yến Luân tự mình giới thiệu trước:

- Xin chào, ta là Yến Luân.

Không đúng, Tiếu Mạn Sinh hiện tại cũng biết đây đã là ở tinh tế, mạt thế là chuyện rất lâu trước kia rồi. Cô ngại ngùng trèo từ trên người Liên Túy xuống, sau đó lén nhìn hắn một cái. A, cái cảm giác này, giống như kiểu trước kia, lúc cô còn nhỏ, mỗi khi cô bị lão cha già rồi mà còn không nên nết của mình dùng gián, chuột nhựa dọa đến khóc thét, chú hai sẽ ôm cô vào lòng dỗ dành vậy.

Nhưng mà... hình như lão cha cô đâu có mất nết, ông cực kì nghiêm túc, mà lại là độc đinh, lấy đâu ra người chú hai kia? Cô là đang nhầm tưởng sang cha người nào vậy? Tiếu Mạn Sinh xoa xoa trán, hoàn toàn chìm vào trong suy nghĩ của mình. Còn Yến Luân vừa giới thiệu, ừ, không quan tâm.

Á à, xiên chết đi chứ con khổng tước này. Yến Luân vẫn luôn để ý đến Tiếu Mạn Sinh liền ở trong lòng giơ ngón giữa, đóng cho cô một cái mác kiêu ngạo. Nhưng mà Yến Luân nhìn Hà Kỳ Mỹ nằm dưới đất, phân vân một chút, lại nhìn Tiếu Mạn Sinh. Nói thế nào đây nhỉ, Hà Kỳ Mỹ nhìn qua bạch quang bao trùm, nhưng ngũ quan theo như nhân tướng học chính là loại không tốt đẹp gì, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, Yến Luân mặc dù trước kia chỉ là một thầy bói giả nhưng mấy việc như nhìn tướng đoán tâm cũng không khó, nhất là sau khi có đồng tử kép, cô càng nhạy cảm với mấy việc như quan sát. Sở dĩ cô bỏ qua hai người Đường Túc và Liên Túy, căn bản một tên yêu râu xanh, một tên khủng bố cuồng, ai dám động vào chứ. Còn Tiếu Mạn Sinh... 

Yến Luân nheo mắt, nhỏ giọng nói:

- Mệnh cách này...

- ?

- Sau này chắc chắn sẽ nghịch thiên.- Yến Luân đang định nói thêm một tràng dài nữa lại nuốt lại.

Nhiều năm làm thầy bói bán nước bọt kiếm tiền, tật xấu lại nổi lên rồi. Ngay khi Tiếu Mạn Sinh định hỏi lại, từ trong rừng bỗng nhảy ra một người. Trích Tinh Vân nhìn Tiếu Mạn Sinh một cái, lại nhìn Liên Túy một cái, thầm nghĩ, tại sao mới chưa đến ba ngày mà hai người này đã có cảm giác thay đổi sao á. 

Lời ra đến cửa miệng lại quyết đoán nuốt lại khi thấy Trích Tinh Vân nhưng Tiếu Mạn Sinh vẫn cực kỳ lưu tâm với lời Yến Luân vừa nói. Trực giác khẳng định mỗi lời người này nói ra đều rất có trọng lượng. Chỉ là...

- Tên ăn mày này từ đâu chui ra vậy?- Trích Tinh Vân dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Yến Luân.

-...- Người ở đây đều đáng đánh như vậy à?

- Thầy Trích, đây là người hầu của em, nhận ra được nguy hiểm ở trong rừng, cô ấy không chịu được mới muốn lao vào cứu. Nhưng mà vừa rồi ở đây có chút chuyện khó nói xảy ra, Hà Kỳ Mỹ bị ngã hiện tại vẫn chưa tinh. 

Ngã xuống vực ba lần, chưa vỡ tim là may rồi. 

Tiếu Mạn Sinh cẩn thận chuyển hướng câu chuyện sang Hà Kỳ Mỹ, để Trích Tinh Vân không tra xét đến Yến Luân. Dù sao cô gái này, Tiếu Mạn Sinh nhìn trúng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện