Tiếu Mạn Sinh ngủ một đêm không mộng mị. Quả thực là giấc ngủ chất lượng tốt, sáng dậy không đau đầu, không choáng váng, sắc mặt hồng hào, muốn bao nhiêu tinh thần có bấy nhiêu. Tiếu Mạn Sinh còn phải vỗ tay khen một tiếng thuốc của Diễm Tuyết Quân là thuốc bổ chính tông. Uống một cái liền ngủ, ngủ một mạch không mê sảng mộng du gì cả, bổ thân cường thể, bảo dưỡng giấc ngủ...

Có con mẹ nó!

Mở mắt ra ngày hôm sau lại có một người nữa mất tích, vẻ mặt của Tiếu Mạn Sinh không thể dùng từ vi diệu để hình dung nữa, ánh mắt nhìn Diễm Tuyết Quân cũng như thấy kẻ thù giết cha.

Diễm Tuyết Quân vẫn che miệng cười duyên:

- Xem ra là ngươi quá mệt mỏi, ngủ thật say.

- Diễm Tuyết Quân...- Tiếu Mạn Sinh yếu ớt ngắt lời.

Cô phát hiện ra phòng của mình thành nơi nàng thích đi ra đi vào như chốn không người rồi.

- Đừng gọi ta là Diễm Tuyết Quân, đó chỉ là danh xưng của người đời mà thôi. Ngươi cứ gọi ta là Kỳ Tuyết.

Trong truyện chưa từng viết về tên của Kỳ Tuyết, hầu như đều dùng tên tự để nói về nàng để tạo cảm giác xa cách không thể với tới. Nhưng mà Diễm Tuyết Quân ở đây lại chân thật hơn nhiều, nàng ôn nhu, dịu dàng, nàng gian xảo tính kế, cũng có một mặt lãnh đạm vào lần đầu gặp gỡ. Mọi thứ hoàn toàn chân thật hơn so với cách một quyển sách.

Tiếu Mạn Sinh thật sự có suy nghĩ, nếu như bản thân không mới uống hai bát "thuốc bổ" của Diễm Tuyết Quân, cô nhất định sẽ quỳ dưới vầng hào quang chói lòa của nàng mất.

- Gọi thử ta nghe nào.- Kỳ Tuyết nhẹ giọng dụ dỗ.

Tiếu Mạn Sinh leo xuống giường chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, phát hiện trên bàn đã có sẵn đồ ăn sáng có lẽ là Kỳ Tuyết đem đến liền thản nhiên ngồi xuống ăn, tự nhiên mà gọi:

- Kỳ Tuyết tỷ tỷ.

Đương nhiên cô gọi đến thuận miệng như vậy, một phần là người trước mặt là một nữ nhân hàng thật giá thật, chẳng lẽ nữ nhân còn không thể gọi tên nhau.

- Ngoan, không cần gọi ta là tỷ tỷ, có gọi thẳng tên là được.

Tiếu Mạn Sinh cắn đầu đũa, bĩu môi, bấm đốt ngón tay tính tính tuổi tác nếu như ở thời hiện đại cô đã gọi nàng một tiếng "bà bà" rồi đấy.

- Lát nữa ngươi định đi đâu không?- Kỳ Tuyết không so đo vấn đề xưng hô nữa, ngồi cạnh nhìn Tiếu Mạn Sinh ăn sáng, bản thân tự rót một ly trà.

- Ta phải đến nhà của một người trong thôn để siêu độ cho lão gia nhà đó.- Tiếu Mạn Sinh thâm ý nhìn Kỳ Tuyết, nhấn mạnh.- Đây là nhiệm vụ ta nhận ở tông môn.

Cô cũng không đả động gì đến cái nhiệm vụ điều tra, Tiếu Mạn Sinh muốn nhìn xem khi cô không mang ý định điều tra vụ người mất tích tìm đến thì Kỳ Tuyết còn theo dõi cô sát sao nữa không.

Vậy nhưng Kỳ Tuyết vẫn tỏ vẻ như không nghe thấy lời Tiếu Mạn Sinh có thâm ý, vui vẻ đáp lại:

- Vừa hay hôm nay ta rảnh, ta có thể đi cùng ngươi không? Kỳ Tuyết mặc dù là đặt câu hỏi nhưng không hề có ý định để cô cự tuyệt, nói xong liền đứng dậy, bỏ lại một câu rồi trở về phòng thay quần áo chuẩn bị đi cùng với cô. Tiếu Mạn Sinh thực bất đắc dĩ, cô vốn không định cho Kỳ Tuyết đi cùng nhưng lại chẳng có cơ hội từ chối, giống như Kỳ Tuyết đoán trước rằng cô sẽ không đồng ý.

***

Biên Hòa trấn vẫn mang sắc thái cô quạnh đến nao lòng. Từng cành cây ngọn cỏ, con vật đồ vật đều tử khí trầm trầm. Mặt trời chiếu xuống đất những tia nắng vàng rực lại không hề có chút độ ấm, rơi trên da dường như còn có chút mát lạnh khiến người khác nổi da gà. Trong không khí đó, đến Tiếu Mạn Sinh cũng cảm thấy ủ rũ. Cô tùy tiện thay một bộ y phục màu xanh thẫm tối màu, giống như cùng không khí u ám nơi đây hòa thành một. Đầu tóc dài quá eo buộc gọn sau gáy, điểm một chút son môi coi như miễn cưỡng có chút tươi tắn.

Kỳ Tuyết thì trái ngược hẳn với bộ dạng thiếu sức sống của Tiếu Mạn Sinh. Nếu như Tiếu Mạn Sinh là dạng mỹ nhân hoạt sắc sinh hương*,  hương diễm đoạt mục**, khi vào Biên Hòa trấn lại bị tử khí âm trầm nơi đây mài mòn đi mấy phần tư sắc vốn có, khiến cả khuôn mặt đều tái nhợt khó coi thì Diễm Tuyết Quân lại trái ngược. Nàng mang một vẻ diễm mỹ tuyệt tục***, giống như mây trên đỉnh núi, nhẹ nhàng, thanh thoát, là vẻ đẹp mà càng nhìn lâu lại càng yêu thích, không nóng bỏng như Tiếu Mạn Sinh, nàng bình đạm mà khiến người bị lấn sâu vào. Thời điểm ở lại Biên Hòa trấn đã lâu, Kỳ Tuyết vẫn không hề bị tử khí nơi đây đả động, nàng thanh lãnh vẫn hoàn thanh lãnh, ôn nhu hay dịu dàng cũng không hề thay đổi, tuyệt nhiên vẫn giữ được khí chất khinh vân xuất tụ**** của mình.

(*Hoạt sắc sinh hương: vẻ đẹp sinh động.

**Hương diễm đoạt mục: xinh đẹp chói mắt.

***Diễm mỹ tuyệt tục: Đẹp mà không dung tục.

****Khinh vân xuất tụ: mây nhẹ rời núi.)

Tiếu Mạn Sinh cầm theo kiếm của mình, cùng với Kỳ Tuyết song song đi ra. Cô nhạy cảm nhận ra được không khí hoàn toàn khác hẳn với hôm qua, đúng hơn là thái độ của người khác biến đổi rất nhiều. Nếu hôm qua cô đi trên phố yên tĩnh như dạo trong nghĩa địa thì hiện tại lại có thêm chút nhân khí. Mà sự thay đổi này hoàn toàn là nhờ vào người đang sóng vai đi cùng cô.

Tiếu Mạn Sinh trộm đưa mắt liếc nhìn Kỳ Tuyết một cái, một cái nhìn thoáng qua rất nhanh, giống như một con mèo trộm vụng cá rồi lập tức rụt lại, phe phẩy đuôi đắc ý. Kỳ Tuyết đầu đội đấu lạp, vẫn là một thân y phục màu xanh ngọc ôm lấy thân hình mảnh mai như liễu, vạt áo phất phơ trong gió. Nàng qua khóe mắt thấy hành động của Tiếu Mạn Sinh lại không vạch trần, đôi môi nhạt màu mím lại thành một nụ cười nhu hòa. Mỗi nơi nàng đi qua, người xung quanh vốn ánh mắt không có tiêu cự đều trở nên hoảng thốt, quả thực là bị dọa sợ đến biến sắc.

Trong đầu Tiếu Mạn Sinh hiện ra dấu hỏi chấm to đùng.

- Kỳ Tuyết, tại sao bọn họ đều sợ ngươi như vậy?

Kỳ Tuyết hờ hững liếc nhìn xung quanh, thành công dọa sợ bọn họ trốn vào trong nhà không dám ló mặt ra, lúc này mới trả lời Tiếu Mạn Sinh:

- Địa phận dưới chân núi Diễm Tuyết đều là của ta, đương nhiên người ở đây sẽ đối với ta có mấy phần kính trọng.

Nàng cố tình giải thích sự sợ hãi của mấy người thành sự kính trọng, nhưng trong đó Tiếu Mạn Sinh còn cảm nhận được nàng cũng gián tiếp thể hiện mình  không liên quan đến sự việc người mất tích.

Tiếu Mạn Sinh không tiếp tục truy đuổi việc này, đối với việc người mất tích mặt dù cô có để tâm nhưng không đến mức nhất định phải tìm ra. Tiếu Mạn Sinh chẳng phải người tốt bụng thiện lương đến nỗi thấy chuyện bất bình không thể tha thứ, cô cũng sẽ không để bị cuốn vào cái chuyện kì quái này.

Gió bỗng nổi lên, cuốn theo giấy vàng mã bay lả tả. Rơi cả trên đấu lạp của Kỳ Tuyết, Tiếu Mạn Sinh đưa tay cầm lấy, nắm nó trong tay, tò mò mà nhìn xung quanh:

- Có nhà nào đang tổ chức tang lễ sao?- Giấy còn rất mới, rõ ràng là mới được rải.

- Không đâu.- Kỳ Tuyết nở nụ cười, nhẹ lắc đầu:- Giấy vàng mã, là để thông báo lễ hội của Biên Hòa trấn sắp bắt đầu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện