Tiếu Mạn Sinh đặt chân vào khách điếm, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là ma khí cuồn cuộn ngập trời. Trên nóc mái như bao phủ một lớp mây đen đặc. Đến trưởng quầy và tiểu nhị cũng cảm thấy được sự đáng sợ nơi đây, run lẩy bẩy núp vào một góc.
Trong không khí ngột ngạt đó, Kỳ Tuyết từ trên cầu thang bước xuống. Mái tóc nàng vẫn còn vương bông tuyết trắng xóa, đôi môi vì lạnh mà có chút tím tái, làm lộ ra vẻ đẹp yếu ớt muốn người yêu thương. Nàng từ trên cao nhìn xuống Nam Hà Triển, ánh mắt kiêu ngạo giống như nhìn một con kiến tùy thời đều có thể giẫm bẹp. Chỉ là cảm giác đó lướt qua rất nhanh, Kỳ Tuyết lại trở về một Diễm Tuyết Quân dịu dàng như nước.
- Mạc Khanh muội muội, ta đang định đi tìm ngươi, đã muộn rồi, không nên ra ngoài vào buổi tối đâu.
Kỳ Tuyết đi đến một chiếc bàn tùy tiện ngồi xuống, hoàn toàn bỏ qua Nam Hà Triển, đến hỏi một câu cũng chẳng buồn mở lời.
Nam Hà Triển nhìn Kỳ Tuyết, lại nhìn Tiếu Mạn Sinh, cuối cùng hắn vẫn đi lên trước, chắp tay hướng Kỳ Tuyết chào hỏi:
- Diễm Tuyết Quân, tiểu bối đệ tử nội môn Giang Trúc môn Nam Hà Triển đến để làm nhiệm vụ tông môn, làm phiền đến người rồi.
Kỳ Tuyết hung hăng đặt ly trà vừa uống xuống mặt bàn, ngoài cười trong không cười nhìn Nam Hà Triển, trong lòng nhảy ra một câu, quả thực là một lá trà xanh thấm nhuần tư tưởng đạo đức của xã hội.
Nàng qua loa gật đầu với Nam Hà Triển, sau đó đến gần Tiếu Mạn Sinh, kéo lấy tay cô:
- Đi lên phòng trước rồi nói.
Vốn dĩ hành động đó giữa hai nữ nhân là vô cùng bình thường lại khiến cho Nam Hà Triển nhíu mày không vui.
Nam Hà Triển thích Triều Mạc Khanh, thích đã được mười mấy năm rồi. Từ lúc mới vào tông môn, hắn đã ngưỡng mộ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Triều Mạc Khanh. Tiếp xúc lâu dài, cảm xúc đối với nàng càng tăng lên, hắn dần học được cách giả bộ ôn nhu để lay động lòng Triều Mạc Khanh, lại không ngừng cố gắng tu luyện để mong một ngày có thể vượt qua nàng. Dần dần, loại cảm xúc đó biến chất thành một dạng độc chiếm đến không muốn bất kì ai lại gần Triều Mạc Khanh, loại tình cảm kì lạ mà biến thái được che giấu dưới nụ cười thuần khiết. Kể cả nam nhân hay nữ nhân, một khi đến gần Triều Mạc Khanh đều khiến hắn căm hận đến muốn phá hủy tất thảy.
Kỳ Tuyết từ đuôi mắt nhìn thấy Nam Hà Triển nhìn chằm chằm tay hai người, cười lạnh. Nàng đi lên được hai bước, cả người liền lung lay như sắp đổ, ngã tựa về phía Tiếu Mạn Sinh. Theo bản năng, Tiếu Mạn Sinh lập tức đưa tay ra đỡ lấy, ôm nàng vào trong lòng.
- Ta... Kỳ Tuyết, ngươi không sao chứ?! Kỳ Tuyết một tay đỡ trán, một tay vịn vai Tiếu Mạn Sinh làm bộ muốn đứng lên mà lực bất tòng tâm:
- Có thể là do ta tu luyện quá vội vàng, dẫn đến khí huyết không lưu thông... Thật chóng mặt.
Bỗng Tiếu Mạn Sinh cảm thấy sau gáy như có ánh mắt đâm đến. Cô quay đầu nhìn lại đã đón được một đôi mắt như hai mũi tên vèo vèo phóng tới.
Trong đầu không tự chủ được nhớ lại lần trước cũng vì thân mật với Tần Sam mà bị Liên Túy bẻ khớp tay. Tiếu Mạn Sinh cảm thấy cổ tay lại nhói lên rồi, vội vàng buông ra Kỳ Tuyết, lui lại đằng sau giữ một khoảng cách an toàn.
Vẻ đùa cợt trên mặt Kỳ Tuyết rút đi. Nàng ngồi thằng người, đưa mắt nhìn Nam Hà Triển, ngay lập tức liền rời sang Tiếu Mạn Sinh. Nàng nghĩ một lát, sau đó đôi môi lại nâng lên ý cười như xem kịch vui.
- Sư tỷ, để ta đỡ Diễm Tuyết Quân lên phòng nghỉ.- Nam Hà Triển sợ Tiếu Mạn Sinh sẽ tiếp tục tiếp xúc với Kỳ Tuyết, vội giành trước việc.
Kỳ Tuyết cảm thấy Nam Hà Triển giống như thằng thiểu năng. Hắn nhắm sau khi đưa nàng lên phòng xong còn mạng mà quay lại sao. Tiếu Mạn Sinh đồng dạng có suy nghĩ sâu sắc về vấn đề tư duy của Nam Hà Triển. Diễm Tuyết Quân là người của ma đạo, người tu tiên và tu ma bên ngoài yên bình, bên trong nổi sóng, hắn tiếp xúc với nàng gần như vậy không sợ nàng hứng lên một cái gặm đầu hắn à.
- Vẫn để ta đỡ nàng lên phòng nghỉ ngơi đi. Sư đệ ngươi trước tiên thuê phòng nghỉ đã, hôm nay ngươi đã mệt mỏi rồi.- Tiếu Mạn Sinh xua tay, đỡ Kỳ Tuyết dựa vào người mình.
Kỳ Tuyết trông liễu yếu đào tơ vậy mà không hề nhẹ, đè Tiếu Mạn Sinh suýt không thở nổi. Cô lảo đảo giữ lấy tay của Kỳ Tuyết, dùng sức chín trâu hai hổ mới nâng được nàng đứng thẳng.
Kỳ Tuyết biết, hành động của mình khiến cho Nam Hà Triển hận đến nghiến răng, nhưng mà nàng còn quay lại, khiêu khích tặng hắn một cái nhướn mày, khiến Nam Hà Triển quýnh lên. Trong tu chân giới không phải không có chuyện yêu đương đồng tính, thậm chí còn nhiều là đằng khác, chẳng lẽ Diễm Tuyết Quân cũng vừa ý Triều Mạc Khanh. Lỡ đâu Triều Mạc Khanh lại ngã vào lòng Diễm Tuyết Quân lúc nào chẳng hay, như vậy hắn là cái gì.
Nam Hà Triển vì suy nghĩ của mình mà phát lạnh, ánh mắt lộ ra hung quang. Dù có là Diễm Tuyết Quân, muốn cướp Triều Mạc Khanh, hắn tuyệt đối không bỏ qua.