Tiếu Mạn Sinh nghe thấy một tiếng "tùm" như có vật nặng rơi xuống mặt nước, sau đó bị người kéo lên. Đầu tóc được búi gọn gàng trở nên rối loạn, quần áo ướt đẫm nước chật vật không tả nổi.



Tiếu Mạn Sinh được người khác ôm eo, kéo nổi lên mặt nước, cô vuốt nước lên mặt, đầu tiên là nhìn Hạ Lan Thư Trúc, trao cho nàng một ánh nhìn mà tự cô thấy đầy thiện ý, tiếp đến nhìn sang người đã cứu mình.



Ánh mắt đụng phải một khuôn mặt non nớt như có thể búng ra sữa. Đôi mắt đen sâu thẳm như một cái móc câu móc vào lòng cô, rờn rợn mà quen thuộc khôn tả, vậy nhưng chỉ chớp mắt một cái, đôi mắt đó đã trở về vẻ mềm mại ẩn hiện ánh nước trong suốt. Đôi môi hồng nhạt mím lại, một giọt nước trong suốt trượt vào khóe môi, đọng lại như một viên ngọc xinh đẹp.



Tiếu Mạn Sinh cảm thấy.



Nếu hiện tại cô đang ở trong một bộ truyện thì tác giả nhất định sẽ miêu tả tâm trạng cô giống như này,



"*** ** **, *** ***"



Nhất định là thiên chân vạn ngữ trong lòng cô đều sẽ bị censor hết rồi. Nhưng mà chỉ cần nhìn dấu sao tán loạn trên màn hình cũng đủ để hiểu cảm xúc trào dâng của cô.



Tên *** Tần Minh Tu, sống dai nhách.



Nhưng mà, Tiếu Mạn Sinh nhìn lên, lại nhìn xuống, Tần Minh Tu cũng rất thoải mái mà giữ hai người ở giữa hồ, không ngại giá lạnh, để cô đánh giá mình.



- Anh... Bao nhiêu tuổi?



Ôi nhìn khuôn mặt non nớt cấu một cái là muốn chảy nước này xem. Nhìn đôi mắt đen bóng to tròn ngập nước này xem. Nhìn thế nào cũng giống hệt như đứa em trai Tiếu Kính mà bây giờ cô cũng chẳng còn nhớ mấy kí ức nữa.



Tần Minh Tu mím môi, như phật ý, mà mỗi lần hắn phật ý cũng chẳng muốn người khác vui vẻ, vậy nên hắn buông bàn tay đang giữ eo cô ra, giả bộ như tuột tay. Nhìn người con gái trước mắt không đề phòng lại chìm xuống nước, đôi mắt đen bóng vội lộ vẻ hoảng hốt, sau đó thuận tiện ấn đầu cô xuống vài cái, lúc này mới xách Tiếu Mạn Sinh như xách một con vịt bị đuối nước lên bờ.



Tiếu Mạn Sinh, nhịn, cô không thèm chấp với đứa trẻ miệng còn hôi sữa.



- Thất Hoàng tử, ôi, xin người chú ý thân thể, cẩn thận bị cảm lạnh.



- Người đâu, mau đem Thất Hoàng tử và Kim phu nhân đi thay quần áo sưởi ấm người.



Người hầu trong cung náo loạn cả lên, cũng kéo theo một vài vị quan chức lớn, may mắn là không đả động đến Hoàng thượng. Tiếu Mạn Sinh nhớ là sau lần này, Hạ Lan Thư Trúc bị bóng gió là người đẩy Vương Thúy Vân xuống hồ, tức giận một hồi, cãi lớn với phụ thân của mình, Hạ Lan Minh. Sau này mới ghi hận Vương Thúy Vân, đưa nàng vào danh sách kẻ thù cần phải đề phòng.



Nhưng mà bọn họ vừa đạt thành hiệp ước, làm sao cô có thể cáo trạng Hạ Lan Thư Trúc được, cô làm như vậy chỉ để cho Vương viên ngoại và tân hoàng không nghi ngờ, cũng có cớ giải thích tại sao bản thân không moi được chút thông tin nào từ Hạ Lan Thư Trúc. Chẳng lẽ lại chờ đến khi được hỏi, cô đi kể rằng bản thân vừa bắt tay làm hòa với nữ chính, một người khỏe, cả nước vui rồi sao. Lúc đó e rằng chưa chờ nữ chính đến đòi mạng thì ông Vương đã thay trời hành đạo, thanh lọc gia môn rồi.



Tiếu Mạn Sinh được sắp xếp trong một tẩm điện nào đó để thay quần áo, uống trà gừng xua khí lạnh. Thật ra bây giờ cô càng muốn túm lấy Tần Minh Tu hỏi một chút, để xem hắn rốt cuộc có gặp cô ở một thế giới nào khác hay không.



Trong đầu cô bây giờ cứ quanh quẩn ba chữ Sát Phá Tham. Thậm chí nghĩ một chút, Tiếu Mạn Sinh còn có cảm giác, nếu như mà cô có thể hái sao trên trời, nhất định sẽ chọc rụng chòm sao Thất Sát kia. Phải khiến người khác hận đến mức nào mới sinh ra ý nghĩ đó chứ.



Không đợi cô phải phiền lòng lâu, Tần Minh Tu đã tự mò đến. Nói cũng nực cười, cô bị ngã xuống hồ, tất nhiên đã có người báo cho Kim thiếu gia, vậy nhưng hắn tuyệt không đến ngó qua một lần, người đến thăm đầu tiên lại là Thất Hoàng tử.



- Các ngươi ra ngoài canh chừng ngoài cửa đi.- Tần Minh Tu đứng cạnh giường, không giận tự uy mà ra lệnh.



Hắn chỉ đem theo hai thị vệ, cùng với một tì nữ đang hầu hạ Tiếu Mạn Sinh nữa, tất cả đều rời đi. Hai người ở trong tẩm điện bỗng chốc có chút trống trải.



- Lạnh không?- Tần Minh Tu là người phá vỡ bầu không khí im lặng này trước.



Tiếu Mạn Sinh thuận theo gật đầu. Cơ thể nữ nhân thời này quá yếu, nhất là chị em Vương Thúy Kiều được miêu tả rõ ràng là lớn lên trong lầu son gác tía, nào từng trải qua khó khăn gì, cả người cứ như búp bê thủy tinh đụng cái là nứt vỡ.



- Có thể ôm tôi này.- Tần Minh Tu trêu ghẹo.



Đổi lại cũng chỉ là một cái hừ lạnh của Tiếu Mạn Sinh, cô đổi đề tài:



- Có phải chúng ta đã từng gặp nhau từ trước rồi không? Trước cả khi tôi giết anh đó.



Đôi mắt của trẻ con thường rất trong, Tần Minh Tu còn lột tả rất hoàn mĩ dáng vẻ thiên chân vô tà của một đứa trẻ mới chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi. Hắn nhăn mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn như cái bánh bao nhăn nhúm lại:



- Biết chứ.- Hai bàn tay nho nhỏ của hắn nâng mặt Tiếu Mạn Sinh lên: - Tôi mất trí nhớ, thường xuyên sẽ chẳng nhớ được bản thân là ai, có khi lại nhớ rất rõ ràng. Qua một vài thế giới, tình trạng này mới dần dần ổn định, một vài kí ức mà tôi đã quên mới trở lại.



Thiếu nữ mới mười lăm tuổi cũng không phải trưởng thành, đứa trẻ mười ba, mười bốn cũng không hoàn toàn là trẻ nhỏ. Tiếu Mạn Sinh ngồi, Tần Minh Tu đứng, vậy mà không còn có cách biệt chiều cao nữa, Tần Minh Tu đỡ khuôn mặt cô, từ trên cao nhìn xuống:



- Ở thế giới đầu tiên, tôi biết em là Tiếu Mạn Sinh, người đã đâm chết tôi. Đương nhiên tôi không phải người có máu M, làm sao lại bị người đâm chết mà yêu người đó được.



Chẳng qua là, luôn có một cái gì đó thôi thúc hắn, tựa như muốn hắn...



Nuốt cô vào bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện