Dịch Hồi ngồi vào bàn cơm, đặt Vạn Kì ngồi cạnh mình.



Bàn ăn là bàn tròn, Dịch Hồi ngồi bên phải Vạn Kì, bên trái cô là tên nhóc A Ly luôn bám nữ thần chặt như nêm, Giao Di ngồi cạnh A Ly để đơm cơm, Lăng Phi ngồi phía bên kia nồi cơm, cạnh Dịch Hồi.



Vì thế Vạn Kì nghiễm nhiên ngồi đối diện với nồi cơm, trở thành chủ nhà bất đắc dĩ.



Trong nhà chỉ có Dịch Hồi và A Ly là zombie, ba kẻ còn lại đều là nhân loại, vì thế tình cảnh trên bàn cơm là thế này:



A Ly không cố kị ôm một miếng thịt người còn tươi nguyên cắm đầu cắm cổ ăn ngấu nghiến, còn may nó biết giữ mồm giữ miệng, không để vụn thịt bay tứ tung khắp bàn ăn.



Dịch Hồi không ăn thịt người, thế nhưng cũng không thể ăn đồ ăn chín trên bàn cơm vì thể chất zombie của bản thân, thế nên cả bữa cơm hắn cứ ngồi chuyên tâm gắp cho Vạn Kì.



Vạn Kì ngoan ngoãn ăn đồ ăn Dịch Hồi gắp, cả bữa không rên một tiếng.



Giao Di có chút câu nệ, càng nhiều là sợ hãi với miếng thịt người tanh tưởi mà kẻ ngồi cạnh đang ngấu nghiến, vì thế chỉ ăn một bát xong rồi thôi.



Lăng Phi lẳng lặng nhìn cái viễn cảnh gà bay chó sủa còn ấn tượng hơn cả tưởng tượng của nó và bị hai người Dịch Hồi, Vạn Kì nhét đầy miệng cẩu lương*.



Cả bữa tối cứ thế "an lành" trôi qua.



Sáng hôm sau, Vạn Kì vừa mới mở cửa phòng thì Dịch Hồi đã xông tới, tốc độ kia.... chậc chậc, khó có thể đánh giá.



" tiểu Kì Kì, máu của em có virus zombie." Dịch Hồi nghiêm túc nhìn Vạn Kì trước mặt đang ngẩng đầu nhìn bản thân.



" ân." Vạn Kì gật đầu.



" em biết rồi?" Dịch Hồi nhíu mày.



" không phải bây giờ biết rồi sao?" Vạn Kì bất cần đời nhai bim bim rôm rốp.



" virus zombie đấy! Sẽ có một ngay em biến thành thứ không có tình cảm, không biết đau đớn như bọn chúng!" Dịch Hồi kích động nắm lấy đôi vai nhỏ bé của Vạn Kì.



Không để ý đến cảm giác đau đơn liên tục truyền tới từ vai, Vạn Kì nhìn thẳng vào đôi mắt đen trước mặt, bình tĩnh đáp:" tôi vốn dĩ cũng chẳng khác gì zombie."



Dịch Hồi nhất thời sửng sốt, ngay cả hai tay cũng không tự chủ buông thõng xuống.



Không khác gì.... sao?



Nhưng vì cái gì chứ?



Dịch Hồi chỉ bị kích thích trong chốc, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh. Sau khi hắn tỉ mỉ liên kết toàn bộ những manh mối mình có, cuối cùng Dịch Hồi đi tới kết luận, số virus zombie trong máu Vạn Kì có thể là một trong những nguyên nhân khiến Vạn Kì trở nên vô cảm.



Vạn Kì cúi đầu cầm máy ảnh, chụp lại khuôn mặt sửng sốt mà vẫn đẹp đến thiên địa không dung của Dịch Hồi.



" đừng nghĩ nhiều, không sao đâu. Dù tôi có biến thành zombie thì lượng thần thức khổng lồ của tôi cũng sẽ giừ cho tôi thanh tỉnh thôi." Vạn Kì cà lơ phất phơ trấn an Dịch Hồi.



Dịch Hồi nhìn người con gái nhỏ nhắn đang đứng trước mặt mình.



Nếu... hắn chữa trị thành công căn bệnh vô cảm này của cô thì liệu cô có thể yêu hắn không?



Dịch Hồi bị ý tưởng này của bản thân huyễn hoặc.



Đúng vậy a....



Sao hắn không thử giúp cô chữa trị căn bệnh này?



....



Đang lúc Dịch Hồi lâm vào điên cuồng và ảo tưởng của bản thân, Vạn Kì lên tiếng:



" dừng ngay cái suy nghĩ đó của cậu đi, tôi không có bệnh." Thứ này căn bản không phải bệnh, trị không được, cậu ngây thơ quá rồi đấy.



Dịch Hồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vạn Kì, ánh mắt kia như đang nói, em đừng đùa, em rõ ràng có bệnh....



Vạn Kì không tỏ vẻ gì với ánh mắt ấy.



Một kẻ mất nết liên tục khẳng định cô có bệnh thì cô có thể tỏ vẻ gì với hắn ta chứ?



" cậu thích tôi à?" Vạn Kì đột nhiên hỏi.



Những hành động quái gở gần đây của hắn, còn cả cách hắn đối xử với cô nữa, toàn bộ đều nói lên rằng hắn có người trong lòng.



Mà người đó, không ai khác chính là Vạn Kì.



Dịch Hồi nhất thời chột dạ, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Vạn Kì.



Vạn Kì tiến lên một bước, đưa tay xoa xoa mái tóc bảy màu mềm mại của Dịch Hồi, lần đầu tiên dùng ngữ điệu ôn nhu và bộ mặt giả tạo của bản thân sau khi mạt thế bắt đầu:" đừng lo, tôi có thể ở bên cậu."



Là "ở bên", không phải "yêu".



Đôi mắt đẹp đẽ của Dịch Hồi chợt lóe qua một tia thất vọng.



Bỏ đi, cô ấy chịu ở bên hắn đã là kết quả ngoài dự đoán rồi.



Hắn mong đợi gì ở một kẻ vô cảm chứ?



Dịch Hồi hơi cong lưng, mặt đối mặt với Vạn Kì, tay cô vẫn còn đặt trên đầu hắn.



" làm bạn gái tôi, được không?" Lúc này Dịch Hồi xấu hổ muốn chết.



Lần đầu tiên Dịch Hồi cảm thấy may mắn khi hắn là zombie, ít nhất hắn sẽ không thất thố trước mặt Vạn Kì nha!



Nếu lúc này hắn mà là nhân loại thì mặt đã sớm đỏ bừng và tim thì đập như sấm rồi.



Vạn Kì nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đến từng chi tiết trước mặt, chậm rãi gật đầu, bàn tay kia còn không an phận xoa xoa hai cái.



Cùng lắm cô lại đọc mấy quyển ngôn tình, học hỏi cách đối xử với người yêu là được mà, không sao.



Dịch Hồi như trút được gánh nặng, gục đầu trên vai Vạn Kì.



Zombie không thở, thế nhưng Vạn Kì lại kì quái cảm nhận được tâm trạng khẩn trương của người trước mặt, cảm tưởng như hắn đang ôm lấy cô mà thở dốc từng ngụm vậy.



Vạn Kì dang tay ôm eo Dịch Hồi, trong truyện đều viết như vậy.



Dịch Hồi cứng đờ ngươi.



Ôm... ôm... ôm...



Mặc dù hắn thường xuyên ôm Vạn Kì đi tới đi lui, thế nhưng đây là lần đầu tiên người trong lòng chủ động ôm hắn a!



Cảm giác thỏa mãn trào lên từ tận đáy lòng.



Thì ra hắn dễ dàng thỏa mãn như vậy a....



Vạn Kì cảm nhận được Dịch Hồi đang phát run, cô suy tư một lúc, sau đó bắt chước mẹ mình vỗ vỗ lưng cho Dịch Hồi.



" đừng sợ, tôi... em ở đây." Vạn Kì ôn thanh thì thầm vào tai Dịch Hồi.



Có lẽ cô nên dần dần thích ứng với mối quan hệ này, dù sao sạn thỉ quan là thứ không thể tùy tiện làm tổn thương nha.



Dịch Hồi không hề biết lý do bản thân được người trong lòng chấp nhận lại chỉ đơn giản là vì Vạn Kì coi hắn thành sạn thỉ quan, vẫn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc bất ngờ không kịp phòng bị.



****



Cẩu lương: thức ăn cho chó.



Cách chỉ những hành động ân ái ngọt ngào của các cặp đôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện