" anh không sao chứ?" Trong đôi mắt vô thần của A Ly phản chiếu một bóng dáng nhỏ bé.



Đôi mắt kia dần dần có tiêu cự, nhìn chằm chằm đứa bé ấy.



" .... " nó không nói chuyện với kẻ cướp đi sự chú ý của nữ thần!



Giao Di cắn môi, có chút chần chừ nhìn những miệng vết thương đang rỉ máu trên người A Ly, chắc là đau lắm nhỉ?



Bé có nên chữa trị giúp anh ấy không?



Lỡ bị mắng thì sao?



Anh ấy... sẽ không ăn bé chứ?



Lăng Phi dựa vào cạnh bàn, chậm rãi uống nước lọc, có chút không kiên nhẫn nhìn hai kẻ trước mặt.



Lại rải cẩu lương?



Đậu mụ mụ, khinh nó không có ái nhân à?!



Lăng Phi cảm thấy rất rất bực mình, vì thế nó đặt cốc nước xuống bàn tạo ra âm thanh rõ to, sao đó bực bội đi ra ngoài.



Ai ngờ tiếng đáy cốc đập vào mặt bàn lại khiến Giao Di giật bắn mình, ngã ngồi xuống đất.



Bờ mông nhỏ nhắn nở nụ hôn nồng nàn với đất mẹ thân yêu...



Sau phút đầu bỡ ngỡ, cơn đau lập tức bùng phát.



Đau quá....



Giao Di ngốc ngốc đưa tay xoa mông, đôi mắt hoa đào chớp chớp, sau đó không chút dấu hiệu òa lên khóc nức nở.



Lúc này đến lượt A Ly ngốc.



Khóc cái gì a?



Chỉ là ngã ngồi mà thôi, có gì mà khóc?



Nhân loại thật yếu ớt mà.



Trong lòng âm thầm cảm khái, sau đó đánh giá, cuối cùng khinh bỉ độ yếu ớt của nhân loại xong, A Ly lại tiếp tục sinh không thể luyến nhìn trần nhà, căn bản không để ý đến con nhóc Giao Di vẫn đang khóc trước mặt.



Thấy bản thân bị lơ đẹp, Giao Di đang ủy khuất lại càng khóc to hơn, âm thanh này....



Ài, thật sự có thể so sánh với tiếng sấm.



" Gru!" Câm miệng!



" hức... hu hu...." nghe không hiểu, tiếp tục khóc.



A Ly: "......" câm cmn nín.



Thật ra zombie không nói được cũng rất tệ....



A Ly cảm thấy bản thân cần phải nhanh chóng bước lên cấp 8, nếu không cứ Gru Gru thế này.... thực sự là không thể thấu hiểu nhau.



" anh A Ly.... anh thấy em có đáng ghét không?..." Khóc mệt, Giao Di bắt đầu chuyên mục đàm luận nhân tình thế thái.



A Ly vốn định nói có, sau đó lại phát giác người ta căn bản nghe không hiểu, vì thế gật đầu thật mạnh, muốn biểu lộ rằng "có" của nó còn phải thêm mấy dấu chấm than.



Giao Di thấy nó gật đầu mạnh như vậy, nước mắt đã ngừng lại tiếp tục lã chã rơi:" hức... em đáng ghét như vậy, vì cái gì không chết đi luôn cho rồi?.... Hức, em đúng là đồ vô dụng mà...."



A Ly cảm thấy thực phiền.... nhưng mà sau trận đấu với Dịch Hồi, chân của nó có chút vấn đề, căn bản không thể đứng được.



Mặc dù thân là zombie nên không đau, thế nhưng nó vẫn biết xấu hổ nha, muốn nó không để ý mặt mũi mà lê lết rời đi....



Ha hả.



Giao Di vừa lau nước mắt vừa nấc nghẹn, thấy A Ly không tỏ vẻ hay làm ra hành động chán ghét gì thì trong lòng cũng thả lỏng, không tự chủ được bắt đầu kể lại cố sự đau khổ của bản thân:



" anh là zombie đúng không? Vậy nếu đã biến thành zombie thì có còn giữ lại được kí ức khi là nhân loại không?" Cô bé tận lực mở đầu câu chuyện bằng một cái gì đó nhẹ nhàng.



A Ly lắc đầu đáp lại câu hỏi ấy.



Không khóc nữa, tốt quá rồi.



" a... nếu như em cũng có thể biến thành zombie thì tốt rồi... quên đi toàn bộ thì tốt rồi... chỉ là em không thể a...." Giao Di ngồi cạnh A Ly, chua xót cười, đôi mắt ngày thường luôn trong suốt ngây thơ nay lại ngập tràn đau đớn.



A Ly khó hiểu nhìn cô bé.



Một đứa bé mới 9 tuổi....



Có lẽ nhận thấy được ánh mắt khó hiểu của A Ly, Giao Di tiếp tục nói:



" em sinh ra tại thư hương thế gia, là con út, trên em còn có một người chị gái hơn em 14 tuổi, tên là Giao Kỷ...." Sau đó Giao Di chậm rãi kể ra cố sự đau thương của mình.



Cuối cùng, thân là kẻ duy nhất nghe, A Ly có thể tổng kết như sau:



Giao Di lúc nhỏ vô cùng được sủng ái, cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn. Năm cô bé năm tuổi, cô bé bị bắt cóc.



Cả Giao gia loạn hết lên, khắp nơi vay mượn, thật vất vả dùng hơn một tỉ chuộc người ra.



Vốn dĩ cuộc sống sẽ lại hạnh phúc trôi qua, thế nhưng...



" ... em vừa ngủ dậy, vừa mở mắt em đã phải đối diện với khuôn mặt đầy máu và đôi con ngươi trợn tròn của chị. Cha mẹ nhìn em như quái vật, họ liên tục nói em là kẻ giết chị...."



A Ly lẳng lặng nghe.



" nhưng em không hề! Em không hề giết chị ấy!!! Anh phải tin em, em thật sự không có làm!! Thật mà...!" Giao Di tuyệt vọng khóc nấc lên, cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn.



A Ly nhìn con nhóc cả người tràn ngập mùi vị của tuyệt vọng và tử vong trước mắt, hứng thú chợt lóe mà qua.



" không sai, em không hề giết chị ấy, cũng không hề giết cha mẹ nha!" Đột nhiên, ngữ điệu bi ai và mùi vị tuyệt vọng bỗng thay đổi, nó trở lên... quái gở và nguy hiển.



Ánh mắt tản mạn như đang xem diễn của A Ly cũng trở nên cảnh giác hẳn.



" Gru?" Giao Di?



A Ly nhíu mày, Giao Di này.... không ổn.



" không phải Giao Di, là Tri Dao." Cô bé trước mắt ngẩng đầu, nước mắt đã khô, đôi mắt ngày thường vẫn trong suốt chớp động nay lại lập lòe ma mị, nụ cười luôn ngây thơ ngượng ngùng nay lại trở nên tà mị mà quái dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện