Lăng Phi bị hai tên mất nết trong nhà nhét cẩu lương ăn đến đầy bụng, quyết định tỏ ra giận dữ bỏ đi, lắc lư tản bộ xung quanh căn nhà 4 tầng đang được hơn hai trăm con zombie khiêng đi.



Tản bộ tản bộ, không hiểu sao ngẩng đầu lên đã tản bộ đến chân một ngọn núi nào đó.



Nhìn khung cảnh sương mù lượn lờ, cây cối um tùm trước mặt, cả cơ thể vốn đang thả lỏng của Lăng Phi lập tức căng chặt, cảnh giác quan sát bốn phía.



Nơi này....



" A Ly?" Lăng Phi nhíu mày, khẽ hô.



Nơi này rất giống rất giống với khung cảnh nó và A Ly đã từng mơ ước.



Mơ ước được thoải mái sinh sống ở chốn bồng lai tiên cảnh, cho nhau làm bạn, vì nhau mà sống.



Nó từng nói, nó chỉ cần A Ly, cả đời cô độc.



Nó đã từng ước, mong sao nó và A Ly được như tiên nhân chốn xa xăm, sinh sống ở nơi bồng lai tiên cảnh, dựng một căn nhà trên đỉnh núi, ngày ngày tỉnh dậy sẽ được ngắm bình minh, mỗi chiều lại cùng nhau chiêm ngường thời khắc hoàng hôn.



Mộng tưởng tốt đẹp biết bao....



Hiện thực lại tàn khốc nhường nào....



A Ly của nó, chỉ sợ đã sớm lành ít dữ nhiều đi?



Nếu không, sao A Ly có thể thất ước với nó chứ?



...



Những suy nghĩ ngày thường luôn bị Lăng Phi đè xuống đáy lòng nay lại bởi vì cảnh sắc quá mức thân quen trước mặt mà gợi ra, sau đó lại khó lòng kìm nén nữa.



Nỗi lo lắng, niềm sợ hãi, những suy nghĩ tiêu cực cứ thế trào ra như thác khiến Lăng Phi tâm loạn như ma, thân thể căng chặt vì đề phòng cũng không tự chủ mất đi cảnh giác.



" A Ly...." Lăng Phi cúi đầu thần thờ thần gọi tên A Ly của nó, bản thân ngã ngồi xuống đất từ lúc nào cũng không tự biết.



Vỏ ngoài càng cứng rắn lạnh lùng, nội tâm lại càng mềm mại ấm áp.



Cái vỏ ấy cũng là vì thời thế mới bắt buộc phải đeo lên mà thôi.



Bây giờ đã chẳng có ai xem nó diễn nữa, nó cũng chẳng cần phải đeo cái mặt nạ không quan tâm ấy nữa rồi.



Lăng Phi cúi đầu, cắn chặt môi cố gắng kìm nén tiếng nức nở, nước mắt từng hạt nối tiếp từng hạt, lăn theo sườn mặt gầy gò rơi xuống đất.



" ân." Thanh âm trong trẻo êm tai vang lên trong đầu Lăng Phi làm nó giật bắn mình.



" kẻ nào?!" Lăng Phi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng vì khóc lại hiện lên nét lăng lệ vốn có.



" tiểu Phi, đừng sợ, là A Ly." Âm thanh kia tiếp tục ôn nhu vang lên.



" A Ly....?" Lăng Phi như bị ấn nút tạm dừng, lãnh lệ trong mắt không tự chủ được thu liễm đôi chút, khuôn miệng nho nhỏ thì thầm cái tên đối phương.



Thật là A Ly sao?



A Ly không chết?



" ân, A Ly." Âm thanh kia thì thầm nhu tình như đang cố gắng trấn an nội tâm rối loạn của Lăng Phi.



" A Ly, ra đây với tiểu Phi, được không?" Lăng Phi nỉ non như cầu khẩn.



Nó cần A Ly.



Chí có A Ly mới có thể khiến nó buông bỏ đề phòng, bỏ đi cái mặt nạ vô tâm đầy giả dối.



Như đáp lại mong muốn của nó, từ trên sườn dốc ẩn trong màn sương, một bóng dáng trắng muốt nhỏ bé chậm rãi xuất hiện.



" A Ly!" Lăng Phi mừng như điên lao tới, ôm con linh miêu chỉ cao qua đầu gối nó một chút vào ngực.



A Ly nghiêng đầu, đưa lười liếm những giọt nước mắt mặn đắng chưa khô trên má Lăng Phi.



" tiểu Phi ngoan, có A Ly ở đây rồi..." A Ly đau lòng trấn an đứa nhỏ đang run rẩy lợi hại trước mặt.



Bảo bối của nó, vậy mà lại phải chịu khổ thành như vậy.



Thật gầy...



Đôi mắt đen láy đẹp đẽ của A Ly thoáng hiện nét âm trầm, sau đó ngay lập tức lặn mất tăm giữ muôn ngàn vì tinh tú đẹp đẽ trong đôi mắt ấy.



Lăng Phi lẳng lặng ôm A Ly không lên tiếng, thật lâu sau nó mới hỏi:" tại sao?"



Sao không tới?



Sao lại thất ước?



Sao lại để nó một mình tuyệt vọng?



A Ly nhìn người đang ôm bản thân, dùng cái đuôi bông xù mềm mại của nó cọ cọ cổ cậu.



" xin lỗi, A Ly... đang trong thời kì động dục." A Ly rũ mắt, đôi mắt đặc hữu của linh miêu hẹp dài đong đầy bất đắc dĩ.



Nó không muốn tổn thương tiểu Phi.



Nó trong thời kì động dục rất hung tàn, nó sợ bản thân kìm lòng không nổi trước cậu, sẽ làm cậu bị thương.



Lăng Phi vuốt ve bộ lông mềm mại của A Ly, lẳng lặng ôm nó.



" sao A Ly lại nhỏ thế này?" Trước kia A Ly cao phải hơn ba mét, vì sao chỉ mới hơn hai tuần không gặp mà nó đã...



" A Ly tấn cấp, đã có thể to nhỏ tùy ý." A Ly vừa đáp vừa biến lớn lên, chẳng mấy chốc đã cao hơn Lăng Phi một cái đầu.



" sao A Ly có thể đưa tiểu Phi tới đây mà tiểu Phi lại chẳng hề hay biết?" Lăng Phi hỏi nốt nghi vấn cuối cùng của bản thân, vừa hỏi vừa thu mình ngồi trong lòng A Ly, hai tay ôm chặt cái đuôi to xù mềm mại.



" A Ly tấn cấp, khả năng ngụy trang biến dị thành chế tạo ảo cảnh." A Ly dùng hai chi trước cẩn thận ôm lấy Lăng Phi, ôn nhu giải thích.



Lăng Phi khẽ cười gật đầu.



Chỉ cần không phải A Ly giấu diếm cậu về dị năng này là được rồi.



Còn may, A Ly không đề phòng cậu...



" A Ly, rời khỏi đây đi." Lăng Phi đột nhiên nói.



" tốt." A Ly không hỏi tại sao, chỉ gật đầu, đặt Lăng Phi lên lưng.



Sưu một tiếng, ở nơi đó đã chẳng còn bồng lai tiên cảnh, cũng chẳng còn bóng dáng kẻ nào.



****



Chuyên mục hàng ngày cầu chương:



Mĩ lệ Look_Think_Talk tiểu tỷ tỷ, cầu chương mới....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện