Thực hiện lới hứa với độc giả thân ái Usussus.



***



" linh hồn của ta làm bị sao vậy?" Vạn Kì hỏi ra nghi vấn đầu tiên từ khi tiến vào không gian ngân hà lần hai.



[ cái này... đại khái là vì linh hồn của ngài và của Dịch tiên sinh dung hợp, sau khi Dịch tiên sinh tử vong thì linh hồn của ngài hấp thụ luôn linh hồn của Dịch tiên sinh, từ đó dung hợp với hình hài thể xác, triệt để biến thành như vậy.] 250 ngượng ngùng đáp.



Thân là hệ thống của chủ nhân mà đến cả việc linh hồn của chủ nhân xuất hiện hiện tượng biến dạng mà cũng không biết, nó thật vô trách nhiệm mà...



" tại sao lại chọn ta?" Vạn Kì không để ý đến tia ngượng nghịu đáng yêu trong lời của hệ thống, tiếp tục hỏi.



[ tại vì chủ nhân không có cảm xúc nha. Hơn nữa ngài còn có một bị óc tỉ mỉ rõ ràng, suy đi tính lại. Như thế rất dễ hòa nhập vào thân phận của túc chủ, đồng thời cũng càng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ạ.] 250 vui vẻ đáp, có vẻ vì đây là sở trường của nó.



" ta là chủ nhân duy nhất của ngươi à?"



[ vâng ạ.]



Vạn Kì gật đầu.



" được, bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên."



Mặc dù cô còn nhiều nghi vấn, thế nhưng chúng không quá quan trọng, bỏ đi.



[ vâng, chủ nhân!]



.



" tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Hức, tỷ tỷ..." Tiếc nức nở của nữ hài tử đánh thức Vạn Kì.



Vạn Kì không lên tiếng.



Cô tiếp tục nhắm mắt, dùng thần thức thâm nhập vào miền kí ức của túc chủ, xem xét chuyện gì đang xảy ra.



Lục Quân, là công chúa ma tộc được sủng ái nhất, 237 tuổi, nữ.



Tính tình kiêu ngạo ương ngạnh bao che khuyết điểm.



Có một tiểu muội kết nghĩa đáng yêu 209 tuổi tên Tử Ly.



Lục Quân rất sủng ái Tử Ly vì Tử Ly từng cứu mạng Lục Quân.



Sinh thần 1000 tuổi của Ma vương, thần tộc đột kích, ma tộc không kịp trở tạy, bị thần tộc một lưới bắt gọn.



Lục Quân vì Tử Ly, bị một tên thần tộc đâm xuyên bụng, ngay sau đó lập tức được xử lý chữa trị sơ sài, tuy nhiên vì mất máu và lực lượng tương khắc, Lục Quân vẫn ngất đi.



Hiện tại Lục Quân và Tử Ly đang bị nhốt trong xe tù đưa trở về thần tộc cùng với 9/10 ma tộc khác.



" 250." Vạn Kì niệm trong lòng.



[ dạ?]



" không phải chúng ta bị phân đến ban tận thế sao?"



[ đúng vậy a, nơi này là thế giới cấp S, đang đứng trước bờ vực tận diệt mà.]



" đây là tận diệt?" Vạn Kì mở mắt ngồi dậy, cho 250 nhìn thứ cô đang nhìn.



[ không phải bây giờ, là 10 nghìn năm sau cơ. Ma tộc bị thần tộc tàn sát đến tuyệt diệt, phá vỡ thế cân bằng, sau này thần tộc bị nhân loại phản bội, dần suy tàn, cuối cùng thần tộc diệt vong. Trước khi Thần vương chết, hắn hạ nguyền rủa, kết hợp với nguyền rủa bị áp chế của Ma vương, kích thích lực lượng của tâm hạch, khiến tâm hạch phát nổ, cuối cùng dẫn đến tận diệt.]



" vậy tâm nguyện của Lục Quân là cứu vớt thế giới?"



[ không, tâm nguyện của túc chủ là cứu với Tử Ly.]



Vạn Kì gật đầu.



Cô quay sang nhìn Tử Ly đang ngơ ngác ngồi bên cạnh.



Lục Quân dù có kiêu ngạo ương ngạnh thế nào thì khi đối xử với Tử Ly cũng luôn luôn ôn nhu dịu dàng.



Hiện tại Vạn Kì thiếu một hồn một phách, lại tiến nhập vào thân thể của Lục Quân, bị tâm tư tình tự của Lục Quân ảnh hưởng dẫn đến hành vi, sở thích sở ghét của cô cũng thay đổi theo Lục Quân.



" Ly nhi có sợ không?" Vạn Kì tựa như Lục Quân ôn nhu xoa đầu Tử Ly, thấp giọng hỏi.



" không, ta tin tỷ tỷ." Tử Ly một thân y phục tinh xảo được dệt bằng lụa vân nguyệt màu xanh dương, mái tóc đen xõa tung, đôi mắt màu nước biển đong đầy nước khẽ chớp, ngây thơ lắc đầu.



Vạn Kì ôn nhu cười xoa đầu cô bé, chống tay đứng lên.



Cơn đau dữ dội truyền tới từ vết thương ở bụng khiến Vạn Kì lảo đảo một chút.



Thật là đau.



" tỷ tỷ!" Tử Ly nhìn thân thể lung lay của tỷ tỷ nhà mình vội vàng đứng lên đưa tay đỡ, lo lắng kêu lên.



" tỷ tỷ không sao." Vạn Kì trấn an khẽ cười, đưa tay che vết thương ở bụng, lén lút dùng ma lực bưng kín vết thương không để máu trào ra.



Khuôn mặt bánh bao nho nhỏ của Tử Ly trầm trầm, lông mày chăn chặt, miệng mím lại thành một đường thảng thể hiện tâm trạng không mấy tốt đẹp của chủ nhân.



" tỷ tỷ, ngươi phải biết lo lắng cho bản thân chứ!" Tử Ly một bên đỡ Vạn Kì, một bên không vui lặp lại cái câu nói mà bé đã nói cả ngàn lần nhưng vẫn vô dụng.



Lần đầu tiên bé gặp tỷ tỷ, cả người tỷ tỷ đầy máu nằm bất động bên đường, vết thương chồng chất, một bên mắt còn đang xuất huyết, thảm không nỡ nhìn.



Nếu không phải tỷ tỷ gặp được bé đi hái thuốc thì chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.



Sau đó còn có rất nhiều lần tỷ tỷ tự hại bản thân, ngốc đến mức không nhìn ra có kẻ hại mình, luôn luôn chịu thương tổn, rõ ràng lớn tuổi hơn bé mà tâm trí sạch sẽ đến bất ngờ, ngay cả thế nào là đề phòng cũng không hiểu.



Lúc ấy bé còn cho rằng tỷ tỷ bị Ma vương sủng ái đến không hiểu nhân gian thiện ác, sau mới biết thì ra tỷ tỷ là dốt bền vững khó đào tạo.



Bất kể bé dặn đi dặn lại nói bao nhiêu lần cũng không để trong lòng, luôn chịu thương tổn rồi lại để bé ra mặt giúp giải quyết, để Ma vương nhọc lòng dọn dẹp phiền phức tỷ tỷ gây ra.



Ài, tỷ tỷ ngốc.



" ân." Vạn Kì chớp mắt khẽ cười, nhìn qua đần đến không được.



May mắn còn có mĩ mạo chống đỡ, nếu không nhất định sẽ bị coi là bại não, trí lực chướng ngại mà ném xuống khỏi xe.



*** Tác giả có lời muốn nói:



Ta không có gì muốn nói.



...



À không, ta muốn nhắc nhở các ngươi một câu: Dịch Hồi là nam chủ.



Nam chủ có quang hoàn bất tử...



Có quang hoàn bất tử...!



Quang hoàn bất tử!



Bất tử!!!



...



*** Hằng ngày cầu chương:



Look_Think_Talk



Đã thật lâu người không ra chương, ta cảm thấy bản thân như cá thiếu nước, như người thiếu oxi, như sống mà không có mục đích, như... ân, tóm lại là rất thiếu thốn, rất lạc lõng, rất bơ vơ, vì thế, CẦU CHƯƠNG MỚI!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện