Editor: Bạch Diệp Thảo
Hai người còn chưa kết hôn, nếu để cha mẹ Bắc thấy họ nằm cùng một giường thì thảm rồi.
"Chỉ ôm một lát." Hughes đáng thương vô cùng nhìn cô.
Bắc Vũ Đường nhìn anh giả bộ đáng thương, dù biết rõ là giả vờ, nhưng cuối cùng vẫn mắt nhắm mắt mở cam chịu hành vi của anh.
"Được rồi, chỉ một lát thôi đó." Bắc Vũ Đường cảm thấy cần thiết phải nói rõ.
Hughes thấy cô đồng ý, lập tức nhộn nhạo, "Ừ, chỉ một lát."
Hughes thoả mãn ôm cô gái nhỏ của anh, mệt mỏi một ngày trở thành hư không, chỉ cảm thấy ngọt nào.
Bắc Vũ Đường dựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Tất cả ấm áp tốt đẹp như vậy, nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, mới đầu còn tưởng là cha mẹ Bắc đi toilet nên không để ý lắm.
Nào ngờ tiếng bước chân kia hướng về phía họ, mắt thấy nó sắp tới, Bắc Vũ Đường cả kinh cuống quýt tìm chỗ giấu người.
Mà người nào đó lại vui vẻ thoả mái, chẳng hoang mang tẹo nào cả.
Bắc Vũ Đường tức giận trừng anh một cái, "Mau trốn vào tủ quần áo đi."
Hughes thấp giọng nói: "Không còn kịp rồi."
Quả nhiên, tiếng "răng rắc" vang lên.
Bắc Vũ Đường biến sắc, người bên cạnh xốc chăn lên, chui vào ổ chăn. Khi anh chui vào ổ chăn xong, cửa phòng cũng mở ra.
Mẹ Bắc vừa mở cửa, thấy Bắc Vũ Đường còn chưa ngủ, cũng hơi kinh ngạc.
"Còn chưa ngủ à?" Mẹ Bắc đi đến.
Bắc Vũ Đường trấn định trả lời, "Đang chuẩn bị ngủ. Mẹ, sao mẹ lại qua đây?"
Bắc Vũ Đường thấy bà chuẩn bị bật đèn, vội vàng hô, "Đừng bật đèn."
Mẹ Bắc sửng sốt, động tác cũng ngừng lại.
Bắc Vũ Đường giải thích: "Bật đèn quá chói mắt. Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?"
Mẹ Bắc cũng không bật đèn nữa, nương ánh đèn bên ngoài đi đến ngồi xuống trước giường, "Mẹ đến xem con. Mẹ muốn hỏi con và Hughes quen biết nhau thế nào."
"Hughes không phải đã nói với mẹ rồi sao, chúng con quen nhau ở một nhà hàng, nhất kiến chung tình." Bắc Vũ Đường nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Mẹ Bắc không tiếp tục đề tài này nữa, chuyển đề tài khác, "Vũ Đường, con thành thật nói cho mẹ, nhà cậu ta làm cái gì? Mẹ luôn cảm thấy dường như không phải buôn bán nhỏ."
Thật ra chỉ cần để mắt một chút là nhìn ra thân phận của Hughes không bình thường, cụ thể đến mức nào thì lại không thể phỏng đoán. Hoặc là nói, không dám tưởng tượng, cũng không thể tưởng tượng được.
Về chuyện này, Bắc Vũ Đường thành thật trả lời: "Nhà anh ấy làm ăn khá lớn, tiền khá nhiều, có thể mua hơn một trăm công ty cha đang đi làm."
Quy mô của hơn một trăm công ty là cô còn nói giảm rồi đó, tuy là vậy, mẹ Bắc vẫn quá kinh ngạc.
Mẹ Bắc kinh ngạc hô, "Nhiều tiền như vậy!!"
Công ty cha Bắc đi làm chính là công ty tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố H. Nghe nói, lão tổng của công ty cũng là người lên bảng xếp hạng phú hào rồi. Công ty của Hughes còn lớn hơn gấp trăm lần, vậy thì nhiều tiền đến mức nào đây.
Mẹ Bắc quả thực không thể tưởng tượng ra được.
Nếu là cha mẹ hám giàu, nghe được như vậy tất nhiên sẽ mừng rỡ như điên, nhưng cha mẹ Bắc thì không phải vậy.
Mẹ Bắc kéo tay Bắc Vũ Đường, giọng nói lộ rõ sự lo lắng, "Vũ Đường, con nói cho mẹ, có phải con và cậu ta làm giao dịch gì không?"
Bắc Vũ Đường mộng bức nhìn bà.
Cô cho rằng lời này đã đủ kính bạo rồi, không ngờ câu tiếp theo của mẹ Bắc suýt làm cô hộc máu luôn.
"Có phải con mang thai hộ người ta không?"
Bắc Vũ Đường:.......
Mạch não như này thì sao chơi lại?
Bắc Vũ Đường trợn tròn mắt.
Mẹ Bắc thấy cô không nói lời nào, cho là cô thật sự làm thế, vội nói: "Con gái, tuy chúng ta không nhiều tiền như họ, nhưng cũng không thể chà đạp mình như vậy."
"Chẳng lẽ con nghĩ, con mang thai hộ, sớm chiều ở chung với cậu ta thì cậu ta sẽ thích con sao? Con gái à, đời không phải tiểu thuyết, không có chim sẻ biến thành phượng hoàng như vậy đâu. Chúng ta không cầu con đại phú đại quý, chỉ cầu con bình an khoẻ mạnh là được rồi."
"Tuy Hughes lớn lên không tệ, nhưng mà càng là như vậy thì càng không an toàn. Còn nữa, cậu ta nhiều tiền như vậy, không đáng tin đâu."
"Càng là người có tiền thì càng dễ ngoại tình. Không được, con không thể ở bên cậu ta. Mai mẹ sẽ nói chuyện này với cha con."
Mẹ Bắc nói như súng bắn liên thanh, blah blah không ngừng, hoàn toàn không cho Bắc Vũ Đường cơ hội nói chuyện.
Bắc Vũ Đường bị mẹ Bắc nói đến không bình tĩnh, người nào đó cũng y như vậy.
Bắc Vũ Đường nhận thấy người trong ổ chăn ngo ngoe rục rịch, ấn đầu anh xuống, không cho anh ra ngoài.
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Mọi chuyện không phải như vậy." Bắc Vũ Đường biện giải, "Con và anh ấy thật sự yêu nhau. Không phải mang thai hộ lung tung rối loạn mà mẹ đang nghĩ."
"Dù không phải mang thai hộ đi chăng nữa, cậu ta có tiền như thế, sau này con gả qua, bị uỷ khuất thì mẹ và cha con không thể giúp được gì. Nhà có tiền không đáng tin, đặc biệt là còn đẹp trai." Mẹ Bắc tiếp tục nói.
Hughes trốn trong ổ chăn trúng đạn liên tục.
Có tiền là lỗi của anh.
Lớn lên đẹp trai cũng là lỗi của anh.
"Mẹ, anh ấy có tiền lại đẹp trai, không có nghĩa anh ấy sẽ không tốt với con. Mẹ phải tin mị lực của con gái mẹ chứ. Chẳng lẽ mẹ không tin con như vậy?" Bắc Vũ Đường ra vẻ thương tâm nhìn bà.
"Không phải mẹ không tin con. Thật sự là cậu ta quá tốt, mẹ luôn cảm thấy các con không hợp." Mẹ Bắc nói lời này đã rất uyển chuyển, chỉ chưa nói thẳng ra, con gái à, lão mẹ cảm thấy con không xứng với người ta.
Bắc Vũ Đường nhìn 囧 囧 mẹ Bắc.
Đây là mẹ ruột sao?!
"Sao lại không hợp. Anh ấy yêu con, con yêu anh ấy, rất hợp đó chứ."
Người nào đó trốn trong ổ chăn nghe được câu "con yêu anh ấy", nháy mắt tâm tình lại nhộn nhạo.
Cô vừa đáp, ngay lập tức đã bị mẹ Bắc hạ sát.
"Giờ cậu ta yêu con, chưa biết chừng sau này không yêu con. Cậu ta có tiền như thế, oanh oanh yến yến bên cạnh rất nhiều, hôm nay không bị mê hoặc, cuối cùng sẽ có một ngày bị mê hoặc, đến lúc đó con phải làm sao?"
Hughes nghe thế, hận không thể lao ra nói với bà, tuyệt đối không thể nào.
Nhưng người nào đó đè nặng anh, không cho anh nhúc nhích.
Nghẹn khuất quá mà!
Chưa bao giờ biết, thì ra có tiền cũng là một loại tội.
"Mẹ, mẹ không đúng rồi. Người đàn ông có tiền sẽ ngoại tình, người đàn ông không có tiền cũng sẽ ngoại tình. Ngoại tình không phải vấn đề có tiền hay không, mà là vấn đề của bản thân người đàn ông đó."
"Mẹ cho rằng những người đàn ông không ngoại tình là tốt sao, một khi họ có tiền, có tư bản, một giây ngoại tình. Tương tự, người đàn ông có tiền cũng không phải đều thích hoa thơm cỏ dại bên ngoài."
"Chẳng hạn như Hughes. Anh ấy lớn như vậy, còn chưa từng có bạn gái đâu."
Bắc Vũ Đường bắt đầu tẩy não, phân tích, ý đồ thuyết phục mẹ Bắc.
Chỉ là.......
"Cậu ta vẫn là xử nam!" Mẹ Bắc giật mình.
Bắc Vũ Đường suýt nữa phun máu luôn rồi.
Mẹ ơi, trọng điểm của mẹ có phải sai rồi không?!
Hughes trốn trong ổ chăn lại trúng đạn.
Xử nam!!!
Hai từ này vẫn luôn chạy quanh tai anh.
Lần này bảo anh ra, anh cũng không có mặt mũi chui ra nữa.
Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, "Mẹ à, con cảm thấy mẹ có thể về ngủ rồi, thật đó, mẹ mau về ngủ đi."
Cô thật sự sợ bà rồi.
Nếu để bà nói tiếp, cô thật sự không tưởng tượng ra được bà sẽ nói cái gì nữa.
"Cậu ta thật sự là xử nam à?" Mẹ Bắc không nhịn được tiếp tục hỏi.
Thật sự là cảm thấy quá khó tin, nên hỏi lại xác nhận.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Được rồi mà, mẹ đã biết đáp án, mẹ mau về đi!
Mẹ có biết xử nam mẹ nói đang ở đây hay không!
Mẹ Bắc tựa như còn chưa đã, vẻ mặt khiếp sợ, "Mẹ nhìn cậu ta cũng phải khoảng ba mươi mấy. Cậu ta đến giờ vẫn là xử nam, con nói xem, có phải thân thể cậu ta có vấn đề không?"
Bắc Vũ Đường không nhịn được mà liếc nhìn ổ chăn phồng lên, yên lặng châm ba cây nến cho anh.
Vấn đề này, bảo cô trả lời kiểu gì cơ chứ.
Nói không có vấn đề, con đã thử qua rồi?
Không chờ Bắc Vũ Đường trả lời, mẹ Bắc đã nói: "Cuối cùng mẹ đã hiểu vì sao cậu ta muốn tìm con. Có phải vì cơ thể có tật xấu nên tìm con không?"
囧......
Bắc Vũ Đường thật sự muốn quỳ lạy mẹ Bắc!
Mẹ bổ não quá rồi mẹ ơi.
"Anh ấy không có tật xấu, thật sự." Bắc Vũ Đường thúc giục, "Mẹ, con rất mệt. Có chuyện gì thì mai lại nói nhé."
Mẹ Bắc có vẻ vẫn còn lưu luyến lắm, lúc đứng lên lại dư quang thấy ổ chăn của Bắc Vũ Đường phồng lên không bình thường, ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm cô, "Con bị......"
"Mẹ, con thật sự rất mệt nhọc." Bắc Vũ Đường vội ngắt lời bà.
Mẹ Bắc thấy cô như thế, nhìn nhìn ổ chăn khả nghi kia, ra vẻ mình không phát hiện ra gì cả, "Vậy được rồi, mẹ về phòng đây. Con nghỉ ngơi sớm một chút."
Khi tới cửa, mẹ Bắc vẫn không nhịn được mà quay đầu nhắc nhở, "Vũ Đường, con... con kiềm chế chút."
Bắc Vũ Đường nhìn cánh cửa đóng chặt, trong đầu xoay chuyển câu nói cuối cùng của mommy nhà mình.
Cô biết, bà đã nhận ra.
Từ từ, ý tứ mẫu thân đại nhân là cho phép tên này ở đây!
Lúc trước còn không phải lo lắng cái này sao, giờ thì xong rồi.
Người nào đó trốn trong ổ chăn cuối cùng cũng chui ra, chỉ là khi anh vừa chui ra, cánh cửa phòng đóng chặt lại mở ra một lần nữa, hoàn toàn không hề báo trước.
Sau đó, Bắc Vũ Đường và Hughes nhất trí nhìn về phía mẹ Bắc.
Không khí như bị đọng lại, không gian là một mảnh yên tĩnh.
Đúng lúc này, giọng cha Bắc truyền đến.
"Bà cứ ở đó mãi làm gì thế." Khi nói chuyện, ông cũng đồng thời đi vè phía cửa, ánh mắt tuỳ ý nhìn về bên trong, ngây ngẩn cả người.
Người phản ứng đầu tiên là cha Bắc, ông kéo mẹ Bắc theo, "Còn không mau về ngủ."
Nói xong, còn tri kỉ đóng cửa lại.
Cửa đóng lại rồi, hai người trong phòng nghe được tiếng cha Bắc từ ngoài truyền vào, "Người trẻ thì đừng ngủ muộn quá, không tốt cho cơ thể."
Ý tứ kia, chỉ cần không bị ngốc thì đều hiểu.
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy cuộc đời mình không còn lúc nào xấu hổ hơn lúc này.
Bị bắt gian tại giường, người bắt gian còn là cha mẹ...
Hughes lại có vẻ khá bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn có dị quang chớp động.
Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông ngồi cạnh, thật hận không thể một chân đá anh xuống giường.
"Đi xuống." Chân nhỏ đá đá anh, hầm hừ nói.
Hughes mặt dày nói: "Cha mẹ đều đồng ý rồi."
Cha mẹ......
Tốc độ sửa miệng nhanh thật đấy.
Bắc Vũ Đường tức giận nhìn anh, "Bọn họ đồng ý, em còn chưa đồng ý đâu."
Hughes mặt đau khổ nhìn cô.
Đừng bán manh, đừng giả vờ đáng thương, không có hiệu quả với cô đâu.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường lạnh buốt nhìn anh chằm chằm, "Có phải anh đã sớm dự mưu rồi không?"
Với thân thủ của anh, muốn không bị phát hiện, còn không phải dễ như trở bàn tay.
Lần này dễ dàng bị cha mẹ Bắc tóm lại như thế, chắc chắn không bình thường.
Hughes giơ tay lên thề với trời, "Anh đảm bảo, anh không có."
Tính cảnh giác của cô gái nhỏ rất cao, xem ra sau này đến phải cẩn thận hơn mới được.
Bắc Vũ Đường tin anh thì mới có quỷ, hừ lạnh hai tiếng, "Đi về ngủ."
"Anh đảm bảo chỉ ôm em thôi, tuyệt đối không làm ra chuyện gì cả." Hughes trông mong nhìn cô.
Bắc Vũ Đường bị bộ dáng vô sỉ này của anh chọc cho vui vẻ, có xúc động muốn trêu cợt anh.
"Anh có từng nghe qua một chuyện xưa." Bắc Vũ Đường nở nụ cười xấu xa.
"Chuyện xưa gì?" Hughes biết có hố, nhưng vẫn nghe lời đáp lại cô.
Bắc Vũ Đường từ tốn kể, "Trước có một thư sinh đi đến kinh thành, đi được nửa đường thì trời tối. Thư sinh đi lên núi, trên núi có một ngôi nhà, trong nhà có một quả phụ. Thư sinh tiến lên muốn tá túc nhờ quả phụ.
Quả phụ nói: "Được."
Ăn cơm tối xong, tới giờ ngủ.
Quả phụ nói: Ngươi đừng đụng vào ta, đụng vào ta, ngươi chính là cầm thú.
Thư sinh nói: Được.
Một đêm qua đi.
Quả phụ dậy nói: Cút cho ta.
Thư sinh không rõ lý do, hỏi: Vì sao?
Quả phụ nói: Ngươi là đồ không bằng cầm thú."
Bắc Vũ Đường nói xong, tổng kết một câu, "Anh dám động vào em, anh chính là cầm thú. Chỉ ôm mà không động, anh không bằng cầm thú. Vậy xin hỏi anh muốn làm cầm thú hay là không bằng cầm thú?"
Hughes ngây ngẩn cả người, nghiêm trang nói: "Vợ à, nếu em cho phép, chồng nguyện ý hoá thành cầm thú vì em."
Lần này thì thành Bắc Vũ Đường ngây ngẩn cả người.
Người khác nghe câu chuyện này thì thường không nói gì, anh thì khen ngược, trực tiếp biến thành đại cầm thú luôn.
Thật là...... So độ mặt dày với anh, cô cam bái hạ phong.
"Vợ ơi, chồng......" Lúc nói chuyện, anh không ngừng dựa sát vào cô, thấy gia hoả này chuẩn bị biến thành "cầm thú", Bắc Vũ Đường không chút lưu tình đá anh xuống giường.
"Nếu không muốn tiểu Hughes không thấy mặt trời ngày mai, hiện tại, lập tức làm không bằng cầm thú cho em." Bắc Vũ Đường chống nạnh, chỉ thẳng cửa.
Hughes bò lên, nhe răng trợn mắt xoa cái eo bị đá, đáng thương vô cùng nhìn Bắc Vũ Đường, "Vợ, không bằng cầm thú không phải cũng ngủ cùng một giường sao?"
Nói xong, anh lại chuẩn bị bò về giường, chuẩn bị làm một "không bằng cầm thú" an tĩnh.
Nhưng mà người nào đó lại không đồng ý.
Bắc Vũ Đường khoa tay múa chân với cây kéo trên tay, nhắm thẳng tiểu Hughes, hung tợn nói: "Đêm nay, anh dám lên giường của bổn cô nương, cẩn thận tiểu Hughes của anh không giữ được." Cây kéo trong tay cô vang răng rắc.
"Vợ ơi." Hughes không buông tay, chọn chiêu mè nheo.
Đáng tiếc, Bắc Vũ Đường đã thấy sự "vô sỉ" của người nào đó, chắc chắn sẽ không bị lừa.
"Trở về ngay lập tức."
Thấy vợ yêu sắp bùng nổ, Hughes u oán nhìn cô, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lưu luyến lê từng bước một đi về phòng.
Hai người còn chưa kết hôn, nếu để cha mẹ Bắc thấy họ nằm cùng một giường thì thảm rồi.
"Chỉ ôm một lát." Hughes đáng thương vô cùng nhìn cô.
Bắc Vũ Đường nhìn anh giả bộ đáng thương, dù biết rõ là giả vờ, nhưng cuối cùng vẫn mắt nhắm mắt mở cam chịu hành vi của anh.
"Được rồi, chỉ một lát thôi đó." Bắc Vũ Đường cảm thấy cần thiết phải nói rõ.
Hughes thấy cô đồng ý, lập tức nhộn nhạo, "Ừ, chỉ một lát."
Hughes thoả mãn ôm cô gái nhỏ của anh, mệt mỏi một ngày trở thành hư không, chỉ cảm thấy ngọt nào.
Bắc Vũ Đường dựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Tất cả ấm áp tốt đẹp như vậy, nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, mới đầu còn tưởng là cha mẹ Bắc đi toilet nên không để ý lắm.
Nào ngờ tiếng bước chân kia hướng về phía họ, mắt thấy nó sắp tới, Bắc Vũ Đường cả kinh cuống quýt tìm chỗ giấu người.
Mà người nào đó lại vui vẻ thoả mái, chẳng hoang mang tẹo nào cả.
Bắc Vũ Đường tức giận trừng anh một cái, "Mau trốn vào tủ quần áo đi."
Hughes thấp giọng nói: "Không còn kịp rồi."
Quả nhiên, tiếng "răng rắc" vang lên.
Bắc Vũ Đường biến sắc, người bên cạnh xốc chăn lên, chui vào ổ chăn. Khi anh chui vào ổ chăn xong, cửa phòng cũng mở ra.
Mẹ Bắc vừa mở cửa, thấy Bắc Vũ Đường còn chưa ngủ, cũng hơi kinh ngạc.
"Còn chưa ngủ à?" Mẹ Bắc đi đến.
Bắc Vũ Đường trấn định trả lời, "Đang chuẩn bị ngủ. Mẹ, sao mẹ lại qua đây?"
Bắc Vũ Đường thấy bà chuẩn bị bật đèn, vội vàng hô, "Đừng bật đèn."
Mẹ Bắc sửng sốt, động tác cũng ngừng lại.
Bắc Vũ Đường giải thích: "Bật đèn quá chói mắt. Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?"
Mẹ Bắc cũng không bật đèn nữa, nương ánh đèn bên ngoài đi đến ngồi xuống trước giường, "Mẹ đến xem con. Mẹ muốn hỏi con và Hughes quen biết nhau thế nào."
"Hughes không phải đã nói với mẹ rồi sao, chúng con quen nhau ở một nhà hàng, nhất kiến chung tình." Bắc Vũ Đường nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Mẹ Bắc không tiếp tục đề tài này nữa, chuyển đề tài khác, "Vũ Đường, con thành thật nói cho mẹ, nhà cậu ta làm cái gì? Mẹ luôn cảm thấy dường như không phải buôn bán nhỏ."
Thật ra chỉ cần để mắt một chút là nhìn ra thân phận của Hughes không bình thường, cụ thể đến mức nào thì lại không thể phỏng đoán. Hoặc là nói, không dám tưởng tượng, cũng không thể tưởng tượng được.
Về chuyện này, Bắc Vũ Đường thành thật trả lời: "Nhà anh ấy làm ăn khá lớn, tiền khá nhiều, có thể mua hơn một trăm công ty cha đang đi làm."
Quy mô của hơn một trăm công ty là cô còn nói giảm rồi đó, tuy là vậy, mẹ Bắc vẫn quá kinh ngạc.
Mẹ Bắc kinh ngạc hô, "Nhiều tiền như vậy!!"
Công ty cha Bắc đi làm chính là công ty tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố H. Nghe nói, lão tổng của công ty cũng là người lên bảng xếp hạng phú hào rồi. Công ty của Hughes còn lớn hơn gấp trăm lần, vậy thì nhiều tiền đến mức nào đây.
Mẹ Bắc quả thực không thể tưởng tượng ra được.
Nếu là cha mẹ hám giàu, nghe được như vậy tất nhiên sẽ mừng rỡ như điên, nhưng cha mẹ Bắc thì không phải vậy.
Mẹ Bắc kéo tay Bắc Vũ Đường, giọng nói lộ rõ sự lo lắng, "Vũ Đường, con nói cho mẹ, có phải con và cậu ta làm giao dịch gì không?"
Bắc Vũ Đường mộng bức nhìn bà.
Cô cho rằng lời này đã đủ kính bạo rồi, không ngờ câu tiếp theo của mẹ Bắc suýt làm cô hộc máu luôn.
"Có phải con mang thai hộ người ta không?"
Bắc Vũ Đường:.......
Mạch não như này thì sao chơi lại?
Bắc Vũ Đường trợn tròn mắt.
Mẹ Bắc thấy cô không nói lời nào, cho là cô thật sự làm thế, vội nói: "Con gái, tuy chúng ta không nhiều tiền như họ, nhưng cũng không thể chà đạp mình như vậy."
"Chẳng lẽ con nghĩ, con mang thai hộ, sớm chiều ở chung với cậu ta thì cậu ta sẽ thích con sao? Con gái à, đời không phải tiểu thuyết, không có chim sẻ biến thành phượng hoàng như vậy đâu. Chúng ta không cầu con đại phú đại quý, chỉ cầu con bình an khoẻ mạnh là được rồi."
"Tuy Hughes lớn lên không tệ, nhưng mà càng là như vậy thì càng không an toàn. Còn nữa, cậu ta nhiều tiền như vậy, không đáng tin đâu."
"Càng là người có tiền thì càng dễ ngoại tình. Không được, con không thể ở bên cậu ta. Mai mẹ sẽ nói chuyện này với cha con."
Mẹ Bắc nói như súng bắn liên thanh, blah blah không ngừng, hoàn toàn không cho Bắc Vũ Đường cơ hội nói chuyện.
Bắc Vũ Đường bị mẹ Bắc nói đến không bình tĩnh, người nào đó cũng y như vậy.
Bắc Vũ Đường nhận thấy người trong ổ chăn ngo ngoe rục rịch, ấn đầu anh xuống, không cho anh ra ngoài.
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Mọi chuyện không phải như vậy." Bắc Vũ Đường biện giải, "Con và anh ấy thật sự yêu nhau. Không phải mang thai hộ lung tung rối loạn mà mẹ đang nghĩ."
"Dù không phải mang thai hộ đi chăng nữa, cậu ta có tiền như thế, sau này con gả qua, bị uỷ khuất thì mẹ và cha con không thể giúp được gì. Nhà có tiền không đáng tin, đặc biệt là còn đẹp trai." Mẹ Bắc tiếp tục nói.
Hughes trốn trong ổ chăn trúng đạn liên tục.
Có tiền là lỗi của anh.
Lớn lên đẹp trai cũng là lỗi của anh.
"Mẹ, anh ấy có tiền lại đẹp trai, không có nghĩa anh ấy sẽ không tốt với con. Mẹ phải tin mị lực của con gái mẹ chứ. Chẳng lẽ mẹ không tin con như vậy?" Bắc Vũ Đường ra vẻ thương tâm nhìn bà.
"Không phải mẹ không tin con. Thật sự là cậu ta quá tốt, mẹ luôn cảm thấy các con không hợp." Mẹ Bắc nói lời này đã rất uyển chuyển, chỉ chưa nói thẳng ra, con gái à, lão mẹ cảm thấy con không xứng với người ta.
Bắc Vũ Đường nhìn 囧 囧 mẹ Bắc.
Đây là mẹ ruột sao?!
"Sao lại không hợp. Anh ấy yêu con, con yêu anh ấy, rất hợp đó chứ."
Người nào đó trốn trong ổ chăn nghe được câu "con yêu anh ấy", nháy mắt tâm tình lại nhộn nhạo.
Cô vừa đáp, ngay lập tức đã bị mẹ Bắc hạ sát.
"Giờ cậu ta yêu con, chưa biết chừng sau này không yêu con. Cậu ta có tiền như thế, oanh oanh yến yến bên cạnh rất nhiều, hôm nay không bị mê hoặc, cuối cùng sẽ có một ngày bị mê hoặc, đến lúc đó con phải làm sao?"
Hughes nghe thế, hận không thể lao ra nói với bà, tuyệt đối không thể nào.
Nhưng người nào đó đè nặng anh, không cho anh nhúc nhích.
Nghẹn khuất quá mà!
Chưa bao giờ biết, thì ra có tiền cũng là một loại tội.
"Mẹ, mẹ không đúng rồi. Người đàn ông có tiền sẽ ngoại tình, người đàn ông không có tiền cũng sẽ ngoại tình. Ngoại tình không phải vấn đề có tiền hay không, mà là vấn đề của bản thân người đàn ông đó."
"Mẹ cho rằng những người đàn ông không ngoại tình là tốt sao, một khi họ có tiền, có tư bản, một giây ngoại tình. Tương tự, người đàn ông có tiền cũng không phải đều thích hoa thơm cỏ dại bên ngoài."
"Chẳng hạn như Hughes. Anh ấy lớn như vậy, còn chưa từng có bạn gái đâu."
Bắc Vũ Đường bắt đầu tẩy não, phân tích, ý đồ thuyết phục mẹ Bắc.
Chỉ là.......
"Cậu ta vẫn là xử nam!" Mẹ Bắc giật mình.
Bắc Vũ Đường suýt nữa phun máu luôn rồi.
Mẹ ơi, trọng điểm của mẹ có phải sai rồi không?!
Hughes trốn trong ổ chăn lại trúng đạn.
Xử nam!!!
Hai từ này vẫn luôn chạy quanh tai anh.
Lần này bảo anh ra, anh cũng không có mặt mũi chui ra nữa.
Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, "Mẹ à, con cảm thấy mẹ có thể về ngủ rồi, thật đó, mẹ mau về ngủ đi."
Cô thật sự sợ bà rồi.
Nếu để bà nói tiếp, cô thật sự không tưởng tượng ra được bà sẽ nói cái gì nữa.
"Cậu ta thật sự là xử nam à?" Mẹ Bắc không nhịn được tiếp tục hỏi.
Thật sự là cảm thấy quá khó tin, nên hỏi lại xác nhận.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Được rồi mà, mẹ đã biết đáp án, mẹ mau về đi!
Mẹ có biết xử nam mẹ nói đang ở đây hay không!
Mẹ Bắc tựa như còn chưa đã, vẻ mặt khiếp sợ, "Mẹ nhìn cậu ta cũng phải khoảng ba mươi mấy. Cậu ta đến giờ vẫn là xử nam, con nói xem, có phải thân thể cậu ta có vấn đề không?"
Bắc Vũ Đường không nhịn được mà liếc nhìn ổ chăn phồng lên, yên lặng châm ba cây nến cho anh.
Vấn đề này, bảo cô trả lời kiểu gì cơ chứ.
Nói không có vấn đề, con đã thử qua rồi?
Không chờ Bắc Vũ Đường trả lời, mẹ Bắc đã nói: "Cuối cùng mẹ đã hiểu vì sao cậu ta muốn tìm con. Có phải vì cơ thể có tật xấu nên tìm con không?"
囧......
Bắc Vũ Đường thật sự muốn quỳ lạy mẹ Bắc!
Mẹ bổ não quá rồi mẹ ơi.
"Anh ấy không có tật xấu, thật sự." Bắc Vũ Đường thúc giục, "Mẹ, con rất mệt. Có chuyện gì thì mai lại nói nhé."
Mẹ Bắc có vẻ vẫn còn lưu luyến lắm, lúc đứng lên lại dư quang thấy ổ chăn của Bắc Vũ Đường phồng lên không bình thường, ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm cô, "Con bị......"
"Mẹ, con thật sự rất mệt nhọc." Bắc Vũ Đường vội ngắt lời bà.
Mẹ Bắc thấy cô như thế, nhìn nhìn ổ chăn khả nghi kia, ra vẻ mình không phát hiện ra gì cả, "Vậy được rồi, mẹ về phòng đây. Con nghỉ ngơi sớm một chút."
Khi tới cửa, mẹ Bắc vẫn không nhịn được mà quay đầu nhắc nhở, "Vũ Đường, con... con kiềm chế chút."
Bắc Vũ Đường nhìn cánh cửa đóng chặt, trong đầu xoay chuyển câu nói cuối cùng của mommy nhà mình.
Cô biết, bà đã nhận ra.
Từ từ, ý tứ mẫu thân đại nhân là cho phép tên này ở đây!
Lúc trước còn không phải lo lắng cái này sao, giờ thì xong rồi.
Người nào đó trốn trong ổ chăn cuối cùng cũng chui ra, chỉ là khi anh vừa chui ra, cánh cửa phòng đóng chặt lại mở ra một lần nữa, hoàn toàn không hề báo trước.
Sau đó, Bắc Vũ Đường và Hughes nhất trí nhìn về phía mẹ Bắc.
Không khí như bị đọng lại, không gian là một mảnh yên tĩnh.
Đúng lúc này, giọng cha Bắc truyền đến.
"Bà cứ ở đó mãi làm gì thế." Khi nói chuyện, ông cũng đồng thời đi vè phía cửa, ánh mắt tuỳ ý nhìn về bên trong, ngây ngẩn cả người.
Người phản ứng đầu tiên là cha Bắc, ông kéo mẹ Bắc theo, "Còn không mau về ngủ."
Nói xong, còn tri kỉ đóng cửa lại.
Cửa đóng lại rồi, hai người trong phòng nghe được tiếng cha Bắc từ ngoài truyền vào, "Người trẻ thì đừng ngủ muộn quá, không tốt cho cơ thể."
Ý tứ kia, chỉ cần không bị ngốc thì đều hiểu.
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy cuộc đời mình không còn lúc nào xấu hổ hơn lúc này.
Bị bắt gian tại giường, người bắt gian còn là cha mẹ...
Hughes lại có vẻ khá bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn có dị quang chớp động.
Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông ngồi cạnh, thật hận không thể một chân đá anh xuống giường.
"Đi xuống." Chân nhỏ đá đá anh, hầm hừ nói.
Hughes mặt dày nói: "Cha mẹ đều đồng ý rồi."
Cha mẹ......
Tốc độ sửa miệng nhanh thật đấy.
Bắc Vũ Đường tức giận nhìn anh, "Bọn họ đồng ý, em còn chưa đồng ý đâu."
Hughes mặt đau khổ nhìn cô.
Đừng bán manh, đừng giả vờ đáng thương, không có hiệu quả với cô đâu.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường lạnh buốt nhìn anh chằm chằm, "Có phải anh đã sớm dự mưu rồi không?"
Với thân thủ của anh, muốn không bị phát hiện, còn không phải dễ như trở bàn tay.
Lần này dễ dàng bị cha mẹ Bắc tóm lại như thế, chắc chắn không bình thường.
Hughes giơ tay lên thề với trời, "Anh đảm bảo, anh không có."
Tính cảnh giác của cô gái nhỏ rất cao, xem ra sau này đến phải cẩn thận hơn mới được.
Bắc Vũ Đường tin anh thì mới có quỷ, hừ lạnh hai tiếng, "Đi về ngủ."
"Anh đảm bảo chỉ ôm em thôi, tuyệt đối không làm ra chuyện gì cả." Hughes trông mong nhìn cô.
Bắc Vũ Đường bị bộ dáng vô sỉ này của anh chọc cho vui vẻ, có xúc động muốn trêu cợt anh.
"Anh có từng nghe qua một chuyện xưa." Bắc Vũ Đường nở nụ cười xấu xa.
"Chuyện xưa gì?" Hughes biết có hố, nhưng vẫn nghe lời đáp lại cô.
Bắc Vũ Đường từ tốn kể, "Trước có một thư sinh đi đến kinh thành, đi được nửa đường thì trời tối. Thư sinh đi lên núi, trên núi có một ngôi nhà, trong nhà có một quả phụ. Thư sinh tiến lên muốn tá túc nhờ quả phụ.
Quả phụ nói: "Được."
Ăn cơm tối xong, tới giờ ngủ.
Quả phụ nói: Ngươi đừng đụng vào ta, đụng vào ta, ngươi chính là cầm thú.
Thư sinh nói: Được.
Một đêm qua đi.
Quả phụ dậy nói: Cút cho ta.
Thư sinh không rõ lý do, hỏi: Vì sao?
Quả phụ nói: Ngươi là đồ không bằng cầm thú."
Bắc Vũ Đường nói xong, tổng kết một câu, "Anh dám động vào em, anh chính là cầm thú. Chỉ ôm mà không động, anh không bằng cầm thú. Vậy xin hỏi anh muốn làm cầm thú hay là không bằng cầm thú?"
Hughes ngây ngẩn cả người, nghiêm trang nói: "Vợ à, nếu em cho phép, chồng nguyện ý hoá thành cầm thú vì em."
Lần này thì thành Bắc Vũ Đường ngây ngẩn cả người.
Người khác nghe câu chuyện này thì thường không nói gì, anh thì khen ngược, trực tiếp biến thành đại cầm thú luôn.
Thật là...... So độ mặt dày với anh, cô cam bái hạ phong.
"Vợ ơi, chồng......" Lúc nói chuyện, anh không ngừng dựa sát vào cô, thấy gia hoả này chuẩn bị biến thành "cầm thú", Bắc Vũ Đường không chút lưu tình đá anh xuống giường.
"Nếu không muốn tiểu Hughes không thấy mặt trời ngày mai, hiện tại, lập tức làm không bằng cầm thú cho em." Bắc Vũ Đường chống nạnh, chỉ thẳng cửa.
Hughes bò lên, nhe răng trợn mắt xoa cái eo bị đá, đáng thương vô cùng nhìn Bắc Vũ Đường, "Vợ, không bằng cầm thú không phải cũng ngủ cùng một giường sao?"
Nói xong, anh lại chuẩn bị bò về giường, chuẩn bị làm một "không bằng cầm thú" an tĩnh.
Nhưng mà người nào đó lại không đồng ý.
Bắc Vũ Đường khoa tay múa chân với cây kéo trên tay, nhắm thẳng tiểu Hughes, hung tợn nói: "Đêm nay, anh dám lên giường của bổn cô nương, cẩn thận tiểu Hughes của anh không giữ được." Cây kéo trong tay cô vang răng rắc.
"Vợ ơi." Hughes không buông tay, chọn chiêu mè nheo.
Đáng tiếc, Bắc Vũ Đường đã thấy sự "vô sỉ" của người nào đó, chắc chắn sẽ không bị lừa.
"Trở về ngay lập tức."
Thấy vợ yêu sắp bùng nổ, Hughes u oán nhìn cô, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lưu luyến lê từng bước một đi về phòng.
Danh sách chương