Editor: Bạch Diệp Thảo

Sau giờ ngọ, trời trong nắng ấm, mấy tiểu cung phi đang đi dạo trong Ngự Hoa Viên, nói chuyện trong cung gần đây.

"Lương phi thật đúng là được sủng ái, ngay cả sủng quan lục cung như Thần Quý Phi còn phải tránh mũi nhọn." Tiểu phi tử mặc cung trang màu hồng phấn, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói.

"Còn không phải à. Nhưng mà, ta cảm thấy khả năng Thần Quý Phi phục sủng vẫn là cao lắm." Tiểu cung phi áo tím nói.

"Vì sao?"

"Hiện tại Thần Quý Phi đang bị cấm túc, chờ nàng ấy ra ngoài, không chừng sẽ có chuyện rồi. Ngươi nghĩ vì sao Thần Quý Phi lại là sủng quan lục cung, đó là bởi vì dung nhan tuyệt sắc của nàng ấy, ngay cả ta nhìn còn cảm thấy tâm động này. Nhưng mà, Lương phi không đẹp bằng ngươi và ta, lại có thể được Hoàng Thượng sủng ái." Tiểu cung phi áo tím có phần không cam lòng.

"Lời này ngươi ngàn vạn không thể nói, vạn nhất bị người nghe được, không còn mệnh nữa đâu." Tiểu phi tử mặc cung trang màu hồng phấn nhắc nhở.

"Sợ cái gì, những gì ta nói đều là sự thật. Diện mạo Lương phi kia nhạt nhẽo, nhìn toàn bộ hậu cung này một cái xem, hơn một nửa đều đẹp hơn nàng." Tiểu cung phi áo tím cho rằng giờ là sau giờ ngọ, thái dương liệt, trong Ngự Hoa Viên tất nhiên sẽ không người, mới dám to gan nghị luận như vậy.

Chính là, thế sự vô thường, cố tình lại không khéo, có người nghe được, lại còn là chính chủ. Vận khí đen chẳng phải người thường so được.

Hạ Hà trầm mặt, đi từ sau núi giả ra, quát lớn: "Lớn mật."

Hai tiểu cung phi kia nghe được âm thanh, giật mình hoảng sợ, đến khi các nàng quay đầu lại, thấy rõ người phía sau, khuôn mặt tiếu mị chỉ còn lại một mảnh tuyết trắng.

Chân hai người mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, "Lương phi nương nương, tha mạng. Nô tỳ không lựa lời, thỉnh nương nương đại nhân không chấp tiểu nhân, tha nô tỳ lần này đi."

Cung phi phẩm cấp thấp như các nàng, chỉ có thể xem như nửa chủ tử, trước mặt chủ tử chân chính, các nàng chỉ có thể xem như nô tài.

Lương phi bị như vậy hai người nói như thế, trong lòng dâng lên lửa giận ngập trời.

Ánh mắt Lương phi âm ngoan xẹt qua khuôn mặt kiều mị của hai người, thật là xinh đẹp. Diện mạo trước giờ là tâm bệnh của Lương phi, diện mạo của nàng thanh lệ, nếu đặt trong dân gian thì có thể xưng là mỹ nhân, nhưng đặt trong hậu cung nơi nơi đều là mỹ nữ, tư dùng này của nàng thành không đáng nhìn.

Lương phi thắng vì khí chất của nàng, tươi mát thoát tục, thanh lãnh không tranh.

Hiện giờ dung mạo nàng để ý nhất bị hai người này lấy ra châm biếm, trong lòng nàng tràn ngập phẫn nộ, hận không thể tự mình động thủ xé rách miệng hai người ra.

"Nếu biết miệng mình nói nhiều, bổn cung sẽ giúp các ngươi nhớ lâu hơn một chút, để các ngươi nhớ kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Hạ Hà, vả miệng chúng."

"Vâng."

Hạ Hà vung lên, gọi hai gã mama thô tráng đến, mỗi người vả miệng một tiểu cung phi.

"Nương nương, tha mạng!"

Hai người vừa mới hô một tiếng, câu nói kế tiếp đã không kêu ra được.

"Bang, bang, bang" ~~

Tiếng bàn tay vang dội, đánh vỡ sự yên tĩnh của Ngự Hoa Viên.

Mười lăm phút sau, mặt hai người đã sưng lên đỏ ửng, khóe môi còn rỉ ra máu tươi, sớm đã không thể nhìn ra mỹ mạo lúc trước của hai người.

"Ô ô." Hai tiểu cung phi trừ khóc thút thít, ngay cả xin tha cùng nói không thành lời.

Lương phi không bảo dừng, vả miệng sẽ không thể dừng, mama đã thay phiên vài lần. Nửa nén hương sau, hai tiểu cung phi cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, sống sờ sờ bị tát ngất.

"Nương nương, các nàng hôn mê rồi."

Hạ Vũ Vi nhìn hai người ngã trên đất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt đã sớm không nhìn ra được dung mạo của các nàng. Cong người, hộ giáp màu vàng lóa mắt, sắc bén nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt các nàng, lập tức có vết máu rỉ ra

Một vết, hai vết...... Mỗi lần nàng vuốt ve, trên má hai người kia sẽ nhiều thêm một vết máu. Vết máu đó rất dài, từ khóe mắt kéo dài đến tận bên miệng, bao trùm nửa khuôn mặt.

Hai người đã hôn mê, dù bất tỉnh nhân sự, nhưng vì mặt đau đớn, nhíu chặt mày.

"Đưa hai người bọn chúng về, cấm túc nửa năm." Hạ Vũ Vi lạnh giọng nói.

Người phía dưới lập tức nâng hai người kia về.

"Hạ Hà, phân phó xuống. Vết thương của chúng, ai dám đi khám, đó chính là đối nghịch với bổn cung."

"Nô tỳ hiểu rồi."

Chuyện Lương phi xử trí hai tiểu cung phi trong Ngự Hoa Viên rất nhanh đã truyền khắp hậu cung, người tới cửa nịnh bợ nàng càng ngày càng nhiều, ngay cả Hiền phi và Thục phi đều đưa lễ vật tới.

Một tín hiệu này, không giống Lương phi yếu thế. Nói đến cũng kỳ, khi tất cả mọi người đều tặng lễ vật, cố tình lại có một ngoại lệ. Thần Quý Phi không tỏ thái độ, điều này làm cho những người nóng lòng muốn lấy lòng Hạ Vũ Vi có lý do công kích.

"Nương nương, Thần Quý Phi này tốt xấu cũng là Quý Phi, lại không tỏ vẻ gì, thật đúng là keo kiệt."

"Tần thiếp đã sớm nghe nói, Thần Quý Phi xưa nay lòng dạ hẹp hòi. Nương nương, người hiện giờ thịnh sủng lục cung, cần cẩn thận nàng ta."

"Chư vị muội muội, chớ có lo lắng. Có Hoàng Thượng ở đây, ai còn dám bất kính với nương nương."

Mọi người ngươi một câu ta một câu, nâng Hạ Vũ Vi khen lên tận trời, dẫm Bắc Vũ Đường xuống dưới bùn.

Hạ Vũ Vi thường thường mỉm cười nói đỡ cho Bắc Vũ Đường mấy câu, những phi tần kia dẫm Bắc Vũ Đường càng thêm hăng say.

- Thần Tiêu cung-

"Nương nương, nô tỳ nghe nói Hiền phi nương nương và Thục phi nương nương đều tặng lễ vật qua." Kim Sai lập tức hồi bẩm tin tức.

Đây là việc trong dự kiến, chỉ là lý do những người này tặng lễ thật đúng là buồn cười.

Trấn an người bị doạ!

Muốn an ủi cũng là hai tiểu cung phi kia, Ok?

"Nương nương, chúng ta có cần đưa qua không?" Kim Sai không xác định hỏi.

Nương nương không đưa, không biết chừng sẽ bị các nàng bố trí.

"Bổn cung sẽ không xen vào trò náo nhiệt này."

Vạn nhất đồ đưa qua không có vấn đề, chớp mắt biến thành đồ có vấn đề, vậy là tự dưng lại cho Lương phi kia có cơ hội xuống tay với mình à. Còn những lời đồn đãi vớ vẩn kia, những năm gần đây, nguyên chủ bị dính quá nhiều rồi, thêm một cái cũng chẳng sao.

"Nương nương, nô tỳ còn nghe nói, Lương phi hạ khẩu lệnh, không cho phép bất cứ ai trị liệu vết thương trên mặt cho hai người kia. Nghe người phía dưới nói, trên mặt các nàng đầy hoa ngân. Nếu không cho trị liệu, gương mặt kia chắc chắn sẽ bị hủy."

"Lương phi xuống tay cũng thật tàn nhẫn."

Nữ nhân trong hậu cung không có dung nhan, chẳng khác nào đã không có tiền đồ, tiểu phi tử như vậy, trong hậu cung ăn thịt người không nhả xương hậu này, chỉ có thể sống không bằng chết.

Chuyện này còn khó chịu hơn việc giết các nàng.

Lương phi không tranh với đời, thật là một người không tranh. Nếu để Nam Thiệu Thiên nhìn thấy kết quả như vậy, không biết hắn có còn cảm thấy người mình yêu thích là một đoá sen trắng đơn thuần sạch sẽ nữa không đây?

Bắc Vũ Đường nở nụ cười châm biếm.

Đáng tiếc, Nam Thiệu Thiên nhìn không thấy.

Đêm hơi lạnh, một thân ảnh lặng yên không tiếng động tiến vào cung điện, thị vệ canh giữ bên ngoài không một ai phát hiện. Anh lặng lẽ tiến vào cung điện, quen cửa quen nẻo đi vào nội điện. Vừa vào nội điện ngửi được hơi thở quen thuộc, chậm rãi tới gần mép giường, ngồi ở đầu giường nhìn nàng ngủ, ánh mắt ôn nhu như nước.

Hoàng cung không thể so với bên ngoài. Ban ngày không thể gặp mặt, buổi tối lại làm anh không kiềm chế được, trộm lẻn vào. Chỉ cần nhìn nàng một cái, anh liền thỏa mãn.

Phàm là những phi tần xếp người vào Hạm Hiên điện, sau khi biết người của mình bị xử lý rồi, đều âm thầm tìm hiểu đến những người khác, tất cả đều đoán được ai là người ra tay.

Hoàng thượng đang nói rõ cho mọi người, Hạ Vũ Vi là người hắn che chở, ai cũng đừng mong động vào nàng. Có cảnh cáo này, nữ nhân trong hậu cung tất nhiên sẽ không đụng vào họng súng lúc này.

Liễu Tần tới tìm Thục phi, tỏ rõ ý đồ khi đến. Thục phi lại giả ngu, làm Liễu Tần tức đen mặt rời khỏi Cảnh Nhân cung.

Liễu Tần vừa đi, Thục phi nở nụ cười châm biếm.

"Muốn biến bổn cung thành ngọn giáo của ngươi? Thật coi bổn cung là kẻ ngu chắc." Thục phi khinh thường trào phúng.

"Nương nương, có cần..." Trong mắt Xuân Liễu hiện lên tia sáng lạnh.

Đức phi và Thục phi đến giờ đều là đối kháng lẫn nhau, giờ thừa dịp nàng ta thất sủng, có thể mượn cơ hội chèn ép, thuận tiện vu oan.

Xuân Liễu là tâm phúc của Thục phi, là người hiểu Thục phi nhất.

Nàng vừa đề nghị, Thục phi mỉm cười, nhạt nhạt nói, "Bổn cung thấy thù của Đức phi này và Lương phi rất khó gỡ. Nếu nàng ta đã muốn ra tay đối phó Lương phi như vậy, chúng ta không ngại giúp nàng một chút. Lúc xuống tay nhớ cẩn thận, đừng để bị phát hiện."

"Nô tỳ hiểu."

"Vậy là được rồi." Thục phi vừa lòng gật đầu.

Khi Liễu Tần tìm Thục phi, Hiền phi cũng không nhàn rỗi, mỹ danh là mang đồ tới vấn an Thần Quý phi.

"Nương nương, Hiền phi nương nương tới." Kim Sai hồi bẩm.

Bắc Vũ Đường hơi nhướn mày, chậm rì rì hỏi lại, "Kim Sai, chẳng lẽ ngươi không biết bổn cung đang bị cấm túc à. Hiền phi không biết cái gọi là cấm túc, chẳng lẽ ngươi cũng không biết?"

Kim Sai sợ trắng mặt, vội quỳ xuống thỉnh tội, "Nương nương thứ tội, nô tỳ biết sai rồi."

"Đứng lên đi, lần sau đừng phạm phải sai lầm như vậy."

"Vâng."

Kim Sai đi ra ngoài, thầm ảo não, sao mình lại quên mất việc này cơ chứ.

Chủ tớ Hiền phi chờ bên ngoài thấy Kim Sai ra, lập tức nở nụ cười. Đại cung nữ Ngọc Mai bên người Hiền phi hỏi, "Kim Sai tỷ tỷ, Quý phi nương nương giờ có rảnh không?"

Kim Sai cũng mỉm cười trả lời, chỉ là lời này nói với Hiền phi, "Nương nương, chủ tử nhà ta còn đang trong thời gian cấm túc, không tiện gặp khách."

Hiền phi sửng sốt, chợt phản ứng lại. Nàng suýt thì quên, Thần Quý phi còn đang bị cấm túc.

"Vậy bổn cung không quấy rầy nữa." Nàng cho Ngọc Mai một ánh mắt, Ngọc Mai nâng hộp quà trên tay lên, "Nương nương thích ăn bánh nãi, đây là bánh bổn cung cố ý chuẩn bị cho Quý phi."

"Nô tỳ thay chủ tử cảm tạ Hiền phi nương nương."

Chờ Hiền phi đi rồi, Kim Sai mang hộp đồ ăn vào trong điện.

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua hộp đồ ăn trong tay nàng ấy, "Đây là nàng ta đưa tới?"

"Bẩm chủ tử, đúng vậy. Là bánh nãi nương nương thích ăn. Nương nương muốn nếm thử không?" Kim Sai hỏi.

Bắc Vũ Đường xua xua tay, "Không cần, các ngươi ăn đi."

Bánh nãi là món nguyên chủ thích ăn, nhưng nàng thì không. Lúc trước, Hiền phi dựa vào nó mà giành được hảo cảm của nguyên chủ, sau đó từng bước dựa vào nàng ấy để bước lên vị trí kia.

Lại nói, Hiền phi cũng là một nhân tài, hiểu được nên lợi dụng nhân tâm ra sao.

"Nương nương, theo nô tỳ thấy, Hiền phi lần này qua đây không đơn giản." Kim Trạc nhắc nhở. Nàng muốn báo cho chủ tử phải cảnh giác với Hiền phi.

Bắc Vũ Đường cười, không thèm để ý.

Hiền phi này trước nay không có việc gì thì không đăng điện Tam Bảo. Lần này đơn giản muốn châm ngòi thổi gió, để nàng ra tay đối phó với Lương phi đang ngày càng nồi bật kia mà thôi.

Từ đó, nàng ta không cần ra tay, ngồi ngư ông đắc lợi.

Bàn tính đánh vang thật.

Đáng tiếc, nàng ta tính sai người.

Kế hoạch bày ra lúc trước, là để Tiếu Nghiêm hoàn toàn đẩy Lương phi lên con đường sủng phi, đã đoán được nữ nhân trong hậu cung sẽ không an phận, càng không bao giờ ngồi chờ chết.

Nàng không muốn tranh vũng nước đục này, cách tốt nhất là tránh đi. Mà cấm túc, lại là lý do tốt nhất. Đóng cửa lại, mặc các nàng muốn làm gì thì làm. Chỉ cần bảo vệ tốt địa bàn của mình là được.

Hạ Vũ Vi không phải muốn làm sủng phi sao? Vậy thành toàn nàng ta. Làm nàng ta hưởng thụ phong cảnh của một sủng phi, đồng thời để nàng ta đối mặt với những hung hiểm mà một sủng phi phải chịu.

Đã không còn Bắc Vũ Đường làm tấm mộc, không có Nam Thiệu Thiên bảo hộ, nàng muốn nhìn xem, khi đối mặt với những nữ nhân như lang như hổ kia, nàng ta còn có thể chống trụ được không.

Trong thời gian này, Hạ Vũ Vi phong cảnh vô hạn.

Ngày đó, sắc mặt Kim Sai không tốt đi vào điện, dù nàng ấy cực lực che giấu, nhưng vẫn không thể tránh được đôi mắt của Bắc Vũ Đường.

"Làm sao thế?"

Kim Sai muốn nói không sao, nhưng đối mặt với Bắc Vũ Đường, ngoan ngoãn nói thật, "Nương nương, nô tỳ mới đi Ngự Thiện phòng lấy bánh táo đỏ. Đụng phải Hạ Hà của Hạm Hiên điện, nàng ta nói nương nương nhà nàng ta cũng muốn ăn, đoạt đi từ trong tay nô tỳ. Nương nương, là nô tỳ vô dụng, thỉnh nương nương trách phạt."

Kim Sai quỳ gối trước mặt nàng, vành mắt đỏ ửng. Từ sau khi đi theo nương nương tới Thần Tiêu cung, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy. Lương phi chỉ là một phi, mà chủ tử của mình là Quý phi, cao hơn nàng ta một phẩm cấp.

Nàng vừa được sủng ái, đã không coi nương nương ra gì, quá kiêu ngạo! Kim Trạc lo lắng nhìn chủ tử, trừng mắt nhìn Kim Sai không biết giữ miệng. Nếu nương nương tức giận thì làm sao bây giờ. Giờ không phải thời điểm tốt để đối phó với Lương phi.

Bắc Vũ Đường lại chẳng có phản ứng gì lớn, biểu tình đạm nhiên, "Một phần điểm tâm mà thôi, coi như bổn cung đưa cho nàng ăn là được. Hôm nay ngươi chịu uỷ khuất rồi."

Bắc Vũ Đường tháo chiếc vòng trên tay xuống, đeo cho nàng ấy.

Kim Sai kinh ngạc nhìn nàng, "Nương nương."

Kim Sai trừ cảm động vẫn là cảm động. Nương nương vậy mà lại không trách mình, còn ban thưởng vòng tay quý báu này cho mình. Kim Sai thụ sủng nhược kinh, cảm động không thôi.

"Được rồi, thời gian này, chúng ta thấy người của Hạm Hiên điện thì tránh đi. Hai ngươi phân phó xuống, để người bên dưới chú ý một chút."

"Vâng."

Bắc Vũ Đường nhìn hai người rời đi, lộ ra một nụ cười nhạt. May mà có Kim Trạc ở đây, nha đầu này nhìn rõ thế cục hơn Kim Sai nhiều.

Hai người vừa đi ra ngoài, Kim Sai đã tức giận bất bình, "Chẳng lẽ chúng ta thực sự phải bị Lương phi đè lên đầu sao?"

Kim Trạc oán hận chọc trán nàng, "Ngu ngốc. Nương nương lúc này không tranh chính là đang tranh."

"Có ý gì?" Kim Sai vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Hiện tại Lương phi nhìn như phong cảnh, nhưng nàng ta phải đứng vững mới được. Nhiều năm như vậy, chủ tử nhà chúng ta nhìn như phong cảnh, lại đã gặp không biết bao nhiêu ám toán. Ngươi còn nhớ rõ Vương mama năm đó không? Suýt nữa chủ tử đã mất mạng đấy. Nếu không phải có Hầu gia và Đại tướng quân, chủ tử đã sớm bị nữ nhân trong hậu cung gặm đến xương cũng không còn.

Hiện giờ Lương phi vừa được sủng ái đã kiêu ngạo như vậy, ngươi nghĩ các phi tần trong hậu cung này đều ăn chay chắc? Giờ nương nương ở trong cung, mới là sự lựa chọn tốt nhất."

Kim Sai hơi hiểu một chút, "Ta hiểu rồi."

"Cho nên, nghe lời chủ tử, không sai được đâu. Lương phi không đắc ý được bao lâu đâu." Kim Trạc chắc chắn.

Nửa tháng sau, Nam Quốc xảy ra một chuyện lớn. Hoàng đế cải trang kinh giao bị ám sát, triều dã oanh động. Lúc mọi người lo lắng cho thương thế của Hoàng Thượng, phi tần hậu cung cũng lo lắng.

Rất nhiều phi tử mang theo thuốc bổ, canh thang đến thăm Hoàng Thượng, lại bị cự ngoài cửa hết, chỉ cho Hạ Vũ Vi tiến vào. Thù vinh bực này, thực sự làm cả đám phi tần hậu cung hâm mộ không thôi.

Hạ Vũ Vi nhìn nam nhân hôn mê bất tỉnh trên giường, trong mắt tràn đầy lo lắng, chờ thái y xem xong, Hạ Vũ Vi lạnh giọng hỏi: "Hoàng Thượng rốt cuộc sao rồi?"

Thái y muốn nói lại thôi, Hạ Vũ Vi nhíu mày.

"Hoàng Thượng không có trở ngại, tỉnh lại là tốt rồi." Thái y nơm nớp lo sợ trả lời.

Nhưng mà, Hạ Vũ Vi lại nhạy cảm cảm giác được thái y không nói thật, lập tức có suy đoán trong lòng.

Hạ Vũ Vi nhìn cung nữ trong điện, "Các ngươi ra ngoài hết đi."

"Vâng."

Chờ đến lúc trong điện chỉ còn nàng và thái y, ánh mắt Hạ Vũ Vi trở nên sắc bén, "Vương thái y, ngươi nói sự thật cho bổn cung, bệnh tình của Hoàng Thượng sao rồi?"

Vương thái y giãy giụa, dường như không chịu được nàng ép hỏi, cuối cùng thỏa hiệp: "Nương nương, Hoàng Thượng dường như bị thương tới căn rồi."

Cái này "dường như" này dùng thật vi diệu.

Hạ Vũ Vi giống như sét đánh giữa trời quang, khiếp sợ nhìn hắn, "Ngươi nói cái gì?!"

"Ngươi chắc chắn?" Giọng Hạ Vũ Vi mang theo run rẩy.

Thân mình Vương thái y run lên, khẳng định gật gật đầu.

Hạ Vũ Vi khẽ run, thần sắc mê mang, lướt qua trong giây lát, lúc nhìn về phía Vương thái y, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, "Chuyện này không thể nói với bất cứ ai, nếu ngươi dám tiết lộ nửa phần, chờ cả nhà ngươi chôn cùng đi."

Biểu tình Vương thái y sợ hãi, liên tục đáp: "Hạ quan không dám. Hoàng Thượng trừ mấy vết thương trên da, còn lại không còn gì khác. Rất nhanh sẽ tỉnh lại."

Hạ Vũ Vi vừa lòng gật gật đầu.

Chờ thái y đi rồi, suy nghĩ Hạ Vũ Vi hỗn độn, nhìn Nam Thiệu Thiên nằm trên giường, tâm tình thực phức tạp. Chắc không bao lâu nữa, y sẽ phát hiện chính mình không được.

Trong hậu cung rộng lớn như vậy, chỉ có hai vị Hoàng tử, một vị Công chúa. Hai vị phi tần có Hoàng tử sẽ nước lên thì thuyền lên, bởi vì nhi tử của các nàng tương lai sẽ trở thành Hoàng đế, mà các nàng sẽ trở thành Thái Hậu, trở thành người tôn quý nhất.

Không được, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!

Con trai của nàng, mới có thể trở thành Hoàng đế, những người khác tuyệt đối không thể được!

Hạ Vũ Vi vuốt bụng mình.

Cùng ngày, nàng thỉnh thái y tới bắt mạch cho mình, chờ thái y thu tay, ánh mắt nàng kỳ ký nhìn về phía lão.

"Phương thái y, thân thể bổn cung thế nào?"

Từ sau lần trước ân sủng, đã qua nửa tháng, chỉ cần bụng nàng tranh đua, hoài thượng long tự là tốt rồi.

"Thân thể nương nương còn hơi suy yếu, vi thần lại viết cho nương nương mấy loại dược dưỡng sinh là được."

Tâm Hạ Vũ Vi trầm xuống, không hoài thượng, nàng không có hoài thượng.

Thái y đi rồi, cả người Hạ Vũ Vi âm trầm xuống. Không được, nàng phải nghĩ biện pháp, không thể để như vậy được. Nàng muốn tìm thái y khác khám cho Nam Thiệu Thiên, nhưng lại sợ cho cùng một kết quả.

Đến lúc đó Nam Thiệu Thiên biết rồi, vậy mình dù có muốn bổ cứu cũng không kịp. Cho nên nàng cần phải hoài long tự trước khi Nam Thiệu Thiên biết.

Không có quá nhiều thời gian cho nàng rối rắm, cuối cùng nàng đã hạ quyết tâm.

Một bên khác, người vốn đang hôn mê lại bình yên ở trong tẩm cung của Bắc Vũ Đường.

"Anh đoán xem, nàng ta sẽ đi bước kia chứ?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Sẽ. Nàng ta là một nữ nhân có dã tâm. Hiện tại tất cả đã không thỏa mãn được dục vọng của nàng." Tiếu Nghiêm chắc chắn.

"Xem ra chúng ta nghĩ giống nhau."

Lúc hai người nói chuyện, Hạm Hiên điện truyền ra tin mang thai.

"Hành động nhanh thật đấy." Bắc Vũ Đường hơi kinh ngạc.

Ngươi tốt xấu gì cũng cần rối rắm mấy ngày đi chứ, lúc này mới vừa biết xong đã hành động ngay rồi là thế nào.

Nếu nàng ta không đi bước kia, Bắc Vũ Đường còn sẽ xem trọng nàng ta một phần, sẽ cảm thấy Nam Thiệu Thiên yêu nàng cũng coi như đáng giá. Nhưng giờ thì sao, Nam Thiệu Thiên trong mắt Hạ Vũ Vi chỉ có quyền lợi. Còn có yêu hay không, có lẽ là có, cũng có lẽ là không.

Đột nhiên, thân mình Tiếu Nghiêm run lên.

"Anh làm sao vậy?"

"Không sao."

Bắc Vũ Đường thấy thần sắc anh như thường, cũng không để trong lòng.

"Ngày mai anh có thể quang minh chính đại tới, không cần lén lút." Bắc Vũ Đường nghịch ngợm cười duyên.

"Uhm." Cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại.

Sau khi Hạm Hiên điện truyền ra tin có thai, phi tử các cung thật sự là ghét chết Hạ Vũ Vi. Nhưng mà, lễ vật nên tặng cũng sẽ không kém.

"Nương nương, chúng ta cần đưa không?" Trong lòng Kim Sai thực khó chịu, nhưng vẫn là tẫn trách hỏi.

"Đưa, đương nhiên phải đưa. Bổn cung nhớ rõ có một tôn Ngọc Quan Âm, đưa nàng ta cái đó đi."

"Vâng." Kim Sai tuy không vui, nhưng chuyện chủ tử đã phân phó, đều sẽ tận lực làm tốt.

Sau khi Hạm Hiên điện tuyên bố có thai, Thần Tiêu cung vẫn luôn yên lặng lại sinh động lên, nguyên nhân không vì gì khác, buổi tối Hoàng Thượng ngủ lại Thần Tiêu cung. Thâm ý đằng sau là gì, ai cũng đoán được.

Hạm Hiên điện rất náo nhiệt, Thần Tiêu cung cũng cực kỳ náo nhiệt. Người trong cung có thể thường xuyên nghe thấy tiếng đàn, thường xuyên nhìn thấy Nam Hoàng cầm tay Thần Quý Phi dạo chơi trong hoa viên.

Nam tuấn nữ mỹ, hai người một thân quý khí, tiểu phi tần ở nơi xa nhìn thấy đều là vẻ mặt hâm mộ.

"Không biết vì sao, luôn cảm thấy Hoàng Thượng và Thần Quý Phi thật đẹp đôi." Một tiểu phi tần vừa mới tiến cung không lâu, còn chưa được sủng tán thưởng một tiếng.

"Suỵt! Lời như vậy ngàn vạn đừng để các phi tần nghe được, bằng không ngươi chết như thế nào cũng không biết."

Tiểu phi tần đi cùng nàng vội vàng cảnh cáo.

Nàng không muốn bị liên luỵ, hai vị tài tử lần trước còn không phải là ví dụ tốt nhất sao.

Tiểu cung phi gật đầu, "Ta biết rồi, ta biết rồi. Không nói là được."

Trong lòng đối phương yên lặng trợn trắng mắt, thật là một kẻ ngu ngốc. Nếu không phải thấy nàng ta đơn thuần, cũng sẽ không đi cùng nàng ta. Chỉ là đơn thuần như vậy, có những lúc lại là chuyện xấu.

Tiểu cung phi kia còn không biết, bằng hữu mình đã chuẩn bị cách xa mình ra, đôi mắt nàng vẫn nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ ở đằng xa.

Trong mắt người bên ngoài, hai người họ tất nhiên là tình chàng ý thiếp, nói tình ý miên man, không ngờ nội dung câu chuyện hai người nói lại là như sau......

Hai người đi một vòng trong Ngự Hoa Viên, tự nhiên chú ý có người ở chung quanh nhìn bọn họ, mà bọn họ đang muốn hiệu quả này.

Đi dạo nửa ngày, Bắc Vũ Đường đột nhiên nói một câu như sau.

"Anh có phát hiện ra chúng ta giống như đang dắt chó đi dạo không?"

Tiếu Nghiêm sửng sốt, chợt lộ ra nụ cười cổ quái, "Dắt chó?"

"Đúng rồi." Nàng đang dắt tay một con chó lớn rất trung thành nha, đi bộ trong hoa viên, không phải dắt chó đi dạo thì là gì.

Tiếu Nghiêm yên lặng không nói.

Anh tuyệt đối là "chó" trong miệng nàng. Cái này làm Tiếu Nghiêm rất chi là buồn bực, nhưng mà nhìn nàng cười vui vẻ đến thế, nghĩ thầm, chó thì chó thôi, nàng vui là được.

Bắc Vũ Đường vừa quay đầu, liền thấy đôi mắt sâu thẳm của Tiếu Nghiêm lóe sáng nhìn nàng chằm chằm, nhìn anh như vậy, càng thêm giống chú chó chăn cừu đang làm nũng chủ nhân.

Nếu để Tiếu Nghiêm biết ý nghĩ lúc này của nàng, chắc trái tim anh tan vỡ luôn quá.

- Hạm Hiên điện-

Ban đêm yên tĩnh, trong điện truyền tiếng nam nữ thở dốc. Sau nửa canh giờ, âm thanh mới ngừng lại. Vẻ mặt Nam Hạo Văn thỏa mãn ôm nữ tử trong lòng.

Mấy ngày nay giống như đang nằm mơ.

Hắn khát vọng ngày tháng sau này có thể ở bên cạnh nàng, mà không phải chỉ có mấy cái canh giờ ngắn ngủi.

Hạ Vũ Vi thấy hơi thở của hắn vững vàng, hai chân chậm rãi lại triền lên.

Ánh mắt Nam Hạo Văn trầm xuống, "Vi Vi, nàng đang chọc lửa đấy."

Ngón tay Hạ Vũ Vi vẽ vòng tròn trên ngực hắn, lặng yên mời gọi, đối diện là người mình yêu, sao Nam Hạo Văn có thể ngăn cản được sự trêu chọc của nàng.

Ngay sau đó, trong tẩm điện lại truyền đến tiếng nam nữ hít thở nặng nề.

Nàng cần mau chóng mang thai, cho nên mấy ngày nay đều quấn lấy hắn hoan hảo, chính là vì hài tử, vì tiền đồ về sau của nàng.

Buổi tối hôm đó, Bắc Vũ Đường ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác má bị động vào, nàng đang định mở mắt ra, thì nghe được giọng nói trầm thấp của Tiếu Nghiêm.

"Vũ Đường, anh không giữ lời được rồi."

Bắc Vũ Đường thình lình mở mắt ra, liền thấy Tiếu Nghiêm đau đớn và không tha.

Nhìn thấy nàng tỉnh lại, Tiếu Nghiêm nở một nụ cười nhạt, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, một câu nói lẩm bẩm truyền vào tai nàng.

"Thực xin lỗi, chờ anh."

Bắc Vũ Đường hoàn toàn chưa kịp phản ứng, đã thấy thân thể anh đổ xuống, an tĩnh nằm trên giường.

Là ảo giác của mình sao?!

Bắc Vũ Đường nhìn anh, trong mắt là đau đớn khôn kể.

[Đinh, hệ thống online.]

Âm thanh của hệ thống đã lâu không xuất hiện vang lên trong đầu nàng, kéo suy nghĩ của Bắc Vũ Đường về.

[Thời gian này, hệ thống gặp trục trặc, nên gián đoạn với ký chủ, giờ lại liên tiếp lại. Mười, chín, tám...... Liên tiếp thành công. Ký chủ có thể giao lưu bình thường với bổn hệ thống.]

"Thời gian này cậu không ở đây?" Bắc Vũ Đường rất kinh ngạc.

[Đúng vậy. Bước vào kỳ ngủ đông.]

"Cậu cũng sẽ gặp trục trặc, là trục trặc gì?" Bắc Vũ Đường không dám nghĩ, chỉ sợ trục trặc này có liên quan đến người nào đó.

[Vấn đề không liên quan tới ký chủ, bổn hệ thống có quyền cự tuyệt trả lời.]

Bắc Vũ Đường không cần phải nhiều lời nữa.

Cả một đêm, nàng đều không chợp mắt. Chờ đến khi người bên cạnh tỉnh lại, nàng cũng mở mắt ra. Nam Thiệu Thiên bị đôi mắt nàng nhìn thẳng cũng không hiểu, ánh mắt của nàng từ cực nóng, dần trở thành đau thương, cuối cùng trở về bình tĩnh.

"Ái phi, nàng làm sao vậy?" Nam Thiệu Thiên hồ nghi nhìn nàng.

Bắc Vũ Đường nhìn y, trong lòng giống như là bị đá đè, "Thần thiếp không sao."

Nam Thiệu Thiên thấy sắc mặt nàng kém, không khỏi duỗi tay sờ trán của nàng, "Không nóng."

Nói, hắn hô về phía ngoài điện: "Tam Đức Tử."

Tam Đức Tử tiến vào trong điện, hơi cúi đầu, không dám nhìn về phía trước, "Hoàng Thượng."

"Tuyên thái y lại đây."

"Tuân lệnh."

Bắc Vũ Đường muốn nói không cần, cuối cùng vẫn thôi, nếu nàng cảm thấy mình không thoải mái, vậy thì không thoải mái đi, vừa lúc không cần hư tình giả ý với y.

Nam Thiệu Thiên đi rồi, Bắc Vũ Đường ngồi yên bên cửa sổ, nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài.

Anh đi rồi, lần này đã đi thật rồi.

Lúc Kim Sai và Kim Trạc đi vào, thì thấy nàng thả hồn, tựa như đang nhìn trời, lại tựa như đang nhìn vào hư vô.

Kim Sai đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Kim Trạc ở bên ngăn cản, lắc đầu với nàng.

Hai người lặng lẽ rời đi.

"Chủ tử làm sao vậy? Sao ta cảm giác như chủ tử đang rất thương tâm." Vừa nãy mới chỉ nhìn tấm lưng kia, vậy mà nàng lại mạc danh chua xót.

Kim Sai cảm giác được, Kim Trạc tất nhiên cũng cảm giác được. Nàng cảm thấy lúc này, chủ tử hẳn không hy vọng bị ai quấy rầy.

"Để chủ tử yên lặng một mình chút đi." Kim Trạc nói.

Kim Sai gật đầu, thuận tiện phân phó xuống, để người phía dưới không quấy rầy chủ tử.

Một bên khác, Nam Thiệu Thiên đã hơn hai tháng không xử lý công vụ, nhìn tấu chương trước mặt, cảm thấy mình đã phê duyệt rồi, nhưng ký ức lại mơ hồ.

Nam Thiệu Thiên nhíu lại mi, chẳng lẽ y bị bệnh gì?

Tam Đức Tử thấy sắc mặt Hoàng Thượng không tốt, chau mày, cẩn thận cung kính tiến lên dò hỏi: "Hoàng Thượng, cần truyền thái y vào khám cho người không ạ?"

Nam Thiệu Thiên vẫy vẫy tay, Tam Đức Tử hiểu ý, lập tức xuống tay phân phó.

- Thần Tiêu cung-

Bắc Vũ Đường ngồi cả ngày, đến tận khi nhìn ánh chiều tà cuối chân trời, tầm mắt nàng mới dần có lại tiêu cự. Nàng đứng lên, thu lại mọi cảm xúc, lúc nàng xoay người lại, đã là Thần Quý phi ngạo thị một phương, lãnh nhan cao quý ngày xưa.

Nam Thiệu Thiên đã trở lại, kế hoạch của nàng cũng cần thay đổi mới được.

May mắn, hài tử còn ở trong bụng Hạ Vũ Vi, không bị đám Thục phi thực hiện được. Như vậy, lại thành toàn nàng.

Sau khi Nam Thiệu Thiên chân chính trở về, lúc biết được Hạ Vũ Vi mang thai, đầu tiên là sửng sốt, luôn cảm thấy mình biết, nhưng lại có cảm giác cảm thấy không biết.

Nam Thiệu Thiên chỉ nghĩ mình bị bệnh.

Cùng ngày, Nam Thiệu Thiên không tới Thần Tiêu cung, chỉ phái một thái giám tới hỏi thân thể của nàng. Chính mình thì tới Hạm Hiên điện của Hạ Vũ Vi, đêm đó cũng ngủ lại ở Hạm Hiên điện.

Ngày tháng lại bình thường trở lại, Nam Thiệu Thiên từ độc sủng Hạ Vũ Vi và Thần Quý Phi, chậm rãi bắt đầu mưa móc ban đều tới các cung nghỉ ngơi. Đặc biệt là nửa tháng sau, có Vu Tiệp dư mang thai.

Mọi người trong hậu cung vừa đố kỵ, vừa hâm mộ.

Trong đó, người khiếp sợ nhất chính là Hạ Vũ Vi, lúc nghe được tin Vu Tiệp dư mang thai, giật mình đánh rơi cả chiếc chén trong tay xuống đất.

"Nương nương, người không sao chứ?" Hạ Hà khẩn trương tiến lên kiểm tra.

"Ngươi vừa nói cái gì?" Giọng Hạ Vũ Vi hơi hơi run rẩy.

Hạ Hà thấy sắc mặt nương nương không tốt, cho rằng nàng là tiếp nhận chuyện Vu Tiệp dư đồng thời mang thai với mình, chỉ có thể cẩn thận nói: "Vu Tiệp dư mang thai."

"Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào." Hạ Vũ Vi giống như đã chìm trong điên cuồng, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Hạ Hà bị nàng dọa rồi, liên tục khuyên giải an ủi: "Nương nương, người đừng lo lắng. Nàng chỉ là có thai, nhưng còn có thể sinh ra hay không còn chưa biết chắc được. Năm trước Hứa Chiêu nghi, Lâm Quý nhân không phải cũng mang thai sao, giờ không phải cũng chỉ còn hai bàn tay trắng."

Hạ Vũ Vi nhắm mắt lại, đôi tay nắm chặt thành quyền, chuyện này chỉ có nàng biết, chỉ cần mình không nói, nó chính là hài tử của Hoàng Thượng.

Hạ Vũ Vi hít sâu một hơi, áp bất an xuống đáy lòng.

"Vu Tiệp dư có hài tử, bổn cung nên chọn lễ vật tặng nàng ta mới được." Đáy mắt Hạ Vũ Vi xẹt qua u quang.

Trong hậu cung tranh đấu gay gắt này, Đại điển hiến tế Bắc Vũ Đường vẫn luôn chờ mong bắt đầu rồi.

Nam Thiệu Thiên là Hoàng đế, phải tham dự toàn bộ hành trình, mà phi tần hậu cung như các nàng chỉ cần cầu phúc ở sau miếu thờ cầu phúc là được. Chỉnh tràng đại điển hiến tế được cử hành thuận lợi.

Hạ Vũ Vi nhớ đến chuyện lần trước Nam Thiệu Thiên và Bắc Vũ Đường ngồi chung một chiếc xe, kiều thanh kiều khí nói với Nam Thiệu Thiên: "Hoàng Thượng, hoàng nhi nhớ người."

Nam Thiệu Thiên vốn đang mệt mỏi thấy nàng đi tới, tức khắc tỉnh táo lại, tiến lên kéo nàng đi về phía xe. Không ngờ trên đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.

Hạ Vũ Vi nhìn Bắc Vũ Đường đột nhiên xuất hiện, trên mặt hiện lên một tia hung ác nham hiểm.

"Hoàng Thượng, thần thiếp nhớ người." Đôi mắt long lanh của Bắc Vũ Đường không chớp nhìn y chằm chằm, nhìn đến tim y đập nhanh liên tục.

Hạ Vũ Vi vừa nghe lời nàng nói, thầm bực.

Sao nàng ta có thể không biết xấu hổ như thế, có thể nói ra những lời đồi phong bại tục như vậy. Quả nhiên là kẻ sinh ra ở phủ tướng quân, không có giáo dưỡng!

Trong lòng Hạ Vũ Vi có một cảm giác, câu nói vừa rồi của nàng ấy là cố ý nói như vậy.

Nam Thiệu Thiên nhìn hai người, cũng không tiện để một người trở về, đành phải đưa cả hai lên xe. Dù sao xe rộng, dù bốn năm người ngồi cũng không chen chúc.

Nam Thiệu Thiên ngồi chính giữa, Hạ Vũ Vi và Bắc Vũ Đường một trái một phải ngồi hai sườn. Sau khi lên xe, Hạ Vũ Vi lôi kéo tay Nam Thiệu Thiên đặt lên bụng nàng

"Hoàng nhi, gọi phụ hoàng con đi nào." Hạ Vũ Vi cười tươi như hoa nói.

Bởi vì thai nhi trong bụng là do nữ nhân mình yêu mang, cảm giác chờ mong đương nhiên khác các phi tần khác. Ánh mắt Nam Thiệu Thiên nhìn nàng, ôn nhu khỏi bàn.

"Hoàng nhi, ở trong bụng mẫu phi phải ngoan ngoãn, biết chưa?" Nam Thiệu Thiên nói với bụng nhỏ còn chưa phồng lên.

Hạ Vũ Vi cười duyên: "Hoàng nhi ngoan như vậy, sao có thể quậy phá được."

Một nhà ba người họ hoà thuận vui vẻ, hoàn toàn xem nhẹ một người còn lại trong xe. Bắc Vũ Đường an tĩnh nghe, không lên tiếng. Dư quang khoé mắt Hạ Vũ Vi thoáng nhìn Bắc Vũ Đường bị bỏ qua, đáy mắt xẹt qua đắc chí.

Hừ, dù mặt dày đi lên thì có tác dụng gì. Nàng có rất nhiều cách làm đặt toàn bộ chú ý Thiệu Thiên chú lên người mình.

Hạ Vũ Vi đắc ý trong lòng, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm.

Hạ Vũ Vi nhìn thấy nàng an tĩnh như thế, trong lòng vẫn chưa hết giận, mở miệng nói: "Thần tỷ tỷ, thân thể tỷ không thoải mái sao? Nhìn sắc mặt tỷ không tốt lắm."

Hạ Vũ Vi vừa mở miệng, tầm mắt Nam Thiệu Thiên lập tức về phía Bắc Vũ Đường.

Muốn nói nàng đố kỵ thì nói đố kỵ đi, còn cong queo vòng vèo.

Nàng ta cho rằng như vậy là có thể đả kích được nàng, vậy thì sai mười phần luôn.

Trên mặt Bắc Vũ Đường là nụ cười dịu dàng, chỉ là sâu trong cặp mắt phượng xinh đẹp kia lại là đau thương, một tay nàng vuốt ve bụng mình.

Nam Thiệu Thiên nhìn đến đau xót trong đáy mắt nàng, chú ý tới bàn tay vuốt ve bụng của nàng, y đã hiểu.

Cả đời này của Bắc Vũ Đường, vĩnh viễn không thể có hài tử.

Ngày đầu tiên sau khi nàng thừa sủng, y đã cho nàng một chén canh tuyệt dục, cắt bỏ tư cách làm mẫu thân của nàng.

Nam Thiệu Thiên nhìn đau đớn nơi đáy mắt nàng, ngực giống như là bị chập, đau đớn từng cơn. Y thậm chí còn không dám nhìn lại vào đôi mắt nàng.

Có phải nàng ấy đã biết đời này nàng đã không thể sinh dục rồi không?

Ý niệm vừa xuất hiện, Nam Thiệu Thiên nháy mắt bị chột dạ và sợ hãi bao phủ.

Không đâu, nàng ấy hẳn còn không biết, nếu không với tính tình của nàng ấy, sớm đã lật tung toàn bộ hậu cung.

Hạ Vũ Vi thấy sắc mặt Nam Thiệu Thiên không tốt, cho rằng hắn đang giận Bắc Vũ Đường, trong lòng đắc ý không thôi, khoé môi càng lúc càng nhếch cao.

"Hoàng Thượng, hoàng nhi đói bụng." Hạ Vũ Vi nũng nịu nói, không quên khiêu khích nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường.

Nam Thiệu Thiên lại nhìn về phía Hạ Vũ Vi và hài tử trong bụng nàng, tâm tình không còn tốt như trước. Bởi vì trái tim y, đã bị áy náy với một nữ nhân khác chiếm lĩnh.

"Muốn ăn cái gì, nói với Tam Đức Tử." Nam Thiệu Thiên bình đạm nói.

Hạ Vũ Vi sửng sốt, không rõ vì sao vừa rồi còn tốt, sao đột nhiên lại thay đổi?

Nàng nghĩ không ra là sai ở đâu.

Nàng không khỏi nhìn về phía Bắc Vũ Đường, ánh mắt hiện lên một tia sáng lạnh.

Nhất định là nàng ta, nhất định là nàng ta làm cái gì đó.

Bắc Vũ Đường cảm nhận được tầm mắt oán độc đó, nên làm thế nào thì vẫn làm thế ấy.

Bởi vì tâm tình Nam Thiệu Thiên không tốt, Hạ Vũ Vi thông minh không dùng miếng thịt trong bụng để mời sủng, ghê tởm Bắc Vũ Đường nữa.

Dọc đường đi cũng rất yên bình, nhưng yên bình này rất nhanh bị phá hủy.

Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại, ngay sau đó là một tiếng hét từ bên ngoài truyền đến, “Có thích khách.”

Tới rồi!

Đáy mắt Bắc Vũ Đường xẹt qua một tia sáng.

Một làn mưa tên hướng về phía đội ngũ, tiếng binh khí va chạm vang lên ngay sau đó. Vô số hộ vệ đều đến bảo vệ ngự liễn, vây quanh ngự liễn ba tầng trong ba tầng ngoài.

“Bảo vệ tốt Hoàng Thượng.”

Bên ngoài binh hoang mã loạn, Bắc Vũ Đường xốc màn xe lên, thấy bên ngoài có rất nhiều hắc y sát thủ dũng mãnh, không muốn sống lao về phía bên này.

Bắc Vũ Đường thật ra không lo lắng vấn đề an toàn, nơi an toàn nhất cả đội ngũ chính là chỗ của Nam Thiệu Thiên. Bắc Vũ Đường nhìn ngự liễn được cấm vệ vây thành ba tầng trong, ba tầng ngoài mà che chở, mà đối phương dù có nhiều người, nhưng muốn phá tan tầng tầng cấm vệ quân để ám sát Nam Thiệu Thiên, khó hơn lên trời.

Nhưng tin tức hệ thống cho chắc chắn không sai, Nam Thiệu Thiên bị tập kích, hơn nữa còn bị trọng thương. Những người này rốt cuộc làm Nam Thiệu Thiên bị thương bằng cách nào nhỉ.

Bắc Vũ Đường nhíu mày suy tư, nếu tin tức rõ ràng hơn chút nữa thì tốt rồi.

Đối mặt với thích khách chen chúc mà đến, Nam Thiệu Thiên không hổ là thiên tử, rất trấn định, không thấy một tia hoảng loạn. Nam Thiệu Thiên thấy Hạ Vũ Vi tái nhợt mặt, lên tiếng trấn an.

“Không cần lo lắng, đám chuột nhắt này sẽ bị tru diệt nhanh thôi.”

Bắc Vũ Đường nhíu lại mày, ánh mắt quét qua bên ngoài. Người bên ngoài không thể phá vỡ vòng bảo vệ, như vậy chỉ có một khả năng, đó là cạnh ngự liễn có thích khách.

Người bên ngoài hấp dẫn lực chú ý của mọi người, tên thích khách nhân cơ hội tới gần ám sát Nam Thiệu Thiên.

Nam Thiệu Thiên đi xuống xe, Hạ Vũ Vi không muốn ra ngoài, nhưng thấy Bắc Vũ Đường và Nam Thiệu Thiên đi cùng nhau, chỉ có thể khẽ cắn môi đi ra ngoài theo.

Lực chú ý của Bắc Vũ Đường vẫn luôn đặt trên người chung quanh, trước mắt không có nhìn thấy người nào khả nghi. Mắt thấy thích khách bên ngoài đều sắp bị tiêu diệt, đại thế đã mất, nhưng tên ám sát kia vẫn không xuất hiện.

Chẳng lẽ là mình đã đoán sai sao?

Bắc Vũ Đường nhíu mày lại.

Đúng lúc này, một tiểu thái giám rút thanh chủy thủ trong cổ tay áo ra, lao thẳng về phía Nam Thiệu Thiên, người cách hắn gần nhất là Hạ Vũ Vi.

“Cẩn thận.” Bắc Vũ Đường hô to.

Hạ Vũ Vi thấy một gương mặt dữ tợn đánh về phía mình, trốn theo bản năng, hoàn toàn khiến Nam Thiệu Thiên bại lộ trước mặt tên thích khách kia.

Tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến mức Nam Thiệu Thiên hoàn toàn không kịp phản ứng, chủy thủ phản chiếu tia sáng chói lọi hướng thẳng tới ngực. Khi y cho rằng hôm nay khó thoát một kiếp, thân mình đột nhiên bị va chạm, một thân hình mềm ấm phác gục vào ngực hắn.

Cùng lúc đó, thanh chủy thủ sắc bén kia đâm phập vào thân thể nàng.

‘ Phụt ’, một ngụm máu tươi từ miệng nàng phun ra, nhiễm hồng long bào kim sắc của y.

Nam Thiệu Thiên nhìn người trong lòng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, tiếp theo đó là khủng hoảng, nhìn máu tươi không ngừng trào ra trước ngực nàng, y hoảng hốt, luống cuống xưa nay chưa từng có.

Bắc Vũ Đường ngửa đầu, mỉm cười nhìn hắn, “Tốt quá, chàng không sao.”

Sau khi nói xong, Bắc Vũ Đường hoàn toàn hôn mê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện