Editor: Bạch Diệp Thảo

Gió lạnh phơ phất, Bắc Vũ Đường tỉnh vì lạnh, vừa mở mắt đã thấy một mảnh đen nhánh, ánh trăng bị mây đen bao trùm, không thấy ánh sáng. Nàng mở to mắt, nửa ngày mới thích ứng được với bóng tối, mơ hồ thấy rõ cảnh vật chung quanh.

Thân thể Bắc Vũ Đường vừa tiến vào, quần áo đơn bạc, ở một nơi hẻo lánh, gió lạnh thổi, chẳng trách sẽ thấy lạnh.

Vì sao hơn nửa đêm nguyên chủ lại xuất hiện ở đây!

Bắc Vũ Đường đang định chuẩn bị tiếp thu tin tức, bên tai lại nghe được tiếng hít thở thô nặng.

Bắc Vũ Đường nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy ở góc tường cách đó không xa, hai nam tử đang vận động đến mãnh liệt, mà nơi nàng đứng, vừa lúc có thể thấy rõ toàn bộ tình huống không sót gì, mà đối phương lại không phát hiện nàng.

Lúc nhìn thấy hai nam tử vận động kịch liệt, Bắc Vũ Đường trợn tròn mắt đứng ngây tại chỗ!

Nàng chớp mắt, tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn kỹ lại, đối diện vẫn là hai nam nhân!

Nếu nàng chưa từng kinh lịch mấy thế giới, có lẽ nàng sẽ bị hai người đó làm kinh hách, nhưng giờ chỉ hơi giật mình, rồi bình thường lại.

Nam và nam, ngươi tình ta nguyện, không thể nói đúng hay sai.

Bắc Vũ Đường không phản cảm, nhưng cũng không tán đồng, chỉ là lý giải mà thôi.

Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ giống như bắt gian, chỉ là đối tượng hình như từ nữ biến thành nam.

Nhưng mà, nguyên chủ quần áo đơn bạc, hẳn là tình cờ phát hiện.

Bắc Vũ Đường cũng không đoán mò, chờ đôi uyên ương kia đi rồi, mới tiếp thu cốt truyện.

Chỉ là, hôm nay thật lạnh, không biết họ còn định vận động bao lâu.

Đợi mãi, Bắc Vũ Đường bị gió lạnh thổi đến không chịu nổi, hoặc là nói thân thể này mặc ít quá không chịu nổi. nhìn hai người vẫn còn kịch liệt, giờ mình đi, chắc họ không phát hiện ra đâu.

Đang lúc Bắc Vũ Đường chuẩn bị rời đi, lại nghe được hai người đang chiến đấu gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên ngừng lại.

Xem ra bọn họ xong việc rồi.

Bắc Vũ Đường cũng không đi vội, chờ bọn họ đi rồi, mình mới đi, càng an toàn.

Hai đại nam nhân mặc quần áo, đang lúc Bắc Vũ Đường thời phào nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên, một tiếng "răng rắc" vang lên trong bóng đêm yên tĩnh. Hai nam nhân đang yêu đương vụng trộm đều giật mình, công lên tiếng, "Ai?"

Tất nhiên là không ai đáp lại.

Nàng cũng nhìn về phía âm thanh truyền đến, chẳng lẽ trừ nàng ra, còn có người khác? Khi nam tử đi về phía đó, một con mèo hoang nhảy ra, nhảy lên đầu tường.

"Thì ra là một con mèo." Giọng nói khàn khàn hơi cao vang lên.

Bắc Vũ Đường vừa nghe đã biết là giọng thụ, chỉ cần nghe giọng nói nửa nam nửa nữ này, chẳng trách lúc nãy nàng còn tưởng mình hoa mắt.

Hai nam tử xác định là không có người, cầm tay nhau đi rồi.

Chờ bọn họ đi hẳn, Bắc Vũ Đường đang chuẩn bị tiếp thu tin tức, lại thấy một thân ảnh mảnh khảnh từ bóng đêm đi ra, người nọ nhìn bốn phía một vòng, giống như tìm kiếm gì đó. Nhưng thấy thật sự không có người, mới ngượng ngùng rời đi.

Bắc Vũ Đường nhìn người nọ đi rồi, có thể khẳng định, tiếng nhánh cây bị giẫm gãy vừa rồi hẳn là do người nọ tạo ra, chỉ là con mèo hoang trùng hợp xuất hiện cứu người nọ một mạng.

Chắc chắn không có người, Bắc Vũ Đường bắt đầu tiếp thu tin tức.

[Tiếp thu tin tức?]

"Tiếp thu."

[Bắt đầu truyền tống.]

Một chén trà nhỏ sau, cảm giác trướng đau đầu dần xuất hiện, Bắc Vũ Đường suy yếu chống tường, theo ký ức của nguyên chủ về phòng mình. Nơi này là vị trí phòng của đương gia chủ mẫu, mà Bắc Vũ Đường là nữ chủ nhân của vương phủ này.

Bắc Vũ Đường là đích trưởng nữ của một hộ gia đình dòng dõi thư hương, chỉ là gia đạo Bắc gia sa sút, không giàu có. Nữ tử như nàng, thường sẽ gả cho tú tài, tiến sĩ dòng dõi thấp làm thê.

Nhưng, lại xuất hiện một cái ngoài ý muốn.

Nghĩa huynh của Đương kim Hoàng thượng Tĩnh Vương Vũ Văn Trường Vân đột nhiên tới cửa cầu thú Bắc Vũ Đường, đối với Bắc gia mà nói, đây chính là trèo cao. Bắc gia tất nhiên sẽ không từ chối mối hôn sự tốt như vậy.

Tuy nói gả qua làm kế thê, nhưng trong phủ Tĩnh Vương không cóc tiểu thiếp, không có thông phòng, Tĩnh Vương là nam nhân tốt có tiếng trong kinh thành, không chỉ giữ mình trong sạch, làm người lại ôn tồn lễ độ, diện mạo tuấn dật. Cho dù làm kế thê, trong kinh thành cũng có vô số thiên kim tiểu thư muốn gả qua,.

Một hôn sự tốt như vậy, Bắc gia sao có thể không đồng ý.

Bản thân nguyên chủ biết được, cũng là vui sướng vạn phần, khát khao về cuộc sống tốt đẹp sau này.

Bắc Vũ Đường đã từng hỏi Vũ Văn Trường Vân tại sao lại cầu thú nàng.

Nam nhân kia thâm tình chân thành nói, vì lần đó ở chùa vừa thấy nàng đã thương, mới tới của cầu thú. Lúc ấy, tâm tư nàng đơn thuần, ngây ngốc tin lời hắn, đối mặt với Tĩnh Vương tuấn dật phi phàm, nàng hoàn toàn giao mình cho hắn.

Bắc Vũ Đường muốn khai chi tán diệp cho Vũ Văn Trường Vân, nhưng nề hà Vũ Văn Trường Vân không ham thích chuyện này, mỗi lần đều vội vàng tới rồi lại vội vàng đi, rất ít khi ở lại phòng nàng.

Nếu không phải trong phủ Tĩnh Vương không có thiếp thất thông phòng, chắc Bắc Vũ Đường sẽ hoài nghi có phải hắn không thích mình hay không. Nhưng trong phủ chỉ có một nữ nhân là nàng, nên nàng mất ý niệm này, cuối cùng tự lý giải là hắn lãnh đạm chuyện phòng the.

Bắc Vũ Đường nhận ra được nam nhân kia, hắn là phụ tá bên cạnh Vũ Văn Trường Vân, tên là Ngôn Khanh. Người này diện mạo nhu mỹ, tính tình ôn hoà, đối đãi người khác ôn nhu, hạ nhân trong phủ đều rất thích hắn, ngay cả nàng cũng cảm thấy hắn không tồi.

Ngày thường thường nhìn thấy hắn và Vương gia cùng ra vào, ai cũng không nhìn ra hai người không ổn.

Nàng hoàn toàn không ngờ hai người lại lén có quan hệ này.

Bắc Vũ Đường nhịn xúc động đi lên chất vấn, lặng lẽ rời đi. Sau khi nàng đi, lại bị bệnh nặng một trận. khỏi bệnh, Bắc Vũ Đường bắt đầu sắp xếp hôn sự cho Ngôn Khanh. Nhưng hắn lại từ chối toàn bộ.

Bắc Vũ Đường chỉ có thể ngầm nhắm vào Ngôn Khanh, ý định trước khi sự việc bại lộ mà tách hai người ra.

Nhưng hành động của nàng làm Vũ Văn Trường Vân nhận ra vấn đề.

Vũ Văn Trường Vân ép hỏi, nguyên chủ lại thừa nhận mình biết quan hệ của hai người bọn họ, còn vọng tưởng dùng lễ nghĩa liêm sỉ khuyên Vũ Văn Trường Vân quay đầu là bờ, tách Ngôn Khanh ra.

Bắc Vũ Đường không biết, chỉ vì những câu này, ác mộng của nàng bắt đầu.

Vũ Văn Trường Vân thấy nàng biết chân tướng rồi, không bao giờ ngụy trang nữa, lộ ra khuôn mặt thật của mình.

"Nếu ngươi đã biết, vậy đừng trách ta tàn nhẫn độc ác." Vũ Văn Trường Vân hung ác nham hiểm lạnh lùng nhìn nàng.

Bắc Vũ Đường lần đầu tiên thấy hắn như vậy, cảm thấy xa lạ và sợ hãi, "Trường Vân, chàng định làm gì?"

Vũ Văn Trường Vân vỗ khuôn mặt nhỏ tái nhợt, vẻ mặt hài hước, "Giờ mới biết sợ? Đáng tiếc, muộn rồi!"

"Ngươi biết thê tử trước của ta chết như thế nào không?"

Bắc Vũ Đường đã suy đoán ra, thân thể run rẩy.

"Nàng ta biết quá nhiều, bị ta tự mình bóp chết. Giống như bây giờ vậy."

Đôi tay bóp cổ Bắc Vũ Đường dần siết chặt lại, làm mặt nàng trướng đỏ bừng.

Trong mắt Bắc Vũ Đường tràn ngập sợ hãi, nhìn Vũ Văn Trường Vân như nhìn thấy ma quỷ.

"Miệng người chết mới là chặt nhất. Vốn định giải quyết ngươi, nhưng giết ngươi rồi, bổn vương lại phải cưới một thê tử khác, tiểu khả ái của bổn vương sẽ không vui, coi như vận khí của ngươi tốt, bổn vương giữ lại mạng chó này cho ngươi."

"Nhưng mà, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Gần đây ngươi làm những chuyện đó với Ngôn Khanh, hắn có thể không so đo, nhưng bổn vương lại không thể nhịn. Ngươi dám động hắn, đó chính là động bổn vương." Vũ Văn Trường Vân hung ác nham hiểm nói.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Bắc Vũ Đường run rẩy.

"Tất nhiên là..."

Giây tiếp theo, toàn thân Bắc Vũ Đường run lên, đau đến mức nàng lăn lộn trên đất.

Vũ Văn Trường Vân lạnh băng nhìn Bắc Vũ Đường lăn lộn, lạnh lùng nói ra, "Cái này tên là Thất nhật túy. Phàm là người trúng độc, thần trí không rõ, cả người điên khùng. Cứ cách bảy ngày, toàn thân như bị hàng tỉ con kiến gặm xương cốt, làm người đau đớn muốn chết."

"Nhưng ngươi yên tâm, bổn vương sẽ không để ngươi chết dễ dàng như thế. Cách một thời gian, bổn vương sẽ cho ngươi một chút giải dược, bảo đảm ngươi có thể sống thêm mười lăm năm nữa."

Từ sau ngày ấy, tin tức Tĩnh Vương phi bị điên như có cánh truyền khắp kinh thành.

Ngoại giới chỉ nhìn thấy Tĩnh Vương vì tìm thuốc chữa bệnh cho Tĩnh Vương phi, nơi nơi tìm dược trị bệnh, còn treo thưởng một số tiền lớn mời đại phu trong dân gian.

Một năm lại một năm trôi qua, Tĩnh Vương không từ bỏ Tĩnh Vương phi, làm mọi người khen hắn thâm tình không dứt miệng, ngay cả người nhà mẹ đẻ Bắc Vũ Đường cũng cảm kích và vui mừng với Tĩnh Vương, chỉ cảm thấy con gái tìm được nơi quy túc tốt.

Vì Tĩnh Vương chậm chạp không có con nối dõi, Hoàng thượng từng hạ chỉ muốn chỉ hôn một người khác làm thê tử của Vũ Văn Trường Vân, lại bị hắn lời lẽ chính đáng từ chối. Lý do là thê tử của hắn chỉ có một người.

Hắn không thể vì Bắc Vũ Đường điên khùng mà vứt bỏ nàng, nàng là trách nhiệm của hắn.

Vũ Văn Trường Vân một phen thâm tình bất hối, đến chết không phai làm cả hoàng đế cũng động dung, than hắn si tình.

Danh khí của Vũ Văn Trường Vân vì hắn si tình, trung trinh với Bắc Vũ Đường mà được khen ngợi chưa từng có, tất cả mọi người đều khen hắn. Không ít người bắt đầu nguyền rủa Bắc Vũ Đường làm lãng phí một phu quân tốt như vậy.

Có bao nhiêu người thích Vũ Văn Trường Vân thì có bấy nhiêu người chán ghét Bắc Vũ Đường.

Ngay cả Bắc gia vẫn luôn chẳng hay biết gì cũng khuyên bảo Vũ Văn Trường Vân cưới nữ tử khác, lại bị hắn từ chối, làm người nhà Bắc gia cảm động không thôi. Hai ca ca của Bắc Vũ Đường đều là người có tài năng, vì áy náy với Tĩnh Vương, càng toàn tâm toàn ý làm việc cho hắn.

Nhưng mà, Bắc Vũ Đường được mọi người hâm mộ lại sống người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ.

Mỗi ngày nàng sống đần độn, cứ cách một thời gian, đau đớn tra tấn cốt tuỷ làm nàng đau đớn muốn chết. Tra tấn như vậy làm Bắc Vũ Đường muốn chết, lại không chết được.

Chỉ có lúc ăn thuốc giải dược kia, nàng mới thanh tỉnh.

Có một lần, Bắc Vũ Đường tìm được cơ hội chạy trốn, không được bao lâu đã bị hạ nhân bắt về.

Một ngày đó, Vũ Văn Trường Vân không bắt nàng ăn Thất nhật túy, nhưng nàng lại bị hắn điên cuồng tra tấn. Hắn đánh gãy toàn bộ gân tay chân nàng, cắt đầu lưỡi nàng, dùng xiềng xích buộc cổ nàng, kéo nàng như kéo chó trên khoảng đất tràn đầy mảnh gốm sứ, trên người nàng tràn đầy vết thương, máu tươi chảy đầy đất.

Khi nàng chỉ còn thoi thóp một hơi, hắn mới bằng lòng buông tha nàng.

Từ sau ngày ấy, nơi cầm tù Bắc Vũ Đường từ phòng biến thành lồng sắt, cổ bị xích, sống như một con chó, ăn uống ngủ nghỉ đều trong một tấc vuông đó mà thôi.

Không còn bị Thất nhật túy tra tấn, nhưng tra tấn tinh thần càng làm Bắc Vũ Đường sợ hãi. Không có lúc nào nàng không muốn tìm chết, nhưng Vũ Văn Trường Vân trông coi nàng quá chặt, nàng không có cơ hội nào.

Bắc Vũ Đường mỗi ngày đều cầu nguyện người nhà Bắc gia tới thăm nàng, vì chỉ có lúc ấy, nàng mới có thể ra khỏi lồng sắt, mới có thể thay quần áo sạch sẽ, mới có thể giống người.

Cho dù mỗi lần đều nghe được chuyện Vũ Văn Trường Vân đối xử với nàng tốt như thế nào, nàng hạnh phúc như thế nào.

Nhưng mà, nhà ngoại dù sao cũng chỉ là nhà ngoại, không thể tới đây thường xuyên, hơn nữa nàng không thể nói chuyện, số lần hai vị tẩu tử tới cũng ít dần. Mỗi lần nàng muốn để họ thấy rõ tình huống của mình, lại bị hạ nhân tinh mắt ngăn lại.

Ngẫu nhiêu một hai lần nàng thành công làm các tẩu tử thấy vết thương trên người mình, đán nha hoàn sẽ bịa đặt lý do lấy lệ cho qua. Mà hai vị tẩu tử cũng sẽ không nghi ngờ, vì Vũ Văn Trường Vân ngụy trang quá tốt.

Ai ngờ hắn sẽ đối xử với thê tử hắn thâm ái như thế đâu.

Các tẩu tử Bắc gia không nghi ngờ, nhưng họ không biết, khi họ đi rồi, vì nàng không nghe lời, đám hạ nhân đó sẽ điên cuồng tra tấn nàng, bọn họ thích nhất dùng kim đâm vào cơ thể nàng, đặc biệt là mười đầu ngón tay.

Tay đứt ruột xót, chỉ có người từng chịu mới hiểu được.

Nàng cho rằng tra tấn như vậy đã là cực hạn, không gì có thể làm nàng đau hơn, nhưng rất nhanh nàng đã biết, mình sai rồi.

Khi nam nhân ác ma kia xuất hiện trước mắt nàng, dùng ngôn ngữ tàn nhẫn nói cho nàng, hắn lợi dụng Bắc gia như thế nào, làm ca ca nàng chết ra sao.

Nàng vĩnh viễn không quên, từng câu từng chữ hắn nói lúc ấy.

"Đại ca ngươi vậy mà dám điều tra ta. Nếu hắn đã nghi ngờ ta, sao ta có thể để hắn còn sống trên đời."

"Ngươi biết ta đối phó với hắn như thế nào không?"

"Ta dụ dỗ đại ca ngươi đến ma quật rồi đẩy hắn vào trong đó. Ma quật là nơi như thế nào, chắc ngươi không biết, đó là nơi cổ tộc nuôi mấy ngàn độc vật, ta đến giờ vẫn còn nhớ tiếng kêu thê thảm trước khi chết của đại ca ngươi. Chậc chậc, thật là mỹ diệu."

Bắc Vũ Đường phẫn nộ muốn nhào lên, lại bị xích sắt trói chặt, miệng phát ra tiếng gào rống rách nát.

"Tức sao? Hận sao?" Vũ Văn Trường Vân ngậm nụ cười tàn nhẫn, "Muốn trách thì trách ngươi đi, nếu không phải hành động của ngươi làm bọn họ nghi ngờ, đại ca của ngươi sẽ không chết. Dù sao thì, năng lực làm việc của hắn không tệ. Là ngươi hại chết hắn."

Bắc Vũ Đường gào rống, đôi mắt đỏ đậm, từng giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống.

"Còn nhị ca của ngươi, hắn sẽ rất nhanh xuống làm bạn với đại ca ngươi. Có muốn biết ta chuẩn bị cách chết gì cho hắn không?"

Vũ Văn Trường Vân nhìn nàng thống khổ, rất vừa lòng.

Dám làm động tác nhỏ dưới mí mắt hắn, hắn sẽ cho nàng biết hậu quả.

Đôi mắt che kín nước mắt của Bắc Vũ Đường tràn ngập cầu xin, nàng thậm chí khuất nhục không ngừng dập dầu với nam nhân nàng hận không thể ăn thịt gặm xương kia. Nàng không có lưỡi, không thể mở miệng, chỉ có thể dập đầu cầu xin hắn buông tha cho nhị ca của nàng.

Vũ Văn Trường Vân làm như không thấy hành động của nàng, nói thẳng, "Ta sẽ cho nhị ca ngươi chết có thể diện hơn một ít, Tây Bắc có chiến sự, vừa lúc có thể phái hắn qua."

Không, không cần...

Bắc Vũ Đường đau khổ cầu xin, dập đầu thật mạnh, da đã sớm rách, máu tươi chảy đầy mặt nàng, mà nàng lại không biết đau, vì nỗi đau này chẳng là gì so với đau lòng.

"Còn phụ thân đạo đức tốt của ngươi, ta sẽ cho hắn mã thượng phong."

Mã thượng phong, chính là chết trên bụng kỹ nữ!

Chuyện này đối với Bắc gia dòng dõi thư hương trăm năm mà nói, không khác nào phá huỷ toàn bộ danh dự.

Từ nay về sau, Bắc gia không thể ngẩng đầu trước mặt người khác, càng không thể nói mình là dòng dõi thư hương trăm năm.

Hắn muốn huỷ diệt toàn bộ Bắc gia.

Vì sao hắn phải tàn nhẫn như vậy?!

Bắc gia họ chưa từng làm gì có lỗi với hắn, vì sao hắn lại đối xử với họ như vậy!

Bắc Vũ Đường muốn chất vấn, nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh ô ô a a rách nát.

Vũ Văn Trường Vân như nhìn ra nghi vấn của nàng, "Biết vì sao ta muốn huỷ diệt Bắc gia không? Vì chỉ có như vậy, một kẻ không có chỗ dựa như ngươi, mới có thể tùy ta bài bố."

Bắc Vũ Đường ngơ ngác nhìn hắn, không hề cầu khẩn hắn nữa, đôi mắt đỏ đậm gắt gao nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt là hận ý tận trời.

Vũ Văn Trường Vân nhìn đôi mắt tràn ngập hận ý của nàng, nở nụ cười lạnh.

Bắc Vũ Đường nhìn Vũ Văn Trường Vân nghênh ngang rời đi, đáy mắt trừ hận ý, còn có hối ý.

Nàng hận chính mình, nếu không phải nàng muốn cầu cứu các ca ca, họ sẽ không phải chết.

Là nàng, đều tại nàng hại chết bọn họ.

Mỗi một ngày sẽ có người nói cho nàng tình huống của Bắc gia, biết được hiện trạng của Bắc gia từ miệng của họ, từ tin đại ca chết, đến nhị ca bị Man Di tru diệt, lại đến phụ thân mã thượng phong mà chết, hoàn toàn huỷ diệt Bắc gia.

Hai vị tẩu tẩu bị tộc nhân Bắc gia hiếp bức, giao ra tài sản còn lại, đau khổ sống qua ngày. Trong một trận ôn dịch, hai chất nhi của nàng đều đi, hai vị tẩu tẩu cũng đi theo rồi.

Trận ôn dịch đó chết rất nhiều người, rất nhiều người không muốn chết lại chết, mà Bắc Vũ Đường một lòng muốn chết vẫn còn sống trên đời.

Nàng không biết đã qua bao lâu, mãi đến một ngày tranh thủ lúc hạ nhân chưa chuẩn bị, nàng đập nát chén sứ, cứa cổ mình, lúc đó nàng cười.

Bởi vì, cuối cùng nàng cũng có thể chết!

Tiếp nhận toàn bộ cuộc đời bi thảm của nguyên chủ, Bắc Vũ Đường nhắm hai mắt lại, ngực hơi phập phồng, oán khí tích tụ trong lòng, nàng hít sâu mấy hơi, mới áp xuống được.

"Nhiệm vụ lần này là gì?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh hỏi.

[Xé rách gương mặt giả nhân giả nghĩa của Vũ Văn Trường Vân, làm mọi người biết gièm pha của hắn và Ngôn Khanh, làm tiếng xấu của Vũ Văn Trường Vân lan xa, bảo hộ người nhà, đảm bảo họ sống bình an, hạnh phúc.]

"Hết rồi à?"

[Hết rồi. Cô tự do phát huy.]

"Được." Bắc Vũ Đường hiểu rõ.

Nàng không ghét gay, nhưng vì tình yêu của mình mà huỷ hoại cả cuộc đời người khác, hành vi như vậy, thực sự làm người ta chán ghét. Vũ Văn Trường Vân nếu thật sự yêu Ngôn Khanh, vậy thì không nên nghênh thú Bắc Vũ Đường, huỷ hoại cả đời không nói, còn độc ác tàn nhẫn tra tấn nàng ấy.

Vũ Văn Trường Vân, lại người này thực sự là bỉ ổi lại ghê tởm.

Còn Ngôn Khanh, Bắc Vũ Đường không cho ý kiến.

Tóm lại, Bắc Vũ Đường không có chút hảo cảm nào với hai người này, đặc biệt là Vũ Văn Trường Vân.

Kiếp trước lợi dụng Bắc Vũ Đường, biểu diễn vở kịch thâm tình bất hối, đạt được thanh danh, càng làm người tức giận hơn nữa, hắn còn yên tâm thoải mái lợi dụng hai ca ca của Bắc Vũ Đường. loại tiểu nhân ích kỷ đê tiện vô sĩ như vậy, thật đáng chịu thiên đao vạn quả!

Bắc Vũ Đường nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ, chờ đến lần nữa tỉnh lại, chỉ cảm thấy mí mắt thật nặng, muốn mở nhưng không mở được. Bên tai nghe được một giọng nói già nua, lẩm nhẩm cái gì đó, sau đó là những tiếng bước chân.

Rất nhanh, nàng cảm thấy có người đi về phía mình, đúng lúc này, Bắc Vũ Đường mở được mắt ra.

Nha hoàn kia thấy Bắc Vũ Đường tỉnh, kinh hỉ không thôi, "Vương phi, ngài tỉnh rồi!"

"Ta làm sao vậy?" Bắc Vũ Đường vừa mở miệng thì kinh ngạc, giọng nàng khàn khàn, yết hầu còn hơi đau.

Một nha hoàn cơ linh rót một chén nước, cho nàng uống xong. Nước ấm dễ chịu chảy qua yết hầu, nóng rát đau đớn ở cổ họng được giảm bớt.

"Nương nương, người bị lạnh nên sốt cao."

Kiếp trước, nguyên chủ nhìn thấy Vũ Văn Trường Vân và Ngôn Khanh xong, tức giận kinh người, còn bị lạnh, nên bị bệnh nặng một trận.

Hiện tại nàng bị lạnh cũng là bình thường.

"Nương nương, ngài nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc mấy ngày là khỏi hẳn." Nha hoàn Ngọc Hoàn cười nói.

Bắc Vũ Đường học bộ dáng của nguyên chủ ngày xưa, mỉm cười gật đầu.

Mãi đến trưa, Vũ Văn Trường Vân hạ triều trở lại. Nghe được Bắc Vũ Đường sinh bệnh, vội chạy qua. Bắc Vũ Đường nhìn Vũ Văn Trường Vân vội vàng chạy tới, ánh mắt xẹt qua gương mặt tuấn mỹ kia, rõ ràng nhìn ra được lo lắng của hắn với nàng.

Khi nàng nhìn vào đôi mắt thâm tình đó, nàng lại không tìm ra được một chút sơ hở.

Bắc Vũ Đường kinh hãi, càng bội phục khả năng ngụy trang của người trước mặt.

Nếu không biết nội tâm của hắn, biết được những gì hắn từng làm với nguyên chủ, chỉ đơn thuần nhìn bộ dáng lúc này của hắn, thật sự không nhìn ra được hắn hư tình giả ý. Chẳng trách Bắc Vũ Đường kiếp trước bị hắn lừa lâu như vậy.

Bắc Vũ Đường gặp được một cao thủ am hiểu ngụy trang, nàng coi trọng hắn hơn rồi đấy.

Biểu cảm khuôn mặt và thần thái đều có thể ngụy trang, nhưng muốn ngụy trang đôi mắt lại rất khó, nhưng ban nãy nàng nhìn thẳng hắn, lại không tìm ra sơ hở.

Ngươi này rất lợi hại, lợi hại hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Một người như vậy, nếu nàng không biết trước gương mặt thật của hắn, chỉ sợ cũng sẽ bị lừa.

Vốn tưởng việc vạch trần gương mặt thật của Vũ Văn Trường Vân không quá khó, giờ xem ra là do mình nghĩ quá đơn giản.

Vũ Văn Trường Vân đến ngồi bên mép giường, vươn tay đặt lên trán nàng, "Nóng quá."

Mày hắn hơi nhíu lại, tựa như việc nàng bị bệnh làm hắn rất đau lòng.

Vũ Văn Trường Vân răn dạy nha hoàn trong phòng, "Các ngươi hầu hạ Vương phi như thế này sao?!"

Bọn nha hoàn thấy Vương gia tức giận, cả đám sợ trắng mặt, thi nhau quỳ xuống xin tha.

Trước một cao thủ ngụy trang, Bắc Vũ Đường không dám qua loa, học bộ dáng của nguyên chủ, nói với Vũ Văn Trường Vân, "Trường Vân, thôi bỏ đi. Là do thân thể ta không tốt, không thể trách bọn họ."

Vũ Văn Trường Vân đành lắc đầu, sủng nịch cầm tay nàng, "Nàng thật là."

Nói xong, hắn quay đầu nói với những nha hoàn đang quỳ trên đất, "Đứng lên đi. Hầu hạ Vương phi cho tốt, nếu nàng lại có chuyện gì, các ngươi không cần ở lại vương phủ."

"Vâng." Bọn nha hoàn kinh sợ đồng ý.

Bắc Vũ Đường rút tay ra khỏi tay hắn, lúc hắn hơi ngây người, vuốt ve gương mặt hắn, ôn nhu hỏi, "Mệt không?"

Vũ Văn Trường Vân mỉm cười, "Nhìn thấy nàng sẽ không mệt. Mau khoẻ lên, nhìn nàng bị bệnh, ta đau lòng."

Bắc Vũ Đường thẹn thùng rũ mí mắt.

Vũ Văn Trường Vân nhìn nàng như thế, đáy mắt mang theo ý cười trào phúng, chỉ là ánh mắt đó xuất hiện quá ngắn ngủi, gần như chỉ loé qua đã biến mất.

"Chàng nên đi xử lý công vụ, chớ vì ta mà chậm trễ chính sự." Bắc Vũ Đường hiền huệ nói.

Thời gian Vũ Văn Trường Vân ở trong phủ, phần lớn đều ở trong thư phòng xử lý công vụ. Trước kia nguyên chủ chỉ cho rằng hắn cần lao, còn thường xuyên nấu canh bổ cho hắn.

Nhưng Bắc Vũ Đường đã xem tư liệu hệ thống lại biết, Vũ Văn Trường Vân ở thư phòng thích nhất là đè tiểu thụ Ngôn Khanh xuống vận động, mỹ danh là nghĩ đối sách.

Thật ra cả đầu đều đang nghĩ nên chơi trò gì.

Đối với ác thú vị của bọn họ, Bắc Vũ Đường vô lực phun tào.

gian thư phòng đó, môi một góc đều là chiến trường của bọn họ, nếu kiểm tra cẩn thận, có lẽ còn tìm được không ít chứng cứ sau vận động của họ.

Vũ Văn Trường Vân thích sự hiền huệ của nàng, cúi người hôn lên trán nàng.

Bắc Vũ Đường cố nén ghê tởm, nỗ lực duy trì nụ cười ôn nhu khả nhân của mình.

"Nghỉ ngơi cho tốt."

"Vâng." Bắc Vũ Đường ôn nhu thuận theo gật đầu.

Trước khi đi, Vũ Văn Trường Vân còn không quên lạnh giọng dặn dò nha hoàn trong phòng, "Chăm sóc chủ tử của các ngươi cẩn thận."

"Vâng." Bọn nha hoàn vâng vâng dạ dạ đáp lời.

Chờ Vũ Văn Trường Vân đi rồi, Bắc Vũ Đường dùng khăn lụa ra sức lau qua nơi hắn từng hôn.

- Thư phòng-

Ngôn Khanh nâng một quyển sách, đang thả hồn theo gió, mãi đến khi cửa thư phòng bị đẩy ra, lực chú ý của hắn bị kéo về, đáy mắt không giấu được vui mừng.

Vốn định đứng dậy đón, nhưng nghĩ đến nơi đối phương vừa đến, tức khắc không vui, biểu tình cũng trở nên u oán.

Vừa vào thư phòng, Vũ Văn Trường Vân đã nhìn chằm chằm Ngôn Khanh, bước nhanh về phía hắn, ôm eo hắn từ phía sau, chú ý thấy biểu tình trên mặt hắn, bất cần đời cười nói: "Làm sao thế? Ai chọc ngươi tức giận?"

Ngôn Khanh lạnh lùng liếc hắn một cái, không để ý.

Vũ Văn Trường Vân xoay người hắn lại, bốn mắt nhìn nhau, "Ghen tị? Ta chỉ qua nhìn nàng ta một cái. Trái tim ta vẫn luôn ở chỗ ngươi. Không tin, ngươi sờ thử xem."

Nói xong, hắn bá đạo kéo tay Ngôn Khanh đặt lên ngực mình, nắm tay lại không thành thật vuốt ve, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng, khiêu khích Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh không vui trừng hắn một cái, khuôn mặt tràn đầy nhu tình, ra vẻ nhẫn tâm hung hăng nhéo ngực hắn một cái.

Vũ Văn Trường Vân kêu lên một tiếng, đáy mắt u ám toát ra một ngọn lửa.

Ngôn Khanh bị ánh mắt nóng bỏng xâm lược của hắn nhìn đến tim đập thình thịch, như có con nai con chạy loạn.

"Thật là một tiểu yêu tinh câu nhân."

Rõ ràng là hắn câu dẫn trước, giờ lại nói mình câu nhân,

Ngôn Khanh hầm hừ muốn phản bác, lại bị Vũ Văn Trường Vân dùng môi chặn lại toàn bộ,

Độ ấm trong thư phòng tăng dần lên, rất nhanh đã truyền đến những âm thanh trẻ con không được nghe. Thủ vệ ngoài sân đã sớm quen với những động tĩnh thỉnh thoảng truyền tới.

Có thể làm thị vệ bảo vệ thư phòng, tất cả đều là ám vệ trung thành nhất với Vũ Văn Trường Vân cho nên hắn mới dám lớn mật không cố kỵ làm chuyện như vậy với Ngôn Khanh ở đây.

Bên kia, Bắc Vũ Đường đang nằm trên giường tu dưỡng nghe được tiếng leng ka leng keng của hệ thống, [Bổn hệ thống đã lên sân khấu, xin cho một tràng pháo tay nhiệt liệt!]

Bắc Vũ Đường không để ý đến nó, tiếp tục nhắm mắt, phân tích ký ức vừa tiếp thu hôm qua, nghiên cứu đặc điểm, tính cách, tìm sở trường, khuyết điểm của đám người Ngôn Khanh, Vũ Văn Trường Vân.

Phân đoạn này rất quan trọng trong việc nàng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp hay không.

Đối với hệ thống không đáng tin cậy nhà mình, Bắc Vũ Đường lựa chọn không để ý đến nó.

Giờ cái gì nàng cũng thiếu, đặc biệt là thời gian.

Năm năm đối với nàng mà nói thật sự là quá ít. Nàng đặt mục tiêu, cần trong một năm kiếm đủ lượng dịch dung hợp linh hồn cho hai năm.

Hệ thống thấy ký chủ chẳng để ý mình, cũng không nhụt chí, nó quen rồi.

[Bổn hệ thống mới ra một sản phẩm mới, tên là Thiên Lý Nhãn, chỉ cần ký chủ dùng, có thể giúp cô thấy xa cả ngàn dặm, có phải cảm thấy rất lợi hại không? Bởi vì đây là sản phẩm mới, gần nhất có ưu đãi, giá gốc là 200 điểm, giờ chỉ cần 9.9 điểm thôi.]

[Cô có nghe không thế? Không phải 999, không phải 99, chỉ cần 9.9 mà thôi.]

Hệ thống thấy nàng không phản ứng, lại bắt đầu dụ dỗ.

[Cô có muốn biết giờ Vũ Văn Trường Vân đang ở thư phòng làm gì không? Có muốn nhìn một cái không? Bổn hệ thống đảm bảo, tuyệt đối không làm cô thất vọng.]

Bắc Vũ Đường bị nó làm ồn đến tỉnh, mở bừng mắt ra, lãnh đạm nói: "Tôi không có ham mê rình coi."

Ý tứ chính là, hệ thống nó là một biến thái cuồng rình coi người ta.

Hệ thống đột nhiên cứng lại, mạc danh cảm thấy hơi ưu thương.

Ký chủ quá thông minh, thật sự không dễ lừa mà!

Nửa ngày sau, hệ thống mới bình tình lại, từ từ, có phải vừa nãy nó bị ký chủ mắng rồi không?!

"Năm cái."

Đang lúc hệ thống phân tích lại lời Bắc Vũ Đường vừa nói, lại nghe nàng mở miệng.

[Cái gì?] hệ thống nhất thời không phản ứng kịp.

"Đồ vật cậu mới đề cử, tôi muốn mua năm cái."

Đồ tốt như vậy, mua về tất nhiên còn cần dùng tới. Bắc Vũ Đường tính cất kho, chờ về sau dùng. Nếu không phải số điểm của cô có hạn, cô còn muốn mua mười hai mươi cái.

[Giá ưu đãi mỗi người chỉ được mua một thôi.]

"Vật phẩm dùng một lần à?"

[Đúng.] Đồ vật nghịch thiên như vậy, tất nhiên là dùng một lần, nếu vô hạn sử dụng, chẳng phải lại thành một thần khí gian lận sau. Quy tắc thượng vị tuyệt đối không cho phép điều này xuất hiện.

"Vậy mua một cái đi."

Dù sao cất sau này cũng có tác dụng.

Hệ thống vui sướng đáp lời, [Được rồi.]

Chọn mua xong, hệ thống vui tươi hớn hở nói, [Nhắc nhở hữu nghị: Thiên Lý Nhãn mua ở vị diện nào, cần dùng ở vị diện đó, một khi thoát ly khỏi vị diện đã mua, Thiên Lý Nhãn mất đi công hiệu.]

Bắc Vũ Đường:.................

Hệ thống thấy Bắc Vũ Đường ăn mệt, tâm tình tốt quá. Cuối cùng cũng hố được ký chủ nhà nó rồi! Hura!!

"Có thương phẩm nào che chắn cậu không?" Bắc Vũ Đường 囧囧 hỏi.

Tiếng cười gian của hệ thống tắt ngúm, cao lãnh trả lời [Rất xin lỗi, không có.]

"Không phải là cậu giấu rồi chứ?"

Nó tuyệt đối không cho ký chủ biết đâu, những vật phẩm mang tính vũ nhục hệ thống chúng nó tất nhiên đã bị ném vào góc xó nào đó rồi, sao có thể xuất hiện được cơ chứ.

[Bổn hệ thống giống người như vậy sao?]

"Giống."

Hệ thống: Ký chủ, còn có thể chơi đùa vui vẻ với nhau hay không?!

Hệ thống yên lặng bỏ chạy.

Bên tai cuối cùng cũng thanh tịnh, Bắc Vũ Đường không rõ vì sao hệ thống này lại lắm lời như thế, muốn đổi một cái hệ thống an tĩnh phải làm sao bây giờ.

Mỗ hệ thống nghe được tiếng độc thoại nội tâm của người nào đó, lệ rơi đầy mặt.

Đã không còn hệ thống lắm lời, Bắc Vũ Đường có thể an tĩnh bắt đầu phân tích. Nàng cẩn thận so sánh Bắc gia và Vũ Văn gia, thực lực hai nhà cách xa nhau, hơn nữa Vũ Văn Trường Vân là nghĩa huynh của đương kim thánh thượng, giao tình bực này, không phải thần tử bình thường có thể so sánh được.

Vũ Văn Trường Vân có Hoàng thượng làm chỗ dựa, hơn nữa hắn khéo đưa đẩy, cực kỳ am hiểu đùa nghịch quyền thế, ở trong quan trường có thể nói là hô mưa gọi gió.

Lại nhìn Bắc gia, tuy nói có trăm năm lịch sử, ngược dòng đến trăm năm trước, là danh môn vọng tộc Hoàng triều Đại Chu, nề hà gia đạo sa sút, chỉ để lại một cái danh vọng, không có thực quyền.

Muốn dựa sức Bắc gia vặn ngã Vũ Văn Trường Vân, quá khó khăn.

Nếu chỉ dựa vào sức của một mình nàng, chậm rãi cắn nuốt, quá lâu.

Nàng cần tìm giúp đỡ mới được.

Bắc Vũ Đường rất nhanh nghĩ đến gia tộc vợ trước của Vũ Văn Trường Vân. Vợ trước của Vũ Văn Trường Vân so với Bắc gia mà nói, là một trời một vực.

Vợ trước của Vũ Văn Trường Vân tên là Âu Dương Ngọc Dao, Đích trưởng nữ của Âu Dương gia, là tài nữ nổi danh kinh thành. Năm đó, Âu Dương Ngọc Dao và Vũ Văn Trường Vân hỉ kết liên lý, trở thành một đoạn giai thoại mọi người trong kinh thành ca tụng.

Mẫu thân của Âu Dương Ngọc Dao chính là cô cô của Đương kim Thánh thượng, xem như là hoàng thân quốc thích, càng quan trọng là Âu Dương gia có quyền lợi của hoàng thân quốc thích, chứ không phải ăn không ngồi rồi.

Huynh trưởng của Âu Dương Ngọc Dao là Hình Bộ Thị Lang, phụ thân là Đại Lý Tự Khanh, hơn nữa mẫu thân là cô cô của Đương kim Thánh thượng, tuyệt đối không phải thiên kim bình thường có thể so sánh.

Nếu để họ biết con gái mình không phải chết bệnh, mà là bị phu quân tốt của nàng bóp chết, bằng vào sự coi trọng của Âu Dương gia với Âu Dương Ngọc Dao, Vũ Văn Trường Vân chắc chắn không có trái ngon mà ăn.

Chuyện này nói thì đơn giản, nhưng làm lên lại rất khó.

Làm sao để họ tin tưởng Âu Dương Ngọc Dao chết trên tay Vũ Văn Trường Vân, cần chứng cứ. Dù sao, lúc trước, sau khi Âu Dương Ngọc Dao chết, Vũ Văn Trường Vân không ăn không uống nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm vì nàng ấy, đến khi người hầu phát hiện hắn đã ngất đi, mới ngừng lại.

Chỉ bằng một phần tình ý cảm động trời đất như vậy, làm Âu Dương gia không có nửa câu oán hận hắn, càng thêm chiếu cố hắn.

Không thể không nói, Vũ Văn Trường Vân biết cách làm người, càng hiểu cách lợi dụng nữ nhân đổi lấy lợi ích cho mình.

Chứng cứ, nên chứng minh bằng cách nào đây?!

Bắc Vũ Đường cẩn thận hồi tưởng, cũng không nghĩ được đối sách tốt.

Đột nhiên, Bắc Vũ Đường linh quang vừa hiện, nghĩ ra một chủ ý, chỉ là chủ ý này, dường như vòng về vị trí cũ.

Trong mắt mọi người, trong mắt người nhà Âu Dương gia, Vũ Văn Trường Vân thích Âu Dương Ngọc Dao. Nếu để người nhà Âu Dương gia biết Vũ Văn Trường Vân là một tên đoạn tụ, lại nói cho họ biết một vài cái gọi là manh mối, không sợ họ không hoài nghi.

Vấn đề hiện tại chính là làm thế nào để cho người khác biết Vũ Văn Trường Vân và Ngôn Khanh có một chân.

Vũ Văn Trường Vân và Ngôn Khanh giấu trước mặt người ngoài rất tốt. Đó cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy, thậm chí đến trước khi nguyên chủ Bắc Vũ Đường chết, cũng không có ai phát hiện quan hệ của bọn họ.

Muốn vạch trần, đầu tiên phải khiến họ lộ sơ hở.

Vũ Văn Trường Vân và Ngôn Khanh yêu nhau đến kinh thiên động địa, đến không oán không hối.

Bọn họ yêu nhau như vậy, kiếp này, nàng muốn nhìn xem, tình yêu của họ đặt trước quyền lợi, trước dư luận, còn có thể không rời không bỏ, còn có thể đúng tình hợp lý được hay không!

Đố kỵ, phẫn nộ, thường sẽ làm người ta mất lý trí, mất bình tĩnh, mà những lúc ấy thường dễ dàng lộ ra sơ hở nhất.

Một khi có sơ hở, chính là lúc nàng phản kích.

Bắc Vũ Đường lập tức có kế hoạch trong đầu.

Kiếp trước, Bắc Vũ Đường biết được bí mật của Vũ Văn Trường Vân, lại có suy nghĩ kỳ lạ muốn tách họ ra, làm mai cho Ngôn Khanh. Kiếp này, nàng sẽ không dẫm vào vết xe đổ của nguyên chủ.

Ba ngày sau, bệnh của Bắc Vũ Đường khỏi hẳn.

Bệnh vừa khỏi, mama của đại phòng đã lại đây.

"Phu nhân, lão phu nhân thỉnh ngài đi qua một chuyến." Người tới là người đắc lực bên cạnh mẫu thân Vũ Văn – Vương mama.

Thái độ của Vương mama với nàng mà nói, không thể nói là cung kính, có thể nói là có lệ.

"Được." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng đáp.

Bắc Vũ Đường đi theo Vương mama vào chủ viện, vừa vào phòng đã ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt. Mẫu thân Vũ Văn thờ Phật, ngày thường đều là ăn chay niệm Phật.

Bắc Vũ Đường nhìn lão phụ nhân vẻ mặt hiền từ trước mặt, không có một chút hảo cảm nào.

Nguyên chủ rất hiếu thuận với bà ta, mỗi lần bà ta sinh bệnh, nguyên chủ nhất định cực nhọc đêm ngày, không nghỉ yên hầu hạ bên cạnh. Lúc trước nàng ấy còn nghĩ mẫu thân Vũ Văn là một bà bà (mẹ chồng) tốt, không phải người khắt khe.

Nhưng mà, Bắc Vũ Đường đã đọc tin tức hệ thống lại biết, dưới gương mặt hoà ái hoà thuận kia, là một trái tim ngoan độc. Bà ta là mẹ của Vũ Văn Trường Vân, tất nhiên là biết rõ tính hướng của con trai mình.

Biết rõ hắn là một kẻ đoạn tụ, còn liên tiếp cầu thú thê tử cho hắn, thậm chí che lấp, dấu diếm.

Đương nhiên bà ta là mẹ của Vũ Văn Trường Vân, làm vậy cũng không có gì đáng trách.

Nhưng mà, bà ta ngàn vạn lần không nên biết con trai là người như thế, còn lặp đi lặp lại dùng việc sinh dục để chửi bới danh dự của Bắc Vũ Đường.

Ngoại giới ghen tị Bắc Vũ Đường không chịu nạp thiếp cho Vũ Văn Trường Vân, luôn bá chiếm Vũ Văn Trường Vân, là con gà mái không biết đẻ trứng,... đều là do bà ta sai người truyền ra.

Bắc Vũ Đường bất kham biết bao nhiêu, càng thể hiện ra được sự ưu tú của con trai bà ta.

Rõ ràng là con trai bà ta không muốn hành phòng, không có hành phòng thì con từ đâu ra?

Mẹ Vũ Văn biết rõ chuyện này, lại đổ mọi sai lầm lên một người vô tội như Bắc Vũ Đường, điểm này thật sự làm người chán ghét. Vốn đã tai hoạ cô nương người ta, không những không có nửa phần áy náy, ngược lại lại cho rằng nàng không xứng với Vũ Văn Trường Vân.

Mẹ Vũ Văn làm những chuyện này, Bắc Vũ Đường hoàn toàn không biết, vì trước mặt nàng, bà ta sắm vai một bà bà tốt và hiền từ. Thậm chí nguyên chủ không biết, lúc trước Vũ Văn Trường Vân tra tấn nàng, bà bà tốt trong cảm nhận của nàng biết tất cả, nhưng lại chưa từng nói giúp dù chỉ một câu.

Mẹ Vũ Văn vẫy tay với nàng, ý bảo nàng ngồi xuống.

Bắc Vũ Đường học tư thái của nguyên chủ, ngoan ngoãn ngồi, hạ đầu.

"Nương, gần đây thân thể người tốt không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện