Tác giả: Vân Phi Mặc

Minh ở trong hư không nghe họ đối thoại, vừa hưng phấn, vừa lo lắng.

Hắn hận không thể thấy hai người phá tan lớp ngăn cách, nhưng lại lo hai người sẽ giống như những nhiệm vụ giả đỉnh cấp kia, sau khi phá tan lớp ngăn cách, cuối cùng chết trong tay thuộc hạ của nam nhân kia.

Nam nhân kia quá khủng bố, một khi thức tỉnh, nhận thấy được bố cục họ bày ra, mà nữ tử bên cạnh lại là quân cờ khống chế y, y sẽ trực tiếp hủy diệt quân cờ đó, cùng với hệ thống phía sau, rồi đến lượt Thiên Đạo mà ai ai cũng sợ hãi.

Hắn từng thấy y tay xé Thiên Đạo, quấy cả thế giới đến long trời lở đất.

Chỉ cần nhớ đến những nhiệm vụ giả đỉnh cấp đó, các nàng đều là những sự tồn tại đứng đầu, dù nhận nhiệm vụ nào cũng hoàn thành hoàn mỹ. Bắc Vũ Đường so với họ, chỉ có thể coi là tay mơ.

Nhưng, từ đầu đến giờ, nàng không hề biết nhiệm vụ của mình, mối quan hệ của hai người cũng là tự do phát triển, không giống các nhiệm vụ giả trong quá khứ, trực tiếp lấy y làm mục tiêu.

Trong hoàn cảnh không biết gì như vậy, hắn không chắc liệu sau khi ký ức của y hoàn toàn thức tỉnh, có thể buông tha Bắc Vũ Đường hay sẽ vô tình hủy diệt như trước đây.

Phong Ly Ngân đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm một phía, nơi đó đúng là nơi Minh đang ở.

Minh thấy phía sau Phong Ly Ngân dần lộ ra một ảo ảnh cao lớn, mơ hồ, lại có hình dáng nhất định.

Là hắn, là nam nhân khủng bố kia! Hắn sắp thức tỉnh rồi!

Mỗi mười vạn năm thức tỉnh một lần, mỗi lần thức tỉnh nhất định sẽ nháo đến mức muôn vàn thế giới trời long đất lở.

Sự tồn tại khiến Chủ Thần đau đầu sắp thức tỉnh rồi!

Minh chỉ có thể cầu nguyện Vũ Đường sẽ trở thành nhiệm vụ giả sống sót trong tay y.

Minh kinh hãi nhìn ảo ảnh kia, xám xịt bỏ chạy, nếu mà còn ở lại, lỡ kích thích lão nhân gia thì toang.

Bắc Vũ Đường chú ý thấy y nhìn chằm chằm một phía, "Nhìn gì vậy?"

"Ngươi có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của chúng ta không?" Phong Ly Ngân trầm giọng nói.

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua khắp nơi, không cảm giác được ánh mắt rình mò.

Nàng lắc đầu, "Có phải do ngươi quá nhạy cảm không?"

"Có lẽ vậy."

Cảm giác vừa rồi cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt rồi biến mất.

"Đi xuống ăn cơm đi.

****

Hôm sau, đoàn người Bắc Vũ Đường sửa sang hành lý, chuẩn bị xa nhà.

"Tiểu Mặc Nhi, ngươi hẳn nên ở nhà, tập trung đọc sách chứ?" Lôi Ngự Đình nói.

"Phu tử nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường."

"Tiền đề là ngươi phải đọc vô số sách rồi mới đi vạn dặm đường, kết hợp lý thuyết và thực hành mới có thể thấu triệt. Phu tử không dạy ngươi như vậy sao?" Lôi Ngự Đình một bộ "mau sùng bái ta đi".

Tiểu Mặc Nhi ngẩng khuôn mặt bánh bao lên, chớp đôi mắt đen, mềm mại nói, "Mẫu thân đã dạy rồi. Vậy nên, lần này, ta có mang rất nhiều sách."

Lôi Ngự Đình nhìn cái rương nhỏ bên cạnh cậu, thấy cậu mở rương ra, "Đây là số sách ta sẽ đọc hết trước khi trở về."

"Để ta xem ngươi đọc sách gì nào."

Lôi Ngự Đình cầm một quyển lại một quyển, khi thấy quyển sách ở dưới cùng, nhìn hàng chữ trên bìa.

"Chữ này thật quen. Đây không phải chữ của mẫu thân ngươi sao? Nàng còn viết sách? Để ta xem nàng viết gì nào."

Lôi Ngự Đình mở trang đầu ra, trắng tinh.

Hắn lại mở trang thứ hai, vẫn trắng tinh.

"Sao không có chữ nào?!"

Lôi Ngự Đình lật hết một lượt, tất cả đều trắng.

"Đây không phải ghi chép của mẫu thân ngươi sao, sao lại không có chữ?"

Tiểu Mặc Nhi chớp đôi mắt đen nhánh sáng người, vẻ mặt vô tội, "Ta có nói gì đâu, do chính thúc cảm thấy vậy mà."

Lôi Ngự Đình cạn lời.

Thật ra, Tiểu Mặc Nhi vẫn luôn không hiểu một chuyện.

Trước đó rõ ràng cậu có thấy mẫu thân viết, hơn nữa còn rất coi trọng nó.

Vì nó, nàng thậm chí còn không ngủ không nghỉ. Nhưng, đột nhiên có một ngày, nàng dường như quên hết tất cả, càng không để bụng bút ký trước kia nàng coi trọng.

Cảm giác này quá kỳ quái!

Tiểu Mặc Nhi có cảm giác, nó chắc chắn rất quan trọng với mẫu thân, tuyệt đối không thể làm mất. Vậy nên, cậu vẫn luôn mang theo.

Lôi Ngự Đình không để ý, ném quyển vở qua bên, "Một quyển bút ký trắng, mang theo làm gì."

Tiểu Mặc Nhi cầm lấy, "Thúc không hiểu đâu."

Nhìn cậu cẩn thận đặt quyển bút ký bên mình, Lôi Ngự Đình hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Nhưng, nếu cậu thích, người ngoài không có quyền can thiệp.

Bắc Vũ Đường tới đây, giao cho Lôi Ngự Đình một cuốn sách, "Đây là thực đơn ta viết ra sẵn, chờ đến lúc tửu lầu khai trương thì cứ làm theo nó là được. Mặt khác, trong đó còn có phương hướng phát triển của tửu lầu sau này."

Lôi Ngự Đình từ chối không nhận, "Ngươi giao cho ta làm gì, ta có thể cũng là người muốn đi mà."

"Ngươi đi rồi thì ai ở lại chủ trì đại cục?" Bắc Vũ Đường không cho hắn từ chối, nhét đồ vào lòng hắn.

"Mặc kệ, các ngươi đi cả rồi, không thể để ta một mình ở đây! Ta ở một mình chán lắm! Bao nhiêu năm nay, ta không ở đây, cửa hàng Lôi thị vẫn yên lành đó thôi!"

Bắc Vũ Đường yên lặng trợn trắng mắt, "Tùy ngươi. Dù sao cũng là ngươi mở. Nhưng, ta có chuyện muốn nói rõ, tửu lầu nhất định phải làm ăn tốt nhất."

"Hiểu rồi, hiểu rồi, bảo đảm để người bên dưới là tốt."

Lôi Ngự Đình cầm đồ, đi tìm Tần chưởng quầy, chuẩn bị giao nhiệm vụ quan trọng này cho hắn.

Một canh giờ sau, hai chiếc xe ngựa rời khỏi thành Trường An.

Các lão đại trong Thành Trường An tuy không đồng ý đề nghị của Cố Phiên Nhiên, nhưng trong lòng luôn có chút bất an, âm thầm chú ý hướng đi của Lôi Ngự Đình và Bắc Vũ Đường.

Khi biết tin họ rời khỏi thành Trường An rồi, các lão đại đều nhận được tin, biết việc làm ăn của tửu lầu giao lại cho Tần chưởng quầy trông. Như vậy, họ cũng thả lỏng, càng khinh thường vị Lam công tử kia.

Gia hỏa kia chỉ biết nói chuyện hù người.

Bên kia, Cố Phiên Nhiên một đêm không về. Người Cố thị đi tìm Đường Cảnh Ngọc và Cổ Phàm Chi, hy vọng họ giúp đỡ tìm kiếm ả.

Cổ Phàm Chi và Đường Cảnh Ngọc biết Cố Phiên Nhiên mất tích thì đều luống cuống, phái thuộc hạ mở rộng tìm kiếm.

Sau đó, họ mau chóng tìm được thi thể Xuân Liễu ở sau núi chùa Đại Chiêu, lại không tìm thấy Cố Phiên Nhiên.

Vì Xuân Liễu chết ở đình hóng gió, bên cạnh đình hóng gió là vách núi, người dưới chân núi chưa từng thấy ả xuống núi, xung quanh lại không có thi thể, khả năng duy nhất là ả đang ở dưới vực sâu.

Cổ Phàm Chi đỏ mắt, quát thị vệ: "Tìm, tiếp tục tìm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Đường Cảnh Ngọc đứng bên vách núi, nhìn vực sâu vạn trượng, lòng dần chùng xuống.

Nàng không thể chết được, sao nàng có thể chết dễ như vậy được!

Trong Hoàng cung, Tiêu quý phi nhận được tin, vừa vui vừa lo.

Vui vì nữ nhân kia biến mất, lo vì nữ nhân kia còn có thể trở về.

"Ngươi phân phó xuống, để ca ca giám sát kỹ vào, nếu phát hiện yêu nữ kia thì diệt trừ ngay."

Yêu nữ này còn chưa trừ ngày nào, bà còn bất an ngày đó.

"Vâng. Nô tỳ sẽ thông tri Tiêu đại nhân."

****

Người của Đường Cảnh Ngọc và Cổ Phàm Chi tìm ở đáy cốc mấy ngày vẫn không tìm được Cố Phiên Nhiên.

Không có thi thể, ít nhất còn có thể tự nhủ, ả có thể còn sống. Lo là lo thi thể ả đã sớm bị dã thú xé nát.

Tâm tình phức tạp này khiến hai người dù chưa tiêu tan hiềm khích, nhưng quan hệ vẫn thoáng thân cận hơn chút.

Hôm đó, Đường Cảnh Ngọc nói với Cổ Phàm Chi, "Ta chuẩn bị ra ngoài tìm, có lẽ có thể gặp Phiên Nhiên bên ngoài."

Cổ Phàm Chi nhìn nam nhân tiều tụy trước mặt, đồng cảm như bản thân mình cũng bị, "Đi đường cẩn thận."

Cổ Phàm Chi đứng ngoài cửa thành, nhìn xe ngựa của Đường Cảnh Ngọc càng lúc càng xa.

Nếu hắn không phải Hoàng tử, có lẽ hắn sẽ lựa chọn con đường giống với Đường Cảnh Ngọc.

****

"Chúng ta đi đâu?" Lôi Ngự Đình cưỡi ngựa, hỏi người trong xe.

"Không biết."

Lôi Ngự Đình không tin đâu, nàng mà lại không biết ngay đấy!

"Nói đi, đi đâu vậy?" Lôi Ngự Đình tiếp tục làm phiền.

Bắc Vũ Đường nói với Tiểu Mặc Nhi, "Mặc Nhi, làm hắn câm miệng."

"Vâng, mẫu thân."

Lôi Ngự Đình thấy Tiểu Mặc Nhi chui ra khỏi xe ngựa, sợ quá cưỡi ngựa chạy vội.

Tiết Thiên âm thầm lắc đầu, đúng là gia hỏa nhớ không lâu.

Mỗi lần thấy hắn thê thảm như thế, Tiết Thiên đều cảm khoái, thì ra mình không phải kẻ thảm nhất.

Ít nhất hắn không cần chịu đựng phấn ngứa, thượng thổ hạ tả, cả người sưng vù đau đớn,... Hắn cùng lắm chỉ phải làm việc nặng, mỗi ngày đều mệt đến mức thở không ra hơi thôi.

Nếu Tiểu Mặc Nhi và Bắc Vũ Đường biết suy nghĩ này của Tiết Thiên, nhất định sẽ nói với hắn rằng, hắn ngây thơ quá rồi!

Hắn là thần y, mấy thứ này chỉ như bữa cơm sáng với hắn, dùng cũng như không, còn không bằng tiết kiệm.

Còn Lôi Ngự Đình thì khác, hắn không phải thần y, tất nhiên phải chịu tội.

Ba ngày liên tiếp, họ đều lang thang vô định, nơi nào có cảnh đẹp thì dừng lại ngắm, nướng thịt ăn, thật sự giống như đang đi du ngoạn đây đó.

Nếu không phải biết tính cách của Bắc Vũ Đường, chỉ sợ họ sẽ nghĩ mình ra ngoài chơi thật.

Chính ngọ hôm đó, mặt trời lên cao, đoàn người dừng trên đường núi, tùy tiện kiếm chỗ râm mát nghỉ ngơi.

Vừa ngồi xuống, một túi nước đã đưa tới trước mặt nàng.

Bắc Vũ Đường ngước mắt, Phong Ly Ngân nói, "Sạch sẽ,chưa uống."

Bắc Vũ Đường thuận tay nhận lấy, uống một ngụm rồi trả đồ cho y.

Phong Ly Ngân tiếp nhận rồi cũng uống.

Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn y, ngay cả Lôi Ngự Đình cũng choáng váng.

Gia hỏa này không phải có bệnh sạch sẽ à, thế mà không chê?!

Lôi Ngự Đình híp mắt, nghi ngờ đánh giá y.

Chắc chắn là có chuyện rồi!

Phong Ly Ngân thật ra không có cảm giác gì, tựa như không biết hành động vừa rồi của mình đột ngột cỡ nào.

Những ngày sau đó, tất cả đều đi theo hướng nàng chỉ.

Lôi Ngự Đình nhìn những nơi họ từng đến, nghĩ tới gì đó.

"Nếu ta nhớ không nhầm, đầu tháng sau có đại hội tuyển Minh chủ võ lâm bốn năm một lần trên giang hồ."

Lôi Ngự Đình bừng bừng hứng thú tiến đến bên cạnh Bắc Vũ Đường, "Đích đến của chúng ta có phải Cửu Hoa Sơn không?"

Cửu Hoa Sơn nằm ở tiếp giáp giữa Nam Đường Quốc, Đại Chu và Tấn Quốc, nơi này chính là thánh địa của nhân sĩ chính phái trong giang hồ. Ở đây thường xuyên gặp các cao thủ của đại môn phái luận bàn, so đấu.

Rất nhiều nhân vật, câu truyện truyền kỳ đều bắt nguồn từ đây.

Là người hành tẩu trong giang hồ, Cửu Hoa Sơn là Thánh Sơn trong cảm nhận của họ.

Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn hắn, "Ngươi đoán xem?"

"Ta cược mười lượng bạc, mục đích của chúng ta là Cửu Hoa Sơn." Nói xong, hắn nhìn đám người Phong Ly Ngân, Ám Dạ, "Các ngươi có ai muốn cược không?"

Tiểu Mặc Nhi tiến đến trước mặt hắn, "Lôi thúc thúc, sao giờ thúc mới biết à? Chúng ta biết hết lâu rồi."

Lôi Ngự Đình không tin, "Các ngươi đều biết đích đến là Cửu Hoa Sơn?"

Đại Hương gật đầu, "Đúng vậy. Trước khi xuất phát, tỷ tỷ đã nói cho ta rồi."

Lôi Ngự Đình nhìn Tiết Thiên, người này là người thành thật nhất cả nhóm, chắc chắn sẽ không nói dối.

Tiết Thiên cũng gật đầu theo.

Còn Ám Dạ và Phong Ly Ngân, không cần hỏi, chắc chắn cũng biết rồi.

Má, thế mà hắn lại là người biết cuối cùng!

Lôi Ngự Đình u oán nhìn nàng, "Mộc phu nhân, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Ta đột nhiên thật hoài niệm."

Nhớ năm đó họ còn thổi phồng lẫn nhau, giờ quen thuộc rồi, lại bắt nạt người ta như thế.

Aizz, nhìn lầm người!

Bắc Vũ Đường nhìn dưới chân núi có khói bếp, lại nhìn trời, có vẻ không kịp tới trấn trên rồi.

"Đêm nay chúng ta ở lại thôn dưới chân núi đi."

"Được."

Tất cả mọi người không có ý kiến.

Đoàn người đánh xe, cưỡi ngựa, đến khi họ tới thôn, thấy thôn dân đang tụ tập, ồn ào cãi cọ, còn cả tiếng nhục mạ.

"Mang ả đi tròng lồng heo đi!"

"Loại nữ nhân không giữ phụ đạo như thế, nên bị tròng lồng heo!"

"Tròng lồng heo!"

......

Một thiếu phụ trẻ tuổi bị trói chặt, bị mấy thôn dân thô kệch nhét vào trong giỏ tre.

Miệng nữ tử bị nhét vải, không thể nói lên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh y y ô ô.

Đôi mắt nữ tử đỏ bừng, ánh mắt cầu xin nhìn thôn dân, nhưng không ai đồng tình, không ai nói chuyện giúp.

Đoàn người Bắc Vũ Đường vừa đến thì thấy một màn này.

"Các ngươi đang làm gì thế?!" Tiết Thiên hét lớn.

Thôn dân lúc này mới chú ý tới đoàn của họ.

Các thôn dân đánh giá họ, xem cách mấy người ăn mặc thì đoán được họ là nhà giàu.

Trưởng thôn đi ra từ đấm người, "Các vị, thôn chúng ta đang xử lý chuyện trong thôn, mong các vị đừng nhúng tay vào."

Tiểu Mặc Nhi nhìn nữ tử bị nhốt trong lồng tre, nhăn hàng mày nhỏ, cất giọng nói trẻ con của mình hỏi, "Trưởng thôn thúc thúc, vì sao mọi người lại nhốt nàng trong lồng tre?"

Trưởng thôn thấy Tiểu Mặc Nhi phấn điêu ngọc trác, quả là đáng yêu nên rất kiên nhẫn giải thích: "Nữ nhân này không giữ phụ đạo, dám âm thầm tư thông với người ta. Theo quy củ thôn ta, nữ nhân như vậy phải bị tròng lồng heo."

"Tròng lồng heo?" Tiểu Mặc Nhi nhíu mày, "Là định ném nàng vào hồ, để nàng chết đuối sao?"

"Đúng vậy."

Tiểu Mặc Nhi lại hỏi, "Nếu là tròng lồng heo, vì sao chỉ trừng phạt nữ tử? Nam tử kia đâu? Vì sao không tròng lồng heo cả hắn?"

Trưởng thôn sửng sốt, thôn dân xung quanh cũng ngây ngẩn.

Một nữ tử trung niên diện mạo khắc nghiệt, xanh xao vàng vọt lên tiếng, "Nữ nhân này không giữ phụ đạo, cả ngày như hồ ly tinh câu dẫn nam nhân, không tròng lồng heo ả thì tròng lồng heo ai?"

Tiểu Mặc Nhi đi đến trước mặt đại thẩm trung niên đó, ngẩng đầu nhỏ hỏi, "Đại nương, lúc ngươi vỗ tay, là một tay đau hay hai tay đau?"

Đại thẩm trung niên kia ngẩn người, nam nhân bên cạnh nàng cười nói, "Đương nhiên là hai tay đều đau."

Tiểu Mặc Nhi quay đầu hỏi hắn, "Vậy ngươi có thể dùng một bàn tay để vỗ ra tiếng sao?"

"Đương nhiên không thể."

Tiểu Mặc Nhi đi đến trước lồng heo, đứng thẳng người, đôi mắt đen nhánh đảo qua mọi người, "Vậy vì sao chỉ tròng lồng heo nữ tử. Dù nữ tử có câu dẫn, nếu nam nhân kia chịu đựng không giao động thì sẽ không xảy ra chuyện. Nếu xảy ra chuyện, cả hai người đều sai. Đều đã mắc lỗi, vậy thì nên đối xử bình đẳng. Chỉ xử lý nữ tử, có phải không ổn rồi không?"

Phụ nhân trung niên không phục, "Ngươi là một tiểu hài tử thì biết cái gì. Nàng không câu dẫn người khác, nam nhân sao có thể phạm sai lầm."

"Nam nhân không phạm sai lầm, nàng cũng sẽ không phạm sai lầm." Tiểu Mặc Nhi dỗi về ngay.

Phụ nhân trung niên không nói lại cậu, lập tức cao giọng la hét, "Một tiểu hài tử như ngươi thì biết cái gì, tránh qua bên đi. Đây là chuyện của người lớn!"

Phụ nhân kia duỗi tay định đẩy Tiểu Mặc Nhi, chỉ là, nàng ta còn chưa chạm vào cậu, đã bị một đôi tay trắng nõn bắt lại.

"Đại nương, nói chuyện thì đừng có động thủ, tránh để người khác bị thương." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn nàng ta.

"Đám người xứ khác các ngươi đừng quản chuyện trong thôn ta!" Trượng phu của phụ nhân tức giận nói.

"Đúng đấy, các ngươi biến đi."

"Thôn chúng ta không chào đón các ngươi!"

Một đám thôn dân kêu la, ánh mắt bất thiện nhìn bọn họ.

Trưởng thôn nâng tay, các thôn dân lúc này mới dừng la hét.

"Các vị, đây là chuyện của thôn ta, các vị đừng xen vào chuyện người khác. Xin hãy rời khỏi đây." Trưởng thôn cứng rắn nói.

Nữ tử trong lồng heo loạng choạng, giãy giụa, ánh mắt cầu xin nhìn đoàn người Bắc Vũ Đường.

"Ô ô ô." Nữ tử dùng toàn lực kêu, chỉ tiếc miệng bị nhét vải, không thể nói được gì.

Tiểu Mặc Nhi nhân lúc ánh mắt mọi người tụ tập trên người Bắc Vũ Đường, âm thầm lấy miếng vải nhét trong miệng nữ tử ra.

Nữ tử vừa được tự do, lập tức hô với đoàn người Bắc Vũ Đường, "Cứu ta, ta bị oan. Cầu xin các ngươi, cứu ta với."

Bắc Vũ Đường nghe tiếng nữ tử kêu cứu, mỉm cười nhìn trưởng thôn, "Trưởng thôn, xem ra còn có oan tình. Nếu có oan tình, chúng ta sẽ không ngồi xem mặc kệ, nhìn các ngươi tròng lồng heo giết nàng."

Trưởng thôn nổi giận nói với nữ tử, "Tam Nương, ngươi đừng có mê hoặc người xứ khác. Ngươi không giữ phụ đạo, bị người ta bắt ngay tại trận, còn oan uổng cái gì. Thôn Trí Hiếu chúng ta tuyệt đối không giữ loại nữ tử không giữ phụ đạo như ngươi lại thế gian, phá hỏng thanh danh trăm năm của thôn Trí Hiếu ta!"

"Đúng vậy, đúng vậy, nữ nhân không giữ phụ đạo nên nhấn xuống sông!"

"Tuyệt đối không thể để ả còn sống trên đời."

"Danh dự trăm năm của thôn Trí Hiếu ta không thể bị nữ nhân như vậy làm hỏng!"

"Đám người xứ khác các ngươi mau biến đi. Không thì đừng trách chúng ta không khách khí!" Một tráng hán hung tợn uy hiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện