Tác giả: Vân Phi Mặc
"Trước đó Lâm thẩm tới tìm ta, muốn ta sinh hài tử cho đương gia nhà nàng ta, nối dõi tông đường cho Nhạc gia nhà nàng ta. Lâm thẩm còn bảo ta, nàng ta không thể sinh con. Nếu ta sinh nhi tử, sau này nhi tử cũng sẽ nuôi dưỡng, phụng hiếu ta."
"Ta không đồng ý, đuổi Lâm thẩm ra ngoài. Nhất định vì vậy mà họ mới ghi hận trong lòng. Còn nữa, trước đó Lâm thẩm còn đề nghị ta nhường lều gỗ nhà ta cho họ nuôi gà vịt mấy lần."
Người trong thôn khiếp sợ nhìn hai phu thê Lâm thẩm.
Bắc Vũ Đường cười với nàng ta, "Tuy ngươi không phải thủ phạm chính, nhưng cũng là tòng phạm."
Trưởng thôn lạnh mặt, "Bắt nàng ta lại!"
Lâm thẩm muốn trốn, nhưng một thanh kiếm đặt ngang cổ nàng ta, khiến nàng ta sợ không dám cử động.
Lâm thẩm phẫn nộ nhìn nam nhân cầm kiếm.
Hai thôn dân tiến lên, trói chặt Lâm thẩm lại, Phong Ly Ngân hờ hững thu kiếm về.
"Hai người họ dụ dỗ không thành nên muốn giết người diệt khẩu. Tam Nương chết rồi, nhà của nàng ta sẽ thành vật trong tay các ngươi. Các ngươi mưu tài hại mệnh, tội danh ngang nhau, lý nên mang trảm." Bắc Vũ Đường nói rõ ràng.
Nhạc Tam cười châm chọc, "Ngươi đừng quên, con ngươi còn trong tay ta. Ta chết, con của ngươi cũng đừng mong sống. Giờ thả ta đi."
Lâm thẩm lập tức hô, "Còn ta nữa, còn ta."
"Đúng. Cả thê tử của ta."
"Tha cũng được, nhưng chỉ có thể tha một người. Nhi tử ta chỉ có một mạng, nếu trao đổi ngang nhau thì cũng chỉ có thể đổi một mạng. Ngươi tự quyết đi, thả ngươi hay thả thê tử của ngươi?" Bắc Vũ Đường ung dung nhìn hắn.
Nhạc Tam nhìn thoáng qua thê tử của mình, làm lơ ánh mắt cầu xin của nàng ta, "Ta."
"Nhạc Tam, tên khốn ngươi!" Lâm thảm tức giận, "Uổng công ta làm nhiều cho ngươi như vậy!"
Nhạc Tam căn bản không để ý tới nàng ta, nôn nóng nói với Bắc Vũ Đường, "Bảo họ tránh hết ra. Còn nữa, cho ta một trăm lượng bạc và chỗ vải kia!"
Bắc Vũ Đường dường như không nghe thấy, nói với Lâm thẩm, "Đây là nam nhân ngươi muốn bảo vệ đấy. Trong mắt hắn, ngươi có cũng được mà không cũng chẳng sao. Ngươi tính toán hết vì hắn, trả giá hết vì hắn, đổi lại kết quả này đây. Ngươi cam lòng sao?"
Lâm thẩm lắc đầu, lời nàng nói vẫn luôn quẩn quanh bên tai nàng ta, liên tục nhắc nhở nàng ta bị trượng phu phản bội, vứt bỏ.
"Không, ta không cam lòng." Lâm thẩm nổi giận gầm lên.
Nhạc Tam thấy Lâm thẩm như thế, nôn nóng hét đoàn người Bắc Vũ Đường, "Lằng nhằng! Ngươi còn lằng nhằng, ta giết nó!"
"Mặc Nhi, đừng đùa nữa. Nên kết thúc rồi."
"Vâng, mẫu thân." Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn đáp.
Khi Nhạc Tam còn chưa hiểu ý họ là gì, hắn đã cảm thấy cổ tay đau đớn, khí lạnh tận xương làm hắn vô thức buông tay ra.
Lúc hắn buông tay, nhân nhi nho nhỏ đã thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, còn tặng thêm một chân, đá hắn lăn ra.
Một màn xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người không phản ứng kịp.
"Thúc thúc, dùng dây thừng trói hắn lại đi." Tiểu Mặc Nhi nhắc nhở.
Mọi người mới như tỉnh mộng.
Mấy thôn dân tiến lên, ấn Nhạc Tam xuống, nhanh nhẹn trói hắn lại.
"Trưởng thôn định xử trí họ như thế nào?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Trưởng thôn nhìn hai phu thê, sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói, "Hai người vì tiền tài mà âm mưu hại mạng người, trầm đường."
Lâm thẩm và Nhạc Tam nghe phán quyết, sắc mặt đại biến, đặc biệt là Nhạc Tam.
"Các ngươi thật đáng giận!"
"Mang đi trầm đường ngay đi!"
"Đúng! Xử quyết họ đi, trả lại cuộc sống an bình cho thôn Trí Hiếu chúng ta!"
"Giết họ!"
Nhạc Tam nghe thôn dân kêu đánh kêu giết, đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt dần lộ vẻ điên cuồng.
"Thanh danh chó má quái gì! Nữ nhân trong thôn Trí Hiếu đều bị ông đây chơi rồi. Các ngươi có giỏi thì giết sạch thê nữ đi!" Nhạc Tam cười càn rỡ, dùng ánh mắt cực kỳ thương hại nhìn đám người.
"Ngươi, ngươi, ngươi, còn cả các ngươi nữa, lão bà của các ngươi bị ta ngủ qua hết rồi." Nhạc Tam dừng mắt ở ai đều khiến đối phương như bị gai đâm.
"Nhạc Tam, đồ điên này! Ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin lời mê sảng của ngươi à?!" Có nam nhân tức giận nói.
"Không tin đúng không?" Nhạc Tam bất chấp, "Từ lão tam, ngực lão bà ngươi có một vết chí, mỗi lần ta nắm vào, nàng ta đều sẽ hưng phấn vô cùng."
Sắc mặt Từ lão tam cứng đờ, chợt xanh mét, quay đầu giơ tay tát mạnh thê tử.
"Tiện nữ, ngươi phản bội ta!"
Thê tử của Từ lão tam bụm mặt, "Tướng công, ta không có. Hắn nói bậy. Sao ta có thể phản bội chàng, ở bên nam nhân khác được chứ."
"Vậy vì sao hắn, hắn..." Từ lão tam tức giận thở hổn hển.
Nhạc Tam nhìn họ đau khổ thì rất vui vẻ, dời mắt về một nam nhân khác, "Còn cả ngươi, Vương lão nhị, bên đùi lão bà ngươi có một khối bớt khá đẹp, nhìn giống một đóa hoa mai vậy."
Sắc mặt thê tử Vương lão nhị trắng bệch, "Đương gia, ta chưa từng có gì với tên súc sinh này! Chàng phải tin ta!"
Vương lão nhị nào còn nghe được, nhấc chân đá thê tử.
"Đồ tiện nữ không giữ phụ đạo!"
Nhạc Tam cười ha ha, "Còn cả các ngươi, trên người tức phụ các ngươi có gì, ta đều rõ, có cần ta kể cho các ngươi không? Hahahaha, đầu các ngươi đều đội nón xanh rồi, cả đời này đừng mong gỡ xuống!"
Trưởng thôn cả giận mắng, "Câm miệng, mau, mau bịt kín miệng hắn lại!"
"Bịt kín miệng ta cũng không thay đổi được sự thật. Các nàng đều là tiện nữ không giữ phụ đạo, các ngươi đều là một đám vương bát!" Nhạc Tam cười điên cuồng, tiếng cười như trào phúng toàn bộ nam nhân của thôn Trí Hiếu.
Trưởng thôn thấy sắc mặt thôn dân không tốt, lên tiếng trấn an, "Các ngươi đừng tin lời Nhạc Tam, hắn bị điên rồi, đang nói bậy thôi, hắn làm gì có bản lĩnh làm những việc đó. Hắn cố ý nói vậy vì muốn khiến các ngươi không thoải mái thôi."
Lâm thẩm nãy giờ im lặng, nở nụ cười kèn kẹt, "Hắn không hề nói dối. Lời hắn nói đều là thật. Vì những người đó đều do ta đưa lên giường hắn."
"Ta hẹn các ngươi qua nhà chơi, cho các ngươi uống nước hòa thuốc mê, thần không biết, quỷ không hay."
"Lâm thị, vì sao ngươi muốn hại chúng ta?!" Tam Nương khó tin, phẫn nộ hỏi.
"Vì sao?" Lâm thẩm nở nụ cười châm biếm, "Vì ta đố kỵ với các ngươi. Vì sao các ngươi có thể sinh con, còn ta thì không? Vì không để bị hắn ghét bỏ, hưu ta, ta chỉ có thể liên tục đưa các ngươi lên giường hắn. Như vậy, hắn mới để ta tiếp tục ở bên hắn."
"Ta làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, vì sao hắn lại đối xử với ta như thế? Chẳng lẽ ta làm chưa đủ nhiều ư?" Lâm thẩm lẩm bẩm.
"Đồ điên, ngươi đáng chết!"
"Ta muốn giết ngươi!"
"Đồ súc sinh ngươi!"
Mọi thôn dân đều phẫn nộ, một đám xông lên cắn xé, đánh đập Lâm thẩm và Nhạc Tam.
Trưởng thôn lão lệ tung hoành, đứng bên không ngăn cản.
Tiết Thiên âm thầm lắc đầu, tuy hận hành vi của hai phu thê kia vô cùng, nhưng hắn cũng không thể nhìn cảnh này, yên lặng quay đầu.
"Đủ rồi."
Bắc Vũ Đường đột nhiên lên tiếng, nhưng thôn dân chìm trong phẫn nộ không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào khác. Chuyện duy nhất họ muốn làm lúc này là nghiền hai phu thê kia ra tro.
"Ta nói đủ rồi!"
Ám Dạ và Phong Ly Ngân cùng ra tay, đẩy thôn dân đang vây đánh ra.
Bọn họ đều ra tay, chỉ có Lôi Ngự Đình thảnh thơi đứng bên.
"Sao ngươi không đi?" Đại Hương hỏi.
"Có họ là đủ rồi. Ta không qua đâu."
Tiểu Mặc Nhi mềm mại nói, "Lôi thúc thúc lại lười biếng."
Lôi Ngự Đình lẩm bẩm trong lòng, hắn cũng đâu phải Mộc Chi Đào, không rảnh đâu.
Một lát sau, mọi thôn dân đều bị đẩy ra. Phu thê Lâm thị mặt bị cào nát, quần áo bị xé vụn, muốn chật vật bao nhiêu có bấy nhiêu.
Các thôn dân thấy họ ngăn cản thì khó chịu lắm, nhưng thấy thân thủ của họ thì biết mình không phải đối thủ, chỉ có thể đè nén lửa giận, chất vấn: "Hương quân, vì sao người lại che chở đám ác nhân đó?!"
"Tội chúng vạn lần đáng chết! Không phải Hương quân nói đến luật của Nam Đường Quốc sao? Theo luật Nam Đường Quốc, họ nên chết!"
Nghe họ mắng mình vì sao che chở hai người kia, nụ cười bên môi Bắc Vũ Đường dần lạnh đi.
"Các ngươi vì sao lại nghĩ ta che chở họ, có từng nghe ta nói muốn giữ lại mạng họ chưa?" Bắc Vũ Đường lạnh lùng hỏi.
Các thôn dân hồ đồ, nếu không che chở thì sao lại ngăn cản họ? "Vậy vì sao Hương quân lại ngăn cản chúng ta?" Có người đánh bạo hỏi.
"Hỏi hay lắm." Ánh mắt thanh lãnh của Bắc Vũ Đường đảo qua từng người ở đây, "Ta hỏi các ngươi một câu, giờ đánh chết họ, sự tức giận trong lòng các ngươi có biến mất không?"
Câu hỏi này khiến mọi người nhìn nhau.
Trầm mặc một lát, có người nói: "Không. Tổn thương chúng để lại cho chúng ta, cả đời này không thể biến mất, sao có thể biến mất dễ dàng như thế!"
Có người nói tiếp: "Chúng ta dù có lột da, uống máu chúng cũng không thể xóa đi chuyện chúng đã làm với chúng ta!"
"Chuyện này cả đời này cũng không thể xóa bỏ!"
Mọi người sôi nổi biểu đạt.
"Các ngươi đã rõ ràng, vậy nếu vì phẫn nộ nhất thời mà đánh chết hai phu phụ họ, sau này nghĩ lại, các ngươi sẽ làm thế nào?" Bắc Vũ Đường chất vấn.
Các thôn dân đều không nói, họ cũng không biết sau này sẽ thế nào.
Bọn họ không rõ, nhưng Bắc Vũ Đường lại quá rõ ràng.
Trong chế độ phong kiến lễ giáo nghiêm ngặt, coi trinh tiết của nữ nhân quan trọng hơn trời này, cuộc sống của những nữ nhân này sau này sẽ thế nào?
"Để ta nói cho các ngươi."
"Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay, các ngươi sẽ đau khổ. Trong lúc đau khổ, các ngươi sẽ đánh thê tử của các ngươi."
"Lần đầu đánh là vì tức giận. Lần thứ hai đánh vẫn là vì khó chịu. Lần thứ ba, thứ tư, thứ năm sẽ biến thành thói quen. Những nam nhân ở đây chỉ cần không vui sẽ đánh thê tử của mình."
"Mà những nữ nhân thì sao? Vì mình không còn trinh tiết, cảm thấy thẹn trong lòng, sẽ chịu đựng từng trận đòn roi của trượng phu. Kết quả cuối cùng có hai loại. Một là bị trượng phu của mình đánh chết. Hai là bùng nổ trong im lặng, cùng trượng phu đồng quy vu tận."
"Đó là cuộc sống sau này của các ngươi. Các ngươi muốn sống những ngày như vậy sao?" Bắc Vũ Đường lãnh đạm hỏi.
Các thôn dân đều trầm mặc, một đám đều trầm tư.
Đột nhiên, một bà lão tóc hoa râm đứng dậy, nói với Bắc Vũ Đường, "Thôn Trí Hiếu chúng ta tuyệt đối không cho phép nữ tử không sạch sẽ ở lại trong thôn. Những nữ tử bị làm bẩn đều phải tròng lồng heo."
Bà già cổ hủ!
Bắc Vũ Đường chán ghét tín niệm của cái thôn này vô cùng.
Đây không phải tín niệm mà là trói buộc với nữ tử!
Sắc mặt phụ nhân trong thôn đều trắng bệch, khi phải đối mặt với cái chết, không ai có thể bình tĩnh.
Bà lão trầm giọng nói: "Trưởng thôn, ngươi còn nhớ không. Năm đó, nữ nhi của lão trưởng thôn rơi xuống sông, bị nam nhân cứu. Thân mình nàng bị nam tử kia chạm vào, lão trưởng thôn lúc đó đã làm thế nào?"
Trưởng thôn nói: "Gả nữ nhi của hắn cho Nhị Lại Tử."
Hài tử kia gả cho Nhị Lại Tử được hai năm đã bị Nhị Lại Tử bán vào kỹ viện. Ở kỹ viện không tới hai năm đã mắc hoa liễu, cả người thối rữa mà chết.
"Vậy ngươi còn nhớ, ba mươi năm trước, nữ nhân của Nhạc Cầu Bình bị nam nhân túm tay, sau đó làm thế nào để bảo toàn danh tiết không?" Lão phụ nhân hỏi tiếp.
"Nhớ. Nhạc Cầu Bình chặt đứt tay nữ nhân của mình, bảo vệ sự trong sạch của nàng."
"Được. Nếu ngươi đã nhớ rõ, vậy ngươi cảm thấy nên xử trí những người đã bị làm bẩn này thế nào? Đám đương gia các ngươi cảm thấy nên xử trí thế nào?" Lão phụ nhân khí phách hỏi.
Lão phụ nhân thấy biểu cảm giãy giụa của họ, nói tiếp: "Danh đền thờ trinh tiết của thôn Trí Hiếu chúng ta do bao nhiêu thế hệ bảo vệ mà có. Ta tuyệt đối không cho phép thanh danh trăm năm của thôn Trí Hiếu ta bị hủy trong tay những nữ nhân dơ bẩn này!"
"Các ngươi đều là người thôn Trí Hiếu, các ngươi phải bảo vệ danh dự của thôn. Chuyện tổ tiên có thể làm được, vì sao các ngươi lại không làm được?" Ánh mắt lạnh lùng của lão phụ nhân đảo qua mọi người.
"Giờ là lúc các ngươi noi theo tổ tiên, giữ gìn danh dự trăm năm của thôn."
Bắc Vũ Đường nghe bà già này nói, đôi mắt càng ngày càng lạnh, chỉ cảm thấy cái đền thờ trinh tiết dưới ánh hoàng hôn kia thật sự vô cùng chói mắt.
Đại Hương nghe vậy, rất tức giận.
Nếu lúc trước, Đại Hương sẽ không như vậy, thậm chí còn đồng tình.
Nhưng, từ khi đi theo Bắc Vũ Đường, nàng mới hiểu thế nào là tự do, thế nào là độc lập, thế nào là bình đẳng.
Nam nhân và nữ nhân đều là người.
Vì sao nam nhân lại cao hơn một đầu, vì sao nữ nhân chú định bị dẫm đạp?
Vì sao nam nhân có thể khống chế cuộc sống, thậm chí sinh tử của nữ nhân?
Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, đó đều là chó má, là gông xiềng trói buộc nữ tử!
Mà gông xiềng này, phải qua trăm ngàn năm nữa mới có thể phá bỏ!
Phong Ly Ngân, Tiểu Mặc Nhi và những người khác đều cảm nhận được dao động cảm xúc của Bắc Vũ Đường, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy châm chọc và lạnh nhạt của nàng.
Mẫu thân, rất tức giận!
Lôi Ngự Đình cũng kinh ngạc, người dù Thái Sơn có sập trước mặt cũng chẳng biến sắc lại tức giận vì lời nói của một bà già, đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Phong Ly Ngân bất động thần sắc đi đến bên cạnh nàng.
Ám Dạ định tiến lên, nhưng thấy y đi trước, yên lặng đứng im bất động.
Bà già kia nói xong, đám nam tử trong thôn cũng không biết phải làm gì.
"Tướng công, chàng thật sự muốn giết chúng ta sao?"
"Chuyện này cũng không phải tại ta mà. Hu hu..." Có người nhỏ giọng thút thít.
"Vì sao số ta lại khổ như vậy."
"Đương gia, ta sinh con dưỡng cái cho chàng bao nhiêu năm nay, chàng thật sự nhẫn tâm giết ta?"
......
Cả thôn đều văng vẳng tiếng khóc của nữ tử và tiếng thở dài trầm mặc của nam nhân.
"Ngươi không giữ được trinh tiết, đừng oán ta." Có người lạnh mặt nói với thê tử của chính mình.
Có người đầu tiên, người thứ hai, thứ ba nhanh chóng xuất hiện.
"Từ khi ngươi gả vào thôn ta, ngươi hẳn phải chuẩn bị sẵn tâm lý chết để giữ trinh tiết."
"Nương hài tử, ngươi đi đi, ta sẽ chăm sóc tốt hài tử."
Có người còn do dự, nhìn đám người xung quanh ra quyết định, cuối cùng cũng hạ quyết định.
"Đám người các ngươi có lương tâm hay không!"
Tiếng kêu than vang vọng.
Một nam tử trẻ đột nhiên đứng dậy, chắn trước mặt thê tử.
"Ta không xuống tay được. Nàng là nương của hài tử nhà ta, hài tử nhà ta không thể không có nương."
Mọi người nhất trí nhìn người khác biệt kia.
Nam tử trẻ đối mặt với ánh mắt của mọi người, cố đứng thẳng, "Thôn không chứa được phu thê ta, chúng ta lập tức rời khỏi thôn. Từ nay trở đi, chúng ta sẽ không bước vào thôn nửa bước."
Trưởng thôn đau đớn nhìn hắn, "Hàn Sinh, ngươi muốn vì một nữ nhân mà vứt bỏ cả tộc sao?"
"Nàng là thê tử của ta." Hàn Sinh cầm chặt tay thê tử.
Nữ tử trẻ lệ tuôn đầy mặt, nàng gả đúng người rồi.
Bắc Vũ Đường thấy Hàn Sinh xuất hiện, sắc mặt lạnh lùng thoáng hòa hoãn. Thôn này, cuối cùng vẫn còn người có tính người.
Những thê tử bị nam nhân của mình vứt bỏ đều mặt xám như tro.
Bắc Vũ Đường đứng ra, "Người các ngươi không muốn thì rời đi cùng ta đi. Đương nhiên, nếu các ngươi muốn giữ gìn danh tiết của mình, giữ lại danh dự trăm năm của thôn Trí Hiếu thì có thể ở lại, để nam nhân của các ngươi tự tay tiễn mình lên đường tới suối vàng."
"Ta đi cùng người."
"Ta cũng đi cùng người."
"Ta cũng đi."
Ba phụ nhân lập tức đi ra, không sợ sắc mặt khó coi của nam nhân nhà mình.
Các phụ nhân khác thì còn đang do dự.
"Ta đi rồi, Tiểu Bảo phải làm sao đây?"
"Nếu ta rời đi, sau này không còn ai nấu cơm, may vá y phục cho hài tử và công công bà bà."
......
Bắc Vũ Đường nghe đám người lầm bầm lầu bầu, thu hết lại sự thương hại của mình khi thấy họ bị trượng phu vứt bỏ về.
Đến giờ mà còn băn khoăn mấy chuyện này.
Họ nghĩ ở lại có nghĩa là gì?
Chỉ có một đường chết.
Những vấn đề đó, căn bản không cần họ lo lắng.
"Còn ai muốn đi không?"
"Ta."
"Ta, ta cũng đi."
Người đứng ra ngày càng nhiều, cuối cùng một phần năm phụ nhân trong thôn đều đứng ra, những người còn lại thì đứng im bất động.
"Trước đó Lâm thẩm tới tìm ta, muốn ta sinh hài tử cho đương gia nhà nàng ta, nối dõi tông đường cho Nhạc gia nhà nàng ta. Lâm thẩm còn bảo ta, nàng ta không thể sinh con. Nếu ta sinh nhi tử, sau này nhi tử cũng sẽ nuôi dưỡng, phụng hiếu ta."
"Ta không đồng ý, đuổi Lâm thẩm ra ngoài. Nhất định vì vậy mà họ mới ghi hận trong lòng. Còn nữa, trước đó Lâm thẩm còn đề nghị ta nhường lều gỗ nhà ta cho họ nuôi gà vịt mấy lần."
Người trong thôn khiếp sợ nhìn hai phu thê Lâm thẩm.
Bắc Vũ Đường cười với nàng ta, "Tuy ngươi không phải thủ phạm chính, nhưng cũng là tòng phạm."
Trưởng thôn lạnh mặt, "Bắt nàng ta lại!"
Lâm thẩm muốn trốn, nhưng một thanh kiếm đặt ngang cổ nàng ta, khiến nàng ta sợ không dám cử động.
Lâm thẩm phẫn nộ nhìn nam nhân cầm kiếm.
Hai thôn dân tiến lên, trói chặt Lâm thẩm lại, Phong Ly Ngân hờ hững thu kiếm về.
"Hai người họ dụ dỗ không thành nên muốn giết người diệt khẩu. Tam Nương chết rồi, nhà của nàng ta sẽ thành vật trong tay các ngươi. Các ngươi mưu tài hại mệnh, tội danh ngang nhau, lý nên mang trảm." Bắc Vũ Đường nói rõ ràng.
Nhạc Tam cười châm chọc, "Ngươi đừng quên, con ngươi còn trong tay ta. Ta chết, con của ngươi cũng đừng mong sống. Giờ thả ta đi."
Lâm thẩm lập tức hô, "Còn ta nữa, còn ta."
"Đúng. Cả thê tử của ta."
"Tha cũng được, nhưng chỉ có thể tha một người. Nhi tử ta chỉ có một mạng, nếu trao đổi ngang nhau thì cũng chỉ có thể đổi một mạng. Ngươi tự quyết đi, thả ngươi hay thả thê tử của ngươi?" Bắc Vũ Đường ung dung nhìn hắn.
Nhạc Tam nhìn thoáng qua thê tử của mình, làm lơ ánh mắt cầu xin của nàng ta, "Ta."
"Nhạc Tam, tên khốn ngươi!" Lâm thảm tức giận, "Uổng công ta làm nhiều cho ngươi như vậy!"
Nhạc Tam căn bản không để ý tới nàng ta, nôn nóng nói với Bắc Vũ Đường, "Bảo họ tránh hết ra. Còn nữa, cho ta một trăm lượng bạc và chỗ vải kia!"
Bắc Vũ Đường dường như không nghe thấy, nói với Lâm thẩm, "Đây là nam nhân ngươi muốn bảo vệ đấy. Trong mắt hắn, ngươi có cũng được mà không cũng chẳng sao. Ngươi tính toán hết vì hắn, trả giá hết vì hắn, đổi lại kết quả này đây. Ngươi cam lòng sao?"
Lâm thẩm lắc đầu, lời nàng nói vẫn luôn quẩn quanh bên tai nàng ta, liên tục nhắc nhở nàng ta bị trượng phu phản bội, vứt bỏ.
"Không, ta không cam lòng." Lâm thẩm nổi giận gầm lên.
Nhạc Tam thấy Lâm thẩm như thế, nôn nóng hét đoàn người Bắc Vũ Đường, "Lằng nhằng! Ngươi còn lằng nhằng, ta giết nó!"
"Mặc Nhi, đừng đùa nữa. Nên kết thúc rồi."
"Vâng, mẫu thân." Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn đáp.
Khi Nhạc Tam còn chưa hiểu ý họ là gì, hắn đã cảm thấy cổ tay đau đớn, khí lạnh tận xương làm hắn vô thức buông tay ra.
Lúc hắn buông tay, nhân nhi nho nhỏ đã thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, còn tặng thêm một chân, đá hắn lăn ra.
Một màn xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người không phản ứng kịp.
"Thúc thúc, dùng dây thừng trói hắn lại đi." Tiểu Mặc Nhi nhắc nhở.
Mọi người mới như tỉnh mộng.
Mấy thôn dân tiến lên, ấn Nhạc Tam xuống, nhanh nhẹn trói hắn lại.
"Trưởng thôn định xử trí họ như thế nào?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Trưởng thôn nhìn hai phu thê, sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói, "Hai người vì tiền tài mà âm mưu hại mạng người, trầm đường."
Lâm thẩm và Nhạc Tam nghe phán quyết, sắc mặt đại biến, đặc biệt là Nhạc Tam.
"Các ngươi thật đáng giận!"
"Mang đi trầm đường ngay đi!"
"Đúng! Xử quyết họ đi, trả lại cuộc sống an bình cho thôn Trí Hiếu chúng ta!"
"Giết họ!"
Nhạc Tam nghe thôn dân kêu đánh kêu giết, đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt dần lộ vẻ điên cuồng.
"Thanh danh chó má quái gì! Nữ nhân trong thôn Trí Hiếu đều bị ông đây chơi rồi. Các ngươi có giỏi thì giết sạch thê nữ đi!" Nhạc Tam cười càn rỡ, dùng ánh mắt cực kỳ thương hại nhìn đám người.
"Ngươi, ngươi, ngươi, còn cả các ngươi nữa, lão bà của các ngươi bị ta ngủ qua hết rồi." Nhạc Tam dừng mắt ở ai đều khiến đối phương như bị gai đâm.
"Nhạc Tam, đồ điên này! Ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin lời mê sảng của ngươi à?!" Có nam nhân tức giận nói.
"Không tin đúng không?" Nhạc Tam bất chấp, "Từ lão tam, ngực lão bà ngươi có một vết chí, mỗi lần ta nắm vào, nàng ta đều sẽ hưng phấn vô cùng."
Sắc mặt Từ lão tam cứng đờ, chợt xanh mét, quay đầu giơ tay tát mạnh thê tử.
"Tiện nữ, ngươi phản bội ta!"
Thê tử của Từ lão tam bụm mặt, "Tướng công, ta không có. Hắn nói bậy. Sao ta có thể phản bội chàng, ở bên nam nhân khác được chứ."
"Vậy vì sao hắn, hắn..." Từ lão tam tức giận thở hổn hển.
Nhạc Tam nhìn họ đau khổ thì rất vui vẻ, dời mắt về một nam nhân khác, "Còn cả ngươi, Vương lão nhị, bên đùi lão bà ngươi có một khối bớt khá đẹp, nhìn giống một đóa hoa mai vậy."
Sắc mặt thê tử Vương lão nhị trắng bệch, "Đương gia, ta chưa từng có gì với tên súc sinh này! Chàng phải tin ta!"
Vương lão nhị nào còn nghe được, nhấc chân đá thê tử.
"Đồ tiện nữ không giữ phụ đạo!"
Nhạc Tam cười ha ha, "Còn cả các ngươi, trên người tức phụ các ngươi có gì, ta đều rõ, có cần ta kể cho các ngươi không? Hahahaha, đầu các ngươi đều đội nón xanh rồi, cả đời này đừng mong gỡ xuống!"
Trưởng thôn cả giận mắng, "Câm miệng, mau, mau bịt kín miệng hắn lại!"
"Bịt kín miệng ta cũng không thay đổi được sự thật. Các nàng đều là tiện nữ không giữ phụ đạo, các ngươi đều là một đám vương bát!" Nhạc Tam cười điên cuồng, tiếng cười như trào phúng toàn bộ nam nhân của thôn Trí Hiếu.
Trưởng thôn thấy sắc mặt thôn dân không tốt, lên tiếng trấn an, "Các ngươi đừng tin lời Nhạc Tam, hắn bị điên rồi, đang nói bậy thôi, hắn làm gì có bản lĩnh làm những việc đó. Hắn cố ý nói vậy vì muốn khiến các ngươi không thoải mái thôi."
Lâm thẩm nãy giờ im lặng, nở nụ cười kèn kẹt, "Hắn không hề nói dối. Lời hắn nói đều là thật. Vì những người đó đều do ta đưa lên giường hắn."
"Ta hẹn các ngươi qua nhà chơi, cho các ngươi uống nước hòa thuốc mê, thần không biết, quỷ không hay."
"Lâm thị, vì sao ngươi muốn hại chúng ta?!" Tam Nương khó tin, phẫn nộ hỏi.
"Vì sao?" Lâm thẩm nở nụ cười châm biếm, "Vì ta đố kỵ với các ngươi. Vì sao các ngươi có thể sinh con, còn ta thì không? Vì không để bị hắn ghét bỏ, hưu ta, ta chỉ có thể liên tục đưa các ngươi lên giường hắn. Như vậy, hắn mới để ta tiếp tục ở bên hắn."
"Ta làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, vì sao hắn lại đối xử với ta như thế? Chẳng lẽ ta làm chưa đủ nhiều ư?" Lâm thẩm lẩm bẩm.
"Đồ điên, ngươi đáng chết!"
"Ta muốn giết ngươi!"
"Đồ súc sinh ngươi!"
Mọi thôn dân đều phẫn nộ, một đám xông lên cắn xé, đánh đập Lâm thẩm và Nhạc Tam.
Trưởng thôn lão lệ tung hoành, đứng bên không ngăn cản.
Tiết Thiên âm thầm lắc đầu, tuy hận hành vi của hai phu thê kia vô cùng, nhưng hắn cũng không thể nhìn cảnh này, yên lặng quay đầu.
"Đủ rồi."
Bắc Vũ Đường đột nhiên lên tiếng, nhưng thôn dân chìm trong phẫn nộ không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào khác. Chuyện duy nhất họ muốn làm lúc này là nghiền hai phu thê kia ra tro.
"Ta nói đủ rồi!"
Ám Dạ và Phong Ly Ngân cùng ra tay, đẩy thôn dân đang vây đánh ra.
Bọn họ đều ra tay, chỉ có Lôi Ngự Đình thảnh thơi đứng bên.
"Sao ngươi không đi?" Đại Hương hỏi.
"Có họ là đủ rồi. Ta không qua đâu."
Tiểu Mặc Nhi mềm mại nói, "Lôi thúc thúc lại lười biếng."
Lôi Ngự Đình lẩm bẩm trong lòng, hắn cũng đâu phải Mộc Chi Đào, không rảnh đâu.
Một lát sau, mọi thôn dân đều bị đẩy ra. Phu thê Lâm thị mặt bị cào nát, quần áo bị xé vụn, muốn chật vật bao nhiêu có bấy nhiêu.
Các thôn dân thấy họ ngăn cản thì khó chịu lắm, nhưng thấy thân thủ của họ thì biết mình không phải đối thủ, chỉ có thể đè nén lửa giận, chất vấn: "Hương quân, vì sao người lại che chở đám ác nhân đó?!"
"Tội chúng vạn lần đáng chết! Không phải Hương quân nói đến luật của Nam Đường Quốc sao? Theo luật Nam Đường Quốc, họ nên chết!"
Nghe họ mắng mình vì sao che chở hai người kia, nụ cười bên môi Bắc Vũ Đường dần lạnh đi.
"Các ngươi vì sao lại nghĩ ta che chở họ, có từng nghe ta nói muốn giữ lại mạng họ chưa?" Bắc Vũ Đường lạnh lùng hỏi.
Các thôn dân hồ đồ, nếu không che chở thì sao lại ngăn cản họ? "Vậy vì sao Hương quân lại ngăn cản chúng ta?" Có người đánh bạo hỏi.
"Hỏi hay lắm." Ánh mắt thanh lãnh của Bắc Vũ Đường đảo qua từng người ở đây, "Ta hỏi các ngươi một câu, giờ đánh chết họ, sự tức giận trong lòng các ngươi có biến mất không?"
Câu hỏi này khiến mọi người nhìn nhau.
Trầm mặc một lát, có người nói: "Không. Tổn thương chúng để lại cho chúng ta, cả đời này không thể biến mất, sao có thể biến mất dễ dàng như thế!"
Có người nói tiếp: "Chúng ta dù có lột da, uống máu chúng cũng không thể xóa đi chuyện chúng đã làm với chúng ta!"
"Chuyện này cả đời này cũng không thể xóa bỏ!"
Mọi người sôi nổi biểu đạt.
"Các ngươi đã rõ ràng, vậy nếu vì phẫn nộ nhất thời mà đánh chết hai phu phụ họ, sau này nghĩ lại, các ngươi sẽ làm thế nào?" Bắc Vũ Đường chất vấn.
Các thôn dân đều không nói, họ cũng không biết sau này sẽ thế nào.
Bọn họ không rõ, nhưng Bắc Vũ Đường lại quá rõ ràng.
Trong chế độ phong kiến lễ giáo nghiêm ngặt, coi trinh tiết của nữ nhân quan trọng hơn trời này, cuộc sống của những nữ nhân này sau này sẽ thế nào?
"Để ta nói cho các ngươi."
"Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay, các ngươi sẽ đau khổ. Trong lúc đau khổ, các ngươi sẽ đánh thê tử của các ngươi."
"Lần đầu đánh là vì tức giận. Lần thứ hai đánh vẫn là vì khó chịu. Lần thứ ba, thứ tư, thứ năm sẽ biến thành thói quen. Những nam nhân ở đây chỉ cần không vui sẽ đánh thê tử của mình."
"Mà những nữ nhân thì sao? Vì mình không còn trinh tiết, cảm thấy thẹn trong lòng, sẽ chịu đựng từng trận đòn roi của trượng phu. Kết quả cuối cùng có hai loại. Một là bị trượng phu của mình đánh chết. Hai là bùng nổ trong im lặng, cùng trượng phu đồng quy vu tận."
"Đó là cuộc sống sau này của các ngươi. Các ngươi muốn sống những ngày như vậy sao?" Bắc Vũ Đường lãnh đạm hỏi.
Các thôn dân đều trầm mặc, một đám đều trầm tư.
Đột nhiên, một bà lão tóc hoa râm đứng dậy, nói với Bắc Vũ Đường, "Thôn Trí Hiếu chúng ta tuyệt đối không cho phép nữ tử không sạch sẽ ở lại trong thôn. Những nữ tử bị làm bẩn đều phải tròng lồng heo."
Bà già cổ hủ!
Bắc Vũ Đường chán ghét tín niệm của cái thôn này vô cùng.
Đây không phải tín niệm mà là trói buộc với nữ tử!
Sắc mặt phụ nhân trong thôn đều trắng bệch, khi phải đối mặt với cái chết, không ai có thể bình tĩnh.
Bà lão trầm giọng nói: "Trưởng thôn, ngươi còn nhớ không. Năm đó, nữ nhi của lão trưởng thôn rơi xuống sông, bị nam nhân cứu. Thân mình nàng bị nam tử kia chạm vào, lão trưởng thôn lúc đó đã làm thế nào?"
Trưởng thôn nói: "Gả nữ nhi của hắn cho Nhị Lại Tử."
Hài tử kia gả cho Nhị Lại Tử được hai năm đã bị Nhị Lại Tử bán vào kỹ viện. Ở kỹ viện không tới hai năm đã mắc hoa liễu, cả người thối rữa mà chết.
"Vậy ngươi còn nhớ, ba mươi năm trước, nữ nhân của Nhạc Cầu Bình bị nam nhân túm tay, sau đó làm thế nào để bảo toàn danh tiết không?" Lão phụ nhân hỏi tiếp.
"Nhớ. Nhạc Cầu Bình chặt đứt tay nữ nhân của mình, bảo vệ sự trong sạch của nàng."
"Được. Nếu ngươi đã nhớ rõ, vậy ngươi cảm thấy nên xử trí những người đã bị làm bẩn này thế nào? Đám đương gia các ngươi cảm thấy nên xử trí thế nào?" Lão phụ nhân khí phách hỏi.
Lão phụ nhân thấy biểu cảm giãy giụa của họ, nói tiếp: "Danh đền thờ trinh tiết của thôn Trí Hiếu chúng ta do bao nhiêu thế hệ bảo vệ mà có. Ta tuyệt đối không cho phép thanh danh trăm năm của thôn Trí Hiếu ta bị hủy trong tay những nữ nhân dơ bẩn này!"
"Các ngươi đều là người thôn Trí Hiếu, các ngươi phải bảo vệ danh dự của thôn. Chuyện tổ tiên có thể làm được, vì sao các ngươi lại không làm được?" Ánh mắt lạnh lùng của lão phụ nhân đảo qua mọi người.
"Giờ là lúc các ngươi noi theo tổ tiên, giữ gìn danh dự trăm năm của thôn."
Bắc Vũ Đường nghe bà già này nói, đôi mắt càng ngày càng lạnh, chỉ cảm thấy cái đền thờ trinh tiết dưới ánh hoàng hôn kia thật sự vô cùng chói mắt.
Đại Hương nghe vậy, rất tức giận.
Nếu lúc trước, Đại Hương sẽ không như vậy, thậm chí còn đồng tình.
Nhưng, từ khi đi theo Bắc Vũ Đường, nàng mới hiểu thế nào là tự do, thế nào là độc lập, thế nào là bình đẳng.
Nam nhân và nữ nhân đều là người.
Vì sao nam nhân lại cao hơn một đầu, vì sao nữ nhân chú định bị dẫm đạp?
Vì sao nam nhân có thể khống chế cuộc sống, thậm chí sinh tử của nữ nhân?
Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, đó đều là chó má, là gông xiềng trói buộc nữ tử!
Mà gông xiềng này, phải qua trăm ngàn năm nữa mới có thể phá bỏ!
Phong Ly Ngân, Tiểu Mặc Nhi và những người khác đều cảm nhận được dao động cảm xúc của Bắc Vũ Đường, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy châm chọc và lạnh nhạt của nàng.
Mẫu thân, rất tức giận!
Lôi Ngự Đình cũng kinh ngạc, người dù Thái Sơn có sập trước mặt cũng chẳng biến sắc lại tức giận vì lời nói của một bà già, đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Phong Ly Ngân bất động thần sắc đi đến bên cạnh nàng.
Ám Dạ định tiến lên, nhưng thấy y đi trước, yên lặng đứng im bất động.
Bà già kia nói xong, đám nam tử trong thôn cũng không biết phải làm gì.
"Tướng công, chàng thật sự muốn giết chúng ta sao?"
"Chuyện này cũng không phải tại ta mà. Hu hu..." Có người nhỏ giọng thút thít.
"Vì sao số ta lại khổ như vậy."
"Đương gia, ta sinh con dưỡng cái cho chàng bao nhiêu năm nay, chàng thật sự nhẫn tâm giết ta?"
......
Cả thôn đều văng vẳng tiếng khóc của nữ tử và tiếng thở dài trầm mặc của nam nhân.
"Ngươi không giữ được trinh tiết, đừng oán ta." Có người lạnh mặt nói với thê tử của chính mình.
Có người đầu tiên, người thứ hai, thứ ba nhanh chóng xuất hiện.
"Từ khi ngươi gả vào thôn ta, ngươi hẳn phải chuẩn bị sẵn tâm lý chết để giữ trinh tiết."
"Nương hài tử, ngươi đi đi, ta sẽ chăm sóc tốt hài tử."
Có người còn do dự, nhìn đám người xung quanh ra quyết định, cuối cùng cũng hạ quyết định.
"Đám người các ngươi có lương tâm hay không!"
Tiếng kêu than vang vọng.
Một nam tử trẻ đột nhiên đứng dậy, chắn trước mặt thê tử.
"Ta không xuống tay được. Nàng là nương của hài tử nhà ta, hài tử nhà ta không thể không có nương."
Mọi người nhất trí nhìn người khác biệt kia.
Nam tử trẻ đối mặt với ánh mắt của mọi người, cố đứng thẳng, "Thôn không chứa được phu thê ta, chúng ta lập tức rời khỏi thôn. Từ nay trở đi, chúng ta sẽ không bước vào thôn nửa bước."
Trưởng thôn đau đớn nhìn hắn, "Hàn Sinh, ngươi muốn vì một nữ nhân mà vứt bỏ cả tộc sao?"
"Nàng là thê tử của ta." Hàn Sinh cầm chặt tay thê tử.
Nữ tử trẻ lệ tuôn đầy mặt, nàng gả đúng người rồi.
Bắc Vũ Đường thấy Hàn Sinh xuất hiện, sắc mặt lạnh lùng thoáng hòa hoãn. Thôn này, cuối cùng vẫn còn người có tính người.
Những thê tử bị nam nhân của mình vứt bỏ đều mặt xám như tro.
Bắc Vũ Đường đứng ra, "Người các ngươi không muốn thì rời đi cùng ta đi. Đương nhiên, nếu các ngươi muốn giữ gìn danh tiết của mình, giữ lại danh dự trăm năm của thôn Trí Hiếu thì có thể ở lại, để nam nhân của các ngươi tự tay tiễn mình lên đường tới suối vàng."
"Ta đi cùng người."
"Ta cũng đi cùng người."
"Ta cũng đi."
Ba phụ nhân lập tức đi ra, không sợ sắc mặt khó coi của nam nhân nhà mình.
Các phụ nhân khác thì còn đang do dự.
"Ta đi rồi, Tiểu Bảo phải làm sao đây?"
"Nếu ta rời đi, sau này không còn ai nấu cơm, may vá y phục cho hài tử và công công bà bà."
......
Bắc Vũ Đường nghe đám người lầm bầm lầu bầu, thu hết lại sự thương hại của mình khi thấy họ bị trượng phu vứt bỏ về.
Đến giờ mà còn băn khoăn mấy chuyện này.
Họ nghĩ ở lại có nghĩa là gì?
Chỉ có một đường chết.
Những vấn đề đó, căn bản không cần họ lo lắng.
"Còn ai muốn đi không?"
"Ta."
"Ta, ta cũng đi."
Người đứng ra ngày càng nhiều, cuối cùng một phần năm phụ nhân trong thôn đều đứng ra, những người còn lại thì đứng im bất động.
Danh sách chương