Tác giả: Vân Phi Mặc

Lúc này, phía trước đài đã chuẩn bị xong.

Bắc Vũ Đường ứng phó với danh sĩ địa phương ổn thỏa, cuối cùng cũng có thể yên lặng ngắm mỹ nhân.

"Mẫu thân, con ra ngoài một lát."

Bắc Vũ Đường thấy Tiểu Mặc Nhi như vậy thì biết cậu muốn làm gì.

"Đi đi."

Tiểu Mặc Nhi tiến vào miếu Hoa Thần, hỏi vị trí nhà xí, vội vàng đi qua. Khi cậu đi từ nhà xí ra, nghe được tiếng đập thùng thùng phía sau truyền đến. Cậu đi qua cánh cửa nhỏ kia, bên ngoài ngõ nhỏ là một cái xe ngựa, tiếng thùng thùng truyền ra từ chiếc xe ngựa đó.

Cậu xốc màn xe lên, thấy trong xe ngựa có mấy hài tử nằm ngang dọc, còn có một nữ tử bạch y. Nữ tử kia thấy cậu thì ô ô lên.

Tiểu Mặc Nhi bỗng xoay người, thấy hai hán tử đi ra từ ngõ nhỏ.

Khi thấy hài tử đứng cạnh xe ngựa, hắn lạnh lùng nói, "Tiểu hài tử, ngươi đang làm gì?"

Tiểu Mặc Nhi nhìn những hài tử bị ngất trong xe, lại nhìn hai người đang đi tới, đôi mắt xoay tròn, "Thúc thúc, dì xinh đẹp bên trong bị người ta trói rồi, các ngươi mau tới giúp đi."

Tiết Thiên Thiên nghe cậu nói thế, đôi mắt tràn đầy tức giận, muốn mắng người, nhưng miệng bị bịt, chỉ có thể kêu ô ô.

Hai người kia thấy tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác, nở nụ cười, đôi mắt tràn đầy tham lam.

"Được. Ngươi đừng vội, chúng ta qua ngay."

Hai người tiến lại gần, hài đồng đối diện như không phát hiện, vẫn đứng cạnh xe chờ đợi.

Khi tới gần hẳn, chúng bịt kín miệng cậu, hài tr nhỏ bé không hề phòng bị ngã xuống.

Người trong xe thấy cậu ngã xuống, không còn giãy giụa, như đã nhận mệnh.

Nam tử mang Tiểu Mặc Nhi vào trong xe, hung tợn cảnh cáo, "An phận lại cho ta!"

"Tam ca, hay là đánh ngất nàng ta này đi, đỡ phiền."

Lão Tam gật đầu, "Làm vậy đi."

Tiết Thiên Thiên lắc đầu, giãy giụa.

"Ai bảo ngươi không an phận như thế."

Nàng ta bị bịt miệng, nháy mắt, cả người mềm mại ngã xuống.

Xe ngựa chậm rãi đánh ra khỏi ngõ nhỏ, trong xe cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe. Tiểu Mặc Nhi mở mắt, yên lặng xốc màn xe lên, âm thầm quan sát địa hình dọc đường.

Thấy xe ngựa sắp ra khỏi thành Ngô Châu, cậu bắn mấy ngân châm nhỏ lên tường thành, tạo ra một đồ án đặc biệt, người bình thường không nhìn kỹ sẽ không chú ý tới.

Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường nhìn một mỹ nữ đứng trong khóm hoa đỏ diễm lệ đang phát biểu. Các nữ tử sẽ biểu diễn trong những khóm hoa ấy, ai hấp dẫn nhiều hồ điệp hơn sẽ là Hoa Tiên lần này.

Lôi Ngự Đình nói: "Phương thức so đấu lần này không phải lần nào cũng chọn được nữ tử đẹp nhất. Nhưng, cố tình mỗi lần tuyển cử, người hấp dẫn nhiều hồ điệp nhất lại là nữ tử đẹp nhất. Có phải rất thần kỳ không?"

Tri phủ Ngô Châu nghe được, nói xen vào, "Đây là Hoa Thần hiển linh. Hoa Thần nương nương là tiên tử đẹp nhất Thiên cung, tiêu chuẩn chọn người của nàng đương nhiên cũng là đẹp nhất."

Lôi Ngự Đình và Bắc Vũ Đường cười.

Hoa Thần? Bá tánh tin đấy, nhưng họ thì không.

Chuyện mà người ta tưởng thần kỳ đó, tám chín phần là vì những bông hoa kia đã bị động tay động chân vào từ trước. Như thế thì bá tánh lại càng thờ phụng sự tồn tại của Hoa Thần.

Lời dạo đầu kết thúc, bắt đầu tiến vào chủ đề chính.

"Cho mời tất cả Hoa thị lần này đi."

Hoa ma ma ở hậu trường hô với các nữ tử, "Được rồi, tất cả mọi người lên tinh thần để lên đài nào."

Các thiếu nữ lên đài theo thứ tự, khi mọi người đều lên đài, một nha hoàn nhỏ giọng nói với Hoa ma ma, "Hoa ma ma, không thấy Tiết tiểu thư đâu."

Hoa ma ma nhìn trên đài, lại nhìn lối vào, "Nếu nàng ta không tới thì hủy bỏ tư cách thi của nàng ta. Giờ phái người canh cửa, đừng cho ai vào."

"Vâng."

Lúc này, các nữ tử trên đài đã ổn định vị trí, mà vị trí của Tiết Thiên Thiên lại mãi không thấy người, vị trí trung gian đột ngột bỏ trống.

"Sao Tiết Thiên Thiên không tới?"

"Không phải bảo nàng sẽ tới à?"

"Chắc là sợ mình không trúng tuyển nên không dám đi rồi."

Bên ngoài nghị luận sôi nổi, có gia nô đã lặng lẽ báo tình huống cho những người ngồi hàng đầu.

Lôi Ngự Đình phe phẩy cây quạt, "Xem ra không thấy được đệ nhất mỹ nữ Giang Nam kia rồi, tiếc thật."

Tiếng trống vang lên, mười mấy lồng chứa bướm được đặt lên bàn. Khi tiếng trống ngừng lại, người kia hô lớn một tiếng, "Mở!"

Các lồng tre được mở ra, những con hồ điệp muôn vàn màu sắc bay múa, tựa như những đám mây rực rỡ đan chéo thành vô số dải lụa, đẹp đến hùng vĩ.

Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phía sau không có người, hơi nhíu mày, "Ám Dạ, đi xem Mặc Nhi thế nào."

Sao cậu đi nhà xí lâu vậy? Ám Dạ gật nhẹ đầu với nàng rồi đứng dậy rời đi.

Khi hồ điệp được thả, các mỹ nữ trong khóm hoa bắt đầu dùng mọi cách hấp dẫn chúng.

"Lần này Tiết Thiên Thiên không tới, không biết ai sẽ là Hoa Thần nữa."

"Ta thấy nữ tử áo vàng kia đẹp nhất, có thể sẽ được Hoa Thần lựa chọn."

"Không không không, ta cảm thấy có thể là nữ tử áo tím kia hơn."

"Mắt các ngươi làm sao thế, rõ ràng nữ tử áo đỏ tím kia kiều mị động lòng người nhất."

Bá tánh phía sau sôi nổi nghị luận, danh sĩ hàng đầu cũng đang suy đoán.

Tri phủ Ngô Châu nhìn Bắc Vũ Đường, "Hương quân, người cảm thấy ai sẽ là Hoa Thần lần này?"

Bắc Vũ Đường nhìn nữ tử trên đài, vốn tưởng họ đã động tay ở khóm hoa từ trước, giờ vị trí vốn của Tiết Thiên Thiên ở giữa trống, mà bên đó cũng không có hồ điệp gì, khiến nàng không khỏi nghi hoặc.

"Chuyện này phải hỏi Hoa Thần nương nương."

"Hahaha." Tri phủ Ngô Châu cười ha ha, "Hương quân thật dí dỏm."

Lôi Ngự Đình phe phẩy quạt, "Ta cảm thấy..."

"Lôi công tử nhìn ra gì sao?" Tri phủ đại nhân cười khanh khách.

"Vị nữ tử áo tím kia, có thể là nàng ấy."

Tri phủ đại nhân hứng thú, "Vì sao?"

"Nghe nói nữ tử được Hoa Thần lựa chọn đều là nữ tử đẹp nhất. Nhìn các nữ tử trên đài xem, người đẹp nhất là cô nương áo tím đó. Hẳn Hoa Thần sẽ chọn nàng."

Tri phủ đại nhân thấy hắn rất hứng thú với cô nương áo tím, thiện giải nhân ý giới thiệu, "Đó là Lục cô nương nhà Tiền viên ngoại. Nữ tử Tiền gia trước giờ đều đẹp, cũng nổi danh ở Ngô Châu ta."

"Thì ra là thế." Lôi Ngự Đình khách sáo đáp lời.

Muôn vàn con hồ điệp bay múa xung quanh hoa trên sân khấu, quây quanh người. Người đang múa, bướm cũng đang múa.

"Tiếng đàn này thật êm tai."

Người ngồi sau Bắc Vũ Đường nói, người nọ chính là nam tử bạch y lúc trước.

"Êm tai cũng vô dụng, không hấp dẫn được con hồ điệp nào." Nữ tử bên cạnh khinh thường.

"Ta từng nghe có một người đánh đàn hấp dẫn được hồ điệp tới." Phạm Nghị thần bí nói.

"Ai?"

Người xung quanh đều tò mò.

"Đại tiểu thư của cửa hàng Cố thị, Cố Phiên Nhiên."

"Xì, tiếng đàn của nữ nhân kia thật sự lợi hại vậy sao?" Nữ nhân duy trì thái độ chần chờ.

"Cố tiểu thư tuy tính nết không ra gì, nhưng tiếng đàn hấp dẫn được hồ điệp lại là sự thật, có thể thấy cầm nghệ của nàng ta rất cao minh."

"Thế nhân đều nói cầm nghệ của Bắc Vũ Đường là tuyệt nhất, lại chưa từng nghe cầm nghệ của nàng có thể hấp dẫn được hồ điệp tới. Có thể thấy, cầm nghệ của Cố Phiên Nhiên này cao hơn một bậc."

Bắc Vũ Đường nở nụ cười khinh thường như có như không.

Cầm nghệ của Cố Phiên Nhiên như thế nào, không ai rõ ràng hơn nàng.

Phong Ly Ngân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, chú ý tới nụ cười bên khóe môi nàng.

Thù giữa hai người này đúng là lớn.

Nếu là người khác, dù có khen ba hoa chích chòe thế nào, nàng cũng không để trong lòng, duy trì thái độ siêu phàm thoát tục. Nhưng cứ liên lụy tới Cố Phiên Nhiên, nàng lại rất sống động.

Khi họ nghị luận, hồ điệp bay múa trên đài dần rời khỏi sân khấu, bay lên phía trên.

"Những con hồ điệp đó muốn bay đi rồi."

"Sao lại như vậy?"

"Hoa Thần nương nương cảm thấy nữ tử lần này đều không đủ tư cách ư?"

Các thiếu nữ trên đài nhìn hồ điệp bay đi, đều lộ vẻ nôn nóng. Nếu các nàng không ai được lựa chọn, chỉ sợ sẽ thành lần thảm nhất trong sử sách.

"Mau xem, những con hồ điệp đó bay xuống dưới đài."

"Sao lại bay xuống dưới đài?"

Bắc Vũ Đường kinh nghi nhìn những con hồ điệp từ trên đài bay xuống, quỹ đạo bay của chúng hình như hướng tới...

Quả nhiên, một con hồ điệp đậu trên vai Bắc Vũ Đường.

Nàng vươn tay ra, con hồ điệp màu vàng đó đáp lên ngón tay nàng, nhẹ nhàng vỗ đôi cánh vàng.

Rất nhanh sau đó, những con hồ điệp đều bay cả về phía nàng.

Phong Ly Ngân và Lôi Ngự Đình vội lùi ra vài bước, để quanh nàng hình thành một vùng trống.

Những con hồ điệp bay múa quanh Bắc Vũ Đường, tựa như nàng là một đóa mẫu đơn kiều diễm.

"Trời ạ!"

"Nàng ấy là ai?"

"Nàng ấy là người phương nào mà có thể hấp dẫn tất cả hồ điệp bay quanh như vậy chứ?"

Vô số ánh mắt giật mình, khiếp sợ, kinh ngạc dừng trên người Bắc Vũ Đường.

Sắc mặt các thiếu nữ tham gia tuyển Hoa Tiên trên đài đều khẽ thay đổi, nhưng càng nhiều là mới lạ. Vì họ đều biết thân phận của nàng.

Tri phủ đại nhân khiếp sợ không thôi, "Hương quân thật là một người thần kỳ."

Các danh sĩ Ngô Châu cũng đều gật đầu tán đồng.

Nàng có quá nhiều truyền kỳ, từ hôm nay, lại có thêm một truyền kỳ nữa về nàng.

Bắc Vũ Đường nhẹ búng tay, con hồ điệp mnàu vàng rời khỏi ngón tay nàng, sau khi nó bay đi, những con hồ điệp quanh nàng cũng dần tan đi, chỉ là chúng còn bay múa trên đầu nàng hồi lâu không tan.

Dưới ánh mặt trời vàng, chúng tựa như vòng hoa năm màu trên đầu nàng, thật đẹp, tựa như Hoa Thần hạ phàm.

Một lát sau, hồ điệp bay trên đầu Bắc Vũ Đường bay đi.

Người hầu lễ không biết phải làm thế nào, nhìn về phía Tri phủ đại nhân.

Tri phủ đại nhân nhìn về phía Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt mang ý hỏi.

Lần này nàng tới cũng không định công khai thân phận, Tri phủ đại nhân tất nhiên cũng không thể báo cho bá tánh khi không được sự đồng ý của nàng.

Bắc Vũ Đường lắc đầu với hắn.

Tri phủ đại nhân hiểu, "Lần này người được Hoa Thần lựa chọn là vị này. Nàng chính là Hoa Tiên."

Đúng lúc này, nha hoàn của Tiết Thiên Thiên lao lên.

Nàng ta giận dữ hét các thiếu nữ trên đài, "Các ngươi giấu tiểu thư của chúng ta đi đâu rồi?"

Mọi người đều sửng sốt.

"Đám tiểu nhân đê tiện các ngươi, biết mình không được thích bằng tiểu thư ta thì dùng thủ đoạn giấu nàng đi! Các ngươi mau giao tiểu thư nhà ta ra đây!"

Nha hoàn muốn lao lên đài, lại bị gia đinh ngăn cản.

"Mau kéo nha đầu kia xuống." Một danh sĩ hô với gia đinh.

Ám Dạ lặng yên tiến đến bên cạnh Bắc Vũ Đường, "Không thấy Mặc Nhi thiếu gia."

Lôi Ngự Đình và Phong Ly Ngân cùng nghiêng đầu nhìn hắn.

"Không thấy?" Lôi Ngự Đình kinh ngạc, "Ngươi chắc chắn?"

Ám Dạ gật đầu, "Đã tìm khắp miếu Hoa Thần, không thấy hắn đâu."

"Tiểu quỷ kia thông minh như thế, sao lại không thấy?" Lôi Ngự Đình không tin lắm, hoặc phải nói là không nguyện ý tin.

"Đi."

Bắc Vũ Đường đứng lên, đi về phía cửa miếu Hoa Thần.

Tri phủ đại nhân thấy họ đến miếu Hoa Thần, vội hỏi, "Hương quân, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không thấy tiểu nhi."

Tri phủ đại nhân biến sắc: "Không thấy? Hạ quan lập tức phái người đi tìm."

"Phiền đại nhân rồi."

Đoàn người Bắc Vũ Đường tiến vào miếu Hoa Thần, đến thẳng nhà xí phía sau miếu.

Tri phủ đại nhân muốn bảo nàng đừng lo, nhưng thấy biểu cảm bình tĩnh của Bắc Vũ Đường thì yên lặng nuốt lời an ủi về.

Bắc Vũ Đường cúi đầu quan sát mặt đất, không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào.

Không có dấu vết đánh nhau, chứng minh cậu không mất tích từ đây.

Với thân thủ của Mặc Nhi, người bình thường không thể chế phục cậu.

Bắc Vũ Đường chú ý tới cánh cửa cách nhà xí không xa, "Cánh cửa đó thông đến nơi nào?"

Hoa ma ma vội nói, "Đó là hẻm sau, ra khỏi hẻm sau là phố chính. Miếu Hoa Thần vận chuyển đồ từ nơi này."

"Phiền Hoa ma ma mở cánh cửa đó ra."

Hoa ma ma vội đáp, "Được."

Đoàn người đứng ở ngõ nhỏ, Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, nhìn vết bánh xe trên đất, quay đầu hỏi, "Hôm nay miếu Hoa Thần có giao nhận đồ gì không?"

"Không." Hoa ma ma lắc đầu, "Hôm nay là tiết Hoa Thần, đồ cần dùng đã chuẩn bị từ mấy ngày trước. Hôm nay vội như vậy, miếu cũng không ai không bận, nên thương sẽ không chọn ngày này."

Phong Ly Ngân nhìn dấu bánh xe, "Dấu này là mới."

Tri phủ đứng bên nhìn dấu bánh xe, không nhìn ra nguyên nhân nên hỏi, "Dấu bánh xe này có vấn đề gì không?"

Bắc Vũ Đường không trả lời, hỏi ngược lại, "Đại nhân, những năm vừa rồi có xảy ra chuyện hài tử mất tích vào tiết Hoa Thần không?"

Sắc mặt Tri phủ đại nhân trở nên vi diệu, do dự mãi mới nói, "Thật ra, tiết Hoa Thần mỗi năm đều có một hai hài tử mất tích. Hạ quan đều sai người đi tìm, nhưng rất ít người tìm về được."

"Đi."

Tri phủ đại nhân hoàn toàn không biết đi đâu thì thấy đoàn người Bắc Vũ Đường đi dọc theo dấu bánh xe về phía phố chính, nhưng đến phố chính, dấu vết biến mất.

Đoàn người đứng ở giao lộ, không biết phải đi đâu.

Một là hướng nam, một là hướng đông.

"Hạ quan phái người cùng tìm kiếm ở hai bên." Tri phủ đại nhân nói.

Bắc Vũ Đường quan sát bốn phía, trong đầu phân tích toàn bộ tình huống.

Giả thuyết đầu tiên: Mặc Nhi bị bọn buôn người bắt đi, người buôn võ công lợi hại, đánh bại cậu khi cậu chưa phát hiện, khiến cậu không có thời gian phản kháng nên mới không có dấu vết đánh nhau trên đất.

Giả thuyết thứ hai: Mặc Nhi chủ động rời đi cùng họ, vậy cậu chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết.

Đương nhiên, còn có giả thuyết thứ ba: Mặc Nhi đã không còn ở đây, gặp bất trắc ở bên ngoài.

Tỷ lệ xuất hiện giả thuyết thứ ba hiện là nhỏ nhất.

Muốn loại được giả thuyết thứ nhất, vậy cần tìm được chứng cứ chứng minh giả thuyết thứ hai.

Nàng bắt đầu tìm ở giao lộ, quả nhiên, thấy đồ án tạo ra từ ngân châm ở cột đá.

Lôi Ngự Đình thấy đồ án này, "Là hắn lưu lại sao?"

Bắc Vũ Đường gật đầu, "Hắn không sao."

"Đi về phía kia."

Đoàn người đi về phía nam, Bắc Vũ Đường lại tìm được đồ án tương tự ở cửa thành.

"Xem ra họ đã rời khỏi thành."

Cùng lúc đó, Tiểu Mặc Nhi bị đưa tới một căn phòng thấp bé cũ nát, chờ bọn buôn người rời đi, cậu mới lặng lẽ mở mắt ra.

Hài tử trong xe cũng ở cùng phòng với cậu, chỉ không có bạch y tỷ tỷ kia.

Nàng bị bọn buôn người đưa tới nơi khác.

Tiểu Mặc Nhi nhìn quanh một lượt, hài tử trong phòng đa phần đều tầm tuổi cậu. Nhiều nhất chừng bảy tám tuổi, nhỏ nhất khoảng hai ba tuổi.

Những người này nhìn Tiểu Mặc Nhi bằng ánh mắt nhút nhát, sợ sệt.

Một hài tử đầu tóc bù rù mở to đôi mắt tròn, tò mò nhìn cậu.

Tiểu Mặc Nhi liếc cái đã chú ý tới bé gái trước mặt, ánh mắt những người khác đều là khiếp đảm, chỉ có bé là khác.

"Ca ca, huynh thật đẹp." Bé gái tiến đến trước mặt Tiểu Mặc Nhi, còn vừa nói vừa vươn bàn tay vừa mới lau nước mũi xong đến khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Mặc Nhi.

Lông mày Tiểu Mặc Nhi hơi nhíu, nhẹ nhàng tránh đi.

Bé gái không động vào được, đôi mắt đen nhánh sáng ngời long lanh nước mắt, "Ca ca, huynh không thích ta sao?"

"Không phải." Tiểu Mặc Nhi thấy nàng sắp khóc.

"Vậy có nghĩa là ca ca thích ta đúng không?" Bé gái vẫn rưng rưng, tựa như chỉ cần cậu nói không thì sẽ khóc ngay vậy.

"Th... Thích." Tiểu Mặc Nhi khó khăn nói ra.

Bé gái vui vẻ, nhào cả người về phía cậu.

Tiểu Mặc Nhi muốn tránh, nhưng cậu tránh, bé sẽ ngã trên đất.

Cậu đứng im, tùy ý thân hình nhỏ bé đen như mực nhào vào lòng mình, sau đó đôi tay vừa lau nước mũi kia nhéo khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn của cậu. Nháy mắt, khuôn mặt trắng mềm biến thành mèo hoa.

"Ca ca giống ta rồi." Bé gái vui vẻ vỗ tay.

"Ngươi cố ý?" Tiểu Mặc Nhi hỏi.

Bé gái không hiểu cố ý là gì, giọng trẻ con cất lên: "Ca ca như vậy sẽ luôn ở bên Niếp Niếp. Niếp Niếp thích ca ca."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện