Tác giả: Vân Phi Mặc

Hắc y nam nhân ngã xuống, trước ngực hắn có một vết kiếm rất dài, từ cánh tay trái tới bụng phải.

Tần Vũ Hiên tiến lên, lột miếng vải đen trên mặt tên đó xuống.

Khi thấy rõ khuôn mặt người nọ, hắn sững sờ ngây người, đôi mắt tràn đầy khó tin.

"Đại sư huynh!"

Tần Vũ Hiên kinh hô thành tiếng.

Hắn từng nghĩ tới rất nhiều người, nhưng chưa từng nghĩ tới Đại sư huynh.

Hắn lại nghĩ tới nhiệm vụ lần này, hẳn đây là do Đại sư huynh xuống tay.

Hừ, đúng là buồn cười.

Ngày hắn rời tông môn, vị Đại sư huynh rộng lượng nhân nghĩa này vẫn luôn dặn dò hắn phải cẩn thận, tốt nhất là nên ngụy trang. Hắn vẫn luôn ghi tạc sự quan tâm đó, giờ nghĩ lại, đúng là châm chọc.

Tần Vũ Hiên đang định hủy đi dấu vết hắn vừa giết Đại sư huynh thì nghe được tiếng sàn sạt trong rừng.

Không ổn, có người tới.

Giờ hắn đã là nỏ mạnh hết đà, đặc biệt là sau khi dùng chiêu kia. Nếu còn phải đối phó với người khác, chỉ sợ sẽ thật sự đi ngắm gà khoả thân.

Tần Vũ Hiên không quan tâm mình chưa hủy thi diệt tích, xoay người rời đi.

Sau khi hắn rời đi không lâu, một nhóm nữ tử bạch y xinh đẹp như hoa đạp gió tới, đạp vững trên đất.

U Minh đi từ trong kiệu ra, mắt đảo qua đám hắc y nhân nằm đầy đất.

Hai nữ tử bạch y xem xét thi thể trên đất, một lát sau quay lại trước mặt hắn, cung kính bẩm báo, "Giáo chủ, đó là sát thủ của Thiên Võng, chỉ trừ một người."

"Người bên đó là Đại đệ tử của Kiếm Các."

Một nữ tử bạch y khác tiếp lời, "Những người kia chết trong tay người Kiếm Các, chiêu thức là tuyệt học "Vạn kiếm hợp nhất" của Kiếm Các, hẳn là bị Tần Vũ Hiên giết chết."

U Minh nhìn thi thể đầy đất, nở nụ cười lạnh, "Có chút bản lĩnh."

Hắn chậm rãi đi về phía Thủ tịch đại đệ tử Kiếm Các, cúi đầu nhìn miệng vết thương trên ngực người này, mắt hắn hơi nheo lại.

Miệng vết thương rõ ràng là một kích mất mạng, hắn đã từng thấy chiêu thức có thể tạo ra miệng vết thương này khi lão giáo chủ đối chiến với kẻ địch.

Quả nhiên Cửu Tiêu Bảo Điển ở trong tay hắn.

"Những người này vừa chết không lâu, hắn nhất định chưa đi xa. Truy."

Đoàn người U Minh bắt đầu đuổi giết Tần Vũ Hiên, mà tin này cũng dậy lên sóng gió trong giang hồ.

"Tin lớn, tin lớn đây. Vừa rồi ta mới nhận được tin ở Thiên Cơ Các, Tần Vũ Hiên giết sư huynh đồng môn, chiêu thức sử dụng thực sự nằm trong Cửu Tiêu Bảo Điển." Có người chia sẻ.

Lời vừa dứt, người trong giang hồ ngồi ở khách điếm đều không bình tĩnh nổi.

"Không thể nào."

"Cửu Tiêu Bảo Điển kia thật sự nằm trong tay Tần Vũ Hiên!" Có người kinh ngạc cảm thán.

"Thì ra U Minh đuổi theo Tần Vũ Hiên không phải vì thích người ta mà thật sự đang truy đuổi Cửu Tiêu Bảo Điển à." Có người hậu tri hậu giác nói.

"Ngu thế, lời đồn vô căn cứ như thế mà ngươi cũng tin à." Có người cười nhạo.

Người nọ lập tức nổi giận, "Không phải lúc trước ngươi cũng tin à, còn không biết xấu hổ nói ta."

Bọn họ bên này cãi nhau, ở một nơi khác cũng đang nghị luận chuyện này, không biết bắt đầu từ khi nào, trên giang hồ đã có câu chuyện kể kỹ càng tỉ mỉ sự lợi hại của Cửu Tiêu Bảo Điển, khiến toàn bộ nhân sĩ giang hồ đều muốn chiếm tuyệt học này làm của riêng.

Người tham lam trên đời nhiều lắm, người đuổi giết Tần Vũ Hiên cũng vì vậy mà nhiều thêm.

Lúc này, Tần Vũ Hiên như chuột chạy qua đường, bị toàn bộ người trong giang hồ mơ ước.

U Minh đuổi theo không bỏ, giang hồ cũng muốn đục nước béo cò, tranh thủ chiếm chỗ tốt.

Vì giết hại sư huynh đồng môn, Tần Vũ Hiên đã bị Kiếm Các trục xuất. Hắn trở thành người cô đơn, mỗi giây mỗi phút đều lo lắng bị đuổi giết.

Lúc này, trong một miếu Thành Hoàng bỏ hoang, một khất cái đầu tóc rối bù, quần áo tả tơi đang chống gậy, chậm rãi bước đi. Hai nhân sĩ giang hồ đi qua nơi này, vừa đi vừa nói chuyện lớn xảy ra gần đây trên giang hồ.

"Nghe nói có người từng thấy Tần Vũ Hiên ở vùng này. Không biết chúng ta có tìm được hắn trước người khác không."

"Giờ tất cả mọi người luôn tìm Tần Vũ Hiên, có thể hắn vẫn luôn trốn tránh, nào dễ bị tìm được như thế. Nếu thật sự tìm được hắn, huynh đệ chúng ta phát đạt rồi. Dù không thể học Cửu Tiêu Bảo Điển, nhưng cũng có thể dùng nó đổi không ít lợi ích." Nam nhân áo xám mơ mộng.

"Đúng vậy."

"Tần Vũ Hiên này trốn cũng giỏi thật, không biết đang ở đâu."

"Giờ không thể tìm ra hắn, chưa biết chừng hai ngày tới sẽ có càng nhiều người tới tìm. Đến lúc đó dù tìm được rồi thì cũng không đến lượt huynh đệ ta."

Một người đến trước miếu hoang, "Đến miếu hoang xem thử, chưa biết chừng hắn đang trốn trong đó."

Bọn họ vừa tới gần, khất cái quần áo tả tơi đang chống gậy đi ra, cong eo đi qua bên người họ.

Khất cái mới đi mấy mét, một nam tử bỗng xoay người, gọi khất cái lại, "Chờ đã."

Khất cái dừng lại, đôi mắt hơi rũ tối tăm, sau đó chậm rãi xoay người.

"Ngươi ngẩng đầu lên." Nam tử kia vênh váo tự đắc ra lệnh.

Khất cái nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt đen như mực, tràn đầy dơ bẩn, miệng còn ê ê a a nói gì đó với họ.

Đồng đội của hắn liếc khất cái rồi nói, "Chỉ là một khất cái thôi. Chẳng lẽ ngươi nghĩ hắn là Tần Vũ Hiên à?"

"Chưa biết chừng lại là vậy." Nam tử kia nói, híp mắt đánh giá khất cái.

Sâu trong đáy mắt khất cái che giấu sát ý, tay nắm gậy gỗ hơi siết lại, tựa như chỉ cần đối phương bước thêm một bước thì hắn sẽ giết hai người này ngay vậy.

Đồng đội cười ha ha, "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Tần Vũ Hiên là thiên chi kiêu tử. Ta nghe nói mỗi ngày hắn đều phải tắm gội, người bẩn một tí đã không chịu được, phải đi tắm ngay rồi. Loại nam nhân còn sạch sẽ hơn cả nữ nhân như hắn sao có thể biến mình thành thế này được."

"Người khác có lẽ sẽ làm vậy, nhưng Tần Vũ Hiên thì tuyệt đối không thể nào."

Nam tử cảm thấy có lý, nhìn ánh mắt vâng vâng dạ dạ kia, ghét bỏ xua tay.

Khất cái cúi đầu khom lưng với họ rồi mới bước từng bước về phía trước.

Khất cái này không phải ai xa lạ, chính là Tần Vũ Hiên.

Tần Vũ Hiên tất nhiên nghe được lời họ nói, thầm cười lạnh trong lòng.

Người quen thuộc với Tần Vũ Hiên đều có suy nghĩ như vậy, nên hắn làm thế này, mới trốn tránh được càng nhiều người đuổi giết.

Hắn yêu sạch, nhưng vì tránh bị đuổi giết, chỉ có thể chịu đựng cả người dơ bẩn, cảm giác này khiến hắn sống không bằng chết.

Nhưng vì mạng sống, hắn chỉ có thể chịu đựng.

Chịu đựng việc chẳng khác gì tra tấn bản thân lâu ngày, giờ hắn cũng đã nhịn lại được.

Tất cả các ngươi, hãy đợi đấy!

Đợi đến khi ta luyện thành Cửu Tiêu Bảo Điển, cuối cùng sẽ trả lại gấp bội sự sỉ nhục hôm nay cho các ngươi!

Đáy mắt Tần Vũ Hiên thoáng nét hung ác.

Khi hắn đi đến cửa, nam tử kia lại gọi hắn lại.

"Từ từ."

Người nọ trực tiếp dùng khinh công bay đến trước mặt hắn, chặn đường hắn đi.

Đồng đội của hắn thấy vậy, nghi hoặc đi theo.

"Lại sao thế?"

Nam nhân híp mắt nhìn chằm chằm khất cái, "Tần thiếu hiệp, ngươi không cần giả vờ nữa."

Đồng đội kinh ngạc nhìn nam tử, lại nhìn Tần Vũ Hiên, "Hắn là Tần Vũ Hiên? Không thể nào!"

"Chỉ sợ rất nhiều người cũng nghĩ giống ngươi nên tất cả mọi người mới không tìm được hắn." Nam tử nhìn chằm chằm khất cái Tần Vũ Hiên, "Tần thiếu hiệp, ta nói đúng không?"

Khất cái dần đứng thẳng dậy, nở nụ cười lạnh, "Ngươi nói không sai. Chỉ là ta rất tò mò, sao ngươi lại phát hiện ra?"

Hai người thấy hắn thừa nhận, lập tức lộ vẻ vui mừng, lại chợt cảnh giác lên.

Nam tử chậm rãi nói, "Bước chân của ngươi rất nhẹ, nghe là biết người tập võ, vừa lúc Tần thiếu hiệp đang ở quanh đây, chẳng có võ giả nào lại lưu lạc đến nỗi biến thành khất cái cả. Nên Tần Vũ Hiên, ngươi đúng là dễ bị phát hiện."

Hắn vừa dứt lời, đồng đội của hắn lại cắm một câu vào: "Không phải. Người Cái Bang đều có võ công."

Nam tử cảm thấy hạn hán lời với đồng đội của mình luôn.

Tần Vũ Hiên cũng hơi sửng sốt, sao có cảm giác chỉ số thông minh cũng bị ảnh hưởng nhỉ.

"Câm miệng ngươi lại." Nam tử khẽ quát.

Đồng đội ngượng ngùng ngậm miệng lại, chỉ là lòng vẫn còn uất ức.

Nói thật mà cũng không cho người ta nói à!!!

Nam nhân nhìn Tần Vũ Hiên, "Tần thiếp hiệp, chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi. Ngươi chỉ cần giao Cửu Tiêu Bảo Điển ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi."

Tần Vũ Hiên nở nụ cười lạnh, sau đó ra tay với hai người.

Hai người tuy đã sớm chuẩn bị, nhưng hắn quá nhanh, họ hoàn toàn không kịp chống cự.

Một lát sau, trên đất có thêm hai thi thể. (Ôi, tiếc ông anh ngốc nghếch kia quá:"<)

Tần Vũ Hiên liếc họ một cái, lẩm bẩm một tiếng, "Đám yếu đuối các ngươi mà cũng vọng tưởng có được Cửu Tiêu Bảo Điển ư? Hừ!"

- Kinh đô-

Bắc Vũ Đường nhận được tin tức về Tần Vũ Hiên từ Thiên Cơ Các.

"Muốn xem bộ dáng hắn lúc này ghê." Bắc Vũ Đường cảm thán.

Phong Ly Ngân suy nghĩ, liếc về phía hư không.

Hệ thống Minh đột ngột bị triệu tới, lập tức online.

[Ký chủ muốn xem à? Bổn hệ thống có kính thuỷ tinh, chỉ cần ký chủ nghĩ đến một ai đó là có thể thấy người đó đang làm gì. Kính thuỷ tinh cực kỳ có ích trong những trường hợp như đi du lịch, bắt gian, giám sát.]

[Ký chủ, có muốn đổi một cái không?]

Bắc Vũ Đường khá rung động đấy, nhưng vấn đề là nàng nghèo.

"Đồ tốt thì giá cao chứ gì? Tôi không trả nổi đâu."

Nàng vẫn còn tự hiểu lấy mình.

Phong Ly Ngân âm thầm lạnh lùng liếc qua, hệ thống lập tức cắn môi, ân cần nói, [Ký chủ đoán sai rồi nhé. Kính thuỷ tinh không đắt tí nào, chỉ cần dùng 2 điểm là đổi được rồi.]

[Giờ đang trong thời gian thúc đẩy tiêu thụ, sau này khôi phục giá gốc cần 200 điểm cơ. Đổi rồi, dù cô có đến vị diện nào cũng dùng được, rất hời nhé.]

"Đúng là rất hời." Bắc Vũ Đường động lòng thật đấy, nhưng nghĩ đến việc còn mất hai điểm, nàng lại không nỡ.

Dù sao giờ nàng cũng không nhiều điểm lắm, phần lớn dùng để đổi dịch dung hợp linh hồn rồi.

Nàng cần phải giải quyết mọi chuyện trong một khoảng thời gian có hạn, nhất định phải giữ đủ điểm để đổi dịch dung hợp linh hồn.

Nàng còn hận không thể bẻ một điểm thành hai, ba, bốn điểm mà dùng đây.

Giờ bảo nàng tiêu hai điểm, đau lòng quá.

Phong Ly Ngân thấy nàng lộ vẻ đau lòng, ánh mắt lạnh buốt lại bắn phá về phía Minh.

Minh bị y nhìn đến run lẩy bẩy.

Huhu, hắn thấy được sát khí trong mắt Thần Vương đại nhân rồi!

Ánh mắt tràn đầy sát khí kia đang bảo hắn "nàng mà không nhận kính thuỷ tinh, ngươi chết đi" kia kìa!!!

Hệ thống Minh vẫn luôn cao lãnh, trầm mặc kiệm lời lần đầu tiên dùng tới miệng lưỡi thiệt xán liên hoa của mình, bắt đầu thuyết phục.

[Giờ đầu tư một khoản nhỏ, sau này có thể tạo ra càng nhiều điểm cho cô. Mua đi, thực sự có lời đấy. Ký chủ khôn khéo như vậy sao có thể không tính ra được.]

[Cô biết vì sao các nhiệm vụ giả cấp cao có tỷ lệ thành công cao không, vì có nó đấy! Nó có tiếng là thần khí gian lận trong giới hệ thống nè.]

[Mua đi, cô chắc chắn sẽ không phải hối hận đâu!]

Bắc Vũ Đường sững sờ, vô cùng kinh ngạc, sao hôm nay Minh nói lắm thế? Mặt trời mọc đằng tây à?!!

[Ký chủ, mua một cái không?]

Đậu má, hắn nên nói tặng free cho nàng ngay từ đầu!

Nàng keo kiệt như thế, hắn đúng là bị mỡ heo che mắt mới nói ra hai điểm!

Minh âm thần phun tào một câu.

Sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói lạnh buốt vang lên bên tai.

"Ai keo kiệt?"

Minh sợ run người.

Ta keo kiệt, ta keo kiệt nhất, keo kiệt nhất vũ trụ!!!

Minh trong hư không không ngừng run rẩy như bị điện giật, mặt dần tái nhợt đi.

Thần Vương đại nhân, ta sai rồi!

Đè nữa là hắn toang đó!

Đậu má, sau này không bao giờ phun tào Bắc Vũ Đường nữa!!!

Khi sắp bị đè bẹp, thân thể Minh được tự do, hắn thở ra một hơi thật dài.

Bắc Vũ Đường hoàn toàn không biết Phong Ly Ngân đã giao lưu thân mật với hệ thống của mình một hồi.

[Ký chủ, cô suy xét chưa? Có muốn mua một cái không?]

Đại lão, Bắc đại lão, cô nhất định phải mua, không mua là mạng nhỏ của ta sẽ bị người nào đó lăn lộn bay màu đấy!!

Bắc Vũ Đường từ chối không chút do dự, "Không cần."

Minh suýt thì hộc máu.

[Ký chủ, cô đừng lo về vấn đề điểm tích lũy. Tôi vừa nhớ ra, lúc trước cô hoàn thành một nhiệm vụ, vị diện đó đã thay đổi rất nhiều vì sự xuất hiện của cô, rất nhiều người đã sống tốt hơn nhờ ơn cô. Công đức sinh ra ở vị diện đó đủ để cô nhận được một lần rút thăm khen thưởng. Phần thưởng rất phong phú, trong đó có cả điểm tích lũy mà cô đang cần đó.]

Không biết vì sao nàng lại cảm thấy có âm mưu, hệ thống lại còn ân cần đến vậy, làm nàng càng cảm thấy nó đã có dụng tâm nào đó.

Nhưng có một cơ hội rút thăm trúng thưởng, dù có âm mưu thì nàng cũng muốn thử.

Tục ngữ nói: cầu phú quý trong nguy hiểm mà.

"Có thể rút thăm trước à?"

Bắc Vũ Đường đánh bàn tính nhỏ trong lòng.

Nàng phải chiếm được chỗ tốt trước, còn kính thuỷ tinh đáng nghi kia thì nói sau.

Minh tận lực duy trì hình tượng cao lãnh của bản thân, lãnh đạm nói, [Có thể.]

Hệ thống Minh lấy đĩa quay trúng thưởng ra, lãnh đạm nói.

[Có thể rút...]

Hắn bỗng dừng lại, kinh ngạc trừng món đồ khen thưởng trên đĩa quay.

Này nhá, Thần Vương đại nhân, ngài có cần quá mức như vậy không?!

Phần thưởng trên đó trừ điểm tích lũy hắn chuẩn bị trước, không, ngay cả mức điểm cũng thay đổi rồi!

Đậu má, rõ ràng là một nghìn điểm, y lại đổi thành mười nghìn điểm!!!

Quá đáng lắm đấy!!!

Hệ thống Minh nhìn đồ vật trên đĩa quay thưởng, thật sự mệt mỏi.

Những món đồ này đều là những món đồ hiếm, giá trị liên thành, trong đó còn có một món mà kho hàng của hắn không hề có.

Minh rất muốn phun tào, nhưng hắn không dám.

Bắc Vũ Đường chú ý thấy giọng hắn không thích hợp, "Sao thế?"

Minh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, [Khụ khụ, vừa rồi cổ họng hơi đau, cô có thể bắt đầu rút thăm trúng thưởng.]

Bắc Vũ Đường liếc qua đã chú ý tới phần thưởng điểm, mười nghìn? Đôi mắt nàng mở to, khó tin nhìn góc phần thưởng đó.

Nếu nàng rút trúng nó, hoàn toàn không cần lo vấn đề thời gian, nàng có thể vui vẻ "chơi đùa" với Cố Phiên Nhiên rồi!

Điểm thưởng phong phú là vậy, phần thưởng khác hẳn cũng không kém.

Hệ thống Minh nghe được tiếng lòng của nàng, thầm nghĩ, "Có thể kém à, tất cả đều hơn xa cái mười nghìn điểm kia ngàn vạn lần đấy!".

Bắc Vũ Đường liếc qua những món đồ khác.

"Một lọ vô cực tiên tuyền."

"Thánh tâm tiên nhuỵ."

"Một lọ cửu chuyển hồi hồn đan."

Minh nhìn thấy lọ kia, suýt thì hộc máu.

Cái thứ này trong giới hệ thống còn hiếm có, có một viên đã là may mắn max điểm rồi!

Thế mà y còn phát rồ cho hẳn một lọ!

Minh yên lặng ngửa đầu nhìn trời.

"Tinh thần kiếm."

"Đồng hồ thời gian."

"Phần thiên quyền."

......

Bắc Vũ Đường xem hết một lượt, nhíu mày, mấy thứ này nghe đã biết là xa xỉ.

Nàng không khỏi hoài nghi hệ thống nhầm lẫn.

"Minh, công đức tôi tích lũy được lợi hại vậy à?"

[Đúng, rất lợi hại.] Minh rầu rĩ nói.

Có thể không lợi hại ư, Thần Vương đại nhân chính là công đức của nàng đấy!

Nghĩ vậy, Minh cảm thấy đã được an ủi.

Bắc Vũ Đường không yên tâm hỏi thêm một câu, "Không có điều kiện đi kèm gì chứ?"

Minh muốn nói có lắm, nhưng không dám.

[Không.]

Bắc Vũ Đường bấy giờ mới yên tâm rút thưởng, nhìn chung thì đồ vật trong giao diện đều đáng giá, hơn nữa giá trị còn vượt xa mười nghìn điểm, nhưng trước mắt, thứ nàng cần nhất là điểm cơ.

Những thứ khác có thể bỏ qua còn mạng thì còn kiếm được, nhưng nếu không có điểm, không còn mạng, tất cả đồ tốt đều là phế vật.

Bắc Vũ Đường chuyển động đĩa quay, mắt nhìn chằm chằm điểm thưởng.

Hy vọng quay trúng điểm thưởng.

Phong Ly Ngân tất nhiên chú ý tới ánh mắt nàng, hiểu được mong muốn của nàng.

Đường Nhi quả nhiên không phải người như vậy, chỉ chọn thứ thích hợp nhất, không phải quý nhất, có thể chống đỡ trước cám dỗ của những bảo vật kia.

"Tinh", đĩa quay dừng lại.

Kim chỉ về hướng mười nghìn điểm.

Minh kinh ngạc nhìn nàng, nàng chỉ muốn cái này thôi? Không động lòng với những thứ khác luôn!

Bắc Vũ Đường vui mừng, trúng rồi!

Nàng bỗng nghĩ tới một chuyện, hỏi lại, "Minh, đồ tôi không cần có phải cũng có thể bán cho cậu để đổi thành điểm không?"

[Đúng.]

Minh vui vẻ, cười haha, Bắc Vũ Đường khôn khéo ăn mệt rồi.

Bắc Vũ Đường có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua đồ vật trên giao diện, "Tỉ lệ đổi điểm thế nào?"

****
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện