Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường thấy có người không hiểu, giải thích: "Nói dễ hiểu là độc bệ hạ trúng là do một đồ vật không độc và một đồ vật không độc khác kết hợp lại, hai đồ vật giao thoa hình thành nên "Tối hoa hồng". Nguyên lý này giống như không thể ăn món này với món kia, ăn xong cơ thể sẽ bị bệnh, biến thành độc, dẫn đến trúng độc."
Lời này thì mọi người đều hiểu.
"Là vật gì?" Chu Võ Đế trầm giọng hỏi.
Bắc Vũ Đường lấy một bát điểm tâm trong suốt trên vương tọa lên, "Bát bánh đậu này là một nguyên nhân."
Sắc mặt thái giám tổng quản khẽ thay đổi, nếu nguyên nhân là vậy, thái giám như họ, thậm chí là cả Ngự Thiện Phòng đều sẽ xong đời. Nếu không tìm được kẻ hạ độc thủ, Hoàng thượng nhất định sẽ lấy hắn và Ngự Thiện Phòng khai đao.
"Bắt toàn bộ người của Ngự Thiện Phòng lại." Chu Võ Đế trầm giọng nói.
Bắc Vũ Đường lại ngăn cản, "Bệ hạ, thật ra không nhất định là người của Ngự Thiện Phòng. Nếu người hạ độc nắm rõ thực đơn của yến hội thì có thể âm thầm ra tay. Mấu chốt là ở một loại đồ vật khác khiến bệ hạ trúng độc, chỉ cần tìm được nó sẽ tra ra được manh mối."
Chu Võ Đế, "Tra."
"Vừa rồi ta đã kiểm tra hết một lượt, không phát hiện. Hiển nhiên là người đó đã giấu đồ trên người. Nếu muốn tìm ra, phải kiểm tra mọi người." Bắc Vũ Đường có chút khó xử nhìn Chu Võ Đế.
"Kiểm tra từng người."
Chu Võ Đế lãnh lệ nhìn qua đám người, trong số này có kẻ muốn âm thầm lặng lẽ giết ông!
Dù là ai, trẫm tuyệt không tha thứ!
Lúc này, mọi người nghe Bắc Vũ Đường an bài, nam nữ tách ra kiểm tra từng người.
Hoa Phi Vũ cau mày, từ đầu tới cuối, hắn như một người tàng hình.
Khi nghe Bắc Vũ Đường nói muốn kiểm tra từng người, mày hắn nhíu lại, lòng thầm mắng Dụ Vương được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.
Ai bảo hắn xuống tay với Phụ hoàng làm gì?!
Hoa Phi Vũ biết Dụ Vương hận mẫu tử Bắc Vũ Đường đến mức muốn lột da rút gân.
Dụ Vương muốn để hai mẫu tử chịu tội hành thích vua, hắn có thể hiểu. Nhưng không hiểu sao lại hạ loại độc không phải loại kiến huyết phong hầu mà loại có thể giải. Chẳng lẽ tên đó không biết hạ độc bất thành thì người cuối cùng thảm là chính mình chắc!
Hoa Phi Vũ thầm cân nhắc, nếu Dụ Vương bại lộ thì có lôi mình chết chùm hay không.
Hắn cẩn thận hồi tưởng, xác định mình không có nhược điểm trong tay Dụ Vương, thở phào nhẹ nhõm.
Dụ Vương cũng thầm mắng Đại hoàng tử ngu xuẩn, thế mà lại hạ độc Hoàng thượng. Tên đó định giết Hoàng thượng, sau đó xử lý Bát hoàng tử mà Hoàng thượng vừa ý, sau này người kế thừa vương vị tám chín phần mười sẽ là hắn.
Bàn tính gõ vang đấy, tiếc là không độc chết được Hoàng thượng, càng không tổn thương được Bát hoàng tử, còn phá hủy kế hoạch của hắn, khiến đôi mẫu tử kia nổi bật trong yến hội, đúng là tức chết bổn vương rồi!
Sớm biết Đại hoàng tử vô dụng như thế, chắc chắn hắn không thèm hợp tác cùng đâu.
Hy vọng tên ngu kia lau khô mông, đừng liên lụy đến hắn.
Hai người ôm tâm tư riêng, có tính toán riêng.
Hai người đều không phải đèn dầu cạn, đều tự cho là mình biết "chân tướng".
Bắc Vũ Đường tìm trên người các nữ quyến trước, dù là phi tần hậu cung hay quý phụ quý nữ, hoặc là cung nữ nho nhỏ, dù vô cùng không muốn nhưng đều cực kỳ phối hợp điều tra.
Nửa nén hương sau, Bắc Vũ Đường nói với Chu Võ Đế, "Bệ hạ, các nàng không có vấn đề."
Chu Võ Đế nhìn về phía các đại thần, thị vệ và thái giám, "Tiếp tục tra."
Bên nữ quyến an toàn, bên nam quyến lại bắt đầu lo lắng, sợ vận rủi rơi xuống đầu mình.
Bắc Vũ Đường đứng trước từng người, ngửi kỹ, tựa như đang tìm kiếm mùi gì đó.
Khi nàng đi qua trước mặt Hoa Phi Vũ, Hoa Phi Vũ hơi cứng người, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Hoa Phi Vũ lúc này hơi khẩn trương, tựa như sợ nàng sẽ cắn loạn.
Dù không tìm được chứng cứ, nhưng phụ hoàng sẽ nghi ngờ, như vậy hắn sẽ khó mà bước lên được bảo tọa.
Bắc Vũ Đường chú ý thấy hắn căng thẳng, dù hắn nỗ lực giữ trấn định, nàng vẫn có thể từ biểu cảm rất nhỏ nhìn ra được nỗi lo của hắn.
Nàng cũng muốn làm thế, nhưng hắn còn chưa đủ tư cách.
Hắn không đáng để nàng an bài tỉ mỉ như thế.
Bắc Vũ Đường đi qua trước mặt hắn, Hoa Phi Vũ thở dài nhẹ nhõm.
Dụ Vương thấy vậy, cũng thở ra, tên Hoa Phi Vũ kia không để lại nhược điểm là tốt rồi.
Bắc Vũ Đường rất nhanh đã tới trước mặt Dụ Vương, Dụ Vương lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt không hề che giấu hận thù.
Bắc Vũ Đường nở nụ cười như có như không.
Nàng mau chóng đi qua Dụ Vương, sau đó đi hết trước mặt nam quyến một lượt.
Chu Võ Đế cau mày hỏi, "Không tìm thấy sao?"
Bắc Vũ Đường trầm ngâm hai giây, trịnh trọng nói, "Tìm thấy."
Đôi mắt Chu Võ Đế sáng ngời, mà các nam quyến đều bắt đầu thấp thỏm.
"Là ai?" Giọng Chu Võ Đế mang theo cấp bách.
"Có hai người." Bắc Vũ Đường nhìn qua những người đó, người bị Bắc Vũ Đường nhìn, lông tơ dựng hết lên, sợ nàng chỉ tên mình ra.
"Hai người nào?" Hoàng hậu nương nương cũng hỏi.
"Hắn và hắn." Bắc Vũ Đường chỉ hai người, một người đứng trên cùng, cùng một người đứng giữa đoàn tùy tùng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn hai người kia.
Hai người bị Bắc Vũ Đường chỉ đều khiếp sợ, đôi mắt trợn tròn lên.
Chu Võ Đế lãnh lệ nhìn Dụ Vương, "Dụ Vương, ngươi thật to gan!"
Dụ Vương đại kinh thất sắc, khóe mắt như muốn nứt ra nhìn Bắc Vũ Đường, ánh mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, "Ngậm máu phun người!"
Nói xong, hắn vội nhìn Chu Võ Đế, "Bệ hạ, ngài nhất định phải tin thần, thần không hề hạ độc người. Thần bị oan uổng!"
Đại thần có giao tình với Dụ Vương đi ra, "Bệ hạ, chỉ bằng lời nói một bên của phụ nhân kia thì không đủ tin."
Chu Võ Đế tỉnh táo lại từ cơn thịnh nộ, nhìn Bắc Vũ Đường, "Ngươi có chứng cứ chứng minh không?"
"Có."
Mọi người chờ xem nàng chứng minh thế nào.
"Người từng ăn bánh đậu, ngửi được mùi quất bạch lâu sẽ sinh ra "Tối hoa hồng". Trong số mọi người, chỉ có Dụ Vương và thị vệ của hắn có mùi quất bạch."
(橘白 - quất bạch: Quất bạch là một loại thảo dược của Trung Quốc, hiểu nôm na là cái phần cùi trắng của quả cam ấy mấy nàng. Vì đang trong bối cảnh cổ đại nên Ro để là quất bạch nhé.)
"Có lẽ là trùng hợp." Có đại thần giải vây cho Dụ Vương.
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Quất bạch không phải hương liệu, tuy có mùi hương, nhưng cũng không dùng để đeo lâu dài. Các ngươi có thể hỏi lại Trương ngự y."
Trương ngự y lên tiếng, "Mộc phu nhân nói không sai. Quất bạch không thể đeo lâu trên người, trong thời gian ngắn thì không có ảnh hưởng gì với cơ thể, nhưng ngửi mùi quất bạch lâu sẽ bị nôn mửa, choáng đầu, hoa mắt, nghiêm trọng hơn sẽ khó thở mà chết. Quất bạch có một lượng độc rất nhỏ, vậy nên, không vị hương liệu sư nào sẽ phạm phải sai lầm thường gặp nhất này."
"Nếu không có Mộc phu nhân, ta còn không biết vật đó và bánh đậu có thể hợp lại thành độc "Tối hoa hồng"."
Có lời chứng của Trương ngự y, lời của Bắc Vũ Đường càng khiến người ta tin phục.
Thống lĩnh thị vệ nhận lệnh, bắt đầu lục soát người Dụ Vương và thuộc hạ của hắn, tìm được túi thơm trên người Dụ Vương, trên người của thuộc hạ không tìm được gì.
Trương ngự y mở túi thơm, quả thực tìm được bột phấn quất bạch trong túi.
Giọng Bắc Vũ Đường lại vang lên trong đại điện, "Mùi của quất bạch rất nhạt, nếu trộn với hương liệu sẽ khó phát hiện ra. Quất bạch còn có một đặc điểm khác, sợ là hai người họ đều không biết."
Mọi người đều tò mò.
"Người từng động vào quất bạch, mùi hương trên tay đều sẽ lưu lại. Tuy rất nhẹ, nhưng ngửi cẩn thận thì vẫn ngửi được."
Các thị vệ lập tức bắt lấy tay tên thuộc hạ kia, Trương ngự y và các ngự y khác tiến lên kiểm tra.
Bọn họ ngửi thử, cuối cùng gật đầu khẳng định.
Lần này, Dụ Vương muốn thoát tội cũng khó.
Dụ Vương mặt xám như tro tàn, họ động tay động chân với túi thơm của hắn từ khi nào? Người nào lại có thể động tay động chân với túi thơm của hắn? Hắn nghĩ tới Hoa Phi Vũ đầu tiên.
Dụ Vương nhìn Hoa Phi Vũ bằng ánh mắt tràn đầy hận ý, Hoa Phi Vũ bị hắn hận cũng không hiểu vì sao.
Người hắn phải hận hẳn là chính hắn chứ, ngu nên mới rơi vào tình cảnh này mà thôi.
Chu Võ Đế nhìn bằng chứng trước mắt, khuôn mặt lạnh lẽo, "Dụ Vương, ngươi còn gì để nói?"
Dụ Vương lão lệ tung hoành, "Bệ hạ, thần bị hạ nhân hãm hại. Thần thật sự không biết vì sao lại có thứ đó trong túi thơm của thần. Thần tuyệt đối không hề có ý định hại bệ hạ và Bát hoàng tử. Lão thần bị oan."
"Lão thần vẫn luôn trung thành và tận tâm với bệ hạ, sao có thể làm ra chuyện như vậy. Lão thần không con cái, không có lý do làm vậy. Bệ hạ, lão thần thật sự bị oan."
Câu không con cái kia khiến Chu Võ Đế trong cơn thịnh nộ động dung.
Đúng là như vậy, hắn không có nhi nữ, giết mình và Tử Vân thì cũng không có lợi gì.
Dụ Vương nhìn ra Chu Võ Đế có điều buông lỏng, biết lời mình nói có hiệu quả.
Hắn đang định nói tiếp, nào ngờ thuộc hạ của hắn lại giành trước, "Hoàng thượng, là ta muốn giết ngươi và Bát hoàng tử, tất cả không liên quan gì đến Vương gia. Ta vô tình biết được bánh đậu và quất bạch hợp lại sẽ tạo ra độc tố nên mỗi lần biết yến hội có bánh dậu đều sẽ nghĩ cách bỏ quất bạch vào túi thơm của Vương gia."
Dụ Vương nghe thuộc hạ nhận toàn bộ tội danh, không những không vui mà còn hận không thể giết hắn.
Đó đâu phải giải vây cho mình đâu, rõ ràng đang úp tội cho mình thì có!
Dụ Vương muốn ngắt lời, nhưng thuộc hạ lại không có cơ hội đó.
"Ta là hạ nhân, không thể tới gần ngươi. Nhưng Vương gia thì khác, chỉ cần ngươi ăn bánh đậu, ngửi được mùi quất bạch, ta có thể im hơi lặng tiếng giết ngươi."
"Tất cả kế hoạch kín kẽ không một lỗ hổng, tiếc là lại có sai sót." Người hầu oán độc nhìn Bắc Vũ Đường.
Chu Võ Đế nghe xong thịnh nộ vô cùng, "Lôi hắn ra ngoài, lăng trì xử tử!"
Tên thuộc hạ nở một nụ cười quỷ dị với Chu Võ Đế, "Ngươi nằm mơ!"
Thuộc hạ cắn túi độc trong miệng, lập tức phun máu tươi, ngã trên đất.
Thống lĩnh tiến lại khám xét, "Bệ hạ, hắn chết rồi."
Hắn đã chết, nhưng chưa hề hết giận.
Phẫn nộ chuyển dời từ tên thuộc hạ lên người Dụ Vương, Dụ Vương tất nhiên cảm nhận được sự thay đổi của Chu Võ Đế.
Hắn đã sớm thầm mắng tên thuộc hạ trăm ngàn lần, nhưng dù vậy cũng chẳng thay đổi được gì.
"Bệ hạ, thần thật sự không biết thuộc hạ của mình lại rắp tâm hại ngài, là thần sơ sẩy, thần cam nguyện chịu phạt." Dụ Vương quỳ gối, thái độ thành khẩn lại hối hận sám hối.
Chu Võ Đế híp mắt nhìn hắn, giỏi lắm, chết không đối chứng à!
Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt tên thuộc hạ đã chết, bắt mạch hắn, ngón tay ấn lên ngực hắn mấy cái.
Mọi người đều bị động tác của nàng hấp dẫn, kinh nghi nhìn qua.
"Hắn còn chưa chết hẳn, có lẽ còn có thể cứu sống."
Lời vừa dứt, mọi người đều trợn mắt nhìn, ngay cả Chu Võ Đế cũng kinh nghi.
"Ngươi thật sự có thể cứu sống hắn?" Chu Võ Đế vô cùng kích động.
"Không chắc lắm, có thể thử."
Bắc Vũ Đường dứt lời, không để ý đến họ nữa.
Nàng vẫy tay, Phong Ly Ngân tiến lên.
Phong Ly Ngân chạm vào tên thuộc hạ kia, từng sợi sinh cơ tiến vào thân thể hắn.
Bắc Vũ Đường thì lại lấy ngân châm từ Trương ngự y, tập trung, nghiêm túc châm cứu.
Ngân châm đâm xuống không hề có quy luật nào.
Phong Ly Ngân cho nàng một ánh mắt, Bắc Vũ Đường lập tức hiểu ra, âm thầm vận nội lực khiến sắc mặt mình tái nhợt đi, trán cũng mướt mồ hôi.
Chung quanh thấy vậy thì nghĩ nàng đã tốn rất nhiều công sức nên mới "suy yếu" như vậy.
"Được rồi." Bắc Vũ Đường nói.
Phong Ly Ngân nghe vậy, buông tên thuộc hạ ra.
Sau đó, mọi người nhìn chằm chằm tên thuộc hạ kia, muốn xem người đã chết vì độc có thật sự khởi tử hồi sinh hay không.
Một lát sau, tên thuộc hạ tỉnh lại, mờ mịt nhìn xung quanh.
Sở Du kinh hô thành tiếng, "Tỉnh, tỉnh rồi!"
Mọi người kích động nhìn hắn, ngay cả Chu Võ Đế cũng sáng mắt.
"Quá thần kỳ!"
"Nàng thật sự có thể khởi tử hồi sinh con người, quá khó tin!"
"Thần y!" Trương ngự y kích động vô cùng, ánh mắt sáng xanh nhìn Bắc Vũ Đường.
Thống lĩnh không tin sờ mạch của tên thuộc hạ, thật sự đang đập!
Trước đó hắn đã xác nhận mạch của tên này ngừng đập rồi!
Tên thuộc hạ ngơ ngác mờ mịt nhìn những ánh mắt nóng cháy xung quanh, vì sao ánh mắt họ nhìn hắn lại khiến hắn cảm thấy run rẩy thế này!
Ngay sau đó, hắn mới nhận ra mình đã sống lại.
"Không phải ta đã chết rồi sao?" Tên thuộc hạ tự lẩm bẩm, "Chẳng lẽ độc kia là giả?!"
Người xung quanh nghe hắn nói thế, càng hưng phấn hơn.
Vì đề phòng hắn lại tự sát, Chu thống lĩnh bẻ cắm hắn.
Dụ Vương thấy hắn tỉnh, tâm tình rất phức tạp, không biết là nên vui hay nên buồn nữa.
"Hoàng thượng, cuối cùng cũng có thể chứng minh thần có ý định làm phản hay không rồi!" Dụ Vương vui đến bật khóc.
Chu Võ Đế nói, "Mang hắn đi thẩm vấn."
Bắc Vũ Đường đột nhiên lên tiến, "Bệ hạ, thật ra cũng không cần phiền toái như vậy, ta có cách khiến hắn nói thật."
Một màn vừa rồi thật sự quá kinh người, nên giờ Bắc Vũ Đường nói gì thì mọi người cũng tin.
Chu Võ Đế hiển nhiên cảm thấy hứng thú, "Ồ, vậy phiền Mộc phu nhân thử một lần."
Dụ Vương cứ cảm thấy có âm mưu, "Bệ hạ, chuyện này vẫn nên giao cho Đại Lý Tự thì hơn, họ am hiểu hơn mà."
Bắc Vũ Đường lại mỉm cười với hắn, "Dụ Vương đang lo lắng gì sao?"
Mọi người đều nghi hoặc nhìn qua.
Dụ Vương bị những ánh mắt nghi ngờ và đánh giá nhìn chằm chằm, tức cắn răng.
Đáng giận, quá đáng giận!
Chu Võ Đế nhìn hắn, ánh mắt lại lạnh đi.
"Bổn vương thân chính không sợ bóng tà. Ngươi cứ hỏi đi." Dụ Vương lạnh giọng, chỉ là ánh mắt nhìn nàng tràn đầy hận thù.
Bắc Vũ Đường hoàn toàn làm lơ, nhận được sự đồng ý của Chu Võ Đế, bắt đầu thẩm vấn tên thuộc hạ.
"Bẻ cằm hắn về đi."
Chu thống lĩnh hơi lo lắng, "Mộc phu nhân, lỡ hắn cắn lưỡi tự sát..."
"Yên tâm, chỉ cần hắn còn một hơi, ta có thể cứu sống hắn. Hắn muốn cắn lưỡi tự sát thì chỉ khiến mình đau khổ thêm thôi." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Tên thuộc hạ kia bấy giờ mới hồi thần, ngắc ngứ hỏi, "Vừa rồi là ngươi cứu ta?"
"Đúng vậy."
Tên thuộc hạ mặt xám như tro, hắn thật sự không dám bỏ qua lời của một người đã cứu hắn về từ cõi chết.
Chu thống lĩnh bẻ cằm hắn lại.
Bắc Vũ Đường thấy tên thuộc hạ còn suy xét xem có nên tự tử tiếp không, chậm rì rì nói, "Ngươi không tin thì có thể cắn lưỡi thử xem."
Tên thuộc hạ nghe vậy, không dám thử nữa.
"Ngươi không phải hỏi, lời ta vừa nói đều là thật."
"Có thật hay không, ta kiểm tra là biết." Bắc Vũ Đường không để ý đến hắn.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu lời của người trước khi chết đều là thật lòng sao. Ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết, cần gì phải nói dối." Tên thuộc hạ biện giải.
"Ngươi đang chột dạ, nên mới giải thích." Bắc Vũ Đường không nhanh không chậm nói một câu.
Sắc mặt tên thuộc hạ rất khó coi, bổ sung thêm, "Ta không nói lại ngươi. Sở dĩ ta nói nhiều như vậy là vì không muốn phải chịu hình mà thôi."
"Giải thích chính là che dấu."
Tên thuộc hạ:......
Mọi người đều gật đầu tán đồng.
Giờ còn còn chưa hỏi ra gì, nhưng không ít người đã hoài nghi tính chân thật trong lời nói của hắn, đặc biệt là các nữ quyến, các nàng không tin!
"Được, đừng nhiều lời nữa. Bắt đầu đi."
Tên thuộc hạ thấy nàng chuẩn bị lấy gì đó ra, biểu cảm căng cứng, "Ngươi, ngươi định làm gì?"
"Đừng sợ, ta sẽ không làm gì ngươi." Bắc Vũ Đường cởi dây chuyền xuống, "Ta chỉ tháo dây chuyền thôi. Nếu ngươi không muốn chịu tội thì nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta."
Tên thuộc hạ cảnh giác nhìn nàng, "Câu hỏi gì?"
Bắc Vũ Đường thấy có người không hiểu, giải thích: "Nói dễ hiểu là độc bệ hạ trúng là do một đồ vật không độc và một đồ vật không độc khác kết hợp lại, hai đồ vật giao thoa hình thành nên "Tối hoa hồng". Nguyên lý này giống như không thể ăn món này với món kia, ăn xong cơ thể sẽ bị bệnh, biến thành độc, dẫn đến trúng độc."
Lời này thì mọi người đều hiểu.
"Là vật gì?" Chu Võ Đế trầm giọng hỏi.
Bắc Vũ Đường lấy một bát điểm tâm trong suốt trên vương tọa lên, "Bát bánh đậu này là một nguyên nhân."
Sắc mặt thái giám tổng quản khẽ thay đổi, nếu nguyên nhân là vậy, thái giám như họ, thậm chí là cả Ngự Thiện Phòng đều sẽ xong đời. Nếu không tìm được kẻ hạ độc thủ, Hoàng thượng nhất định sẽ lấy hắn và Ngự Thiện Phòng khai đao.
"Bắt toàn bộ người của Ngự Thiện Phòng lại." Chu Võ Đế trầm giọng nói.
Bắc Vũ Đường lại ngăn cản, "Bệ hạ, thật ra không nhất định là người của Ngự Thiện Phòng. Nếu người hạ độc nắm rõ thực đơn của yến hội thì có thể âm thầm ra tay. Mấu chốt là ở một loại đồ vật khác khiến bệ hạ trúng độc, chỉ cần tìm được nó sẽ tra ra được manh mối."
Chu Võ Đế, "Tra."
"Vừa rồi ta đã kiểm tra hết một lượt, không phát hiện. Hiển nhiên là người đó đã giấu đồ trên người. Nếu muốn tìm ra, phải kiểm tra mọi người." Bắc Vũ Đường có chút khó xử nhìn Chu Võ Đế.
"Kiểm tra từng người."
Chu Võ Đế lãnh lệ nhìn qua đám người, trong số này có kẻ muốn âm thầm lặng lẽ giết ông!
Dù là ai, trẫm tuyệt không tha thứ!
Lúc này, mọi người nghe Bắc Vũ Đường an bài, nam nữ tách ra kiểm tra từng người.
Hoa Phi Vũ cau mày, từ đầu tới cuối, hắn như một người tàng hình.
Khi nghe Bắc Vũ Đường nói muốn kiểm tra từng người, mày hắn nhíu lại, lòng thầm mắng Dụ Vương được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.
Ai bảo hắn xuống tay với Phụ hoàng làm gì?!
Hoa Phi Vũ biết Dụ Vương hận mẫu tử Bắc Vũ Đường đến mức muốn lột da rút gân.
Dụ Vương muốn để hai mẫu tử chịu tội hành thích vua, hắn có thể hiểu. Nhưng không hiểu sao lại hạ loại độc không phải loại kiến huyết phong hầu mà loại có thể giải. Chẳng lẽ tên đó không biết hạ độc bất thành thì người cuối cùng thảm là chính mình chắc!
Hoa Phi Vũ thầm cân nhắc, nếu Dụ Vương bại lộ thì có lôi mình chết chùm hay không.
Hắn cẩn thận hồi tưởng, xác định mình không có nhược điểm trong tay Dụ Vương, thở phào nhẹ nhõm.
Dụ Vương cũng thầm mắng Đại hoàng tử ngu xuẩn, thế mà lại hạ độc Hoàng thượng. Tên đó định giết Hoàng thượng, sau đó xử lý Bát hoàng tử mà Hoàng thượng vừa ý, sau này người kế thừa vương vị tám chín phần mười sẽ là hắn.
Bàn tính gõ vang đấy, tiếc là không độc chết được Hoàng thượng, càng không tổn thương được Bát hoàng tử, còn phá hủy kế hoạch của hắn, khiến đôi mẫu tử kia nổi bật trong yến hội, đúng là tức chết bổn vương rồi!
Sớm biết Đại hoàng tử vô dụng như thế, chắc chắn hắn không thèm hợp tác cùng đâu.
Hy vọng tên ngu kia lau khô mông, đừng liên lụy đến hắn.
Hai người ôm tâm tư riêng, có tính toán riêng.
Hai người đều không phải đèn dầu cạn, đều tự cho là mình biết "chân tướng".
Bắc Vũ Đường tìm trên người các nữ quyến trước, dù là phi tần hậu cung hay quý phụ quý nữ, hoặc là cung nữ nho nhỏ, dù vô cùng không muốn nhưng đều cực kỳ phối hợp điều tra.
Nửa nén hương sau, Bắc Vũ Đường nói với Chu Võ Đế, "Bệ hạ, các nàng không có vấn đề."
Chu Võ Đế nhìn về phía các đại thần, thị vệ và thái giám, "Tiếp tục tra."
Bên nữ quyến an toàn, bên nam quyến lại bắt đầu lo lắng, sợ vận rủi rơi xuống đầu mình.
Bắc Vũ Đường đứng trước từng người, ngửi kỹ, tựa như đang tìm kiếm mùi gì đó.
Khi nàng đi qua trước mặt Hoa Phi Vũ, Hoa Phi Vũ hơi cứng người, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Hoa Phi Vũ lúc này hơi khẩn trương, tựa như sợ nàng sẽ cắn loạn.
Dù không tìm được chứng cứ, nhưng phụ hoàng sẽ nghi ngờ, như vậy hắn sẽ khó mà bước lên được bảo tọa.
Bắc Vũ Đường chú ý thấy hắn căng thẳng, dù hắn nỗ lực giữ trấn định, nàng vẫn có thể từ biểu cảm rất nhỏ nhìn ra được nỗi lo của hắn.
Nàng cũng muốn làm thế, nhưng hắn còn chưa đủ tư cách.
Hắn không đáng để nàng an bài tỉ mỉ như thế.
Bắc Vũ Đường đi qua trước mặt hắn, Hoa Phi Vũ thở dài nhẹ nhõm.
Dụ Vương thấy vậy, cũng thở ra, tên Hoa Phi Vũ kia không để lại nhược điểm là tốt rồi.
Bắc Vũ Đường rất nhanh đã tới trước mặt Dụ Vương, Dụ Vương lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt không hề che giấu hận thù.
Bắc Vũ Đường nở nụ cười như có như không.
Nàng mau chóng đi qua Dụ Vương, sau đó đi hết trước mặt nam quyến một lượt.
Chu Võ Đế cau mày hỏi, "Không tìm thấy sao?"
Bắc Vũ Đường trầm ngâm hai giây, trịnh trọng nói, "Tìm thấy."
Đôi mắt Chu Võ Đế sáng ngời, mà các nam quyến đều bắt đầu thấp thỏm.
"Là ai?" Giọng Chu Võ Đế mang theo cấp bách.
"Có hai người." Bắc Vũ Đường nhìn qua những người đó, người bị Bắc Vũ Đường nhìn, lông tơ dựng hết lên, sợ nàng chỉ tên mình ra.
"Hai người nào?" Hoàng hậu nương nương cũng hỏi.
"Hắn và hắn." Bắc Vũ Đường chỉ hai người, một người đứng trên cùng, cùng một người đứng giữa đoàn tùy tùng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn hai người kia.
Hai người bị Bắc Vũ Đường chỉ đều khiếp sợ, đôi mắt trợn tròn lên.
Chu Võ Đế lãnh lệ nhìn Dụ Vương, "Dụ Vương, ngươi thật to gan!"
Dụ Vương đại kinh thất sắc, khóe mắt như muốn nứt ra nhìn Bắc Vũ Đường, ánh mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, "Ngậm máu phun người!"
Nói xong, hắn vội nhìn Chu Võ Đế, "Bệ hạ, ngài nhất định phải tin thần, thần không hề hạ độc người. Thần bị oan uổng!"
Đại thần có giao tình với Dụ Vương đi ra, "Bệ hạ, chỉ bằng lời nói một bên của phụ nhân kia thì không đủ tin."
Chu Võ Đế tỉnh táo lại từ cơn thịnh nộ, nhìn Bắc Vũ Đường, "Ngươi có chứng cứ chứng minh không?"
"Có."
Mọi người chờ xem nàng chứng minh thế nào.
"Người từng ăn bánh đậu, ngửi được mùi quất bạch lâu sẽ sinh ra "Tối hoa hồng". Trong số mọi người, chỉ có Dụ Vương và thị vệ của hắn có mùi quất bạch."
(橘白 - quất bạch: Quất bạch là một loại thảo dược của Trung Quốc, hiểu nôm na là cái phần cùi trắng của quả cam ấy mấy nàng. Vì đang trong bối cảnh cổ đại nên Ro để là quất bạch nhé.)
"Có lẽ là trùng hợp." Có đại thần giải vây cho Dụ Vương.
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Quất bạch không phải hương liệu, tuy có mùi hương, nhưng cũng không dùng để đeo lâu dài. Các ngươi có thể hỏi lại Trương ngự y."
Trương ngự y lên tiếng, "Mộc phu nhân nói không sai. Quất bạch không thể đeo lâu trên người, trong thời gian ngắn thì không có ảnh hưởng gì với cơ thể, nhưng ngửi mùi quất bạch lâu sẽ bị nôn mửa, choáng đầu, hoa mắt, nghiêm trọng hơn sẽ khó thở mà chết. Quất bạch có một lượng độc rất nhỏ, vậy nên, không vị hương liệu sư nào sẽ phạm phải sai lầm thường gặp nhất này."
"Nếu không có Mộc phu nhân, ta còn không biết vật đó và bánh đậu có thể hợp lại thành độc "Tối hoa hồng"."
Có lời chứng của Trương ngự y, lời của Bắc Vũ Đường càng khiến người ta tin phục.
Thống lĩnh thị vệ nhận lệnh, bắt đầu lục soát người Dụ Vương và thuộc hạ của hắn, tìm được túi thơm trên người Dụ Vương, trên người của thuộc hạ không tìm được gì.
Trương ngự y mở túi thơm, quả thực tìm được bột phấn quất bạch trong túi.
Giọng Bắc Vũ Đường lại vang lên trong đại điện, "Mùi của quất bạch rất nhạt, nếu trộn với hương liệu sẽ khó phát hiện ra. Quất bạch còn có một đặc điểm khác, sợ là hai người họ đều không biết."
Mọi người đều tò mò.
"Người từng động vào quất bạch, mùi hương trên tay đều sẽ lưu lại. Tuy rất nhẹ, nhưng ngửi cẩn thận thì vẫn ngửi được."
Các thị vệ lập tức bắt lấy tay tên thuộc hạ kia, Trương ngự y và các ngự y khác tiến lên kiểm tra.
Bọn họ ngửi thử, cuối cùng gật đầu khẳng định.
Lần này, Dụ Vương muốn thoát tội cũng khó.
Dụ Vương mặt xám như tro tàn, họ động tay động chân với túi thơm của hắn từ khi nào? Người nào lại có thể động tay động chân với túi thơm của hắn? Hắn nghĩ tới Hoa Phi Vũ đầu tiên.
Dụ Vương nhìn Hoa Phi Vũ bằng ánh mắt tràn đầy hận ý, Hoa Phi Vũ bị hắn hận cũng không hiểu vì sao.
Người hắn phải hận hẳn là chính hắn chứ, ngu nên mới rơi vào tình cảnh này mà thôi.
Chu Võ Đế nhìn bằng chứng trước mắt, khuôn mặt lạnh lẽo, "Dụ Vương, ngươi còn gì để nói?"
Dụ Vương lão lệ tung hoành, "Bệ hạ, thần bị hạ nhân hãm hại. Thần thật sự không biết vì sao lại có thứ đó trong túi thơm của thần. Thần tuyệt đối không hề có ý định hại bệ hạ và Bát hoàng tử. Lão thần bị oan."
"Lão thần vẫn luôn trung thành và tận tâm với bệ hạ, sao có thể làm ra chuyện như vậy. Lão thần không con cái, không có lý do làm vậy. Bệ hạ, lão thần thật sự bị oan."
Câu không con cái kia khiến Chu Võ Đế trong cơn thịnh nộ động dung.
Đúng là như vậy, hắn không có nhi nữ, giết mình và Tử Vân thì cũng không có lợi gì.
Dụ Vương nhìn ra Chu Võ Đế có điều buông lỏng, biết lời mình nói có hiệu quả.
Hắn đang định nói tiếp, nào ngờ thuộc hạ của hắn lại giành trước, "Hoàng thượng, là ta muốn giết ngươi và Bát hoàng tử, tất cả không liên quan gì đến Vương gia. Ta vô tình biết được bánh đậu và quất bạch hợp lại sẽ tạo ra độc tố nên mỗi lần biết yến hội có bánh dậu đều sẽ nghĩ cách bỏ quất bạch vào túi thơm của Vương gia."
Dụ Vương nghe thuộc hạ nhận toàn bộ tội danh, không những không vui mà còn hận không thể giết hắn.
Đó đâu phải giải vây cho mình đâu, rõ ràng đang úp tội cho mình thì có!
Dụ Vương muốn ngắt lời, nhưng thuộc hạ lại không có cơ hội đó.
"Ta là hạ nhân, không thể tới gần ngươi. Nhưng Vương gia thì khác, chỉ cần ngươi ăn bánh đậu, ngửi được mùi quất bạch, ta có thể im hơi lặng tiếng giết ngươi."
"Tất cả kế hoạch kín kẽ không một lỗ hổng, tiếc là lại có sai sót." Người hầu oán độc nhìn Bắc Vũ Đường.
Chu Võ Đế nghe xong thịnh nộ vô cùng, "Lôi hắn ra ngoài, lăng trì xử tử!"
Tên thuộc hạ nở một nụ cười quỷ dị với Chu Võ Đế, "Ngươi nằm mơ!"
Thuộc hạ cắn túi độc trong miệng, lập tức phun máu tươi, ngã trên đất.
Thống lĩnh tiến lại khám xét, "Bệ hạ, hắn chết rồi."
Hắn đã chết, nhưng chưa hề hết giận.
Phẫn nộ chuyển dời từ tên thuộc hạ lên người Dụ Vương, Dụ Vương tất nhiên cảm nhận được sự thay đổi của Chu Võ Đế.
Hắn đã sớm thầm mắng tên thuộc hạ trăm ngàn lần, nhưng dù vậy cũng chẳng thay đổi được gì.
"Bệ hạ, thần thật sự không biết thuộc hạ của mình lại rắp tâm hại ngài, là thần sơ sẩy, thần cam nguyện chịu phạt." Dụ Vương quỳ gối, thái độ thành khẩn lại hối hận sám hối.
Chu Võ Đế híp mắt nhìn hắn, giỏi lắm, chết không đối chứng à!
Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt tên thuộc hạ đã chết, bắt mạch hắn, ngón tay ấn lên ngực hắn mấy cái.
Mọi người đều bị động tác của nàng hấp dẫn, kinh nghi nhìn qua.
"Hắn còn chưa chết hẳn, có lẽ còn có thể cứu sống."
Lời vừa dứt, mọi người đều trợn mắt nhìn, ngay cả Chu Võ Đế cũng kinh nghi.
"Ngươi thật sự có thể cứu sống hắn?" Chu Võ Đế vô cùng kích động.
"Không chắc lắm, có thể thử."
Bắc Vũ Đường dứt lời, không để ý đến họ nữa.
Nàng vẫy tay, Phong Ly Ngân tiến lên.
Phong Ly Ngân chạm vào tên thuộc hạ kia, từng sợi sinh cơ tiến vào thân thể hắn.
Bắc Vũ Đường thì lại lấy ngân châm từ Trương ngự y, tập trung, nghiêm túc châm cứu.
Ngân châm đâm xuống không hề có quy luật nào.
Phong Ly Ngân cho nàng một ánh mắt, Bắc Vũ Đường lập tức hiểu ra, âm thầm vận nội lực khiến sắc mặt mình tái nhợt đi, trán cũng mướt mồ hôi.
Chung quanh thấy vậy thì nghĩ nàng đã tốn rất nhiều công sức nên mới "suy yếu" như vậy.
"Được rồi." Bắc Vũ Đường nói.
Phong Ly Ngân nghe vậy, buông tên thuộc hạ ra.
Sau đó, mọi người nhìn chằm chằm tên thuộc hạ kia, muốn xem người đã chết vì độc có thật sự khởi tử hồi sinh hay không.
Một lát sau, tên thuộc hạ tỉnh lại, mờ mịt nhìn xung quanh.
Sở Du kinh hô thành tiếng, "Tỉnh, tỉnh rồi!"
Mọi người kích động nhìn hắn, ngay cả Chu Võ Đế cũng sáng mắt.
"Quá thần kỳ!"
"Nàng thật sự có thể khởi tử hồi sinh con người, quá khó tin!"
"Thần y!" Trương ngự y kích động vô cùng, ánh mắt sáng xanh nhìn Bắc Vũ Đường.
Thống lĩnh không tin sờ mạch của tên thuộc hạ, thật sự đang đập!
Trước đó hắn đã xác nhận mạch của tên này ngừng đập rồi!
Tên thuộc hạ ngơ ngác mờ mịt nhìn những ánh mắt nóng cháy xung quanh, vì sao ánh mắt họ nhìn hắn lại khiến hắn cảm thấy run rẩy thế này!
Ngay sau đó, hắn mới nhận ra mình đã sống lại.
"Không phải ta đã chết rồi sao?" Tên thuộc hạ tự lẩm bẩm, "Chẳng lẽ độc kia là giả?!"
Người xung quanh nghe hắn nói thế, càng hưng phấn hơn.
Vì đề phòng hắn lại tự sát, Chu thống lĩnh bẻ cắm hắn.
Dụ Vương thấy hắn tỉnh, tâm tình rất phức tạp, không biết là nên vui hay nên buồn nữa.
"Hoàng thượng, cuối cùng cũng có thể chứng minh thần có ý định làm phản hay không rồi!" Dụ Vương vui đến bật khóc.
Chu Võ Đế nói, "Mang hắn đi thẩm vấn."
Bắc Vũ Đường đột nhiên lên tiến, "Bệ hạ, thật ra cũng không cần phiền toái như vậy, ta có cách khiến hắn nói thật."
Một màn vừa rồi thật sự quá kinh người, nên giờ Bắc Vũ Đường nói gì thì mọi người cũng tin.
Chu Võ Đế hiển nhiên cảm thấy hứng thú, "Ồ, vậy phiền Mộc phu nhân thử một lần."
Dụ Vương cứ cảm thấy có âm mưu, "Bệ hạ, chuyện này vẫn nên giao cho Đại Lý Tự thì hơn, họ am hiểu hơn mà."
Bắc Vũ Đường lại mỉm cười với hắn, "Dụ Vương đang lo lắng gì sao?"
Mọi người đều nghi hoặc nhìn qua.
Dụ Vương bị những ánh mắt nghi ngờ và đánh giá nhìn chằm chằm, tức cắn răng.
Đáng giận, quá đáng giận!
Chu Võ Đế nhìn hắn, ánh mắt lại lạnh đi.
"Bổn vương thân chính không sợ bóng tà. Ngươi cứ hỏi đi." Dụ Vương lạnh giọng, chỉ là ánh mắt nhìn nàng tràn đầy hận thù.
Bắc Vũ Đường hoàn toàn làm lơ, nhận được sự đồng ý của Chu Võ Đế, bắt đầu thẩm vấn tên thuộc hạ.
"Bẻ cằm hắn về đi."
Chu thống lĩnh hơi lo lắng, "Mộc phu nhân, lỡ hắn cắn lưỡi tự sát..."
"Yên tâm, chỉ cần hắn còn một hơi, ta có thể cứu sống hắn. Hắn muốn cắn lưỡi tự sát thì chỉ khiến mình đau khổ thêm thôi." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Tên thuộc hạ kia bấy giờ mới hồi thần, ngắc ngứ hỏi, "Vừa rồi là ngươi cứu ta?"
"Đúng vậy."
Tên thuộc hạ mặt xám như tro, hắn thật sự không dám bỏ qua lời của một người đã cứu hắn về từ cõi chết.
Chu thống lĩnh bẻ cằm hắn lại.
Bắc Vũ Đường thấy tên thuộc hạ còn suy xét xem có nên tự tử tiếp không, chậm rì rì nói, "Ngươi không tin thì có thể cắn lưỡi thử xem."
Tên thuộc hạ nghe vậy, không dám thử nữa.
"Ngươi không phải hỏi, lời ta vừa nói đều là thật."
"Có thật hay không, ta kiểm tra là biết." Bắc Vũ Đường không để ý đến hắn.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu lời của người trước khi chết đều là thật lòng sao. Ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết, cần gì phải nói dối." Tên thuộc hạ biện giải.
"Ngươi đang chột dạ, nên mới giải thích." Bắc Vũ Đường không nhanh không chậm nói một câu.
Sắc mặt tên thuộc hạ rất khó coi, bổ sung thêm, "Ta không nói lại ngươi. Sở dĩ ta nói nhiều như vậy là vì không muốn phải chịu hình mà thôi."
"Giải thích chính là che dấu."
Tên thuộc hạ:......
Mọi người đều gật đầu tán đồng.
Giờ còn còn chưa hỏi ra gì, nhưng không ít người đã hoài nghi tính chân thật trong lời nói của hắn, đặc biệt là các nữ quyến, các nàng không tin!
"Được, đừng nhiều lời nữa. Bắt đầu đi."
Tên thuộc hạ thấy nàng chuẩn bị lấy gì đó ra, biểu cảm căng cứng, "Ngươi, ngươi định làm gì?"
"Đừng sợ, ta sẽ không làm gì ngươi." Bắc Vũ Đường cởi dây chuyền xuống, "Ta chỉ tháo dây chuyền thôi. Nếu ngươi không muốn chịu tội thì nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta."
Tên thuộc hạ cảnh giác nhìn nàng, "Câu hỏi gì?"
Danh sách chương