Tác giả: Vân Phi Mặc

""Tiêu dao tán" không giống các loại độc khác. Quy trình chế tạo phức tạp, nguyên liệu lại cực kỳ hi hữu, cả Đại Chu này sợ không có bình thứ hai. Chính vì hiếm có lại bí ẩn nên mới có thể giết người trong vô hình."

"500 lượng đã là giá ưu đãi nhất rồi, thấp hơn thì ta không bán."

Cố Phiên Nhiên rất khó xử, ả không muốn bỏ lỡ đồ tốt, nhưng giờ ả không có tiền.

Đang lúc ả khó xử, cửa phòng bị gõ.

"Ai?" Cố Phiên Nhiên nghiêm túc nhìn cửa.

"Đại tiểu thư, là ta."

Âm thanh quen thuộc vang lên ngoài cửa.

Cố Phiên Nhiên nghe giọng nói này, mừng như điên.

Ả lập tức đứng dậy, mở cửa phòng ra, thấy Cố Vân bình yên vô sự thì rất vui.

"Cố Vân, sao ngươi tìm được ta?"

"Ta hỏi thăm trên đường mới biết tiểu thư đến kinh đô nên đuổi đến đây." Cố Vân Nhìn về phía nam nhân trong phòng.

Cố Phiên Nhiên dẫn người vào trong, cũng không giới thiệu, dù sao họ cũng không phải bằng hữu.

"Cố Vân, người có bao nhiêu bạc?"

"Đại tiểu thư cần bao nhiêu?" Cố Vân hỏi lại ngay.

"500 lượng."

Cố Vân sờ túi, bên trong vừa lúc có năm tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng.

Cố Phiên Nhiên vui vẻ đưa 500 lượng kia cho Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường cũng vui vẻ nhận tiền, sau đó chuyển bình "Tiêu dao tán" cho ả.

"Cô nương, đồ của ngươi. Người phải cất cẩn thận."

"Được."

Bắc Vũ Đường rời khỏi phòng, Cố Phiên Nhiên và Cố Vân ngồi đối diện nhau.

Cố Vân kể hết chuyện xảy ra ở thành Trường An lại một lần cho Cố Phiên Nhiên.

"Trong nhà còn ổn không?" Cố Phiên Nhiên hỏi.

Cố Vân muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu, "Rất tốt."

Cố Phiên Nhiên thấy hắn như thế thì biết hắn đang lừa mình. Kế phu nhân được sủng ái kia là người thế nào, ả rất rõ ràng.

"Đại tiểu thư, người mua cái này làm gì?" Cố Vân nhìn bình sứ trên bàn.

"Độc dược."

Cố Vân giật mình, "Đại tiểu thư mua nó làm gì?"

"Đương nhiên là cho người dùng."

"Đại tiểu thư chẳng lẽ muốn hạ độc mẫu tử Mộc Chi Đào?" Cố Vân kinh ngạc hỏi, "Trước đây Tấn Vương đã từng  hạ độc họ, vậy mà họ còn không chết, bình thuốc độc này thật sự có tác dụng sao?"

"Không phải. Bình thuốc độc này không chuẩn bị cho mẫu tử chúng, mà là chuẩn bị cho Hoa Phi Vũ." Cố Phiên Nhiên lạnh lùng nói.

Nhắc tới Hoa Phi Vũ, Cố Vân lại nhớ đến lúc mình tới phủ Đại hoàng tử tìm người, lập tức hiểu ra Đại tiểu thư đã chịu ủy khuất ở đó nên mới có suy nghĩ này.

"Đại tiểu thư, xin hãy giao cho ta xử lý." Đôi mắt Cố Vân đầy sát ý.

Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người dám bắt nạt Đại tiểu thư.

"Không cần. Ta muốn đích thân hạ độc, tự mình rót độc vào rượu của hắn, nhìn hắn uống cạn."

"Không được. Vậy rất nguy hiểm. Nơi này dù sao cũng là Đại Chu, nếu hắn chết ngay, Đại tiểu thư nhất định sẽ bị liên lụy. Xin hãy giao chuyện này giao cho ta xử lý." Cố Vân chấp nhất.

Cố Phiên Nhiên cười khẽ, " Đồ ngốc, sao ta có thể chôn vùi những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời vì một nam nhân như vậy. Ngươi từng nghe tới "Tiêu dao tán" chưa? Sau khi uống vào, không ai có thể nhận ra mình đã trúng độc, chỉ là sẽ thích uống rượu mua vui, đêm đêm sênh ca mà thôi. Lúc hắn chết, chúng ta đã sớm rời khỏi Kinh Đô, ai lại nghi ngờ đến chúng ta chứ? Ngày mai, ngươi hẹn hắn ra ngoài giúp ta."

Cố Vân lại băn khoăn, "Độc này thật sự tốt như vậy sao?"

Dù sao thì họ cũng chưa từng nghe tên "Tiêu dao tán" bao giờ.

Vừa rồi quá đột nhiên, hắn cũng không kịp hỏi nhiều. Nếu hắn ở đây, nhất định sẽ không để Đại tiểu thư mua mấy thứ này dễ dàng như vậy.

Cố Phiên Nhiên sửng sốt, bấy giờ mới phản ứng lại.

Chết tiệt, sao ả lại hồ đồ dễ dàng tin lời người ta như vậy! Aizz, đều tại tên đạo sĩ kia, làm ả không nghi ngờ người vừa rồi.

"Tìm một người thử xem." Cố Phiên Nhiên trầm giọng nói.

Ả giao đồ cho Cố Vân, "Độc chỉ có ít, dùng cẩn thận."

"Hiểu rồi."

Cố Vân nhận được đồ, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu hạ độc.

Hắn mau chóng tìm được một nam tử có thân hình tương tự Đại hoàng tử, lặng lẽ bỏ độc vào trà của người đó.

Ban đêm cùng ngày, Cố Vân núp trên nhà nam tử, nhìn thấy nam tử đang ân ái với tức phụ.

Ba ngày liên tiếp, hắn đều âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nam tử kia.

Cố Phiên Nhiên trong khách điếm vẫn luôn chờ tin tức của Cố Vân, hôm đó, Cố Vân từ ngoài về. Cố Phiên Nhiên rót cho hắn một ly trà, Cố Vân nhìn ly trà, khuôn mặt lạnh nhạt ấm hơn.

Lòng hắn ấm áp, trên đời chỉ có Đại tiểu thư mới đối xử tốt với hắn như thế thôi.

"Cảm ơn."

Cố Phiên Nhiên gấp gáp hỏi, "Sao rồi? Có hiệu quả không?"

"Có. Từ lúc nam nhân kia uống thuốc độc, hằng đêm ân ái với thê tử. Ta tìm một đại phu kiểm tra cho hắn, không tra được dấu hiệu trúng độc." Cố Vân báo cáo tình huống.

Cố Phiên Nhiên vui mừng, xem ra đạo sĩ và nam nhân kia không lừa mình.

"Giúp ta chọn ngày hẹn Hoa Phi Vũ."

Quan hệ của họ nên có một cái kết.

Cố Vân gật đầu, "Được."

Buổi tối cùng ngày, trong thư phòng của Hoa Phi Vũ có thêm một tấm thiệp mời.

Lại nói đến Hoa Phi Vũ, từ khi đuổi Cố Phiên Nhiên đi, hai ngày sau vào triều lại, hắn không còn thả khí độc nữa.

Vận khí của hắn dường như dần quay về.

Như vậy, hắn càng tin tưởng Cố Phiên Nhiên mang vận rủi.

Hôm đó, Hoa Phi Vũ trở lại thư phòng thì thấy một tấm thiệp mời trên bàn. Hắn nghi hoặc cầm tấm thiệp, hô với thị vệ, "Người đâu?"

Thị vệ đi vào trong, "Điện hạ."

"Tấm thiệp này là sao?" Hoa Phi Vũ lạnh lùng hỏi.

Thị vệ thấy tấm thiệp kia, giải thích, "Điện hạ, thiệp mời này là do tôi tớ của Cố tiểu thư đưa tới. Tên đó nói muốn mời ngài đến."

Hoa Phi Vũ phất phất tay, thị vệ rời khỏi thư phòng.

Hắn mở tấm thiệp mời ra, trong đó có một chiếc lá phong và một địa danh.

Nhìn thấy hai thứ này, lòng Hoa Phi Vũ rung động.

Hắn có ký ức về những lời mình nói hôm đó, hắn hoàn toàn không biết vì sao mình lại nói những lời độc ác như vậy.

Ý định của hắn vốn không phải như vậy, hắn chỉ muốn tiễn người đi, sau đó cho Phiên Nhiên đủ ngân lượng để về nhà.

Nhưng hắn lại nói những lời tổn thương và cay đắng đến thế.

Mỗi lần nói xong, hắn đều rất hối hận. Nhưng khi đối mặt với Phiên Nhiên, những lời nói đó lại không kiềm được bật ra.

Hoa Phi Vũ vốn không muốn gặp, nhưng lại không thắng được dục vọng trong phòng, lại lần nữa đi ra khỏi phủ, đến núi Hồng Phong.

Ở đình viện khách điếm, Bắc Vũ Đường đang tưới hoa, Phong Ly Ngân đi đến ngồi bên cạnh nhìn nàng.

Mãi đến khi nàng làm xong, y mới nói.

"Họ đi rồi."

Bắc Vũ Đường đứng lên.

Cuối cùng cũng hành động rồi.

"Vở diễn cuối cùng."

Phong Ly Ngân mang theo Bắc Vũ Đường rời đi.

- Núi Hồng Phong-

Đang đầu hạ, không phải thời gian tốt nhất để ngắm phong đỏ, khắp núi đều là màu xanh lá dạt dào. Rất ít người tới đây vào thời gian này, mấy ngày vẫn không thấy một chiếc xe ngựa.

Hôm nay, dưới chân núi Hồng Phong lại có hai xe ngựa trước sau tiến đến.

Hoa Phi Vũ bước lên núi Hồng Phong, hãy còn nhớ lần đầu mình gặp Phiên Nhiên chính là ở nơi này, khi đó lá phong cả núi đều nhuộm màu đỏ, đỏ đến rực rỡ lóa mắt.

Hắn bước lên trên, tâm tình phức tạp.

Khi sắp đến đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn lại, hắn thấy một bóng người yểu điệu đứng lặng trên đỉnh núi hóng gió, gió núi thổi qua, vạt áo bay bay, độc lập với thế nhân.

Thân ảnh trước mắt dần trùng lại với thân ảnh trong lòng nhiều năm trước, ánh mắt hắn trở nên si mê, không tự giác bước nhanh hơn.

"Phiên Nhiên."

Hoa Phi Vũ đi vào đình, nhẹ giọng gọi.

Cố Phiên Nhiên nghe được tiếng gọi, chậm rãi xoay người, biểu cảm đạm nhiên, "Ta còn tưởng người sẽ không tới."

Hoa Phi Vũ nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, sợ miệng lại mất khống chế, nói ra những lời không nên nói.

"Ngồi đi."

Hai người ngồi đối diện.

Một người mang áy náy, một người mang thù hận, bình tĩnh ngồi cùng một bàn.

"Ngươi còn nhớ nơi này không?" Cố Phiên Nhiên hỏi.

"Nhớ."

Sao hắn có thể quên được.

Lúc trước, hắn chỉ vừa nhìn thấy thân ảnh màu trắng đứng dưới rừng phong đỏ đã lập tức bị hấp dẫn. Bắt đầu từ lúc ấy, thân ảnh đó tựa như một dấu vết khắc sâu vào lòng hắn.

"Bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó đi." Cố Phiên Nhiên cười nhẹ.

Nụ cười của ả mang theo trào phúng và chua xót, khiến Hoa Phi Vũ nghẹn đến khó chịu.

Hắn đã tổn thương Phiên Nhiên rất nặng.

Chờ đến khi đặt chân lên vương vị, hắn nhất định sẽ một lần nữa tìm Phiên Nhiên trở về.

Hoa Phi Vũ âm thầm thề.

"Phiên Nhiên, rất xin lỗi."

Hắn biết dù giờ có nói gì cũng không thể bù đắp lại những tổn thương mình đã gây ra. Muôn vàn lời muốn nói cuối cùng chỉ hóa thành ba chữ "rất xin lỗi".

Là hắn cô phụ sự tín nhiệm của Phiên Nhiên, là hắn ruồng bỏ lời hứa.

Cố Phiên Nhiên nhìn ra ảm đạm và áy náy trên mặt hắn, trong lòng cười lạnh không ngừng.

Đến lúc này mà còn muốn diễn kịch.

Cố Phiên Nhiên rót rượu cho hai người, "Ly rượu này, kính chúng ta quen biết một thời gian."

Hoa Phi Vũ không động.

Cố Phiên Nhiên nhìn chén rượu trên bàn, lại cười lạnh.

Nói rất xin lỗi quái gì, đồ giả dối.

Một chén rượu mà không dám uống, có thể thấy địa vị của mình trong lòng hắn là gì.

Quả nhiên, nam nhân chẳng phải thứ gì tốt.

Cố Phiên Nhiên nhìn hắn đầy châm biếm, lấy chén rượu trước mặt hắn qua, uống cạn.

Biểu cảm của Hoa Phi Vũ trở nên mất tự nhiên, lập tức cầm bầu rượu rót cho mình một ly, nhưng một bàn tay nhỏ trắng nõn lại ấn bầu rượu xuống.

Cố Phiên Nhiên cười khẽ, "Không muốn uống thì đừng miễn cưỡng."

"Không miễn cưỡng."

"Vậy để ta rót."

Hoa Phi Vũ buông tay.

Cố Phiên Nhiên cầm bầu rượu, lúc rót rượu, ả ấn một chốt mở, rượu độc dần rót vào ly.

Ả lại rót cho mình một ly rượu không độc.

"Chén này, coi như lần đối ẩm cuối cùng trước khi chúng ta ly biệt."

Dứt lời, Cố Phiên Nhiên uống cạn ly rượu.

Hoa Phi Vũ cũng uống hết.

Sau đó, Cố Phiên Nhiên tìm đủ mọi lý do rót rượu cho hắn, mãi đến khi hắn uống hết số thuốc độc ả có, ả mới dừng tay.

Dưới chân núi Hồng Phong, Hoa Phi Vũ đứng lặng nhìn Cố Phiên Nhiên lên xe ngựa.

"Đưa quân ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt, không hẹn ngày gặp lại."

Cố Phiên Nhiên để lại một câu như vậy rồi lên xe ngựa, không ngoái đầu lại một lần.

Hoa Phi Vũ nhìn xe ngựa đi càng lúc càng xa, lòng không hiểu sao lại nặng trĩu, như mất đi một thứ gì đó.

Đây là lựa chọn của chính hắn, dù quả đắng là gì, hắn cũng chỉ có thể tự chịu.

"Điện hạ, nên về thôi." Thuộc hạ tâm phúc của hắn nhắc nhở.

"Đi thôi."

Đêm cùng ngày, Hoa Phi Vũ gặp mộng xuân, trong mộng, hắn và Cố Phiên Nhiên điên loan đảo phượng, cực kỳ khoái hoạt. Đến khi tỉnh mộng, hắn phát hiện quần trong của mình ướt đẫm.

Đêm hôm sau, Hoa Phi Vũ cảm thấy khó chịu, tựa như có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch trong thân thể.

Hắn xoay người xuống giường, hô về phía cửa, "Người đâu?"

"Điện hạ."

"Đến biệt viện gọi Tứ Nương tới đây."

Tứ Nương đang ngủ mau chóng bị gọi tới, vừa tiến vào, còn chưa vấn an đã bị ôm vào lòng, ấn xuống dưới.

Sau một hồi mây mưa, Hoa Phi Vũ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, cảm giác này khiến hắn mê luyến.

Tứ Nương mơ mơ màng màng bị lăn lộn đến tỉnh, phát hiện điện hạ vẫn chưa ngủ, dù cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt đến khó mà chịu nổi nhưng cũng không dám từ chối, chỉ có thể bị động thừa hoan.

Thể lực của điện hạ tốt như vậy từ khi nào thế?!

Tra tấn quá, rốt cuộc khi nào mới được nghỉ?!

Đây là suy nghĩ duy nhất của Tứ Nương trước khi ngất đi.

Bắt đầu từ ngày đó, Hoa Phi Vũ đêm đêm triệu kiến thị thiếp tới thị tẩm, lúc đầu là một người, nhưng sau lại phát hiện một người không thoả mãn được nhu cầu của mình, biến thành hai người, thậm chí ba người.

Bắc Vũ Đường nhìn qua tình huống của hắn, không tới một tháng, Hoa Phi Vũ nhất định sẽ ép hết chút tinh huyết cuối cùng.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, thị thiếp trong phủ đã không đủ để thoả mãn Hoa Phi Vũ nữa, hắn đến hẻm liễu pháo hoa. Sau khi biết thủ đoạn của nữ nhân ở đó, hắn càng lưu luyến quên lối về.

Mới đầu hắn còn lý trí nên còn khắc chế được dục vọng của mình. Nhưng khi dục vọng chiếm thượng phong, hắn không màng gì nữa, ngày ngày vùi mình trong kỹ viện không ra.

Chu Võ Đế từng răn dạy hắn, nhưng chân trước vừa dăn rạy xong, chân sau hắn lại bước vào kỹ viện.

Chu Võ Đế vốn nghi ngờ hắn, thấy hắn như vậy thì cũng không quan tâm đến hắn nữa.

Đại hoàng tử từng là một công tử cơ trí, giờ biến thành một tên háo sắc ăn chơi trác táng, tham mê hưởng lạc, đêm đêm sênh ca, thậm chí ở kỹ viện còn truyền rằng hắn một đêm gọi năm người, đúng là một câu chuyện lớn ở kinh đô.

Ngự sử đại phu và các vị đại thần đều buộc tội Đại hoàng tử hoang dâm vô độ, làm tổn hại mặt mũi Hoàng gia.

Chu Võ Đế không ngờ Hoa Phi Vũ lại hoang đường bất kham như vậy, lập tức hạ lệnh cho Ngự lâm quân bắt hắn về. Ngự lâm quân đến phủ Đại hoàng tử không tìm được người, sau đó cả đoàn đến kỹ viện, quả thực tìm được Đại hoàng tử ở đây.

Họ vừa vào trong đã nghe thấy tiếng kinh hô từ một căn phòng trên lầu hai truyền tới.

Ngự lâm quân nhảy vào phòng, phát hiện Đại hoàng tử đã chết vì mã thượng phong (Chết trong lúc xxoo đấy).

Không đến nửa ngày, bá tánh cả kinh đô đều biết chuyện Đại hoàng tử chết vì mã thượng phong.

Chu Võ Đế biết được, tức điên người.

Một mình Hoa Phi Vũ đã làm cả Hoàng thất mất hết mặt mũi rồi!

Chu Võ Đế không cho phép một nhi tử mất mặt xấu hổ như vậy tiến vào lăng mộ Hoàng gia, chọn bừa một chỗ an táng cho hắn.

Bắc Vũ Đường thông qua kính thuỷ tinh thấy được tất cả mọi chuyện xảy ra.

Người đã chết, nhưng tiếng xấu để lại muôn đời.

Sau khi Cố Phiên Nhiên rời khỏi kinh đô không lâu, đoàn người Bắc Vũ Đường cũng rời đi, trở lại Nam Đường Quốc.

Trên đường đi, Bắc Vũ Đường vẫn luôn chú ý tình huống của Tần Vũ Hiên và U Minh qua kính thuỷ tinh.

Mỗi lần Tần Vũ Hiên tự cho là mình đã thoát được truy đuổi, Bắc Vũ Đường lại gửi thông tin cho Thiên Cơ Các để nói cho người trong giang hồ vị trí của hắn.

Tần Vũ Hiên rất khó thoát được khỏi cảnh bị truy đuổi.

Hôm đó, Tần Vũ Hiên vừa thoát được một đám người truy đuổi, cả người bẩn thỉu ngồi xổm một góc.

Chết tiệt, vì sao họ luôn tìm được hắn?!

Nếu không phải hắn chỉ có một mình, hắn sẽ nghi ngờ có người bán hành tung của hắn luôn rồi.

Dù hắn giả trang thế nào, trà trộn vào các thương đội ra sao, thậm chí là trốn trong núi sâu, mũi những người đó vẫn cứ thính như mũi chó, đánh hơi được chuẩn xác vị trí của hắn.

Công tử tuấn mỹ ngày xưa giờ tiều tuỵ gầy ốm, thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tần Vũ Hiên ôm cái bụng bị đâm, nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền đến.

"Hắn bị thương, không chạy xa được."

"Đuổi theo."

"Ai bắt được hắn, khen thưởng vạn lượng hoàng kim!"

......

Tần Vũ Hiên thu lại toàn bộ hơi thở, nghe có người tiến về phía này thì nín thở.

Người nọ tìm qua loa rồi rời đi.

Tần Vũ Hiên không dám thả lỏng, chờ tiếng bước chân bên ngoài xa dần rồi, hắn mới dám thở ra một hơi.

Hắn lấy "Cửu Tiêu Bảo Điển" trong lòng ra, vô cùng rối rắm.

Nếu tiếp tục mang theo nó thì hắn sẽ phải tránh né vô số cuộc truy sát. Nếu hắn dạy nó thì có thể hoạ thuỷ đông dẫn, nhưng hắn lại không cam lòng.

"Cửu Tiêu Bảo Điển" thuộc về hắn!

Người của Thiên Ma Giáo lật tung trấn Thanh Vân lên cũng không tìm được, hắn chỉ đi loanh quanh đã phát hiện ra, còn tìm được nó, có thể thấy hắn mới là người có duyên với "Cửu Tiêu Bảo Điển".

Vì "Cửu Tiêu Bảo Điển", hắn chịu bao nhiêu khổ sở. Giờ bảo hắn buông tay, chẳng phải những khổ sở lúc trước hắn phải chịu là chịu không à?!

Hắn không cam lòng.

Nhưng quẫn cảnh hiên thực lại bày ra trước mắt hắn, khiến hắn không thể không nhận mệnh.

Bắc Vũ Đường nhìn Tần Vũ Hiên trong kính thuỷ tinh, chú ý tới biểu cảm rối rắm của hắn, đã đoán được đại khái suy nghĩ của hắn lúc này.

Xem ra ngày đêm bị giang hồ đuổi giết đã khiến hắn cận kề bờ vực tan vỡ.

Nói thật, hắn kiên trì được lâu hơn dự đoán của nàng.

Từ ngày hắn bị truy sát đến giờ, không có ngày nào hắn được nghỉ ngơi hẳn hoi, mỗi ngày đều cảnh giác cao độ, nếu là người thường chắc đã sớm bị ép điên, mà hắn vẫn cố gắng nhịn lại.

"Trò chơi mèo vờn chuột nên kết thúc rồi."

Bắc Vũ Đường vung tay lên, cảnh tượng trong gương thay đổi, một căn phòng xa hoa xuất hiện.

"Một đám phế vật!" U Minh một chưởng đánh bay một thuộc hạ ra ngoài, nữ tử bạch y va mạnh vào tường, hộc máu.

"Nếu tháng sau không bắt được hắn, tất cả các ngươi đi Hắc Nhai." U Minh lạnh lùng nói.

Nữ tử bạch y sợ hãi rời đi.

Chỉ một lát sau, một nữ tử mặc hắc y xuất hiện, "Giáo chủ, đã tìm thấy Cố tiểu thư."

Đuôi mày U Minh nhướng lên, "Bắt nàng ta về."

Gần đây vì bận rộn tìm kiếm Tần Vũ Hiên nên hắn đã quên mất còn một con chuột không nghe lời. Đã đến lúc bắt con chuột đó về dạy dỗ lại rồi.

****
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện