Tác giả: Vân Phi Mặc
Chẳng lẽ nàng đoán trước được tương lai? Bắc Lâm lập tức lắc đầu.
Không, không thể nào!
Nàng không phải thần tiên, sao đoán trước được tương lai cơ chứ.
Từ từ, không đúng!
Hình như đại sư Vô Trần cũng làm được!
Không, vậy cũng không đúng. Đại sư Vô Trần chỉ tính được đại khái, không thể tính kỹ được như nàng.
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Các loại suy nghĩ nảy lên trong đầu Bắc Lâm, cuối cùng biến thành một dấu hỏi chấm lớn.
"Tướng quân, sương mù đã loãng đi rồi!" Lâm mưu sĩ nhắc nhở.
Bắc Lâm hồi thần, ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên sương mù xung quanh đã không còn dày đặc như trước.
Bắc Lâm thầm rùng mình, "Tiếp tục đi về phía trước."
Nửa canh giờ sau, phía trước thoáng hẳn, các tướng sĩ đều nở nụ cười.
"Cuối cùng cũng thoát được khỏi nơi quỷ quái kia rồi!"
"Haha, cuối cùng chúng ta cũng ra rồi!"
"Cách của Bắc tướng quân thật tốt!"
Có người bất ngờ hô, "Bắc tướng quân uy vũ!"
Mọi người lập tức hô theo.
"Bắc tướng quân uy vũ!"
"Bắc tướng quân uy vũ!"
......
Bắc Lâm nhìn các thủ hạ, khuôn mặt tuấn dật lộ ra một nụ cười.
***
Bắc Vũ Đường nhìn ca ca qua kính thuỷ tinh, khẽ cong môi lên.
Ca ca!
Bắc Vũ Đường biết, lần trước họ tiến vào rừng mê chướng, cái giá phải trả để thoát được là năm tướng sĩ.
Sau khi rời khỏi rừng mê chướng, họ thuận lợi ẩn núp sau Tấn Quân, cùng quân Bắc quân đoàn tấn công chính diện, hai mặt giáp công, đánh Tấn Quân không kịp trở tay, tơi bời hoa lá.
Một trận chiến tạo thành địa vị và uy vọng của ca ca trong quân, khiến Bắc quân đoàn tin phục ca ca như tin phục phụ thân.
Giờ, họ không tổn thất một binh một tốt rời khỏi rừng mê chướng, nhất định sẽ thuận lợi hơn kiếp trước.
****
Giống như những gì Bắc Vũ Đường suy nghĩ, Bắc Lâm thừa lúc sĩ khí của quân đội chính thịnh, cùng Bắc quân đoàn liên hệ, hai bên bắt đầu giáp công tiến công Tấn Quân.
Tấn Quân bị đánh đến tan rã, Bắc quân đoàn không ngừng áp sát, dẹp ba thành trì của Tấn Quốc.
Tin chiến thắng không ngừng truyền đến thành Trường An, cả thành Trường An đều sôi trào.
Khói mù thất thủ bao phủ lúc trước tan biến theo tin chiến thắng, tất cả mọi người đều nói về Bắc gia quân, nói về Bắc Lâm.
Bắc đại tướng quân ở thành Trường An nở nụ cười vui mừng, mà Hoàng thượng ở trong cung lại vừa vui vừa sầu.
Phủ Trung Võ Hầu đã thành là đối tượng chạm tay là bỏng trong các đại gia tộc ở thành Trường An, các Hoàng tử sôi nổi tung cành ôliu, cực lực muốn mượn sức Bắc gia.
Ở biên giới Tấn Quốc và Đại Chu, một đám thổ phỉ đang áp giải nhóm nô lệ, các nô lệ người đầy vết thương.
"Lão đại, phía trước là giao giới Tấn Quốc và Nam Đường Quốc rồi."
Thủ lĩnh đám thổ phỉ phân phó, "Cho người đến phía trước tìm hiểu tình huống thử đi."
Bọn họ mang theo những người chịu chết cho Tấn Quốc, nếu gặp quân đội Nam Đường Quốc thì sẽ phiền toái, phải cẩn thận.
Đội ngũ của họ cần mau chóng băng qua mảnh đất này mới được.
"Mau chóng rời đi." Thổ phỉ ra lệnh.
"Rõ."
Đội ngũ mới đi được một đoạn, không ít nô lệ đã không theo kịp nữa, nhiều người sắc mặt tái nhợt, bước đi gian nan.
"Lão đại, họ không đi được nữa, có cần nghỉ ngơi chút không?"
"Không được. Chúng ta cần mau chóng rời khỏi đây. Gần đây Bắc gia quân đang công thành, hẳn sẽ không qua đây tuần tra. Chúng ta phải thừa dịp họ không ở mà đi."
"Nhưng, những người này..." Một thổ phỉ nhìn thoáng qua các nô lệ đang thở hổn hển.
Thủ lĩnh đám thổ phỉ lạnh lùng nói, "Ai không theo kịp thì kéo đi."
Các nô lệ bị trói chặt nghe vậy thì đều lộ vẻ hoảng sợ.
"Đi."
Họ giục ngựa đi, các nô lệ bị trói phía sau không ngừng chạy theo, mới đầu còn đuổi kịp, nhưng dần dà, có người không theo kịp tốc độ của con ngựa, thân thể bị kéo về phía trước, hai chân cọ xát trên mặt đất gập ghềnh, máu thịt be bét.
Họ thét lên đau đớn, một đám muốn chạy, lại không chạy được.
"Lão đại, vậy cũng không được đâu. Chờ đến nơi thì mấy người này cũng bị phế hết. Đến lúc đó bán cũng không được giá." Có người nói.
"Dừng."
Tất cả ngừng lại, đôi chân của các nô lệ bị trói sau ngựa đã tràn đầy máu tươi, có vài ông lão thậm chí còn bị đất đá xé toạc cả thịt, lộ ra xương trắng.
"Nghỉ mười phút, mười phút sau tiếp tục lên đường."
Các nô lệ đều chạy qua một chỗ nghỉ ngơi.
"Huhu, ta muốn chết, giờ quá đau khổ."
"Ta cảm thấy ta còn chưa thấy quân đội Tấn Quốc đã chết trên đường rồi."
Có mấy nô lệ nhỏ giọng nói, giọng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng phần lớn đều đã mất hồn, tựa như rối gỗ mặc người bài bố.
Bọn họ sống không bằng súc sinh, chết với họ lại là một loại giải thoát.
Trong số họ, một nữ tử gầy yếu cuộn người, nức nở.
Bỗng, một nhóm quân xuất hiện ở triền núi.
Đám thổ phỉ thấy cờ xí mà sắc mặt đại biến.
"Đáng chết, đúng là sợ cái gì thì cái đấy tới!" Tên thủ lĩnh rủa thầm.
"Làm sao bây giờ?" Có thổ phỉ lo lắng hỏi.
"Lão đại, có hai mươi mấy người, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giết chúng đi."
"Đúng, giết chúng."
"Sợ quái gì!" Có người bừa bãi nói.
Tên thủ lĩnh đang suy xét thì thấy đằng sau triền núi vẫn còn người, nhân số nhảy lên hơn 50 người, hơn một nửa còn mặc áo giáp đen.
"Lão đại, đó là thiết kỵ Bắc gia!"
Thiết kỵ quân của Bắc gia có thể lấy một địch mười, là đội quân tinh nhuệ nhất của Nam Đường Quốc, các quốc gia xung quanh nghe thôi đã sợ vỡ mật.
Đám thổ phỉ như chúng mà gặp thiết kỵ quân thì chỉ có nước bị giết.
Đám thổ phỉ vừa rồi còn kiêu ngạo kêu gào giờ im như thóc.
Thủ lĩnh cả đám nói, "Trấn định hết lại đi. Đừng quên chúng ta đang ngụy trang thành thương nhân. Họ tới thì đừng để lộ dấu vết."
"Hiểu rồi."
Họ thương nghị xong, Bắc gia quân đã tới gần họ.
"Các ngươi là ai?" Một binh lính của Bắc gia quân hỏi.
Tên thổ phỉ cười nói, "Quân gia, chúng ta là thương nhân Đại Chu, đang chuyển một đám nô lệ tới thành Phí Thuỷ bán."
"Có văn điệp thông quan không?" Binh lính hỏi.
"Có, có." Thủ lĩnh móc văn điệp đưa cho binh lính kia.
Binh lính kia thẩm tra đối chiếu cẩn thận, xác nhận không sai.
Hắn lại nhìn thoáng qua các nô lệ, trả văn điệp cho tên thủ lĩnh thổ phỉ.
"Đừng dừng lại ở đây, mau chóng rời đi."
"Vâng vâng, chúng ta đi ngay đây."
Lúc binh lính kia định rời đi, nô lệ luôn cuộn người đột nhiên đứng lên, hô với binh lính đó, "Quân gia, ta là biểu muội của Bắc tướng quân nhà các ngươi, cứu ta với!"
Binh lính kia sửng sốt, dừng bước lại.
Tên thủ lĩnh thổ phỉ hoàn toàn không ngờ có người dám lên tiếng, lập tức giơ roi quất về phía nô lệ nọ, "Nói năng lung tung!"
Một roi quất xuống nô lệ kia, nàng cuộn người, bị động chịu đánh, máu tươi chảy ròng.
Nàng chỉ có thể đau đớn kêu.
"Quân gia đừng tin ả. Đám này thích nói lung tung để thoát tội. Bắc tướng quân là nhân vật thế nào, sao có thể có loại thân thích thế này."
Binh lính lại nhíu mày, không chắc chắn lắm.
Dù sao chuyện này cũng rất quan trọng.
Nô lệ thấy binh lính phải đi, vội hô với hắn, "Quân gia, ta nói thật, ta có tín vật chứng minh."
"Tin vật chó má gì!" Thủ lĩnh thổ phỉ đã có sát ý, muốn giết nàng trước khi binh lính kia kịp phản ứng.
Nếu nô lệ này thật sự chứng minh mình là thân thích của Bắc tướng quân, vậy bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ cho Bắc Lâm chém.
Bắc Lâm nổi tiếng bênh vực người mình, thậm chí còn nổi danh hơn cả chiến công hiển hách của hắn nữa kìa.
Nếu để hắn biết họ nô dịch biểu muội của hắn, họ nhất định sẽ bị hắn nghiền ra tro.
Thủ lĩnh thổ phỉ quất roi về phía cổ của nô lệ, muốn vặn gãy cổ nàng.
Roi của hắn sắp rơi xuống thì một mũi tên đột nhiên bắn thủng tay hắn.
"A!" Thủ lĩnh thổ phỉ đau đớn kêu lên.
Một tướng lĩnh mặc áo giáp đen cưỡi ngựa tới trước mặt họ, mắt lạnh nhìn tên thủ lĩnh thổ phỉ.
"Trước khi chứng minh được thân phận của nàng đã dám có ý định giết nàng, cái tay này chính là giá."
Thống lĩnh hắc thiết kỵ nói xong, quay đầu nhìn nô lệ, "Tín vật ở đâu? Ngươi có biết kết quả nếu dám lừa chúng ta không?"
Nô lệ kia gật đầu, nàng biết chứ, nàng nhất định sẽ bị đám thổ phỉ kia giết.
Nàng lấy một cái túi gấm nho nhỏ từ trong áo ra, lại cẩn thận lấy đồ trong túi gấm ra.
Túi gấm này chính là túi gấm lúc trước Bắc Vũ Đường để lại cho Trương Tú Hồng, mà nô lệ kia cũng chính là Trương Tú Hồng lúc trước gả cho Trương nhị thiếu gia.
"Chỉ cần đưa cái này cho Bắc Lâm tướng quân xem, hắn sẽ biết."
Hắc thiết kỵ nhìn khăn lụa, trên khăn thêu một chữ "Đường".
Hắc thiết kỵ là tâm phúc của Bắc Lâm nên tất nhiên nhận ra đây là khăn lụa của Đại tiểu thư, đồ vật tư mật như vậy tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài. Thân phận của nô lệ này là gì hiện chưa rõ, nhưng chắc chắn có quan hệ với Bắc gia, dù có thật sự là biểu muội hay không, cứu nàng cũng không có gì to tát.
"Đỡ nàng lên ngựa, bảo người xử lý vết thương cho nàng." Hắc thiết kỵ nhìn miệng vết thương của nàng, nhìn đám thổ phỉ bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Đám thổ phỉ nghe người nọ nói đã sớm toát mồ hôi lạnh, họ hoàn toàn không ngờ nô lệ kia lại thật sự là biểu muội của Bắc tướng quân.
"Quân gia tha mạng, chúng ta thật sự không biết thân phận của nàng! Nếu biết nàng là biểu muội của Bắc tướng quân, cho chúng ta một trăm lá gan, chúng ta cũng không dám làm vậy."
Trương Tú Hồng nói, "Họ nói dối. Họ vốn không phải thương nhân, họ là thổ phỉ!"
"Thổ phỉ?" Hắc thiết kỵ nhìn đám thổ phỉ bằng ánh mắt lạnh toát.
"Giết."
Tên thủ lĩnh thổ phỉ rất quả quyết, chúng trốn không thoát, vậy dứt khoát liều mạng giết ra vòng vây thôi!
Đám thổ phỉ nhanh, hắc thiết kỵ cũng không chậm.
Hai bên lập tức giao chiến.
Đám thổ phỉ này tất nhiên uy phong lợi hại hơn người thường, nhưng đối đầu với Bắc gia quân kiêu dũng thiện chiến, bước ra từ núi xác biển máu thì chẳng đủ nhìn.
Mới chỉ một lát, đám thổ phỉ đã bị đánh tơi bời, ngã xuống đất.
Không ít người thấy không địch lại nên có ý định đầu hàng.
"Ta đầu hàng!" Một thổ phỉ vội vàng hô, không đầu hàng thì sẽ thật sự bỏ mạng ở đây mất.
Có người đầu tiên khiến những người khác dao động.
Thủ lĩnh thổ phỉ thấy những người còn lại dao động, lòng giận dữ.
Đám ngu ngốc, giờ đầu hàng sớm muộn gì cũng chết.
Hắn không muốn chết ở đây, còn không bằng để đám thuộc hạ liều chết giữ chân hắc thiết kỵ, còn mình thì tranh thủ bỏ trốn.
Thủ lĩnh thổ phỉ giận dữ hét, "Đầu Đà ngốc, ngu vừa thôi, giờ đầu hàng thì họ cũng sẽ không giữ mạng cho ngươi, còn không bằng liều chết lao ra ngoài, huynh đệ ta còn một đường sống!"
Những người do dự muốn đầu hàng nghe lời lão đại, lại quyết tâm.
Hắc thiết kỵ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hắn chẳng để tâm sinh tử của đám thổ phỉ kia.
Hắc thiết kỵ, gặp thổ phỉ là giết.
Bọn chúng không đầu hàng còn đỡ, đầu hàng rồi thì đúng là khó xử lý.
Người duy nhất kêu đầu hàng thấy hắc thiết kỵ không hề dừng tay, cũng hiểu ra ngay.
"Giết, giết ra ngoài!"
Thủ lĩnh thổ phỉ thấy đám đồng đội dùng toàn lực, thầm thở ra, âm thầm quan sát đường trốn.
Hắn tập trung về phía Trương Tú Hồng, cho người của mình đối phó Trương Tú Hồng, hắc thiết kỵ nhất định sẽ bảo vệ Trương Tú Hồng, mình đối phó với quân binh khác sẽ dễ hơn nhiều.
Đây là cơ hội trốn duy nhất của hắn, hắn chắc chắn sẽ không bỏ lỡ!
"Các huynh đệ, giết nữ nhân kia! Hôm nay dù chết cũng phải khiến nữ nhân kia chôn cùng chúng ta! Có biểu muội của Bắc tướng quân chôn cùng, huynh đệ ta trên đường xuống suối vàng cũng sẽ không cô đơn."
Đám thổ phỉ đang giãy giụa nghe vậy đều bị mê hoặc, một đám lao đầu về phía Trương Tú Hồng.
Tướng sĩ dẫn đầu hắc thiết kỵ ra lệnh, "Bảo vệ nàng."
Hắc thiết kỵ vây quanh đề phòng đám thổ phỉ bỏ trốn đều hướng về phía Trương Tú Hồng, để ngừa nàng gặp bất trắc.
Nếu nàng thật sự là biểu muội của Bắc tướng quân mà lại bị thổ phỉ giết trước mắt họ, họ có chết muôn ngàn lần cũng không thoái thác được tội của mình.
Thủ lĩnh thổ phỉ thấy đám huynh đệ hướng về phía Trương Tú Hồng, lập tức chớp lấy thời cơ, lao về hướng ngược lại.
Tốc độ của hắn rất nhanh, thật sự thành công, cướp được một con ngựa bỏ chạy, mặc kệ đám huynh đệ phía sau.
"Lão đại!" Có người thấy hắn bỏ trốn, kinh hoảng hét lớn.
Thủ lĩnh thổ phỉ không để ý, cưỡi ngựa rời đi.
Tướng lĩnh hắc thiết kỵ nói với đám thổ phỉ, "Ngu xuẩn. Lão đại của các ngươi muốn các ngươi chết thay cho hắn đấy."
Các thổ phỉ đều tuyệt vọng, mất niềm tin, tất nhiên bị hắc thiết kỵ giết như cải trắng.
Lúc này, thủ lĩnh thổ phỉ bỏ chạy không quay đầu lại, mới một lát đã chạy xa trăm mét.
Tướng lãnh hắc thiết kỵ hừ lạnh.
"Mang cung tiễn của bản tướng quân tới."
Thân binh lập tức trình cung tiễn lên, tướng lãnh hắc thiết kỵ kéo cung, nhắm thẳng tên thủ lĩnh.
Một lát sau, một mũi tên nhọn như tên lửa bắn ra.
Thủ lĩnh thổ phỉ cảm nhận có gì đó lao vụt tới, đang định quay đầu nhìn lại, một tiếng "phụt" vang lên, đó là tiếng mũi tên cắm xuyên qua thân thể.
Hắn cúi đầu nhìn mũi tên trước ngực mình, đôi mắt tràn đầy kinh sợ và không thể tin.
"Ruỳnh"...
Hắn rơi khỏi ngựa.
Thổ phỉ đã chết, các nô lệ đều được quân binh mang đi.
Các nô lệ này rốt cuộc đều không rõ lai lịch, tất nhiên không thể đưa tới trọng địa. Họ được an bài ở thôn trấn xung quanh, được người của các phủ nha tới đón, chỉ có Trương Tú Hồng được thiết kỵ quân dẫn đi.
Lúc này, trong lều trại, Bắc Lâm đang thương nghị chiến sự với các tướng lãnh khác. Sau khi thương nghị xong, tướng lãnh hắc thiết kỵ quân đi vào doanh trướng.
"Bắc tướng quân." Tướng lãnh hắc thiết kỵ quân quỳ một gối hành quân lễ.
Bắc Lâm nhìn người tới, "Vân Tê, ngươi tới là tốt rồi."
Vân Tên tướng quân đi tới trước sa bàn, cùng Bắc Lâm nhìn sa bàn.
"Bên Đại Chu có động tĩnh gì không?"
"Không có."
"Bên Đại Chu còn cần giám sát chặt chẽ, tránh để họ tấn công lúc loạn, công chiếm nước ta. Việc này cực kỳ quan trọng, ngươi phải lo lắng nhiều hơn."
"Đó là chức trách của mạt tướng."
Bắc Lâm vừa lòng vỗ vai Vân Tê.
"Tướng quân, mạt tướng có một chuyện muốn bẩm báo."
"Chuyện gì?" Bắc Lâm nhìn sa bàn, tựa như đang cân nhắc bước tiến công tiếp theo.
Vân Tê nói, "Trên đường mạt tướng đi tuần trở về gặp một đám thổ phỉ, đám thổ phỉ kia đang áp giải một nhóm nô lệ tới Tấn Quốc, trong số các nô lệ có một người tự xưng là biểu muội của ngài."
Bắc Lâm dời mắt khỏi sa bàn, nhìn về phía Vân Tê, "Biểu muội của bản tướng?"
Hắn không có biểu muội, mẫu thân là nữ nhi duy nhất ngoại gia, làm gì có biểu muội, trừ khi là biểu muội phương xa. Nhưng hình như phương xa chỉ có biểu ca biểu đệ thôi, biểu muội là đồ hiếm lạ đấy.
Không đúng, rất nhiều năm trước có một người, nhưng đã chết từ lúc còn rất nhỏ.
"Bản tướng quân không có biểu muội." Bắc Lâm kinh nghi nói.
Vân Tê sửng sốt, "Nhưng nô lệ kia cầm một cái khăn lụa, khăn lụa dường như là của Đại tiểu thư."
Bắc Lâm nhíu mày, "Dẫn nàng ta tới."
"Vâng."
Trong một doanh trướng, Trương Tú Hồng đã rửa mặt, thay y phục sạch, vết thương cũng đã được băng bó. Lúc này, nàng đang bất an đi lại trong doanh trướng.
Một hồi lâu sau, mành trướng xốc lên, một quân binh nói với nàng, "Tướng quân muốn gặp ngươi, mời đi theo ta."
Trương Tú Hồng theo quân binh kia đi xuyên qua rất nhiều doanh trướng, tới doanh trướng chủ soái ở chính giữa, theo vào trong.
Trương Tú Hồng hành lễ theo quân binh, chờ quân binh rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Bắc Lâm đánh giá nữ tử trước mắt, "Ngẩng đầu lên."
Trương Tú Hồng nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, biểu cảm căng cứng, ánh mắt khiếp nhược, "Tướng quân."
"Ngươi tự xưng là biểu muội của bản tướng quân, tên là gì, nhà ở đâu, bậc trưởng bối tên gì?"
Trương Tú Hồng bị ánh mắt sắc bén của Bắc Lâm nhìn đến phát run, run rẩy nói, "Ta, ta..."
Nhìn nàng ấp a ấp úng, Bắc Lâm và Vân Tê đều là người thông minh nên liếc cái đã ra vấn đề.
Chẳng lẽ nàng đoán trước được tương lai? Bắc Lâm lập tức lắc đầu.
Không, không thể nào!
Nàng không phải thần tiên, sao đoán trước được tương lai cơ chứ.
Từ từ, không đúng!
Hình như đại sư Vô Trần cũng làm được!
Không, vậy cũng không đúng. Đại sư Vô Trần chỉ tính được đại khái, không thể tính kỹ được như nàng.
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Các loại suy nghĩ nảy lên trong đầu Bắc Lâm, cuối cùng biến thành một dấu hỏi chấm lớn.
"Tướng quân, sương mù đã loãng đi rồi!" Lâm mưu sĩ nhắc nhở.
Bắc Lâm hồi thần, ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên sương mù xung quanh đã không còn dày đặc như trước.
Bắc Lâm thầm rùng mình, "Tiếp tục đi về phía trước."
Nửa canh giờ sau, phía trước thoáng hẳn, các tướng sĩ đều nở nụ cười.
"Cuối cùng cũng thoát được khỏi nơi quỷ quái kia rồi!"
"Haha, cuối cùng chúng ta cũng ra rồi!"
"Cách của Bắc tướng quân thật tốt!"
Có người bất ngờ hô, "Bắc tướng quân uy vũ!"
Mọi người lập tức hô theo.
"Bắc tướng quân uy vũ!"
"Bắc tướng quân uy vũ!"
......
Bắc Lâm nhìn các thủ hạ, khuôn mặt tuấn dật lộ ra một nụ cười.
***
Bắc Vũ Đường nhìn ca ca qua kính thuỷ tinh, khẽ cong môi lên.
Ca ca!
Bắc Vũ Đường biết, lần trước họ tiến vào rừng mê chướng, cái giá phải trả để thoát được là năm tướng sĩ.
Sau khi rời khỏi rừng mê chướng, họ thuận lợi ẩn núp sau Tấn Quân, cùng quân Bắc quân đoàn tấn công chính diện, hai mặt giáp công, đánh Tấn Quân không kịp trở tay, tơi bời hoa lá.
Một trận chiến tạo thành địa vị và uy vọng của ca ca trong quân, khiến Bắc quân đoàn tin phục ca ca như tin phục phụ thân.
Giờ, họ không tổn thất một binh một tốt rời khỏi rừng mê chướng, nhất định sẽ thuận lợi hơn kiếp trước.
****
Giống như những gì Bắc Vũ Đường suy nghĩ, Bắc Lâm thừa lúc sĩ khí của quân đội chính thịnh, cùng Bắc quân đoàn liên hệ, hai bên bắt đầu giáp công tiến công Tấn Quân.
Tấn Quân bị đánh đến tan rã, Bắc quân đoàn không ngừng áp sát, dẹp ba thành trì của Tấn Quốc.
Tin chiến thắng không ngừng truyền đến thành Trường An, cả thành Trường An đều sôi trào.
Khói mù thất thủ bao phủ lúc trước tan biến theo tin chiến thắng, tất cả mọi người đều nói về Bắc gia quân, nói về Bắc Lâm.
Bắc đại tướng quân ở thành Trường An nở nụ cười vui mừng, mà Hoàng thượng ở trong cung lại vừa vui vừa sầu.
Phủ Trung Võ Hầu đã thành là đối tượng chạm tay là bỏng trong các đại gia tộc ở thành Trường An, các Hoàng tử sôi nổi tung cành ôliu, cực lực muốn mượn sức Bắc gia.
Ở biên giới Tấn Quốc và Đại Chu, một đám thổ phỉ đang áp giải nhóm nô lệ, các nô lệ người đầy vết thương.
"Lão đại, phía trước là giao giới Tấn Quốc và Nam Đường Quốc rồi."
Thủ lĩnh đám thổ phỉ phân phó, "Cho người đến phía trước tìm hiểu tình huống thử đi."
Bọn họ mang theo những người chịu chết cho Tấn Quốc, nếu gặp quân đội Nam Đường Quốc thì sẽ phiền toái, phải cẩn thận.
Đội ngũ của họ cần mau chóng băng qua mảnh đất này mới được.
"Mau chóng rời đi." Thổ phỉ ra lệnh.
"Rõ."
Đội ngũ mới đi được một đoạn, không ít nô lệ đã không theo kịp nữa, nhiều người sắc mặt tái nhợt, bước đi gian nan.
"Lão đại, họ không đi được nữa, có cần nghỉ ngơi chút không?"
"Không được. Chúng ta cần mau chóng rời khỏi đây. Gần đây Bắc gia quân đang công thành, hẳn sẽ không qua đây tuần tra. Chúng ta phải thừa dịp họ không ở mà đi."
"Nhưng, những người này..." Một thổ phỉ nhìn thoáng qua các nô lệ đang thở hổn hển.
Thủ lĩnh đám thổ phỉ lạnh lùng nói, "Ai không theo kịp thì kéo đi."
Các nô lệ bị trói chặt nghe vậy thì đều lộ vẻ hoảng sợ.
"Đi."
Họ giục ngựa đi, các nô lệ bị trói phía sau không ngừng chạy theo, mới đầu còn đuổi kịp, nhưng dần dà, có người không theo kịp tốc độ của con ngựa, thân thể bị kéo về phía trước, hai chân cọ xát trên mặt đất gập ghềnh, máu thịt be bét.
Họ thét lên đau đớn, một đám muốn chạy, lại không chạy được.
"Lão đại, vậy cũng không được đâu. Chờ đến nơi thì mấy người này cũng bị phế hết. Đến lúc đó bán cũng không được giá." Có người nói.
"Dừng."
Tất cả ngừng lại, đôi chân của các nô lệ bị trói sau ngựa đã tràn đầy máu tươi, có vài ông lão thậm chí còn bị đất đá xé toạc cả thịt, lộ ra xương trắng.
"Nghỉ mười phút, mười phút sau tiếp tục lên đường."
Các nô lệ đều chạy qua một chỗ nghỉ ngơi.
"Huhu, ta muốn chết, giờ quá đau khổ."
"Ta cảm thấy ta còn chưa thấy quân đội Tấn Quốc đã chết trên đường rồi."
Có mấy nô lệ nhỏ giọng nói, giọng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng phần lớn đều đã mất hồn, tựa như rối gỗ mặc người bài bố.
Bọn họ sống không bằng súc sinh, chết với họ lại là một loại giải thoát.
Trong số họ, một nữ tử gầy yếu cuộn người, nức nở.
Bỗng, một nhóm quân xuất hiện ở triền núi.
Đám thổ phỉ thấy cờ xí mà sắc mặt đại biến.
"Đáng chết, đúng là sợ cái gì thì cái đấy tới!" Tên thủ lĩnh rủa thầm.
"Làm sao bây giờ?" Có thổ phỉ lo lắng hỏi.
"Lão đại, có hai mươi mấy người, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giết chúng đi."
"Đúng, giết chúng."
"Sợ quái gì!" Có người bừa bãi nói.
Tên thủ lĩnh đang suy xét thì thấy đằng sau triền núi vẫn còn người, nhân số nhảy lên hơn 50 người, hơn một nửa còn mặc áo giáp đen.
"Lão đại, đó là thiết kỵ Bắc gia!"
Thiết kỵ quân của Bắc gia có thể lấy một địch mười, là đội quân tinh nhuệ nhất của Nam Đường Quốc, các quốc gia xung quanh nghe thôi đã sợ vỡ mật.
Đám thổ phỉ như chúng mà gặp thiết kỵ quân thì chỉ có nước bị giết.
Đám thổ phỉ vừa rồi còn kiêu ngạo kêu gào giờ im như thóc.
Thủ lĩnh cả đám nói, "Trấn định hết lại đi. Đừng quên chúng ta đang ngụy trang thành thương nhân. Họ tới thì đừng để lộ dấu vết."
"Hiểu rồi."
Họ thương nghị xong, Bắc gia quân đã tới gần họ.
"Các ngươi là ai?" Một binh lính của Bắc gia quân hỏi.
Tên thổ phỉ cười nói, "Quân gia, chúng ta là thương nhân Đại Chu, đang chuyển một đám nô lệ tới thành Phí Thuỷ bán."
"Có văn điệp thông quan không?" Binh lính hỏi.
"Có, có." Thủ lĩnh móc văn điệp đưa cho binh lính kia.
Binh lính kia thẩm tra đối chiếu cẩn thận, xác nhận không sai.
Hắn lại nhìn thoáng qua các nô lệ, trả văn điệp cho tên thủ lĩnh thổ phỉ.
"Đừng dừng lại ở đây, mau chóng rời đi."
"Vâng vâng, chúng ta đi ngay đây."
Lúc binh lính kia định rời đi, nô lệ luôn cuộn người đột nhiên đứng lên, hô với binh lính đó, "Quân gia, ta là biểu muội của Bắc tướng quân nhà các ngươi, cứu ta với!"
Binh lính kia sửng sốt, dừng bước lại.
Tên thủ lĩnh thổ phỉ hoàn toàn không ngờ có người dám lên tiếng, lập tức giơ roi quất về phía nô lệ nọ, "Nói năng lung tung!"
Một roi quất xuống nô lệ kia, nàng cuộn người, bị động chịu đánh, máu tươi chảy ròng.
Nàng chỉ có thể đau đớn kêu.
"Quân gia đừng tin ả. Đám này thích nói lung tung để thoát tội. Bắc tướng quân là nhân vật thế nào, sao có thể có loại thân thích thế này."
Binh lính lại nhíu mày, không chắc chắn lắm.
Dù sao chuyện này cũng rất quan trọng.
Nô lệ thấy binh lính phải đi, vội hô với hắn, "Quân gia, ta nói thật, ta có tín vật chứng minh."
"Tin vật chó má gì!" Thủ lĩnh thổ phỉ đã có sát ý, muốn giết nàng trước khi binh lính kia kịp phản ứng.
Nếu nô lệ này thật sự chứng minh mình là thân thích của Bắc tướng quân, vậy bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ cho Bắc Lâm chém.
Bắc Lâm nổi tiếng bênh vực người mình, thậm chí còn nổi danh hơn cả chiến công hiển hách của hắn nữa kìa.
Nếu để hắn biết họ nô dịch biểu muội của hắn, họ nhất định sẽ bị hắn nghiền ra tro.
Thủ lĩnh thổ phỉ quất roi về phía cổ của nô lệ, muốn vặn gãy cổ nàng.
Roi của hắn sắp rơi xuống thì một mũi tên đột nhiên bắn thủng tay hắn.
"A!" Thủ lĩnh thổ phỉ đau đớn kêu lên.
Một tướng lĩnh mặc áo giáp đen cưỡi ngựa tới trước mặt họ, mắt lạnh nhìn tên thủ lĩnh thổ phỉ.
"Trước khi chứng minh được thân phận của nàng đã dám có ý định giết nàng, cái tay này chính là giá."
Thống lĩnh hắc thiết kỵ nói xong, quay đầu nhìn nô lệ, "Tín vật ở đâu? Ngươi có biết kết quả nếu dám lừa chúng ta không?"
Nô lệ kia gật đầu, nàng biết chứ, nàng nhất định sẽ bị đám thổ phỉ kia giết.
Nàng lấy một cái túi gấm nho nhỏ từ trong áo ra, lại cẩn thận lấy đồ trong túi gấm ra.
Túi gấm này chính là túi gấm lúc trước Bắc Vũ Đường để lại cho Trương Tú Hồng, mà nô lệ kia cũng chính là Trương Tú Hồng lúc trước gả cho Trương nhị thiếu gia.
"Chỉ cần đưa cái này cho Bắc Lâm tướng quân xem, hắn sẽ biết."
Hắc thiết kỵ nhìn khăn lụa, trên khăn thêu một chữ "Đường".
Hắc thiết kỵ là tâm phúc của Bắc Lâm nên tất nhiên nhận ra đây là khăn lụa của Đại tiểu thư, đồ vật tư mật như vậy tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài. Thân phận của nô lệ này là gì hiện chưa rõ, nhưng chắc chắn có quan hệ với Bắc gia, dù có thật sự là biểu muội hay không, cứu nàng cũng không có gì to tát.
"Đỡ nàng lên ngựa, bảo người xử lý vết thương cho nàng." Hắc thiết kỵ nhìn miệng vết thương của nàng, nhìn đám thổ phỉ bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Đám thổ phỉ nghe người nọ nói đã sớm toát mồ hôi lạnh, họ hoàn toàn không ngờ nô lệ kia lại thật sự là biểu muội của Bắc tướng quân.
"Quân gia tha mạng, chúng ta thật sự không biết thân phận của nàng! Nếu biết nàng là biểu muội của Bắc tướng quân, cho chúng ta một trăm lá gan, chúng ta cũng không dám làm vậy."
Trương Tú Hồng nói, "Họ nói dối. Họ vốn không phải thương nhân, họ là thổ phỉ!"
"Thổ phỉ?" Hắc thiết kỵ nhìn đám thổ phỉ bằng ánh mắt lạnh toát.
"Giết."
Tên thủ lĩnh thổ phỉ rất quả quyết, chúng trốn không thoát, vậy dứt khoát liều mạng giết ra vòng vây thôi!
Đám thổ phỉ nhanh, hắc thiết kỵ cũng không chậm.
Hai bên lập tức giao chiến.
Đám thổ phỉ này tất nhiên uy phong lợi hại hơn người thường, nhưng đối đầu với Bắc gia quân kiêu dũng thiện chiến, bước ra từ núi xác biển máu thì chẳng đủ nhìn.
Mới chỉ một lát, đám thổ phỉ đã bị đánh tơi bời, ngã xuống đất.
Không ít người thấy không địch lại nên có ý định đầu hàng.
"Ta đầu hàng!" Một thổ phỉ vội vàng hô, không đầu hàng thì sẽ thật sự bỏ mạng ở đây mất.
Có người đầu tiên khiến những người khác dao động.
Thủ lĩnh thổ phỉ thấy những người còn lại dao động, lòng giận dữ.
Đám ngu ngốc, giờ đầu hàng sớm muộn gì cũng chết.
Hắn không muốn chết ở đây, còn không bằng để đám thuộc hạ liều chết giữ chân hắc thiết kỵ, còn mình thì tranh thủ bỏ trốn.
Thủ lĩnh thổ phỉ giận dữ hét, "Đầu Đà ngốc, ngu vừa thôi, giờ đầu hàng thì họ cũng sẽ không giữ mạng cho ngươi, còn không bằng liều chết lao ra ngoài, huynh đệ ta còn một đường sống!"
Những người do dự muốn đầu hàng nghe lời lão đại, lại quyết tâm.
Hắc thiết kỵ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hắn chẳng để tâm sinh tử của đám thổ phỉ kia.
Hắc thiết kỵ, gặp thổ phỉ là giết.
Bọn chúng không đầu hàng còn đỡ, đầu hàng rồi thì đúng là khó xử lý.
Người duy nhất kêu đầu hàng thấy hắc thiết kỵ không hề dừng tay, cũng hiểu ra ngay.
"Giết, giết ra ngoài!"
Thủ lĩnh thổ phỉ thấy đám đồng đội dùng toàn lực, thầm thở ra, âm thầm quan sát đường trốn.
Hắn tập trung về phía Trương Tú Hồng, cho người của mình đối phó Trương Tú Hồng, hắc thiết kỵ nhất định sẽ bảo vệ Trương Tú Hồng, mình đối phó với quân binh khác sẽ dễ hơn nhiều.
Đây là cơ hội trốn duy nhất của hắn, hắn chắc chắn sẽ không bỏ lỡ!
"Các huynh đệ, giết nữ nhân kia! Hôm nay dù chết cũng phải khiến nữ nhân kia chôn cùng chúng ta! Có biểu muội của Bắc tướng quân chôn cùng, huynh đệ ta trên đường xuống suối vàng cũng sẽ không cô đơn."
Đám thổ phỉ đang giãy giụa nghe vậy đều bị mê hoặc, một đám lao đầu về phía Trương Tú Hồng.
Tướng sĩ dẫn đầu hắc thiết kỵ ra lệnh, "Bảo vệ nàng."
Hắc thiết kỵ vây quanh đề phòng đám thổ phỉ bỏ trốn đều hướng về phía Trương Tú Hồng, để ngừa nàng gặp bất trắc.
Nếu nàng thật sự là biểu muội của Bắc tướng quân mà lại bị thổ phỉ giết trước mắt họ, họ có chết muôn ngàn lần cũng không thoái thác được tội của mình.
Thủ lĩnh thổ phỉ thấy đám huynh đệ hướng về phía Trương Tú Hồng, lập tức chớp lấy thời cơ, lao về hướng ngược lại.
Tốc độ của hắn rất nhanh, thật sự thành công, cướp được một con ngựa bỏ chạy, mặc kệ đám huynh đệ phía sau.
"Lão đại!" Có người thấy hắn bỏ trốn, kinh hoảng hét lớn.
Thủ lĩnh thổ phỉ không để ý, cưỡi ngựa rời đi.
Tướng lĩnh hắc thiết kỵ nói với đám thổ phỉ, "Ngu xuẩn. Lão đại của các ngươi muốn các ngươi chết thay cho hắn đấy."
Các thổ phỉ đều tuyệt vọng, mất niềm tin, tất nhiên bị hắc thiết kỵ giết như cải trắng.
Lúc này, thủ lĩnh thổ phỉ bỏ chạy không quay đầu lại, mới một lát đã chạy xa trăm mét.
Tướng lãnh hắc thiết kỵ hừ lạnh.
"Mang cung tiễn của bản tướng quân tới."
Thân binh lập tức trình cung tiễn lên, tướng lãnh hắc thiết kỵ kéo cung, nhắm thẳng tên thủ lĩnh.
Một lát sau, một mũi tên nhọn như tên lửa bắn ra.
Thủ lĩnh thổ phỉ cảm nhận có gì đó lao vụt tới, đang định quay đầu nhìn lại, một tiếng "phụt" vang lên, đó là tiếng mũi tên cắm xuyên qua thân thể.
Hắn cúi đầu nhìn mũi tên trước ngực mình, đôi mắt tràn đầy kinh sợ và không thể tin.
"Ruỳnh"...
Hắn rơi khỏi ngựa.
Thổ phỉ đã chết, các nô lệ đều được quân binh mang đi.
Các nô lệ này rốt cuộc đều không rõ lai lịch, tất nhiên không thể đưa tới trọng địa. Họ được an bài ở thôn trấn xung quanh, được người của các phủ nha tới đón, chỉ có Trương Tú Hồng được thiết kỵ quân dẫn đi.
Lúc này, trong lều trại, Bắc Lâm đang thương nghị chiến sự với các tướng lãnh khác. Sau khi thương nghị xong, tướng lãnh hắc thiết kỵ quân đi vào doanh trướng.
"Bắc tướng quân." Tướng lãnh hắc thiết kỵ quân quỳ một gối hành quân lễ.
Bắc Lâm nhìn người tới, "Vân Tê, ngươi tới là tốt rồi."
Vân Tên tướng quân đi tới trước sa bàn, cùng Bắc Lâm nhìn sa bàn.
"Bên Đại Chu có động tĩnh gì không?"
"Không có."
"Bên Đại Chu còn cần giám sát chặt chẽ, tránh để họ tấn công lúc loạn, công chiếm nước ta. Việc này cực kỳ quan trọng, ngươi phải lo lắng nhiều hơn."
"Đó là chức trách của mạt tướng."
Bắc Lâm vừa lòng vỗ vai Vân Tê.
"Tướng quân, mạt tướng có một chuyện muốn bẩm báo."
"Chuyện gì?" Bắc Lâm nhìn sa bàn, tựa như đang cân nhắc bước tiến công tiếp theo.
Vân Tê nói, "Trên đường mạt tướng đi tuần trở về gặp một đám thổ phỉ, đám thổ phỉ kia đang áp giải một nhóm nô lệ tới Tấn Quốc, trong số các nô lệ có một người tự xưng là biểu muội của ngài."
Bắc Lâm dời mắt khỏi sa bàn, nhìn về phía Vân Tê, "Biểu muội của bản tướng?"
Hắn không có biểu muội, mẫu thân là nữ nhi duy nhất ngoại gia, làm gì có biểu muội, trừ khi là biểu muội phương xa. Nhưng hình như phương xa chỉ có biểu ca biểu đệ thôi, biểu muội là đồ hiếm lạ đấy.
Không đúng, rất nhiều năm trước có một người, nhưng đã chết từ lúc còn rất nhỏ.
"Bản tướng quân không có biểu muội." Bắc Lâm kinh nghi nói.
Vân Tê sửng sốt, "Nhưng nô lệ kia cầm một cái khăn lụa, khăn lụa dường như là của Đại tiểu thư."
Bắc Lâm nhíu mày, "Dẫn nàng ta tới."
"Vâng."
Trong một doanh trướng, Trương Tú Hồng đã rửa mặt, thay y phục sạch, vết thương cũng đã được băng bó. Lúc này, nàng đang bất an đi lại trong doanh trướng.
Một hồi lâu sau, mành trướng xốc lên, một quân binh nói với nàng, "Tướng quân muốn gặp ngươi, mời đi theo ta."
Trương Tú Hồng theo quân binh kia đi xuyên qua rất nhiều doanh trướng, tới doanh trướng chủ soái ở chính giữa, theo vào trong.
Trương Tú Hồng hành lễ theo quân binh, chờ quân binh rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Bắc Lâm đánh giá nữ tử trước mắt, "Ngẩng đầu lên."
Trương Tú Hồng nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, biểu cảm căng cứng, ánh mắt khiếp nhược, "Tướng quân."
"Ngươi tự xưng là biểu muội của bản tướng quân, tên là gì, nhà ở đâu, bậc trưởng bối tên gì?"
Trương Tú Hồng bị ánh mắt sắc bén của Bắc Lâm nhìn đến phát run, run rẩy nói, "Ta, ta..."
Nhìn nàng ấp a ấp úng, Bắc Lâm và Vân Tê đều là người thông minh nên liếc cái đã ra vấn đề.
Danh sách chương