Tác giả: Vân Phi Mặc
Tần Vũ Hiên thoải mái, Cố Phiên Nhiên lại đau khổ.
Sau khi đau đớn qua đi, ả mơ hồ cảm thấy một khoái cảm khác.
Những ngày sau đó, mỗi lần Tần Vũ Hiên và Cố Phiên Nhiên làm chuyện người lớn, hắn đều sẽ bóp cổ ả.
Mỗi lần Cố Phiên Nhiên đều sẽ trải nghiệm cảm giác khoái cảm từ việc khó thở.
Cảm giác này vừa kích thích lại vừa khiến người ta sợ hãi.
Mâu thuẫn chồng chất khiến Cố Phiên Nhiên muốn cự tuyệt, nhưng nhớ lại mục đích của mình, ả lại không dám cự tuyệt.
Ả chỉ có thể lặng yên thừa nhận.
Mỗi lần Tần Vũ Hiên "tổn thương" ả xong, hắn đều sẽ xin lỗi, nhưng xin lỗi xong thì lần sau lại vẫn vậy, chẳng hề thay đổi.
Cố Phiên Nhiên chỉ có thể nín nhịn, khuôn mặt đầy cảm thông, làm một nữ tử ôn nhu khả nhân.
Bắc Vũ Đường thấy tình huống của Tần Vũ Hiên và Cố Phiên Nhiên thì cảm thán.
"Ta cứ cảm giác vận mệnh luôn không ngừng sửa lại, để nó chạy theo con đường ban đầu." Bắc Vũ Đường sớm đã thấy được ý trời, hoặc phải nói là quy tắc của thế giới này.
"Ngân, chàng cảm thấy người có thể thắng trời không?"
"Có thể."
Nhưng thực tế thì không, trừ khi người đó là con của vận mệnh thì mới có thể thay đổi thiên mệnh, thay đổi tất cả.
Tuy nhiên, nếu nàng muốn có thể, vậy thì sẽ là có thể.
Bên kia, U Minh nghe thuộc hạ bẩm báo chuyện Cố Phiên Nhiên và Tần Vũ Hiên, tất nhiên biết hai người họ gắn bó keo sơn, dính nhau không rời, vô cùng ân ái.
U Minh hừ lạnh, nữ nhân kia đúng là lợi hại đấy.
Ả là một danh khí, chỉ cần nam nhân hưởng rồi đều sẽ nhớ mãi không quên.
Nếu không phải vì "Cửu Tiêu Bảo Điển", hắn cũng luyến tiếc đưa nữ nhân đó cho Tần Vũ Hiên. Dù sao thì vưu vật trời sinh cũng hiếm thấy lắm.
Nữ tử báo cáo rời đi, lại có một nữ tử bạch y khác vội vàng tới.
"Giáo chủ, trong ba người luyện công pháp đã có một người thành công."
"Dẫn tới." U Minh đại hỉ.
Hài tử tu luyện thành công mau chóng xuất hiện trong đại điện, U Minh nhìn nam đồng trước mặt, tu luyện "Cửu Tiêu Bảo Điển" tầng đầu tiên trong thời gian ngắn, có thể thấy đây là một kỳ tài võ học.
"Thi triển cho bổn tọa xem."
Nam đồng nghe vậy, bắt đầu thi triển "Cửu Tiêu Bảo Điển" tầng thứ nhất.
Thấy rõ chiêu số và khí thức nam đồng tản ra, đôi mắt U Minh lộ ra ý cười.
Quả là "Cửu Tiêu Bảo Điển"! U Minh vẫy tay với nam đồng, ý bảo hắn lại gần.
Nam đồng không dám trái lời, ngoan ngoãn lại gần.
U Minh vươn tay, nháy mắt, đầu nam đồng nổ tung, máu tươi và óc văng khắp nơi.
U Minh thu tay, lập tức có nữ tử bạch y dâng khăn lụa cho hắn lau tay.
"Xử lý."
Nữ tử bạch y ngoài điện nghe vậy tiến vào trong, bình tĩnh nhìn nam đồng chết thê thảm trên đất, nhanh chóng kéo thi thể của nam đồng đi.
"Hai phế vật còn lại, giết."
"Vâng."
Mấy câu nói nhẹ nhàng đã quyết định sống chết của hai người còn lại.
Sau khi xác nhận "Cửu Tiêu Bảo Điển" tầng thứ nhất mà Tần Vũ Hiên viết ra là thật, U Minh không hề trì hoãn, trực tiếp tiến vào mật thất tu luyện.
Tuy nhiên, trước khi bế quan, hắn cố ý gọi Cố Phiên Nhiên tới.
"Lại đây." U Minh vẫy tay với ả.
Cố Phiên Nhiên thuận theo tiến tới trước mặt hắn.
U Minh một tay ôm ả vào lòng, nắm lấy vùng mềm mại của ả, "Bổn tọa nghe nói ngươi và Tần Vũ Hiên kia đêm đêm triền miên, sống cực kỳ khoái hoạt, khiến bổn tọa vô cùng hâm mộ."
Cố Phiên Nhiên là người thông minh, rất tự giác cởi y phục của mình, hai tay chủ động ôm lấy cổ hắn, "Tất cả đều vì nghiệp lớn của giáo chủ."
U Minh nắm cằm ả, "Làm không tệ. Bổn tọa sắp bế quan mấy ngày. Hy vọng trước khi bổn tọa ra, ngươi có thể thành công lấy được tầng thứ hai. Nếu không, ngươi biết hậu quả."
Nói đến hai chữ "hậu quả", Cố Phiên Nhiên khẽ run lên, hồi ức không tốt lại ùa về.
U Minh đè lên Cố Phiên Nhiên, hai người làm một trận, hắn mới cảm thấy mỹ mãn rời đi bế quan.
Sau khi hắn đi, những nữ tử bạch y không màng Cố Phiên Nhiên đã bị lăn lộn mất nửa cái mạng, ném thẳng ả ra ngoài.
Cố Phiên Nhiên hai chân run rẩy vô lực bước về phía tiểu viện mình sống.
Ả bây giờ không thể về bên Tần Vũ Hiên.
Nam nhân dù tốt tính thấy ả như vậy cũng sẽ có khúc mắc.
Cố Phiên Nhiên chờ tới tận đêm khuya mới về.
"Nàng sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm." Tần Vũ Hiên quan tâm hỏi.
"Ta không sao. Chắc gần đây mệt mỏi quá. Hôm nay chúng ta không làm được không?" Cố Phiên Nhiên đáng thương nhìn hắn.
Tần Vũ Hiên cười khẽ, "Được. Gần đây bảo bối bị liên lụy, nên nghỉ ngơi mấy ngày trước."
Nói rồi, hắn bế Cố Phiên Nhiên lên, đi về phía giường.
Chỉ là, khi bế ả lên, hắn ngửi được mùi, phát hiện ả đã tắm.
Ả vụng trộm tắm gội bên ngoài, chắc chắn là có việc.
Quả nhiên, dưới cổ ả có mấy vệt đỏ khả nghi.
Đó là gì, Tần Vũ Hiên chắc chắn biết.
Nữ nhân đáng chết, giờ đi theo hắn mà vẫn dám ra ngoài trêu chọc nam nhân khác!
Điều này có nghĩa là hắn còn chưa đủ nỗ lực nên ả mới có thể lực và tinh thần ra ngoài ăn vụng!
Cảm giác ghê tởm lại nảy lên trong lòng Tần Vũ Hiên, đồng thời còn có cả dục vọng muốn bóp chết Cố Phiên Nhiên.
Sau khi hai người nằm xuống, Cố Phiên Nhiên mau chóng khép mắt lại, sau khi ả ngủ, Tần Vũ Hiên vẫn nhìn ả bằng đôi mắt hung ác nham hiểm và lạnh lùng.
Cố Phiên Nhiên bị đau đớn làm tỉnh, sau khi tỉnh thì thấy người nào đó đang muốn làm gì thì làm.
Tần Vũ Hiên thấy ả tỉnh, cười nói, "Nương tử ngủ tiếp đi. Ta làm chuyện của ta, nương tử ngủ ngon."
Cố Phiên Nhiên rất muốn mắng chửi người, hắn làm vậy thì ả ngủ kiểu gì?!
Dục vọng của nam nhân này còn ghê gớm hơn cả Đường Cảnh Ngọc, thực sự khiến ả không chịu nổi, đặc biệt là ban ngày ả vừa phải hầu hạ U Minh, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Giờ còn phải đối phó với hắn, ả chẳng muốn nhúc nhích nữa luôn rồi.
Cố Phiên Nhiên còn có thể nói gì, chỉ có thể phối hợp.
Tần Vũ Hiên thấy ả phối hợp như thế, đáy mắt dày đặc lệ khí, hai tay bóp lấy cổ ả.
Lần này, hắn bóp vừa tàn nhẫn vừa tuyệt tình, động tác vô cùng thô lỗ.
Cố Phiên Nhiên hoàn toàn không cảm nhận được khoái cảm, chỉ cảm nhận thấy đau khổ. Ả liều mạng giãy giụa, muốn tránh, nhưng Tần Vũ Hiên sao có thể để ả thành công.
"Vũ, Hiên... Buông, tay."
Cố Phiên Nhiên bị bóp trắng mắt, tuỳ lúc sẽ tắt thở.
Ngay trước khi ả tắt thở, Tần Vũ Hiên buông tay, mà Cố Phiên Nhiên thì đã ngất rồi.
Dù ả đã ngất, Tần Vũ Hiên vẫn không định tha cho ả, tiếp tục lăn lộn ả, khiến người ả xuất hiện những vết cào rỉ máu.
Cố Phiên Nhiên đã ngất đau đến nhíu mày.
Ở đình viện bên cạnh, Bắc Vũ Đường không nhìn thấy, không nghe thấy tình huống trong phòng bên.
"Tình hình chiến đấu lúc này thế nào?"
Nhớ tới bệnh sạch sẽ và dục vọng chiếm hữu điên cuồng của Tần Vũ Hiên, khi thấy dấu vết không thuộc về mình trên người Cố Phiên Nhiên, chắc chắn sẽ tra tấn Cố Phiên Nhiên.
"Đúng như nàng đoán."
Bốn chữ, nàng lập tức hiểu tình cảnh của Cố Phiên Nhiên.
Đến khi Cố Phiên Nhiên tỉnh lại, cả người ả như bị nghiền áp.
Lần này, ả không dịu dàng săn sóc nữa mà nhỏ giọng thút thít, nh nhược động lòng người, khiến người ta trìu mến vô cùng.
Tần Vũ Hiên rất tự trách, đặt tay ả lên mặt mình, "Nàng đánh ta đi!"
Cố Phiên Nhiên không để ý đến hắn.
"Ta sai rồi, thật sự sai rồi."
Sau khi Tần Vũ Hiên tìm mọi cách dỗ dành, Cố Phiên Nhiên cuối cùng gật đầu tha thứ cho hắn.
"Vũ Hiên, chàng thật sự yêu ta sao?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
"Tất nhiên là yêu nàng rồi."
"Chàng biết hôm qua U Minh gọi ta đi làm gì, đúng không?" Cố Phiên Nhiên nói.
Khuôn mặt Tần Vũ Hiên âm trầm, "Có phải hắn bắt nạt nàng không? Chết tiệt, đều tại ta vô dụng, nội lực bị hắn phong bế."
"Ta không trách chàng, ta hiểu tình cảnh của chàng." Cố Phiên Nhiên thiện giải nhân ý, "Hắn uy hiếp ta, nếu ta không thể lấy được tầng thứ hai của "Cửu Tiêu Bảo Điển" trong tay chàng, hắn sẽ giết ta."
Cố Phiên Nhiên hoảng sợ nhìn hắn, tràn đầy bất lực.
"Phiên Nhiên, nàng yên tâm. Ta sẽ không để hắn tổn thương nàng."
"Chàng nguyện ý giao "Cửu Tiêu Bảo Điển" tầng thứ hai cho ta sao?" Cố Phiên Nhiên vừa khẩn trương, vừa bất an.
Tần Vũ Hiên gật đầu, "Đương nhiên. Không thứ gì quan trọng bằng nàng cả."
Cố Phiên Nhiên cảm động, "Vũ Hiên."
"Aizz." Tần Vũ Hiên bỗng thở dài.
"Sao vậy?"
"Phiên Nhiên, mục đích của U Minh là "Cửu Tiêu Bảo Điển", ngày nào "Cửu Tiêu Bảo Điển" trong tay ta còn chưa rơi vào tay hắn, chúng ta vẫn còn an toàn ngày đó. Nhưng, một khi hắn sở hữu toàn bộ, đến lúc đó hắn tuyệt đối không giữ lại chúng ta." Tần Vũ Hiên nghiêm túc nói.
Cố Phiên Nhiên đương nhiên hiểu đạo lý này.
"Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
Ả đã sớm thấy thủ đoạn giết người của U Minh, đây cũng là nguyên nhân vì sao ả nhất định phải rời khỏi hắn.
"Chúng ta bỏ chạy đi." Tần Vũ Hiên nói.
Cuối cùng hắn cũng chờ được tới lúc này.
Khi thấy Cố Phiên Nhiên, hắn đã có suy nghĩ "Lợi dụng nữ nhân ngu xuẩn này để bỏ trốn". Qua nhiều ngày, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội nói ra.
"Nơi này đều là người của hắn, chúng ta chạy bằng cách nào đây?" Cố Phiên Nhiên có chút kích động.
Hai người có cùng mục đích, hợp tác với nhau, khả năng thành công sẽ cao hơn một người bỏ trốn.
Tần Vũ Hiên đã sớm nghĩ kỹ, nhỏ giọng nói thầm bên tai ả.
"Vậy có thể sao?"
"Có thể."
"Chờ lần này hắn bế quan ra, chúng ta thử một lần."
"Thời gian này nàng phải vất vả đến chỗ hắn ở tìm thuốc giải rồi."
"Ta sẽ tìm được."
Hai người lại bàn kỹ kế hoạch, đề phòng ngoài dự đoán.
Nửa tháng sau, U Minh xuất quan, hưng phấn vô cùng.
"Haha, cuối cùng cũng luyện thành tầng đầu tiên!"
Nữ tử bạch y canh giữ bên ngoài đều quỳ xuống chúc mừng hắn.
"Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng giáo chủ."
Tâm tình U Minh không tệ, "Đứng dậy cả đi."
Hắn nhìn Hồng Ngọc, "Bọn họ thế nào rồi?"
Hồng Ngọc đáp, "Ngày càng gắn bó, mỗi ngày đều dính bên nhau."
U Minh gật đầu vừa lòng, vậy là tốt nhất.
Tần Vũ Hiên càng để ý Cố Phiên Nhiên, vậy thì càng có lợi cho hắn.
Một người có uy hiếp và một người không có uy hiếp, người có uy hiếp đương nhiên dễ khống chế hơn.
"Dẫn Cố Phiên Nhiên tới đây."
"Vâng."
Một chén trà nhỏ sau, Cố Phiên Nhiên bị đưa tới trước mặt U Minh.
"Đã lấy được tầng thứ hai chưa?" U Minh nhìn chằm chằm người bên dưới.
"Lấy được rồi." Cố Phiên Nhiên đã sớm chuẩn bị xong, lấy đồ ra, truyền qua Hồng Ngọc tới tay U Minh.
U Minh nhìn thoáng qua, xác nhận không sai, "Làm không tệ. Tiếp tục nỗ lực, lấy được toàn bộ các tầng sau của "Cửu Tiêu Bảo Điển". Sau khi lấy được toàn bộ, ta sẽ thả ngươi đi."
Cố Phiên Nhiên cười nói, "Cám ơn Giáo chủ."
U Minh thấy ả lưỡng lự, "Còn chuyện gì sao?"
Cố Phiên Nhiên gật đầu, "Giáo chủ, ta có một cách, có thể giúp Giáo chủ lấy được toàn bộ "Cửu Tiêu Bảo Điển" trong một lần."
"Ồ, cách gì?"
"Thôi miên đại pháp." Cố Phiên Nhiên nói.
Biện pháp này, thật ra là do nhớ tới Bắc Vũ Đường nên nghĩ ra.
"Thôi miên đại pháp?"
Cố Phiên Nhiên giải thích: "Sau khi ta dùng thôi miên đại pháp, ta hỏi cái gì, đối phương đều sẽ thành thật trả lời, tuyệt đối không nói dối."
"Thú vị, vì sao bổn tọa chưa từng nghe đại pháp này?" U Minh đánh giá ả.
Cố Phiên Nhiên chẳng hề hoang mang, "Thôi miên đại pháp mới xuất hiện trong cung đình Đại Chu thời gian trước, người sử dụng pháp thuật này chính là Mộc phu nhân nổi danh năm nay. Chiêu nàng lộ ra ở cung yến Đại Chu chính là thôi miên đại pháp. Giáo chủ có thể cho người đi điều tra một phen sẽ biết ta có nói thật không."
U Minh thấy ả thề son sắt thì đã tin vài phần.
"Không cần phiền phức như thế." U Minh trực tiếp triệu Hồng Ngọc tới, "Ngươi thử với Hồng Ngọc một lần."
Cố Phiên Nhiên nhìn Hồng Ngọc, thầm mắng trong lòng, không ngờ hắn lại để tâm phúc của mình tới chứ không phải thị nữ bất kỳ nào đó.
Hồng Ngọc là kẻ giết người không chớp mắt, tâm trí kiên định, khó thôi miên hơn người khác.
Giờ leo lên lưng cọp khó xuống, chỉ có thể căng da đầu đồng ý.
"Được."
Gần đây ả vẫn luôn luyện thôi miên, xem như có chút thành tựu.
Ả rót cho Hồng Ngọc một chén nước, "Uống chén nước, thả lỏng cơ thể. Ngươi yên tâm, thôi miên đại pháp sẽ không tổn thương thân thể."
Hồng Ngọc mặt không cảm xúc, "Dù có tổn thương đến cơ thể thì ta cũng không để ý. Cố tiểu thư bắt đầu đi."
Cố Phiên Nhiên thầm mắng trong lòng, thật sự nghĩ ả muốn trấn an à, chỉ để ngươi bớt cảnh giác thôi!
"Hồng Ngọc, tiếp sau đây ngươi phải làm theo lời ta nói."
Hồng Ngọc gật đầu.
Cố Phiên Nhiên đưa một mặt trang sức tới trước mặt Hồng Ngọc, "Giờ ngươi nhìn chằm chằm nó, ngươi làm được không?"
"Được." Hồng Ngọc trả lời ngắn gọn.
Cố Phiên Nhiên lắc lư mặt trang sức, ánh mắt Hồng Ngọc cũng nhìn chằm chằm nó, bên tai là tiếng Cố Phiên Nhiên.
"Từ từ thả lỏng thân thể, đừng sợ hãi, đừng khẩn trương, nơi này rất an toàn, cũng rất yên tĩnh, thích hợp để ngủ. Ngươi vẫn luôn bận rộn, chắc là rất mệt, rất rất mệt đúng không. Giờ ngươi không cần nghĩ gì cả, ngươi có thể nghỉ ngơi cho tốt..."
Hồng Ngọc chẳng có cảm giác gì, không kiên nhẫn lắm, nhưng vì nghiệp lớn của Giáo chủ nên không hề hé răng.
Bắc Vũ Đường âm thầm quan sát tất cả thầm than một tiếng, "Ả muốn thành công cũng không dễ, còn chưa đủ tuổi. Xem ra cần phải giúp ả một phen, không thì họ làm sao diễn kịch hố U Minh được."
Phong Ly Ngân nghe vậy, ngón tay nhẹ bắn, một tia sáng tiến vào trán Hồng Ngọc, sau đó, đôi mắt Hồng Ngọc dần mất tiêu cự.
Cố Phiên Nhiên thấy biểu cảm của Hồng Ngọc, trái tim treo cao thả lỏng lại.
Sau khi xác nhận Hồng Ngọc đã bị thôi miên, ả bắt đầu hỏi chuyện.
"Hồng Ngọc, ngươi vào Thiên Ma Giáo từ khi nào?"
"Năm tuổi."
"Vậy ngươi cảm thấy Giáo chủ thế nào?" Cố Phiên Nhiên đột nhiên hỏi một vấn đề sắc bén.
Bắc Vũ Đường âm thầm quan sát thấy ả hỏi vậy thì nhíu nhẹ hàng mày.
Vấn đề này của ả đúng là vừa sắc bén vừa xảo quyệt.
Trong Thiên Ma Giáo, đại đa số đều sống sót từ huấn luyện tài khốc, nếu nói không có cảm xúc trái chiều với Giáo chủ thì đó là không thể nào.
Cố Phiên Nhiên định ép chết Hồng Ngọc, ả muốn trả thù Hồng Ngọc đây mà.
Hồng Ngọc lúc trước chăm sóc Tiểu Mặc Nhi rất tốt, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn nàng ấy bị Cố Phiên Nhiên tính kế đến chết.
Nàng nhìn thoáng qua Phong Ly Ngân.
Phong Ly Ngân ra tay, khống chế ngôn ngữ.
"Giáo chủ rất tốt, lợi hại và cơ trí. Giáo chủ là vị Giáo chủ ta khâm phục nhất trong số các Giáo chủ của Thiên Ma Giáo." Hồng Ngọc lẩm bẩm trả lời.
Cố Phiên Nhiên nghe nàng nói vậy, cảm thấy hơi đáng tiếc.
U Minh lại gật đầu.
Sau đó, Cố Phiên Nhiên hỏi mấy vấn đề riêng tư, cuối cùng, Hồng Ngọc đều trả lời đúng sự thật.
Cố Phiên Nhiên búng ngón tay, Hồng Ngọc từ từ tỉnh lại, mờ mịt nhìn quanh.
U Minh hỏi Hồng Ngọc, "Ngươi nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?"
Hồng Ngọc mờ mịt đáp, "Thuộc hạ không nhớ gì cả."
"Tốt, rất tốt!" U Minh rất vui vẻ.
Hắn nhìn Cố Phiên Nhiên, "Ngươi làm không tệ. Chuẩn bị ngày mai làm thôi miên đại pháp với Tần thiếu hiệp của chúng ta nào."
"Vâng."
"Đi xuống nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Tất cả mọi người lui ra.
Cố Phiên Nhiên trở lại tiểu viện, cho mọi người trong phòng lui ra.
"Có phải hắn luyện thành "Cửu Tiêu Bảo Điển" tầng thứ nhất rồi không?" Tần Vũ Hiên hỏi.
Cố Phiên Nhiên gật đầu.
"Lần này hắn tìm nàng làm gì?"
"Vì "Cửu Tiêu Bảo Điển". Đúng rồi, ta đã bảo hắn, ta biết thôi miên đại pháp, U Minh gấp gáp bảo ta dùng đại pháp này với chàng ngay ngày mai. Đến lúc đó, chúng ta làm theo kế hoạch. Chàng giả vờ, sau đó viết cho hắn một bộ "Cửu Tiêu Bảo Điển" giả."
"Ừ." Tần Vũ Hiên gật đầu.
Sau khi U Minh bế quan, họ lại lần nữa cho Tần Vũ Hiên dùng đan dược áp chế nội lực, chỉ là đan dược kia đã bị hắn âm thầm lừa dối vứt đi.
Giờ chỉ còn chờ U Minh nghĩ mình đã lấy được Cửu Tiêu Bảo Điển, nhân cơ hội đánh lén, bắt cóc U Minh, rời khỏi Thiên Ma Giáo.
Hôm sau, Cố Phiên Nhiên làm trò trước mặt U Minh, thi triển thôi miên đại pháp với Tần Vũ Hiên.
"Viết toàn bộ "Cửu Tiêu Bảo Điển" ra."
Sau khi Cố Phiên Nhiên dứt lời, Tần Vũ Hiên cầm bút bắt đầu viết.
Đôi mắt U Minh toả sáng, nhìn chằm chằm tờ giấy Tuyên Thành mà Tần Vũ Hiên đang viết.
Một nén nhang sau, Tần Vũ Hiên cuối cùng buông bút.
"Giờ ngươi rất mệt, ngủ một giấc đi." Cố Phiên Nhiên nói, đưa chồng giấy Tuyên Thành dày đến tay U Minh.
U Minh rất kích động.
Cuối cùng hắn cũng lấy được "Cửu Tiêu Bảo Điển", cuối cùng hắn cũng có thể tu luyện được bảo điển chí tôn của Thiên Ma Giáo rồi!
Khi toàn bộ lực chú ý của hắn rơi vào "Cửu Tiêu Bảo Điển", Tần Vũ Hiên đang ngủ say đột ngột nhảy lên, đánh về phía U Minh. Tốc độ của Tần Vũ Hiên rất nhanh, đã sớm tính toán sẵn.
Phản ứng đầu tiên của U Minh là bảo vệ "Cửu Tiêu Bảo Điển".
Một thanh đoản đao dừng trên cổ U Minh, các nữ tử bạch y bao vây lấy ba người.
Tần Vũ Hiên cầm đoản đao, mỉm cười với U Minh, "U Minh à, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta."
Tần Vũ Hiên thoải mái, Cố Phiên Nhiên lại đau khổ.
Sau khi đau đớn qua đi, ả mơ hồ cảm thấy một khoái cảm khác.
Những ngày sau đó, mỗi lần Tần Vũ Hiên và Cố Phiên Nhiên làm chuyện người lớn, hắn đều sẽ bóp cổ ả.
Mỗi lần Cố Phiên Nhiên đều sẽ trải nghiệm cảm giác khoái cảm từ việc khó thở.
Cảm giác này vừa kích thích lại vừa khiến người ta sợ hãi.
Mâu thuẫn chồng chất khiến Cố Phiên Nhiên muốn cự tuyệt, nhưng nhớ lại mục đích của mình, ả lại không dám cự tuyệt.
Ả chỉ có thể lặng yên thừa nhận.
Mỗi lần Tần Vũ Hiên "tổn thương" ả xong, hắn đều sẽ xin lỗi, nhưng xin lỗi xong thì lần sau lại vẫn vậy, chẳng hề thay đổi.
Cố Phiên Nhiên chỉ có thể nín nhịn, khuôn mặt đầy cảm thông, làm một nữ tử ôn nhu khả nhân.
Bắc Vũ Đường thấy tình huống của Tần Vũ Hiên và Cố Phiên Nhiên thì cảm thán.
"Ta cứ cảm giác vận mệnh luôn không ngừng sửa lại, để nó chạy theo con đường ban đầu." Bắc Vũ Đường sớm đã thấy được ý trời, hoặc phải nói là quy tắc của thế giới này.
"Ngân, chàng cảm thấy người có thể thắng trời không?"
"Có thể."
Nhưng thực tế thì không, trừ khi người đó là con của vận mệnh thì mới có thể thay đổi thiên mệnh, thay đổi tất cả.
Tuy nhiên, nếu nàng muốn có thể, vậy thì sẽ là có thể.
Bên kia, U Minh nghe thuộc hạ bẩm báo chuyện Cố Phiên Nhiên và Tần Vũ Hiên, tất nhiên biết hai người họ gắn bó keo sơn, dính nhau không rời, vô cùng ân ái.
U Minh hừ lạnh, nữ nhân kia đúng là lợi hại đấy.
Ả là một danh khí, chỉ cần nam nhân hưởng rồi đều sẽ nhớ mãi không quên.
Nếu không phải vì "Cửu Tiêu Bảo Điển", hắn cũng luyến tiếc đưa nữ nhân đó cho Tần Vũ Hiên. Dù sao thì vưu vật trời sinh cũng hiếm thấy lắm.
Nữ tử báo cáo rời đi, lại có một nữ tử bạch y khác vội vàng tới.
"Giáo chủ, trong ba người luyện công pháp đã có một người thành công."
"Dẫn tới." U Minh đại hỉ.
Hài tử tu luyện thành công mau chóng xuất hiện trong đại điện, U Minh nhìn nam đồng trước mặt, tu luyện "Cửu Tiêu Bảo Điển" tầng đầu tiên trong thời gian ngắn, có thể thấy đây là một kỳ tài võ học.
"Thi triển cho bổn tọa xem."
Nam đồng nghe vậy, bắt đầu thi triển "Cửu Tiêu Bảo Điển" tầng thứ nhất.
Thấy rõ chiêu số và khí thức nam đồng tản ra, đôi mắt U Minh lộ ra ý cười.
Quả là "Cửu Tiêu Bảo Điển"! U Minh vẫy tay với nam đồng, ý bảo hắn lại gần.
Nam đồng không dám trái lời, ngoan ngoãn lại gần.
U Minh vươn tay, nháy mắt, đầu nam đồng nổ tung, máu tươi và óc văng khắp nơi.
U Minh thu tay, lập tức có nữ tử bạch y dâng khăn lụa cho hắn lau tay.
"Xử lý."
Nữ tử bạch y ngoài điện nghe vậy tiến vào trong, bình tĩnh nhìn nam đồng chết thê thảm trên đất, nhanh chóng kéo thi thể của nam đồng đi.
"Hai phế vật còn lại, giết."
"Vâng."
Mấy câu nói nhẹ nhàng đã quyết định sống chết của hai người còn lại.
Sau khi xác nhận "Cửu Tiêu Bảo Điển" tầng thứ nhất mà Tần Vũ Hiên viết ra là thật, U Minh không hề trì hoãn, trực tiếp tiến vào mật thất tu luyện.
Tuy nhiên, trước khi bế quan, hắn cố ý gọi Cố Phiên Nhiên tới.
"Lại đây." U Minh vẫy tay với ả.
Cố Phiên Nhiên thuận theo tiến tới trước mặt hắn.
U Minh một tay ôm ả vào lòng, nắm lấy vùng mềm mại của ả, "Bổn tọa nghe nói ngươi và Tần Vũ Hiên kia đêm đêm triền miên, sống cực kỳ khoái hoạt, khiến bổn tọa vô cùng hâm mộ."
Cố Phiên Nhiên là người thông minh, rất tự giác cởi y phục của mình, hai tay chủ động ôm lấy cổ hắn, "Tất cả đều vì nghiệp lớn của giáo chủ."
U Minh nắm cằm ả, "Làm không tệ. Bổn tọa sắp bế quan mấy ngày. Hy vọng trước khi bổn tọa ra, ngươi có thể thành công lấy được tầng thứ hai. Nếu không, ngươi biết hậu quả."
Nói đến hai chữ "hậu quả", Cố Phiên Nhiên khẽ run lên, hồi ức không tốt lại ùa về.
U Minh đè lên Cố Phiên Nhiên, hai người làm một trận, hắn mới cảm thấy mỹ mãn rời đi bế quan.
Sau khi hắn đi, những nữ tử bạch y không màng Cố Phiên Nhiên đã bị lăn lộn mất nửa cái mạng, ném thẳng ả ra ngoài.
Cố Phiên Nhiên hai chân run rẩy vô lực bước về phía tiểu viện mình sống.
Ả bây giờ không thể về bên Tần Vũ Hiên.
Nam nhân dù tốt tính thấy ả như vậy cũng sẽ có khúc mắc.
Cố Phiên Nhiên chờ tới tận đêm khuya mới về.
"Nàng sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm." Tần Vũ Hiên quan tâm hỏi.
"Ta không sao. Chắc gần đây mệt mỏi quá. Hôm nay chúng ta không làm được không?" Cố Phiên Nhiên đáng thương nhìn hắn.
Tần Vũ Hiên cười khẽ, "Được. Gần đây bảo bối bị liên lụy, nên nghỉ ngơi mấy ngày trước."
Nói rồi, hắn bế Cố Phiên Nhiên lên, đi về phía giường.
Chỉ là, khi bế ả lên, hắn ngửi được mùi, phát hiện ả đã tắm.
Ả vụng trộm tắm gội bên ngoài, chắc chắn là có việc.
Quả nhiên, dưới cổ ả có mấy vệt đỏ khả nghi.
Đó là gì, Tần Vũ Hiên chắc chắn biết.
Nữ nhân đáng chết, giờ đi theo hắn mà vẫn dám ra ngoài trêu chọc nam nhân khác!
Điều này có nghĩa là hắn còn chưa đủ nỗ lực nên ả mới có thể lực và tinh thần ra ngoài ăn vụng!
Cảm giác ghê tởm lại nảy lên trong lòng Tần Vũ Hiên, đồng thời còn có cả dục vọng muốn bóp chết Cố Phiên Nhiên.
Sau khi hai người nằm xuống, Cố Phiên Nhiên mau chóng khép mắt lại, sau khi ả ngủ, Tần Vũ Hiên vẫn nhìn ả bằng đôi mắt hung ác nham hiểm và lạnh lùng.
Cố Phiên Nhiên bị đau đớn làm tỉnh, sau khi tỉnh thì thấy người nào đó đang muốn làm gì thì làm.
Tần Vũ Hiên thấy ả tỉnh, cười nói, "Nương tử ngủ tiếp đi. Ta làm chuyện của ta, nương tử ngủ ngon."
Cố Phiên Nhiên rất muốn mắng chửi người, hắn làm vậy thì ả ngủ kiểu gì?!
Dục vọng của nam nhân này còn ghê gớm hơn cả Đường Cảnh Ngọc, thực sự khiến ả không chịu nổi, đặc biệt là ban ngày ả vừa phải hầu hạ U Minh, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Giờ còn phải đối phó với hắn, ả chẳng muốn nhúc nhích nữa luôn rồi.
Cố Phiên Nhiên còn có thể nói gì, chỉ có thể phối hợp.
Tần Vũ Hiên thấy ả phối hợp như thế, đáy mắt dày đặc lệ khí, hai tay bóp lấy cổ ả.
Lần này, hắn bóp vừa tàn nhẫn vừa tuyệt tình, động tác vô cùng thô lỗ.
Cố Phiên Nhiên hoàn toàn không cảm nhận được khoái cảm, chỉ cảm nhận thấy đau khổ. Ả liều mạng giãy giụa, muốn tránh, nhưng Tần Vũ Hiên sao có thể để ả thành công.
"Vũ, Hiên... Buông, tay."
Cố Phiên Nhiên bị bóp trắng mắt, tuỳ lúc sẽ tắt thở.
Ngay trước khi ả tắt thở, Tần Vũ Hiên buông tay, mà Cố Phiên Nhiên thì đã ngất rồi.
Dù ả đã ngất, Tần Vũ Hiên vẫn không định tha cho ả, tiếp tục lăn lộn ả, khiến người ả xuất hiện những vết cào rỉ máu.
Cố Phiên Nhiên đã ngất đau đến nhíu mày.
Ở đình viện bên cạnh, Bắc Vũ Đường không nhìn thấy, không nghe thấy tình huống trong phòng bên.
"Tình hình chiến đấu lúc này thế nào?"
Nhớ tới bệnh sạch sẽ và dục vọng chiếm hữu điên cuồng của Tần Vũ Hiên, khi thấy dấu vết không thuộc về mình trên người Cố Phiên Nhiên, chắc chắn sẽ tra tấn Cố Phiên Nhiên.
"Đúng như nàng đoán."
Bốn chữ, nàng lập tức hiểu tình cảnh của Cố Phiên Nhiên.
Đến khi Cố Phiên Nhiên tỉnh lại, cả người ả như bị nghiền áp.
Lần này, ả không dịu dàng săn sóc nữa mà nhỏ giọng thút thít, nh nhược động lòng người, khiến người ta trìu mến vô cùng.
Tần Vũ Hiên rất tự trách, đặt tay ả lên mặt mình, "Nàng đánh ta đi!"
Cố Phiên Nhiên không để ý đến hắn.
"Ta sai rồi, thật sự sai rồi."
Sau khi Tần Vũ Hiên tìm mọi cách dỗ dành, Cố Phiên Nhiên cuối cùng gật đầu tha thứ cho hắn.
"Vũ Hiên, chàng thật sự yêu ta sao?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
"Tất nhiên là yêu nàng rồi."
"Chàng biết hôm qua U Minh gọi ta đi làm gì, đúng không?" Cố Phiên Nhiên nói.
Khuôn mặt Tần Vũ Hiên âm trầm, "Có phải hắn bắt nạt nàng không? Chết tiệt, đều tại ta vô dụng, nội lực bị hắn phong bế."
"Ta không trách chàng, ta hiểu tình cảnh của chàng." Cố Phiên Nhiên thiện giải nhân ý, "Hắn uy hiếp ta, nếu ta không thể lấy được tầng thứ hai của "Cửu Tiêu Bảo Điển" trong tay chàng, hắn sẽ giết ta."
Cố Phiên Nhiên hoảng sợ nhìn hắn, tràn đầy bất lực.
"Phiên Nhiên, nàng yên tâm. Ta sẽ không để hắn tổn thương nàng."
"Chàng nguyện ý giao "Cửu Tiêu Bảo Điển" tầng thứ hai cho ta sao?" Cố Phiên Nhiên vừa khẩn trương, vừa bất an.
Tần Vũ Hiên gật đầu, "Đương nhiên. Không thứ gì quan trọng bằng nàng cả."
Cố Phiên Nhiên cảm động, "Vũ Hiên."
"Aizz." Tần Vũ Hiên bỗng thở dài.
"Sao vậy?"
"Phiên Nhiên, mục đích của U Minh là "Cửu Tiêu Bảo Điển", ngày nào "Cửu Tiêu Bảo Điển" trong tay ta còn chưa rơi vào tay hắn, chúng ta vẫn còn an toàn ngày đó. Nhưng, một khi hắn sở hữu toàn bộ, đến lúc đó hắn tuyệt đối không giữ lại chúng ta." Tần Vũ Hiên nghiêm túc nói.
Cố Phiên Nhiên đương nhiên hiểu đạo lý này.
"Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
Ả đã sớm thấy thủ đoạn giết người của U Minh, đây cũng là nguyên nhân vì sao ả nhất định phải rời khỏi hắn.
"Chúng ta bỏ chạy đi." Tần Vũ Hiên nói.
Cuối cùng hắn cũng chờ được tới lúc này.
Khi thấy Cố Phiên Nhiên, hắn đã có suy nghĩ "Lợi dụng nữ nhân ngu xuẩn này để bỏ trốn". Qua nhiều ngày, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội nói ra.
"Nơi này đều là người của hắn, chúng ta chạy bằng cách nào đây?" Cố Phiên Nhiên có chút kích động.
Hai người có cùng mục đích, hợp tác với nhau, khả năng thành công sẽ cao hơn một người bỏ trốn.
Tần Vũ Hiên đã sớm nghĩ kỹ, nhỏ giọng nói thầm bên tai ả.
"Vậy có thể sao?"
"Có thể."
"Chờ lần này hắn bế quan ra, chúng ta thử một lần."
"Thời gian này nàng phải vất vả đến chỗ hắn ở tìm thuốc giải rồi."
"Ta sẽ tìm được."
Hai người lại bàn kỹ kế hoạch, đề phòng ngoài dự đoán.
Nửa tháng sau, U Minh xuất quan, hưng phấn vô cùng.
"Haha, cuối cùng cũng luyện thành tầng đầu tiên!"
Nữ tử bạch y canh giữ bên ngoài đều quỳ xuống chúc mừng hắn.
"Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng giáo chủ."
Tâm tình U Minh không tệ, "Đứng dậy cả đi."
Hắn nhìn Hồng Ngọc, "Bọn họ thế nào rồi?"
Hồng Ngọc đáp, "Ngày càng gắn bó, mỗi ngày đều dính bên nhau."
U Minh gật đầu vừa lòng, vậy là tốt nhất.
Tần Vũ Hiên càng để ý Cố Phiên Nhiên, vậy thì càng có lợi cho hắn.
Một người có uy hiếp và một người không có uy hiếp, người có uy hiếp đương nhiên dễ khống chế hơn.
"Dẫn Cố Phiên Nhiên tới đây."
"Vâng."
Một chén trà nhỏ sau, Cố Phiên Nhiên bị đưa tới trước mặt U Minh.
"Đã lấy được tầng thứ hai chưa?" U Minh nhìn chằm chằm người bên dưới.
"Lấy được rồi." Cố Phiên Nhiên đã sớm chuẩn bị xong, lấy đồ ra, truyền qua Hồng Ngọc tới tay U Minh.
U Minh nhìn thoáng qua, xác nhận không sai, "Làm không tệ. Tiếp tục nỗ lực, lấy được toàn bộ các tầng sau của "Cửu Tiêu Bảo Điển". Sau khi lấy được toàn bộ, ta sẽ thả ngươi đi."
Cố Phiên Nhiên cười nói, "Cám ơn Giáo chủ."
U Minh thấy ả lưỡng lự, "Còn chuyện gì sao?"
Cố Phiên Nhiên gật đầu, "Giáo chủ, ta có một cách, có thể giúp Giáo chủ lấy được toàn bộ "Cửu Tiêu Bảo Điển" trong một lần."
"Ồ, cách gì?"
"Thôi miên đại pháp." Cố Phiên Nhiên nói.
Biện pháp này, thật ra là do nhớ tới Bắc Vũ Đường nên nghĩ ra.
"Thôi miên đại pháp?"
Cố Phiên Nhiên giải thích: "Sau khi ta dùng thôi miên đại pháp, ta hỏi cái gì, đối phương đều sẽ thành thật trả lời, tuyệt đối không nói dối."
"Thú vị, vì sao bổn tọa chưa từng nghe đại pháp này?" U Minh đánh giá ả.
Cố Phiên Nhiên chẳng hề hoang mang, "Thôi miên đại pháp mới xuất hiện trong cung đình Đại Chu thời gian trước, người sử dụng pháp thuật này chính là Mộc phu nhân nổi danh năm nay. Chiêu nàng lộ ra ở cung yến Đại Chu chính là thôi miên đại pháp. Giáo chủ có thể cho người đi điều tra một phen sẽ biết ta có nói thật không."
U Minh thấy ả thề son sắt thì đã tin vài phần.
"Không cần phiền phức như thế." U Minh trực tiếp triệu Hồng Ngọc tới, "Ngươi thử với Hồng Ngọc một lần."
Cố Phiên Nhiên nhìn Hồng Ngọc, thầm mắng trong lòng, không ngờ hắn lại để tâm phúc của mình tới chứ không phải thị nữ bất kỳ nào đó.
Hồng Ngọc là kẻ giết người không chớp mắt, tâm trí kiên định, khó thôi miên hơn người khác.
Giờ leo lên lưng cọp khó xuống, chỉ có thể căng da đầu đồng ý.
"Được."
Gần đây ả vẫn luôn luyện thôi miên, xem như có chút thành tựu.
Ả rót cho Hồng Ngọc một chén nước, "Uống chén nước, thả lỏng cơ thể. Ngươi yên tâm, thôi miên đại pháp sẽ không tổn thương thân thể."
Hồng Ngọc mặt không cảm xúc, "Dù có tổn thương đến cơ thể thì ta cũng không để ý. Cố tiểu thư bắt đầu đi."
Cố Phiên Nhiên thầm mắng trong lòng, thật sự nghĩ ả muốn trấn an à, chỉ để ngươi bớt cảnh giác thôi!
"Hồng Ngọc, tiếp sau đây ngươi phải làm theo lời ta nói."
Hồng Ngọc gật đầu.
Cố Phiên Nhiên đưa một mặt trang sức tới trước mặt Hồng Ngọc, "Giờ ngươi nhìn chằm chằm nó, ngươi làm được không?"
"Được." Hồng Ngọc trả lời ngắn gọn.
Cố Phiên Nhiên lắc lư mặt trang sức, ánh mắt Hồng Ngọc cũng nhìn chằm chằm nó, bên tai là tiếng Cố Phiên Nhiên.
"Từ từ thả lỏng thân thể, đừng sợ hãi, đừng khẩn trương, nơi này rất an toàn, cũng rất yên tĩnh, thích hợp để ngủ. Ngươi vẫn luôn bận rộn, chắc là rất mệt, rất rất mệt đúng không. Giờ ngươi không cần nghĩ gì cả, ngươi có thể nghỉ ngơi cho tốt..."
Hồng Ngọc chẳng có cảm giác gì, không kiên nhẫn lắm, nhưng vì nghiệp lớn của Giáo chủ nên không hề hé răng.
Bắc Vũ Đường âm thầm quan sát tất cả thầm than một tiếng, "Ả muốn thành công cũng không dễ, còn chưa đủ tuổi. Xem ra cần phải giúp ả một phen, không thì họ làm sao diễn kịch hố U Minh được."
Phong Ly Ngân nghe vậy, ngón tay nhẹ bắn, một tia sáng tiến vào trán Hồng Ngọc, sau đó, đôi mắt Hồng Ngọc dần mất tiêu cự.
Cố Phiên Nhiên thấy biểu cảm của Hồng Ngọc, trái tim treo cao thả lỏng lại.
Sau khi xác nhận Hồng Ngọc đã bị thôi miên, ả bắt đầu hỏi chuyện.
"Hồng Ngọc, ngươi vào Thiên Ma Giáo từ khi nào?"
"Năm tuổi."
"Vậy ngươi cảm thấy Giáo chủ thế nào?" Cố Phiên Nhiên đột nhiên hỏi một vấn đề sắc bén.
Bắc Vũ Đường âm thầm quan sát thấy ả hỏi vậy thì nhíu nhẹ hàng mày.
Vấn đề này của ả đúng là vừa sắc bén vừa xảo quyệt.
Trong Thiên Ma Giáo, đại đa số đều sống sót từ huấn luyện tài khốc, nếu nói không có cảm xúc trái chiều với Giáo chủ thì đó là không thể nào.
Cố Phiên Nhiên định ép chết Hồng Ngọc, ả muốn trả thù Hồng Ngọc đây mà.
Hồng Ngọc lúc trước chăm sóc Tiểu Mặc Nhi rất tốt, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn nàng ấy bị Cố Phiên Nhiên tính kế đến chết.
Nàng nhìn thoáng qua Phong Ly Ngân.
Phong Ly Ngân ra tay, khống chế ngôn ngữ.
"Giáo chủ rất tốt, lợi hại và cơ trí. Giáo chủ là vị Giáo chủ ta khâm phục nhất trong số các Giáo chủ của Thiên Ma Giáo." Hồng Ngọc lẩm bẩm trả lời.
Cố Phiên Nhiên nghe nàng nói vậy, cảm thấy hơi đáng tiếc.
U Minh lại gật đầu.
Sau đó, Cố Phiên Nhiên hỏi mấy vấn đề riêng tư, cuối cùng, Hồng Ngọc đều trả lời đúng sự thật.
Cố Phiên Nhiên búng ngón tay, Hồng Ngọc từ từ tỉnh lại, mờ mịt nhìn quanh.
U Minh hỏi Hồng Ngọc, "Ngươi nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?"
Hồng Ngọc mờ mịt đáp, "Thuộc hạ không nhớ gì cả."
"Tốt, rất tốt!" U Minh rất vui vẻ.
Hắn nhìn Cố Phiên Nhiên, "Ngươi làm không tệ. Chuẩn bị ngày mai làm thôi miên đại pháp với Tần thiếu hiệp của chúng ta nào."
"Vâng."
"Đi xuống nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Tất cả mọi người lui ra.
Cố Phiên Nhiên trở lại tiểu viện, cho mọi người trong phòng lui ra.
"Có phải hắn luyện thành "Cửu Tiêu Bảo Điển" tầng thứ nhất rồi không?" Tần Vũ Hiên hỏi.
Cố Phiên Nhiên gật đầu.
"Lần này hắn tìm nàng làm gì?"
"Vì "Cửu Tiêu Bảo Điển". Đúng rồi, ta đã bảo hắn, ta biết thôi miên đại pháp, U Minh gấp gáp bảo ta dùng đại pháp này với chàng ngay ngày mai. Đến lúc đó, chúng ta làm theo kế hoạch. Chàng giả vờ, sau đó viết cho hắn một bộ "Cửu Tiêu Bảo Điển" giả."
"Ừ." Tần Vũ Hiên gật đầu.
Sau khi U Minh bế quan, họ lại lần nữa cho Tần Vũ Hiên dùng đan dược áp chế nội lực, chỉ là đan dược kia đã bị hắn âm thầm lừa dối vứt đi.
Giờ chỉ còn chờ U Minh nghĩ mình đã lấy được Cửu Tiêu Bảo Điển, nhân cơ hội đánh lén, bắt cóc U Minh, rời khỏi Thiên Ma Giáo.
Hôm sau, Cố Phiên Nhiên làm trò trước mặt U Minh, thi triển thôi miên đại pháp với Tần Vũ Hiên.
"Viết toàn bộ "Cửu Tiêu Bảo Điển" ra."
Sau khi Cố Phiên Nhiên dứt lời, Tần Vũ Hiên cầm bút bắt đầu viết.
Đôi mắt U Minh toả sáng, nhìn chằm chằm tờ giấy Tuyên Thành mà Tần Vũ Hiên đang viết.
Một nén nhang sau, Tần Vũ Hiên cuối cùng buông bút.
"Giờ ngươi rất mệt, ngủ một giấc đi." Cố Phiên Nhiên nói, đưa chồng giấy Tuyên Thành dày đến tay U Minh.
U Minh rất kích động.
Cuối cùng hắn cũng lấy được "Cửu Tiêu Bảo Điển", cuối cùng hắn cũng có thể tu luyện được bảo điển chí tôn của Thiên Ma Giáo rồi!
Khi toàn bộ lực chú ý của hắn rơi vào "Cửu Tiêu Bảo Điển", Tần Vũ Hiên đang ngủ say đột ngột nhảy lên, đánh về phía U Minh. Tốc độ của Tần Vũ Hiên rất nhanh, đã sớm tính toán sẵn.
Phản ứng đầu tiên của U Minh là bảo vệ "Cửu Tiêu Bảo Điển".
Một thanh đoản đao dừng trên cổ U Minh, các nữ tử bạch y bao vây lấy ba người.
Tần Vũ Hiên cầm đoản đao, mỉm cười với U Minh, "U Minh à, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta."
Danh sách chương