Tác giả: Vân Phi Mặc

Kết quả như vậy khiến mọi người rất bất ngờ.

"Giờ phiền nhất là học sinh bên ngoài đều phản đối, kháng nghị lên trên, đòi huỷ tư cách thi của đệ."

Tú tài được tham gia thi cần có ít nhất ba cử nhân trở lên cùng viết thư đề cử mới được tham gia, không phải ai cũng được tham gia khoa cử.

Học sinh trong thư viện tất nhiên là do phu tử viết thư đề cử, nếu học sinh này có vấn đề gì trong khoa cử thì cử nhân đề cử cũng sẽ chịu tội liên đới.

Nếu tư cách thi của Tiểu Mặc Nhi bị huỷ bỏ, không những cậu không được tham gia khoa cử, mà ba vị phu tử viết thư đề cử cho cậu cũng sẽ bị liên lụy.

"Phản ứng của bên quan phủ là gì?" Tiểu Mặc Nhi bình tĩnh hỏi.

"Lúc ta về, bên quan phủ chưa có động tĩnh gì, nhưng nếu họ tiếp tục làm loạn, lấy lý do đệ đậu Tú tài ở Đại Chu chứ không phải Nam Đường Quốc thì rất có thể bên quan phủ sẽ loại bỏ đệ."

Loại bỏ một người, bình ổn sự bất mãn của tất cả thí sinh, quan phủ tất nhiên sẽ chọn làm vậy.

Lần thi này vốn Tiểu Mặc Nhi không quan trọng thi đậu hay không, sở dĩ là Chu phu tử muốn cậu tham gia, cảm thấy có thể thành công. Cậu là học sinh, tất nhiên sẽ nghe theo sắp xếp của phu tử, hơn nữa phu tử cũng là vì muốn tốt cho cậu.

Nếu giờ cậu thật sự bị loại bỏ, Chu phu tử sẽ bị liên lụy, hai phu tử khác cũng vậy.

Đó mới là nguyên nhân Tiểu Mặc Nhi băn khoăn, không thể không tham gia.

Cậu quyết không thể để bên quan phủ huỷ bỏ tư cách thi của mình.

"Ta về thành Trường An." Tiểu Mặc Nhi nói.

"Ta đi cùng đệ."

"Không cần."

Khâu Tử Minh vẫn kiên quyết muốn đi cùng, Tiểu Mặc Nhi cũng mặc kệ hắn.

Hai người vừa ra khỏi thư viện đã thấy Chu phu tử đứng ở cửa.

Mái tóc của Chu phu tử đã trắng xoá, ông từ ái nhìn hai người, "Mặc Nhi, nếu bên quan phủ khăng khăng muốn loại con thì cũng chớ tức giận. Bên chúng ta sẽ nói chuyện với Vương đại nhân, chuyện này không phải tuyệt lộ."

"Mặc Nhi hiểu. Mặc Nhi sẽ xử lý tốt chuyện này, phu tử chớ nên nhọc lòng." Giọng nói mềm mại của Tiểu Mặc Nhi rất trịnh trọng.

Chu phu tử cười nói, "Thấy con như thế, lão phu cũng không lo lắng nữa. Không còn sớm, các con đi sớm về sớm."

Tiểu Mặc Nhi và Khâu Tử Minh hành lễ với Chu phu tử rồi vội vàng xuống núi.

Họ vừa đi, một ông lão quá nửa trăm tuổi đi ra từ sau Chu phu tử, ông vuốt chòm râu hoa râm, mắt nhìn phía chân núi, "Ngươi xem trọng hắn đến vậy sao?"

Chu phu tử cười nói, "Hắn là hài tử thông tuệ nhất ta gặp kiếp này, gọi là thần đồng cũng không quá."

Đôi mắt ông lão kia toát ra ánh sáng hứng thú, "Ha ha, lão hủ rửa mắt chờ mong, xem tiểu tử ngươi xem trọng có bản lĩnh xoay chuyển tình thế không."

Chu phu tử chỉ cười không nói, nụ cười sâu xa.

Bên kia, Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân tới thành Trường An, vừa vào thành đã nghe được lời đồn về Tiểu Mặc Nhi truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Hai người đều tai thính mắt tinh, nghỉ chân ở trà lâu, quán rượu một lát đã nắm rõ đầu đuôi sự việc.

"Xem ra có người nhằm vào Tiểu Mặc Nhi." Bắc Vũ Đường chắc chắn.

"Ừ. Là..."

Bắc Vũ Đường ngắt ngang, "Đừng nói, chờ Mặc Nhi tự mình tới xử lý."

Là ai không quan trọng, quan trọng là Mặc Nhi xử lý chuyện này thế nào.

"Đi về trước đi."

Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân đến đình viện cư trú lúc trước.

Đại Hương vừa mở cửa viện, thấy hai người thì trợn tròn mắt.

"Mộc tỷ tỷ." Đại Hương kinh hỉ hô.

Tiết Thiên nghe thấy tiếng, lập tức ra khỏi phòng, "Phu nhân về rồi."

Ám Dạ ở bên Tiểu Mặc Nhi nên không ở trong viện, chỉ có Tiết Thiên và Đại Hương ở đây.

"Ta phải đi mua đồ ăn về đón gió tẩy trần cho Mộc tỷ tỷ!" Đại Hương nói xong thì đi ngay, Bắc Vũ Đường cũng không cản nàng ấy.

Tiết Thiên thì lại báo cáo mấy mỹ phẩm dưỡng da mình mới nghiên cứu ra gần đây, bừng bừng hứng thú muốn nàng dùng thử. Nếu giờ mà đám sư huynh đệ đồng môn gặp lại Tiết Thiên, chắc sẽ nổ mắt hết.

Thật sự là không thể tưởng tượng được một người lúc trước chỉ trầm mê với y dược giờ lại nghiên cứu mỹ phẩm cho phái nữ. Nếu Tiết thần y biết, chắc sẽ hộc máu luôn.

Một thế hệ truyền nhân của thần y đã biến thành nhân viên nghiên cứu.

Bắc Vũ Đường dùng thử, kiến nghị đúng trọng tâm, "Còn chưa đủ thoải mái, cần thêm chút phụ liệu như cam du chẳng hạn."

(Cam du: Glycerin - Một chất lỏng nhớt không màu, trong suốt hoặc vàng nhạt. Nó có vị ngọt và được hình thành do dầu, chất béo hoặc xi-rô bị phân hủy, có thể được sử dụng làm nguyên liệu sản xuất chất bảo quản và mỹ phẩm. Hay gọi là "mật ngoại".)

"Được, ta lập tức đi làm thử."

Bên kia, Tiểu Mặc Nhi và Khâu Tử Minh vừa vào thành, đã có người chú ý tới họ.

"Các ngươi xem, đó chẳng phải là tiểu thần đồng sao!" Có người hô.

Hắn vừa dứt lời, không ít người nhìn qua Tiểu Mặc Nhi.

"Đúng là hắn."

"Không phải hắn đang ở thư viện Vấn Tân sao, sao lại vào thành?"

Có người hỏi, "Theo các ngươi, vì sao tiểu thần đồng lại muốn tới thư viện Vấn Tân? Rõ ràng hắn có thể tới thư viện Hương Sơn hoặc thư viện Hàn Sơn, nhưng cố tình lại tới thư viện Vấn Tân nghèo túng. Chẳng lẽ là đúng như lời đồn, vì tài học không đủ, sợ bị các học sinh khác trong thư viện vạch trần, nên mới tới thư viện Vấn Tân?"

"Tám chín phần mười là thế."

"Ta nghe nói có rất nhiều học sinh đang thương lượng cùng trình thư thỉnh cầu đại học sĩ xoá tư cách thi của hắn."

"Không thể nào?" Có người kinh ngạc thành tiếng.

"Chuyện lần này náo loạn lớn như thế, tám chín phần mười sẽ thành."

"Tiếc thật, ta còn tưởng có thể thấy kỳ tích, chứng kiến cử nhân nhỏ nhất trong lịch sử cơ, giờ xem ra không gặp được rồi." Có người tiếc nuối than.

Người bên cạnh lại cười nói, "Ngươi vọng tưởng thôi. Bên Đại Chu khoa cử dễ dàng, nhưng Nam Đường Quốc ta lại không dễ như thế. Hắn không đậu cử nhân dễ như vậy được đâu."

"Tú tài năm tuổi, Cử nhân sáu tuổi, nếu thành thật, vậy đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả."

"Đừng nghĩ nữa, không dễ vậy đâu."

Tiểu Mặc Nhi và Khâu Tử Minh đi trên đường tất nhiên cũng nghe mấy lời nhàn thoại này, Khâu Tử Minh lo lắng nhìn Tiểu Mặc Nhi.

"Mặc Nhi, đệ đừng để lời họ nói trong lòng. Họ đều không biết thôi, nếu biết tài học của đệ rồi thì chắc chắn không dám nói thế nữa." Khâu Tử Minh trấn an.

Giọng nói non nớt của Tiểu Mặc Nhi rất bình tĩnh, "Huynh yên tâm, ta cũng không để trong lòng."

Hai người vừa đến giữa đường, một đám người ở trà lâu đằng trước đi ra, nhóm người này mặc y phục thư viện màu trắng ngà, một đám thúc phát quan, cả người tản ra mùi tri thức.

Họ vừa xuất hiện, những người xung quanh đã chú ý đến.

Đám người đó đi ra giữa đường, ngăn cản Tiểu Mặc Nhi và Khâu Tử Minh.

Khâu Tử Minh thấp giọng nhắc nhở, "Mặc Nhi, họ đều là học sinh của thư viện Hương Sơn."

"Ngươi chính là Mộc Tử Mặc?" Tấn Huyền lên tiếng hỏi, ánh mắt tuỳ ý đánh giá Tiểu Mặc Nhi.

Tiểu Mặc Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp, "Đúng."

Nam tử bên cạnh Tấn Huyền nhìn Tiểu Mặc Nhi bằng ánh mắt khinh miệt, "Ngươi chính là thần đồng? Ta chẳng thấy ngươi lợi hại ở đâu cả."

Tiểu Mặc Nhi không nói gì.

"Nghe nói khoa cử bên Đại Chu các ngươi rất dễ, ngay cả hài tử bốn năm tuổi cũng trúng được Tú tài, không biết trong bụng ngươi có mấy giọt mực đây?" Đào Tinh châm chọc, giọng tràn đầy khinh thường.

Sắc mặt Khâu Tử Minh hơi trầm xuống, "Đào Tinh, ngươi đừng quá đáng. Ngươi chưa từng tham gia khoa cử của Đại Chu, sao có thể võ đoán như thế."

"Xuỳ, nhìn người trước mặt là biết dễ thế nào còn gì." Đào Tinh không để bụng.

Tiểu Mặc Nhi vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi Đào Tinh, "Ngươi là Tú tài?"

"Đúng vậy. Tú tài ta đây còn thật hơn ngươi, không phải loại gối thêu hoa như ngươi so được." Đào Tinh kiêu ngạo nói.

Tiểu Mặc Nhi gật đầu tán đồng, "Đúng vậy, danh Tú tài của chúng ta đúng là không thể so được."

Đào Tinh cười ha ha, "Ngươi cũng tự hiểu lấy mình đấy."

Dứt lời, hắn nói với bằng hữu và đám người náo nhiệt xung quanh, "Mọi người đều nghe rồi chứ, tiểu tử này tự nhận thân phận Tú tài của hắn không bằng Nam Đường Quốc ta. Theo ta thấy, Tú tài của Đại Chu đến nước ta cũng chỉ xem như Đồng sinh mà thôi."

Tiểu Mặc Nhi nghe hắn tự cho là đúng như thế, hơi nhướng mày, miệng nhỏ khẽ nhếch, chặn lời hắn lại.

"Tên ngươi là gì?" Tiểu Mặc Nhi ngắt ngang.

Đào Tinh kiêu căng nói, "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, kẻ hèn Đào Tinh, học sinh thư viện Hương Sơn."

Người xung quanh thấy vậy thi nhau báo danh của mình, đang có cơ hội thành danh cơ mà.

Lúc Đào Tinh giới thiệu mình, giọng đã cao hơn vài phần.

"Đào Tinh, ngươi có dám tỉ thí với ta một trận không?" Tiểu Mặc Nhi đột nhiên yêu cầu.

Đào Tinh sửng sốt.

Tiểu Mặc Nhi nói tiếp, "Nếu ai trong số các ngươi cảm thấy ta không xứng với thân phận Tú tài thì có thể tỉ thí với ta một trận giống Đào Tinh. Dù là ai cũng được."

Lúc nói câu này, đôi mắt cậu quét qua đám người của thư viện Hương Sơn.

Người của thư viện Hương Sơn đều ngẩn người, không ngờ cậu dám hạ chiến thiếp với mình.

"Ồ, lớn lối đấy." Tấn Huyền cười nhạt.

"Kẻ không phục ngươi không chỉ có riêng thư viện Hương Sơn ta, học sinh thư viện Hàn Sơn, thư viện Bắc Hành, thư viện Thái Bạch đều nghi ngờ thân phận Tú tài của ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn khiêu chiến họ?" Tấn Huyền lạnh giọng hỏi.

Mặt Khâu Tử Minh tối sầm, tên Tấn Huyền này đúng là âm hiểm, cố ý nói vậy là định tập hợp các thư viện lớn tới thảo phạt Tử Mặc! Khâu Tử Minh đang định nhắc nhở Tử Mặc đừng mắc mưu, Tiểu Mặc Nhi đã lên tiếng trước.

"Ta khiêu chiến những người không phục thân phận Tú tài của ta."

Khâu Tử Minh nghe cậu trả lời thế thì thở ra.

"Các ngươi dám không?" Đôi mắt lạnh lùng của Tiểu Mặc Nhi quét qua đoàn người thư viện Hương Sơn.

Tiểu Mặc Nhi khiêu chiến trước mặt bá tánh, dù không dám cũng phải dám, huống chi họ cũng chẳng kiêng kị gì cậu, thế là vui vẻ đồng ý.

"Có gì mà không dám!" Đào Tinh kiêu ngạo nói, "Nếu ngươi đã muốn khiêu chiến, vậy chúng ta chơi lớn đi. Nếu ai thua trong trận tỷ thí này thì người đó bị huỷ thân phận Tú tài, thế nào?"

Khâu Tử Minh kinh hãi, vội khuyên can, "Tử Mặc, đừng cược với hắn. Trận tỉ thí này không công bằng với đệ, đệ phải đấu với nhiều người như vậy!"

Tiểu Mặc Nhi lắc đầu với hắn, ý bảo hắn đừng lo.

"Được." Tiểu Mặc Nhi chẳng những đồng ý, mà còn bảo hai bên ký hiệp nghị, ấn dấu tay.

"Ba ngày sau tỉ thí ở đình hồ." Đào Tinh nói.

"Được."

Khâu Tử Minh thấy họ đã hẹn xong, thở dài bất đắc dĩ.

Đoàn người của thư viện Hương Sơn đi rồi, Khâu Tử Minh mới nói, "Tử Mặc, đệ không cần đánh cược với họ như vậy. Dù họ làm loạn thế nào thì thân phận Tú tài của đệ không thể thay đổi."

Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, "Không. Cách này là cách giải quyết nhanh nhất. Nếu họ không phục, vậy "đánh" đến khi họ tâm phục khẩu phục thì thôi. Đến lúc đó sẽ không còn ai dám nghi ngờ nữa."

"Tuy nói vậy, nhưng cũng quá nguy hiểm, ta cứ cảm thấy mất nhiều hơn đưuocj." Khâu Tử Minh lo lắng nói.

"Khâu sư huynh cảm thấy ta sẽ thua sao?" Tiểu Mặc Nhi hỏi.

"Sao vậy được!" Khâu Tử Minh không do dự đáp.

"Nếu đã vậy, sư huynh đừng lo."

Khâu Tử Minh biết mình trúng "bẫy" của cậu rồi, vô cùng bất đắc dĩ.

"Đệ đó, gì cũng tốt, chỉ có tính tình này của đệ, một khi đã quyết thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Chuyện đã vậy rồi, sư huynh cũng không nói gì nữa. Hai ngày này đệ chuẩn bị cho tốt, chờ ba ngày sau huỷ diệt sĩ khí của đám thư viện Hương Sơn."

"Thư viện Hương Sơn này gần đây ỷ mình nhiều cử nhân nên rất kiêu ngạo, luôn vênh váo tự đắc trước các thư viện không có danh khí bằng, lần này đệ cho chúng một bài học cũng tốt."

Hai người vừa nói vừa đi về nhà.

Họ đi rồi, chuyện thần đồng và học sinh thư viện Hương Sơn sẽ tỷ thí ở đình hồ vào ba ngày sau cũng lan truyền khắp thành Trường An.

- Thư viện Hàn Sơn-

Một học sinh chạy vội vào thư viện, vừa vào học đường đã hô, "Có chuyện lớn rồi!"

Mọi người trong học đường đều nhìn qua.

"Thiệu Bắc, có chuyện gì mà ngươi gấp thế?" Có người dò hỏi.

Thiệu Bắc thở hổn hển một lát lấy lại hơi rồi gấp gáp nói, "Ta vừa từ ngoài về, nghe được một tin. Vị thần đồng kia muốn tỷ thí với học sinh thư viện Hương Sơn!"

"Cái gì?" Có người kinh ngạc thốt lên.

"Thiệu Bắc, ngươi có nghe nhầm không?"

"Má, Thiệu Bắc, ngươi đùa đúng không?"

Vẫn có người không tin, dù sao thì tin tức quá kinh người.

"Thật đấy! Ba ngày sau tỉ thí ở đình hồ. Tiểu tử kia còn nói, ai không phục danh Tú tài của hắn đều có thể tỷ thí cùng hắn!"

"Ha! Tiểu tử đó đúng là kiêu ngạo!" Có học sinh tức giận nói.

"Đúng đấy! Còn nhỏ đã cuồng vọng như thế, đúng là không biết trời cao đất dày!"

"Hắn là thần đồng của Đại Chu nên tưởng tới Nam Đường Quốc ta cũng là thần đồng chắc!"

"Không được, ba ngày sau ta nhất định phải tới gặp hắn!"

"Ta cũng đi!"

"Tính cả ta nữa! Ta muốn xem tiểu tử kia có bản lĩnh gì mà lớn lối như thế!" Có học sinh căm giận nói.

Ngoài thư viện Hàn Sơn, thư viện Bắc Hành, thư viện Thái Bạch và các thư viện lớn nhỏ đều trình diễn một vở tương tự.

Cả thành Trường An vì trận tỉ thí này mà náo nhiệt hẳn lên.

Ba ngày sau, đình hồ chắc chắn sẽ thành tiêu điểm của cả thành Trường An.

Tiểu Mặc Nhi không quan tâm bên ngoài thế nào.

Lúc này, Tiểu Mặc Nhi vừa tiến vào sân thì thấy bóng dáng quen thuộc, đôi mắt cậu chợt sáng lên.

"Mẫu thân!" Tiểu Mặc Nhi vội vàng chạy về phía nàng.

"Bốp" một tiếng, cậu đâm phải một lồng ngực rắn chắc.

Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu nhỏ, nhìn người trước mắt.

"Phong lão sư."

Bắc Vũ Đường đẩy gia hoả chướng mắt nào đó qua một bên rồi ôm tiểu gia hoả vào lòng.

Phong Ly Ngân cho Tiểu Mặc Nhi một ánh mắt.

"Trước đó ta đã bảo ngươi thế nào?"

Tiểu Mặc Nhi chớp mắt, "Phải độc lập."

"Vậy ngươi đang làm gì? Ngươi như vậy là không được. Phải kiên trì bất kể hoàn cảnh nào, nếu ngay cả vậy mà còn không làm được, sao ta có thể tin tưởng ngươi sẽ làm được đây?"

"Phong lão sư nói đúng."

Bắc Vũ Đường nhìn hai người âm thầm giao lưu, âm thầm lắc đầu.

Người này có tâm tư xấu xa gì rồi!

Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn rời khỏi lòng mẫu thân.

Bắc Vũ Đường sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng hỏi, "Con chuẩn bị ứng đối thế nào với lời đồn vớ vẩn bên ngoài?"

"Vừa rồi con gặp người của thư viện Hương Sơn trên đường về, con đã ước chiến tỉ thí với họ vào ba ngày sau ở đình hồ, lấy danh Tú tài làm tiền cược, ai thua thì sẽ không còn là Tú tài nữa."

Tiểu Mặc Nhi nói tiếp, "Như vậy thì có thể nhất lao vĩnh dật, lấp kín mọi lời đồn vớ vẩn."

"Cách hay."

Tiểu Mặc Nhi nhận được ám chỉ của Phong Ly Ngân, bất đắc dĩ nói, "Mẫu thân, con đi chuẩn bị."

"Được."

Chờ Tiểu Mặc Nhi đi rồi, Bắc Vũ Đường mới cảnh cáo Phong Ly Ngân, "Không được bắt nạt thằng bé."

Phong Ly Ngân hơi nhướng mày, "Tức phụ, ta không nói gì cả."

Nhìn vẻ mặt vô tội của y, Bắc Vũ Đường trực tiếp đạp một chân qua.

"Chàng cứ giả vờ đi!" Bắc Vũ Đường yên lặng trợn trắng mắt.

Phong Ly Ngân hô to oan uổng, đuổi theo Bắc Vũ Đường.

Ám Dạ đứng im nhìn một màn này, ánh mắt trở nên thâm trầm, mơ hồ lộ ra sát ý. Khi hắn định xoay người, Phong Ly Ngân đột nhiên quay đầu, ánh mắt thâm thuý sắc bén chuẩn xác bắn lên người hắn.

Ám Dạ cảm thấy mình đột nhiên không thể nhúc nhích, ngay cả hít thở cũng khó khăn, trán không ngừng rỉ mồ hôi, sắc mặt dần tái nhợt.

Khi vào đến bếp, Phong Ly Ngân thu hồi ánh mắt.

Ngay khi y vừa rời mắt, cảm giác khó thở luôn đè nén Ám Dạ cũng biến mất.

Lòng Ám Dạ dậy sóng.

Sự khủng bố của y vượt xa tưởng tượng của hắn.

Hắn chưa bao giờ biết, thì ra ánh mắt của một người thật sự có thể giết người khác.

Vừa rồi hẳn y đã cảm nhận được sát ý thoáng qua của mình, trừ lý do này, hắn không đoán ra được lý do nào khiến y đột nhiên ra tay với mình.

Ám Dạ nở nụ cười khổ.

Không ngờ y lại nhạy bén đến vậy.

Ám Dạ ảm đạm xoay người rời đi.

Buổi tối, Bắc Vũ Đường xuống bếp, nấu một bàn đồ ăn, mọi người đều ăn rất vui vẻ, nhưng lại có người không vui.

Đó chính là Lôi Ngự Đình bị họ bỏ lại.

Lôi Ngự Đình về thẳng tiểu viện này, vừa về đã thấy một đám ăn uống vui vẻ mà quên mình.

Hắn lại nhớ đến lúc mình mệt sống mệt chết làm Minh chủ võ lâm ở Cửu Hoa Sơn mà thổ huyết.

"Giỏi lắm, một đám vô lương tâm, mặc ta mệt sống mệt chết làm trâu làm ngựa ở Cửu Hoa Sơn, còn các ngươi thì lại ở đây tiêu dao sung sướng!" Giọng Lôi Ngự Đình vừa vang lên, người cũng đã tới ngay sau đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện