Tác giả: Vân Phi Mặc

Nếu Ám Dạ đuổi theo đến Thục Quốc, tiến vào Hoàng cung trước thủ lĩnh hắc y nhân kia, hắn sẽ có cơ hội sống sót. Nếu hắn đi ám sát sau lúc hắc y nhân kia về đến Hoàng cung thì sẽ nguy hiểm hơn.

Đương nhiên, còn phải xem Hoàng đế Thục Quốc có để ý lời nàng nói không.

Để ý thì nhất định sẽ có phòng bị.

Không để ý, vậy thì hắn sẽ chẳng sợ gì cả.

Giờ tất cả phải xem mệnh của hắn.

Chết ở đó, hay sống sót rời đi.

Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, xoay người trở lại trong phòng.

Tiết Thiên và Tiểu Đại Hương đang nhỏ giọng nghị luận trong bếp.

"Tiết Vượng Tài, ngươi có cảm thấy Ám Dạ hôm nay quái quái không?"

Tuy ngày thường Ám Dạ đã rất kỳ quái, lạnh như băng, nhưng cảm xúc của hắn hôm nay có vẻ khác thường, tựa như giữa hắn và Mộc tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì đó.

"Có chút." Tiết Thiên cũng cảm nhận được.

Ba ngày sau, Tiểu Mặc Nhi về từ thư viện Vấn Tân.

Cậu về đến nơi, không thấy Ám Dạ thì thấy lạ.

"Mẫu thân, Ám Dạ thúc đâu?"

"Hắn đi rồi."

"Đi rồi? Đi làm nhiệm vụ ạ?"

"Đúng." Vũ Đường hỏi, "Con có việc tìm hắn à?"

"Vâng ạ. Lúc trước Ám Dạ thúc đồng ý dạy con thuật ẩn nấp. Vừa lúc đến ngày hưu mộc, có thể học." Tiểu Mặc Nhi bừng bừng hứng thú.

"Mẫu thân, khi nào thúc ấy về?"

"Không trở lại." Vũ Đường sờ đầu cậu, "Phong lão sư của con cũng biết thuật ẩn nấp, để y dạy con."

Tiểu Mặc Nhi hơi cứng người, "Ám Dạ thúc không trở lại?"

Tin tức này quá đột ngột, khiến cậu nhất thời không kịp phản ứng.

Tiểu Đại Hương và Tiết Thiên cũng vậy, hoàn toàn không phản ứng lại.

Trước đó cảm giác tồn tại của Ám Dạ rất thấp, thường không thấy mặt đâu, họ cũng không để ý.

Hôm nay mới phát hiện thì ra hắn đã sớm rời đi.

Hai người biết Ám Dạ đã đi từ sớm, đột nhiên hiểu vì sao ngày đó hắn cứ quái quái.

Ám Dạ rời đi khiến không khí trong viện đê mê đi.

Tiểu Đại Hương nhận ra không đúng, vội cười nói, "Hắn chỉ về nhà thôi chứ có phải đi chịu chết đâu. Sau này chúng ta có thời gian thì đi tìm hắn là được."

Tiết Thiên cũng gật đầu theo.

Tiểu Mặc Nhi lại cúi đầu, không nói gì.

Bắc Vũ Đường nhìn Tiết Thiên, "Tiết Thiên, ngươi đi theo ta."

Hai người một trước một sau tiến vào thư phòng, sau khi vào cửa, cửa phòng đóng lại, ngăn cách tất cả bên ngoài.

"Trước đó giữ ngươi lại vì trả nợ, giờ sắp hết một năm rồi. Nợ của ngươi cũng đã sớm trả hết."

Tiết Thiên nghe nàng nói, đã hiểu ý nàng.

Hắn thế mà lại thấy không tha và kháng cự.

Hắn đã quen ở cùng họ, đã quen với cuộc sống này.

Hắn đã sớm không còn là người ngây thơ vô tri lúc trước, đi theo hai mẫu tử, hắn học được rất nhiều, trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí vượt xa cả những chuyện hắn trải qua cùng sư huynh đệ trong cốc.

"Ta, ta còn chưa trả hết." Tiết Thiên cứng đờ nói một câu.

Giờ này, hắn ngây ngốc.

Bắc Vũ Đường cũng không nói gì, xoay người tới trước kệ sách, gỡ một hộp gỗ xuống, lấy một hiệp ước ra.

Đây là khế ước hắn ký lúc trước.

Tiết Thiên tất nhiên nhận ra nó.

Sau đó, hắn thấy nàng xé nát hiệp ước, nó biến thành vô số mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống đất.

Tiết Thiên ngơ ngác nhìn những mảnh nhỏ, tim dần chìm xuống.

"Ta nhớ ngươi từng nói muốn học độc lý với chúng ta?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Tiết Thiên nghe vậy, vội vàng gật đầu.

"Đúng vậy."

Hắn trả hết nợ, nhưng có thể ở lại học tập, làm học đồ cũng được.

Hắn nghĩ vậy.

Bắc Vũ Đường lấy một đồ vật khác ra, đó là một quyển sách dày, sách còn rất mới, tựa như mới viết không lâu.

"Đây là toàn bộ nội dung về độc lý ta sửa sang lại. Với thiên phú dược lý của ngươi, hẳn sẽ không khó để học nó. Nếu thuận lợi, ngắn thì một hai năm, lâu thì mấy năm, nhất định sẽ có thành tựu."

Tiết Thiên theo bản năng nhận quyển sách nàng đưa.

"Đây là thù lao cho phần trả vượt nợ của ngươi."

Đời này, quan hệ giữa họ chấm dứt.

Giờ thì...

"Ta, ta..." Tiết Thiên ngốc người.

Bắc Vũ Đường lấy một bình sứ, dốc một viên thuốc ra.

Khi hắn ngây người, nàng đột ngột tấn công, nắm miệng hắn, nhét viên thuộc vào, viên thuốc lập tức trôi xuống cổ hắn.

Cả quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt.

"Phu nhân, ngươi..." Tiết Thiên kinh ngạc đến ngây người, ngây ngốc nhìn nàng, đôi mắt đầy nghi hoặc.

Hắn không hiểu vì sao nàng đột nhiên tấn công, càng không rõ nàng cho mình ăn gì.

Vũ Đường nói, "Thứ ngươi vừa ăn là Thực cốt hoàn. Đó là một loại độc dược mạn tính, mỗi đêm trăng tròn, độc sẽ phát tác. Khi độc phát, ngươi sẽ phải chịu đựng nỗi đau thấu tim can."

Tiết Thiên ngốc lăng.

"Người trúng thực cốt hoàn sẽ không chết ngay. Thân thể ai tốt sẽ sống được hai ba năm, mãi đến khi nội tạng hư thối mà chết. Đương nhiên, rất nhiều người không chịu nổi cơn đau thấu tim kia sẽ tự sát trước, kết thúc đau đớn."

Tiết Thiên há mồm, mấy lần muốn nói gì đó, lại không thể nói được nên lời.

Hắn muốn hỏi lý do.

Vì sao lại hạ độc mình? Bắc Vũ Đường đã hiểu nghi hoặc trong lòng hắn, "Hẳn ngươi thấy rất lạ, vì sao ta lại hạ độc ngươi?"

Tiết Thiên gật đầu.

"Bởi vì đây là món nợ ngươi nợ người nhà ta trước."

Tiết Thiên há mồm, chỉ là không thể nói ra đã bị nàng đánh gãy.

"Đi thôi. Rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt. Tối nay ta sẽ đưa ngươi đi."

Bắc Vũ Đường ra khỏi thư phòng, Tiết Thiên thì ở lại trong phòng.

Tiểu Đại Hương thấy nàng ra, lại không thấy Tiết Thiên nên hỏi, "Mộc tỷ tỷ, Tiết Thiên sao còn chưa ra?"

"Vừa giao cho hắn một nhiệm vụ. Giờ hắn đang làm việc, đừng quấy rầy hắn."

Tiểu Đại Hương ngoan ngoãn gật đầu, "Tuyệt đối không quấy rầy Tiết Vượng Tài."

Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Đại Hương nhảy nhót về phòng, lòng bỗng thấy áy náy.

Xin lỗi!

Phong Ly Ngân đi đến bên cạnh nàng.

"Nàng mềm lòng."

"Có à?" Bắc Vũ Đường không thừa nhận.

Có!

Nếu nàng thật sự muốn giết họ thì họ chắc chắn phải chết. Nhưng nàng lại cho họ một đường sống.

Đường sống này, còn phải xem họ có nắm chắc được không.

Sống hay chết, tất cả do chính họ quyết định.

Phong Ly Ngân không dùng thuật đọc tâm, lại vẫn cảm nhận được sự rối rắm của nàng thông qua dao động cảm xúc nhỏ bé kia.

Phong Ly Ngân đau lòng ôm nàng vào lồng ngực.

"Đêm nay tiễn hắn đi đi. Không bao giờ gặp lại hắn nữa."

Nàng sợ mình sẽ hối hận.

Bắc Vũ Đường nhắm mắt, không nghĩ lại chuyện cũ năm xưa nữa.

Vì mỗi lần nhớ lại, lòng nàng sẽ đau đớn và hận thù thấu xương.

Có lẽ lúc trước giữ họ lại là một sai lầm.

Phong Ly Ngân không nói gì, vì y biết, nói nhiều cũng vô dụng.

Im lặng làm bạn mới là điều nàng cần nhất lúc này.

Đêm khuya, cửa thư phòng mở ra.

Tiết Thiên nghe được tiếng động, bất ngờ ngẩng đầu, thấy Phong Ly Ngân đi vào trong phòng.

"Ta muốn gặp nàng." Tiết Thiên vội vàng nói.

Từ khi nàng rời khỏi thư phòng, hắn muốn ra ngoài hỏi rõ ràng, lại phát hiện cửa thư phòng không mở được, thậm chí dù hắn có hò hét rát họng, người bên ngoài dường như vẫn không nghe thấy.

"Ngươi cần phải đi." Phong Ly Ngân lãnh đạm nói.

"Ta chỉ muốn một đáp án, có đáp án, ta sẽ tự rời đi." Thái độ của Tiết Thiên lần đầu tiên kiên định đến thế.

Hắn thật sự không hiểu, nợ người nhà nàng có nghĩa là gì.

Hắn thật sự không hiểu, vì sao nàng hạ độc mình, lại cho một quyển sách về độc lý.

Đôi mắt lạnh nhạt tối tăm của Phong Ly Ngân nhìn hắn, "Ngươi thật sự muốn biết? Dù kết quả đó sẽ khiến ngươi tan vỡ, thậm chí cả đời này không thể sống yên ổn, ngươi cũng muốn biết?"

Tiết Thiên kiên định và trịnh trọng gật đầu, "Muốn."

Hắn muốn sống rõ ràng.

"Được. Nếu ngươi muốn, ta thành toàn ngươi."

Phong Ly Ngân nâng tay, một tia kim quang bắn vào đầu Tiết Thiên.

Ngay sau đó, Tiết Thiên cứng đờ người, sắc mặt dần tái nhợt đi.

Tia kim quang đó chính là ký ức của Vũ Đường, từ khi nàng vào phủ Tấn Vương, bị người tra tấn đến chết thế nào, lúc chết biến thành u hồn thế nào, đi theo bên cạnh kẻ thù thế nào, nhìn họ ngược đãi người thân của mình đến chết thế nào, nhìn họ tra tấn ca ca mình thế nào.

Nàng hận.

Nàng oán.

Nàng bất lực.

Nàng tuyệt vọng.

Cảm xúc của nàng vạch sâu vào lòng hắn, tựa như người trải qua tất cả là chính hắn chứ không phải nàng.

Hắn cảm nhận được sự bất lực, nỗi tuyệt vọng, và thù hận ngập trời của nàng.

Trong phòng, Tiết Thiên đột ngột ngã ngồi trên ghế, tựa như không thể thừa nhận nỗi đau kia.

"Đây là chân tướng ngươi muốn."

Lời của Phong Ly Ngân kéo lại sự chú ý của Tiết Thiên.

Tiết Thiên từ từ ngẩng đầu, đôi mắt vốn sáng trong nay đã đỏ bừng, tràn đầy thống khổ.

"Đó là ảo giác, đúng không? Đó không phải sự thật, đúng không?"

Lúc này, Tiết Thiên như một người sắp chết đuối, muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Tiếc là, đó không phải cọng rơm cứu mạng, mà là cọng rơm đè chết con lạc đà.

"Đó là tất cả những gì Đường Nhi từng trải qua. Chỉ là số nàng không phải như thế nên mới may mắn sống lại một lần."

Tiết Thiên ôm mặt mình, nước mắt không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay.

Vì sao, vì sao lại như thế này!

Vì sao mình trong ảo cảnh lại tàn nhẫn như thế? Vì sao có thể trơ mắt nhìn tất cả như thế? Vì sao mình lại trở nên máu lạnh đến vậy?

Vì sao hắn ở đó lại đáng giận thế?

Tiết Thiên khóc không thành tiếng.

Hắn cuối cùng cũng hiểu, vì sao lần đầu Vũ Đường gặp mình lại hận mình.

Hắn cuối cùng cũng hiểu lời nàng nói lúc trước.

Hắn cuối cùng cũng hiểu, vì sao nàng cho mình quyển độc lý, rồi lại hạ kịch độc cho mình.

Tiết Thiên quỳ trên đất, không ngừng lặp lại một câu.

"Xin lỗi, thực sự xin lỗi..."

Sám hối và tự trách chỉ có thể dùng những lời xin lỗi để biểu đạt, cho dù nó mờ nhạt đến mức không thể biểu đạt sự áy náy và hối hận của hắn.

Người trong phòng khóc như một đứa trẻ lạc đường, bất lực và bàng hoàng.

Một sức mạnh vô hình nâng Tiết Thiên lên, sau đó hắn bay theo Phong Ly Ngân lên trời, biến mất trong màn đêm.

Trên một con đường ở vùng ngoại ô thành Trường An, Phong Ly Ngân buông người xuống.

Tiết Thiên vẫn không thể thoát khỏi ảo cảnh, Phong Ly Ngân cũng đã đoán được kết quả này.

Tính cách Tiết Thiên đơn thuần, thấy những hình ảnh đó, trải nghiệm loại cảm giác tuyệt vọng đó rồi, sau này hắn nhất định sẽ sống cả đời trong tự trách và hối hận, cả đời không thể tiêu tan đi lỗi lầm mình mắc ở kiếp trước.

"Nếu ngươi thật lòng và áy náy với Đường Nhi dù chỉ một phần, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa. Chắc ngươi không biết, mỗi một lần đối mặt với các ngươi, nàng sẽ đau khổ thế nào."

Lời đã nói hết, Phong Ly Ngân không nói gì thêm, biến mất trong màn đêm.

Tiết Thiên ngã xuống đất, chìm trong thế giới của riêng mình.

Mặt trời của ngày mới mọc lên, trên đường có người đi lại, thương lữ đi qua hắn đều sẽ tò mò đánh giá hắn.

"Nương, tiểu ca ca kia làm sao vậy? Sao trông hắn đau lòng thế?" Một nam đồng ngây thơ hỏi.

"Bảo Nhi, đừng lại gần hắn."

Mẫu thân của tiểu nam hài thấy bé định chạm vào Tiết Thiên thì vội dẫn bé đi.

Mặt trời lặn, mặt trăng lên, Tiết Thiên vẫn ngồi đó không nhúc nhích, tựa như đã biến thành một pho tượng.

Đến ngày thứ hai, thể lực của hắn cạn, hắn ngã mạnh xuống.

Một chiếc xe ngựa đi qua, thấy có người ngã trên đường thì dừng xe.

"Tiểu thư, phía trước có người ngã xuống đất."

Màn xe xốc lên, một mỹ nhân thanh lệ tuyệt sắc đi ra, đánh giá người trên đất.

"Nhìn quen quen, hình như từng gặp ở đâu rồi." Nữ tử lẩm bẩm.

"A Vượng, đỡ hắn lên xe."

Xa phu nghe vậy thì ôm ngang Tiết Thiên lên xe ngựa.

Khi tỉnh lại, Tiết Thiên phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, cả căn phòng cũng thật xa lạ.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một mỹ nữ tuyệt sắc đi vào.

Tiết Thiên dường như không thấy nàng ấy, cuống quýt sờ soạng khắp người mình, tựa như đang tìm kiếm gì đó.

Nữ tử thấy hành động của hắn thì nói, "Có phải ngươi đang tìm cái này không?"

Tiết Thiên ngẩng đầu, thấy nữ tử đang cầm một quyển sách, đó chính là quyển độc kinh Bắc Vũ Đường cho hắn.

"Đưa đây." Lâu chưa uống nước nên giọng hắn rất khàn.

Nữ tử thanh lệ lần đầu bị đối xử như thế, ai gặp cũng phải ôn tồn lấy lòng nàng, nào có ai lơ là thô lỗ và vô lễ như hắn.

Tiết Thiên căn bản không quan tâm đến cảm xúc của nữ tử, toàn bộ chú ý của hắn đều dồn vào quyển sách.

Hắn cẩn thận nâng quyển sách, nước mắt lại rơi.

Mỗi lần nhắm mắt, những hình ảnh kinh khủng đó lại hiện lên.

Nữ tử thanh lệ thấy hắn khóc thì hoảng sợ và vô thố.

"Ngươi bị sao thế?"

Tiết Thiên không nói gì, xé rách quyển độc kinh thành mảnh nhỏ.

Nữ tử thanh lệ thấy hành động của hắn, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn lên, không hiểu vì sao hắn lại làm vậy.

Vừa rồi hắn coi trọng quyển sách như thế, chứng tỏ quyển sách đó có ý nghĩa gì đó với hắn, nhưng không hiểu vì sao hắn lại xé nó đi.

"Không phải nó rất quan trọng với ngươi sao? Vì sao ngươi lại xé nó?" Nữ tử hỏi.

Tiết Thiên trực tiếp đi qua nàng ấy, rời khỏi khách điếm, biến mất trong đám người.

- Thành Trường An-

Dưới gốc cây phong trong đình, một bóng người nho nhỏ ngồi xổm một góc, tay cầm con rối gỗ thủ công thô ráp, ngón trỏ chọc nhẹ mặt rối gỗ, không ngừng lẩm bẩm.

"Tiết Vượng Tài, đồ vô lương tâm. Đi rồi cũng không nói cho chúng ta một tiếng."

"Tiết Vượng Tài, ta ghét ngươi. Đừng để ta gặp lại ngươi nữa, gặp một lần, ta đánh ngươi một lần."

......

"Tiết Vượng Tài, đồ hỗn đản." Âm thanh mười phần trung khí dần trở nên nghẹn ngào.

Tiểu Đại Hương nhỏ giọng nức nở, trộm lau đi nước mắt lăn tràn khoé mi.

Bắc Vũ Đường đứng dưới mái hiên cách đó không xa nhìn về phía Tiểu Đại Hương, nàng nghe được rõ từng tiếng lẩm bẩm của nàng ấy.

Phong Ly Ngân nhìn ra Bắc Vũ Đường tự trách và áy náy, ôm lấy vai nàng, "Hai năm sau, hắn còn sống, trong lòng hai bên đều có đối phương, lại đưa nàng ấy đến bên cạnh hắn cũng không muộn."

"Ừ."

Đây cũng là suy nghĩ của nàng, chỉ là mấy năm nay sẽ là dày vò với Tiểu Đại Hương.

"Nàng ấy còn nhỏ, tâm trí không thành thục. Hai năm cũng đủ để nàng ấy hiểu lòng mình. Lúc đó mới là thời cơ tốt nhất, giờ đau nhất thời còn hơn là sau này đau cả đời." Phong Ly Ngân nhẹ giọng nói.

"Ta hiểu." Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn y, "Chàng không cần phải lo cho ta."

Bên kia, Lôi Ngự Đình đại thắng trở về, đến thẳng thành Trường An, chỉ là chưa về đến nơi hắn đã nhận được lệnh của bên trên, bắt hắn đến Thục Quốc xử lý nhiệm vụ bí mật, thế là cuối cùng hắn chỉ có thể tung tăng qua đó.

Hắn hoàn toàn không biết, tất cả những vất vả mệt nhọc hắn chịu đều do người nào đó dở trò quỷ sau lưng.

Vất vả lắm mới tiễn được hai sinh vật giống đực, người nào đó sao có thể cho phép một sinh vật giống đực khác tới quấy rầy được. Thế là, chúng ta có thể đoán được tương lai của Lôi Ngự Đình sẽ "muôn màu muôn vẻ" đến mức nào.

Trong căn nhà gỗ ở khe núi giữa núi non trùng điệp, những tiếng kêu thê thảm liên tục vang lên.

"Kiên nhẫn chút, sắp xong rồi." Tiếng nam nhân an ủi truyền ra.

"Aaaa, đau!"

Hai nam tử đang đè hai chân của một nữ tử, một nam tử khác đang đổi thuốc cho nữ tử kia, băng gạc xé xuống đôi khi còn kéo theo một mẩu thịt, chính vì vậy, nữ tử mới đau đớn hét thảm.

Mỗi lần đổi thuốc, ả lại phải chịu một lần đau khổ.

Mỗi lần chịu đau khổ, Cố Phiên Nhiên lại hận Cổ Phàm Chi thêm một phần.

Một tháng sau, Cố Phiên Nhiên được ba huynh đệ thợ săn chăm sóc, thương thế tốt lên, chỉ là hai chân cuối cùng không thể đi lại như người bình thường nữa.

Què chân là một đả kích rất lớn với Cố Phiên Nhiên.

Thiếu niên hái một bó hoa dại, đi tới cạnh Cố Phiên Nhiên, "Tặng ngươi."

Cố Phiên Nhiên chẳng mấy hứng thú liếc nhìn bó hoa dại, thấp giọng nói, "Cám ơn."

Thiếu niên không giỏi ăn nói không biết khuyên giải an ủi ả thế nào, nên hắn dùng cách của mình an ủi ả.

"Ngươi muốn ăn cá không? Ta đi bắt cho ngươi."

Cố Phiên Nhiên lắc đầu.

Thiếu niên thấy ả luôn rầu rĩ, không biết phải làm thế nào.

"Dù ngươi què cũng rất đẹp, ta, ta có thể cưới ngươi." Thiếu niên nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng tỏ tình được.

Cố Phiên Nhiên cuối cùng cũng có phản ứng, kinh ngạc nhìn hắn.

"Nhiên Nhiên, ngươi gả cho ta đi. Ta sẽ đối tốt với ngươi, nuôi ngươi trắng trẻo mập mạp." Thiếu niên da ngăm đen lại đỏ mặt, ngượng ngùng và khẩn trương nhìn Cố Phiên Nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện