Tác giả: Vân Phi Mặc
Cố Phiên Nhiên bắt đầu hỏi thăm về Cổ Phàm Chi, biết hắn bị giam trên Trúc Sơn, ả lên kế hoạch rồi tới Trúc Sơn.
Chân núi Trúc Sơn canh chừng nghiêm ngặt, cấm tất cả ai không liên quan tiến vào. Mỗi ngày chỉ có gia đinh hoặc tỳ nữ đưa cơm ra vào.
Hôm nay, một tỳ nữ què chân xách theo hộp đồ ăn tới, thị vệ canh giữ cản người lại.
Một người kiểm tra hộp đồ ăn, một người khác lại đánh giá người tới.
"Sao trước giờ chưa từng thấy ngươi?" Thị vệ hỏi.
Cố Phiên Nhiên hạ giọng, "Hôm nay vốn là Mộc Hương tỷ tỷ tới đưa cơm, nhưng nàng lại bị sốt nằm liệt giường nên mới đổi thành ta. Chuyện này vốn chẳng bao giờ đến lượt ta. Sai gia, ngươi xem chân ta đi, lúc trước bị thương còn chưa khỏi đâu. Thế mà hôm nay lại còn phải leo núi."
Giọng ả lộ vẻ không kiên nhẫn.
Thị vệ vẫy tay, "Đi lên đi. Để đồ rồi xuống núi."
"Nô gia biết rồi."
Cố Phiên Nhiên vào núi, đi nhanh hơn.
Nửa nén hương sau, Cố Phiên Nhiên tới trước nhà trúc, liếc mắt đã thấy người đứng trước nhà trúc.
"Điện hạ." Cố Phiên Nhiên nhẹ nhàng gọi.
Cổ Phàm Chi nghe được giọng nói quen thuộc, thình lình ngẩng lên, nhìn người cách đó không xa.
"Phiên, Phiên Nhiên!" Giọng Cổ Phàm Chi run run, dường như không thể nào tin nổi.
Ngày đó Bắc Vũ Đường nói ả không chết, hắn không tin lời nàng, nhưng hôm nay gặp được, hắn vừa vui sướng lại vừa thấp thỏm.
"Phiên Nhiên." Cổ Phàm Chi tiến lên, đang định nắm tay ả, lại bị ả tránh đi.
"Tứ điện hạ, đã lâu không gặp. Thấy ta, có phải rất ngạc nhiên không?" Cố Phiên Nhiên châm chọc nhìn hắn.
"Phiên Nhiên, nàng làm sao vậy?" Cổ Phàm Chi ra vẻ khó hiểu nhìn ả, "Phiên Nhiên, đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy. Giờ ta đã chẳng còn gì cả, chỉ còn nàng. Ta biết nàng nghe xong chuyện, nhất định sẽ trở về mà."
Cổ Phàm Chi biểu đạt nhuần nhuyễn tình ý của bản thân, nhưng cũng chẳng làm Cố Phiên Nhiên động dung.
"Phiên Nhiên, ở lại cùng ta được không?"
Cố Phiên Nhiên nhỏ giọng cười, ánh mắt trào phúng, "Cổ Phàm Chi, ngươi thấy hai chữ "ngu ngốc" trên mặt ta à?"
Cổ Phàm Chi cứng đờ, "Phiên Nhiên, rốt cuộc nàng làm sao vậy? Vì sao nàng lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ngày đó nàng đi không từ giã, giờ trở về, chẳng lẽ không phải tới thăm ta sao?"
"Cổ Phàm Chi, đừng diễn kịch nữa." Cố Phiên Nhiên tức giận, "Kỹ năng diễn kém cỏi đó đừng lôi ra trước mặt ta, xấu hổ."
Cổ Phàm Chi cứng lại.
"Đừng sủa với ta nữa. Hôm nay ta tới đây là vì muốn hỏi rõ, vì sao ngươi lại đối xử với ta như thế?" Cố Phiên Nhiên cứ nhớ lại ngày hôm đó, tim sẽ như bị đao cắt, hận ý không ngừng tuôn ra.
"Ngươi không yêu ta thì có thể nói rõ cho ta, ta sẽ tự rời đi, tuyệt đối không dây dưa với ngươi. Ngươi lại phái người tới giết ta, đẩy ta xuống vực sâu." Cố Phiên Nhiên càng nói càng tiến lại gần.
Cổ Phàm Chi bị khí thế ả toả ra dọa, lùi từng bước.
Chột dạ, áy náy, vô số cảm xúc đan xen trong lòng hắn.
"Nói, vì sao?" Cố Phiên Nhiên lạnh giọng, phẫn nộ quát.
"Ta, ta không có." Cổ Phàm Chi khô cằn biện giải.
"Không có." Cố Phiên Nhiên cười, "Nếu không có, vậy vì sao lại chột dạ như thế? Vì sao không dám lớn tiếng trả lời ta? Tới giờ rồi còn không thừa nhận."
Cổ Phàm Chi cười khổ, "Phiên Nhiên, ta bị Mộc Chi Đào lừa. Nàng ta giả thành một đạo sĩ lừa ta, nên ta mới phạm sai lầm."
Chuyện này chính là chuyện khiến hắn chột dạ, nên khi nói cũng không dám nói to.
"Thật vậy sao?" Cố Phiên Nhiên nghi ngờ.
Cổ Phàm Chi thấy ả dường như đã tin, vội gật đầu liên tục, "Ta có thể thề với trời."
Sau đó, hắn kể lại hết mọi chuyện lớn nhỏ lại một lần, Cố Phiên Nhiên nghe mà sửng sốt, đã không còn hận thù như trước.
"Thì ra là thế. Mộc Chi Đào này đúng là thủ đoạn. Nàng ta huỷ hoại Cảnh Ngọc, lại huỷ hoại ngươi. Đúng là lòng dạ rắn rết." Cố Phiên Nhiên lạnh lùng nói.
Cổ Phàm Chi thấy ả tin, thở dài nhẹ nhõm.
"Phiên Nhiên, ta chưa từng nghĩ đến việc tổn thương nàng. Chuyện lần đó là do người bên dưới tự chủ trương. Nàng phải tin ta." Cổ Phàm Chi khát cầu nhìn ả.
"Ta tin ngươi." Cố Phiên Nhiên cười nói.
Thấy ả cười, Cổ Phàm Chi cũng cười theo.
"Không còn sớm nữa, ta phải đi đây."
Cổ Phàm Chi không tha.
"Ngày mai ta tới thăm ngươi."
"Ừ. Ta chờ nàng."
Những ngày sau đó, Cố Phiên Nhiên mỗi ngày đều tới đưa cơm cho Cổ Phàm Chi, hai người cũng nhân dịp này tỏ rõ lòng nhau.
Sự xuất hiện của Cố Phiên Nhiên tựa như tia nắng rực rỡ mang đến ấm áp cho Cổ Phàm Chi, khiến hắn chờ đợi, có vướng bận.
Hôm đó, Cổ Phàm Chi cảm thấy ngực mình đau đớn, ngã trên đất, cả người vô lực, không thể nhúc nhích.
Hắn muốn kêu cứu, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ hướng về phía bên này, hắn biết là Cố Phiên Nhiên đã tới.
Quả nhiên, ngay sau đó, cánh cửa mở ra, Cố Phiên Nhiên đi vào phòng, khi thấy người nằm trên đất, biểu cảm ả bình đạm như không thấy Cổ Phàm Chi đang đau đớn thế nào.
Hắn duỗi tay, khát cầu nhìn ả.
Cố Phiên Nhiên xách theo hộp đồ ăn, từng bước tới gần hắn, nhìn hắn từ trên cao xuống.
"Độc cuối cùng cũng phát tác." Ả nói.
Nghe được lời này, đôi mắt Cổ Phàm Chi toát lên sự kinh ngạc và khó tin.
Hắn muốn hỏi lý do, vì sao lại đối xử với hắn như thế.
Cố Phiên Nhiên tựa như nhìn ra nghi hoặc của hắn, cười khẽ, "Cổ Phàm Chi ơi là Cổ Phàm Chi, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi chỉ sau dăm ba câu thế à? Ta từ đầu đã chẳng tin một chữ nào của ngươi rồi."
"Ngươi nhất định rất thắc mắc lý do ta làm vậy nhỉ. Lý do cũng đơn giản thôi, ta muốn ngươi cũng nếm trải mùi vị bị người mình tin tưởng phản bội. Giờ đã nếm rồi, cảm giác thế nào?"
Cố Phiên Nhiên cười, nói tiếp, "Ngươi có biết ngày đó ta tuyệt vọng đến mức nào không? Ta nghĩ ngươi không giống những người khác, không ngờ kết quả lại vẫn như vậy. Từ ngày ta ngã xuống vách núi, ta đã lập chí, ta chắc chắn sẽ báo thù, trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần nỗi đau ngày ấy ta phải chịu."
"Hôm nay ngươi cứ ngoan ngoãn nằm trên đất đi, đừng mong có ai đến cứu ngươi. Ta đã sớm thăm dò rồi, sẽ chẳng có ai quan tâm ngươi sống hay chết đâu. Từ nay về sau, ngươi nghe lời ta, ta sẽ để ngươi sống lâu hơn một ít, còn không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Lần đầu tiên Cổ Phàm Chi thấy ả lộ ra vẻ mặt dữ tợn như thế nên hắn vô cùng chấn động.
Cố Phiên Nhiên vỗ nhẹ mặt hắn, "Cho dù có người tới cứu ngươi thì họ cũng chẳng giải được độc ngươi trúng đâu. Họ chỉ nghĩ ngươi bị trúng gió, không thể nhúc nhích mà thôi. Không phải ngươi muốn ở bên ta sao? Sau này ta sẽ luôn ở bên ngươi, cho đến ngày ngươi chết vì nội tạng hư thối."
Ả rời đi, Cổ Phàm Chi nằm trên đất lạnh một đêm, đói khổ lạnh lẽo, đến ngày thứ hai, hắn lại gặp Cố Phiên Nhiên.
Cố Phiên Nhiên mở hộp đồ ăn, bắt đầu dùng bữa ngay trước mặt hắn, khiến hắn cồn cào vì đói.
"Muốn ăn không?" Cố Phiên Nhiên gắp một miếng thịt.
Cổ Phàm Chi quay đầu, không nhìn ả.
Cố Phiên Nhiên không để ý, "Xem ra chưa quá đói."
Cố Phiên Nhiên rời đi.
Cổ Phàm Chi vừa lạnh, vừa đói, vừa khát, đặc biệt là khát, môi hắn đã nứt ra. Từ sau ngày đó, đã hai ngày rồi hắn chưa uống nước, cơ thể thiếu nước khiến vẻ mặt hắn trở nên hoảng hốt.
Sau khi nghe được tiếng động, Cổ Phàm Chi gian nan ngẩng đầu, khát cầu nhìn ả.
"Nước, nước..."
Cố Phiên Nhiên nghe được tiếng nói suy yếu của hắn.
Độc dược này đúng là đồ tốt, bảo ngày thứ ba sẽ mở miệng thì đúng ba ngày.
Cố Phiên Nhiên rót một chén nước, đặt tới trước mặt hắn. Đôi mắt Cổ Phàm Chi sáng xanh, nhìn chằm chằm chén nước kia. Hắn nỗ lực duỗi cổ muốn uống, tiếc là cổ không đủ dài, không với tới.
"Muốn ta dịch lại gần thì sủa như chó xem. Sủa hay, ta vui vẻ, có thể thưởng cho ngươi một ngụm."
Cổ Phàm Chi không muốn, nhưng nhu cầu thân thể và chén nước sóng sánh trước mắt khiến hắn vứt bỏ tôn nghiêm, hé miệng, gian nan bật ra một âm gió.
"Gâu."
"Không nghe rõ."
Mặt Cổ Phàm Chi đỏ lên, cắn răng bật ra hai âm.
"Gâu, gâu."
"Kêu to hơn tí."
Lần đầu khó mở miệng, nhưng đã có lần đầu, những lần sau sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.
"Gâu gâu, gâu gâu gâu..."
Tiếng sau to hơn tiếng trước.
Cố Phiên Nhiên thấy hắn vẫy đuôi lấy lòng thì vô cùng vui sướng, đá đổ chén nước, chén nước chảy tới trước mặt hắn.
Cổ Phàm Chi bất chấp, vươn lưỡi liếm nước, "tranh cướp" cùng mặt đất.
Hắn còn chẳng uống nổi một phần mười chén nước.
Chút nước ít ỏi đó chẳng thể nào thỏa mãn người đã khát khô, hắn khát cầu nhìn Cố Phiên Nhiên.
"Nước, nước."
"Còn muốn uống à?"
Cổ Phàm Chi gật đầu.
Cố Phiên Nhiên lấy ra một chén canh cặn đặt trước mặt hắn, mùi tanh từ chén tản ra khiến người ta buồn nôn.
Cổ Phàm Chi kinh ngạc nhìn ả.
"Uống đi. Nhiều nước lắm đấy, còn có đồ ăn nữa, vừa lúc có thể ăn luôn." Cố Phiên Nhiên cười tươi.
Cổ Phàm Chi quay đầu, dùng tóc hất văng chén canh cặn đi.
Cố Phiên Nhiên không tức giận, đứng dậy, phủi đi nước đồ ăn thừa bắn lên người mình.
"Có cốt khí đấy. Hy vọng ngươi sẽ luôn cốt khí như thế."
Ả rời đi.
Hai ngày sau đó, Cổ Phàm Chi đói đến choáng váng, hắn nhìn vệt canh cặn trên mặt đất. Nước đã khô khốc, chỉ còn lại chút cặn canh.
Đói khát khiến hắn đè nén không ngửi mùi kia, vươn lưỡi liếm cặn trên đất.
Lúc Cố Phiên Nhiên đến vừa lúc thấy cảnh này, ả nở nụ cười, lấy một chén canh cặn ra, đặt tới trước mặt hắn.
Cổ Phàm Chi nhìn thoáng qua, không nói gì cả, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Chậc chậc." Cố Phiên Nhiên thấy hắn ăn vui vẻ thì không thoải mái.
Ả đột ngột dẫm lên lưng hắn, khiến Cổ Phàm Chi đau đớn, ho khan.
"Trước khi ăn không biết cảm ơn chủ nhân à?"
Cổ Phàm Chi nhìn nữ nhân trước mắt, lòng đầy hận thù.
"Ánh mắt đó của ngươi là sao?" Cố Phiên Nhiên tát hắn.
"Muốn giết ta à?" Ả cười khinh miệt, sau đó rút cây trâm trên đầu xuống, đâm vào mắt hắn, máu tươi tức khắc phun trào.
Cổ Phàm Chi đau đớn hét thảm.
Ả rút trâm ra, máu tươi bắn ra, văng lên mặt, lên người ả.
"Câm miệng."
Có vẻ ả bị tiếng hét của hắn làm đau đầu, lấy một cái giẻ lau bẩn qua, nhét vào miệng hắn, khiến hắn không kêu được nữa.
"Máu bắn hết lên người ta rồi." Cố Phiên Nhiên ghét bỏ, tức giận đá hắn.
"Đúng là đen đủi."
Cố Phiên Nhiên đạp mấy đạp, cảm thấy thoải mái rồi thì mới buông tha Cổ Phàm Chi.
Những ngày sau đó, Cổ Phàm Chi nếm trải mùi vị sống không bằng chết, mỗi ngày bị Cố Phiên Nhiên tra tấn. Ả có thể nghĩ ra đủ cách tra tấn, nhục nhã hắn.
Tôn nghiêm, nhân cách của hắn bị ả chà đạp dưới chân.
Mỗi đêm, hắn đều tự hỏi, vì sao lúc trước mình lại coi trọng một nữ nhân như thế.
Hắn là Hoàng tử tôn quý, vì ả mà đắc tội người đáng sợ, thậm chí vì ả mà vô duyên với ngai vàng, kết quả hắn chẳng những không được ả cảm ơn mà còn bị ả tra tấn.
Thân thể và tâm trí của hắn đã vỡ nát sau những lần tra tấn của ả.
Hôm đó, Cổ Phàm Chi uống thuốc giải ả cho, thuốc giải này có thể khiến hắn khôi phục thể lực trong nửa canh giờ. Thường thì trong nửa canh giờ đó, Cố Phiên Nhiên sẽ bắt hắn làm đủ việc để tra tấn hắn.
Cổ Phàm Chi rất nghe lời, không hề phản kháng.
Hắn luôn chờ đợi một cơ hội có thể giết ả.
Ngày đó, hắn cuối cùng cũng chờ được.
"Nằm sấp xuống, ta muốn cưỡi ngựa." Cố Phiên Nhiên cầm roi quất hắn.
Cổ Phàm Chi nghe lời quỳ xuống, lúc Cố Phiên Nhiên ngồi khoá lên người hắn, hắn đột ngột bắt lấy hai chân ả, xoay người đẩy ả ngã mạnh xuống đất, sau đó, hắn đè người lên, muốn khống chế ả.
Cố Phiên Nhiên hiểu ý đồ của hắn, sao có thể để hắn xoay người làm chủ, cắn răng dùng toàn lực.
Cổ Phàm Chi bị tàn phá một thời gian dài, thân thể đã suy nhược, không khỏe bằng ả.
Cố Phiên Nhiên đảo khách thành chủ, lại lần nữa chiếm thượng phong.
Cổ Phàm Chi nhanh tay cướp cây trâm trên đầu ả, đâm về phía cổ ả.
Cố Phiên Nhiên kinh hãi, vội quay đầu đi, cây trâm cắt một đường dài lên mặt ả.
"A!" Cố Phiên Nhiên đau đớn kêu to, hận thù và lửa giận phun trào.
Ả cướp lại cây trâm, phẫn nộ đâm liên tục lên người hắn, máu tươi bắn lên, nhuộm đỏ bộ y phục của ả. Người bên dưới giãy giụa, dần dần bất động.
Mãi đến khi Cố Phiên Nhiên nhận ra không thích hợp, dừng lại, vươn tay đặt dưới chóp mũi hắn, đã không còn hơi thở.
Cố Phiên Nhiên cả kinh, cuống quýt đứng dậy.
Ả nhìn người trên đất, hít sâu một hơi, bắt đầu đào hố chôn hắn.
Người bên dưới mãi không thấy Cố Phiên Nhiên xuống, đang thấy kì lạ, thương lượng định lên xem thử thì thấy ả xuất hiện.
"Sao trên người ngươi lại có máu?" Một thị vệ kinh nghi nhìn ả.
Cố Phiên Nhiên lộ ra khuôn mặt bị thương, cánh tay dường như cũng có vết thương, "Huhu, hôm nay điện hạ nổi điên. Nô tỳ, nô tỳ..."
Hai thị vệ thấy vậy thì nhìn ả bằng ánh mắt thương hại.
Đời của nô tỳ này xem như đã bị huỷ.
Đã què chân mà giờ còn bị huỷ dung, chắc chắn sẽ cô độc cả đời.
Cố Phiên Nhiên rời đi, không dám ở lại thành Trường An nữa, vội vàng đi ngay.
Ba ngày sau, thị vệ mới phát hiện Cổ Phàm Chi mất tích, tìm kiếm một hồi thì tìm được một thi thể.
Hai thị vệ sợ bị trách phạt, không dám báo lên, chỉ coi như hắn vẫn còn sống.
Cổ Phàm Chi lặng lẽ chết đi, không ai hay biết.
Còn Cố Phiên Nhiên, sau khi hoảng sợ rời đi, ả trốn ở ngoại ô mấy ngày, thấy không ai tới đuổi bắt thì biết mình cược đúng.
Ả lại vào thành Trường An, muốn bán đi toàn bộ gia sản ở Nam Đường Quốc, chuẩn bị tới Thục Quốc hoặc Ngô Quốc.
Ả sâu sắc cảm nhận được một điều, nơi nào có Mộc Chi Đào, nơi đó không có chỗ cho ả.
Một khi đã vậy, ả đổi nơi ở, xây lại bếp khác, từ từ mưu tính.
Cố Phiên Nhiên tính toán rất hay, nhưng chờ đến khi chuẩn bị bán tửu lầu, ả phát hiện tửu lầu bị người Cố gia khống chế.
Họ biết đây là sản nghiệp của mình từ khi nào?! Cố gia đáng chết, thế mà lại cắn nuốt toàn bộ sản nghiệp của ả.
Cố Phiên Nhiên hận không thể giết đám lòng lang dạ sói kia.
Khi ả thấy Bắc Vũ Đường đi cùng người Cố gia, ả cuối cùng cũng hiểu.
Nhất định là nàng đã nói cho Cố gia, để Cố gia danh chính ngôn thuận tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của ả.
Mộc Chi Đào!
Cố Phiên Nhiên oán độc nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường.
"Mộc Chi Đào, chắc chắn sẽ có một ngày ta băm vằm ngươi thành vạn mảnh!"
Từ sau ngày đó, Cố Phiên Nhiên vẫn luôn âm thầm theo dõi đệ đệ tiện nghi kia của ả. Ngày đó, ả cuối cùng cũng bắt được cơ hội, thấy quanh hắn không có ai, ả đánh ngất hắn rồi trói đi.
Sau đó, một bức thư gửi đến Cố gia.
Đệ đệ ả là nam đinh duy nhất của Cố gia, Cố gia vì giữ mạng cho hắn, ngoan ngoãn đưa lên toàn bộ tài sản trong nhà.
Cố Phiên Nhiên lấy được bạc, cũng không tha cho đệ đệ kia của mình, ả đánh gãy hai chân hắn, vứt hắn ven đường, mặc hắn tự sinh tự diệt.
Ả cầm số tiền lấy được rời khỏi thành Trường An.
Ả sống sung sướng hai ngày, đến ngày thứ ba, ả bị một đám thổ phỉ chặn cướp, toàn bộ ngân lượng bị đám thổ phỉ đoạt đi. Trong lúc tranh chấp với đám thổ phỉ, ả bị trúng một đao vào ngực, suýt thì toi mạng.
Bắc Vũ Đường xuyên qua gương thấy sợi kim quang cuối cùng trên người Cố Phiên Nhiên biến mất.
Sau khi kim quang biến mất, một khất cái đi ngang qua cứu Cố Phiên Nhiên.
Khất cái kia cứu ả, cũng không hề săn sóc quan tâm ả như những người Cố Phiên Nhiên gặp lúc trước. Tên khất cái không màng ý nguyện của ả, mạnh mẽ chiếm hữu ả. Từ sau ngày đó, Cố Phiên Nhiên trở thành công cụ tiết dục của khất cái kia.
Hắn mang theo Cố Phiên Nhiên đến ở một miếu hoang, vì đề phòng ả chạy trốn, hắn trói chặt tay chân ả lại.
Ngày nọ, khất cái kia ra ngoài ăn xin, khi trở về lại phát hiện một khất cái khác đang xâm phạm Cố Phiên Nhiên.
Khất cái rất tức giận, đang định đánh cho khất cái kia một trận thì khất cái kia lấy một cái đùi gà ra, hắn lập tức hết giận.
Từ đó, khất cái tựa như tìm được cách kiếm tiền.
Hắn lợi dụng Cố Phiên Nhiên đổi đồ ăn, mỗi ngày chỉ cần ở trong miếu hoang, chờ khất cái muốn giải quyết mang đồ ăn tới cho hắn.
Cố Phiên Nhiên sống không bằng chết, mỗi ngày đều bị một đám khất cái dơ bẩn đè dưới thân, chịu tra tấn.
Tình trạng như vậy kéo dài nửa năm, nửa năm sau, ả mắc bệnh giang mai.
Cố Phiên Nhiên bắt đầu hỏi thăm về Cổ Phàm Chi, biết hắn bị giam trên Trúc Sơn, ả lên kế hoạch rồi tới Trúc Sơn.
Chân núi Trúc Sơn canh chừng nghiêm ngặt, cấm tất cả ai không liên quan tiến vào. Mỗi ngày chỉ có gia đinh hoặc tỳ nữ đưa cơm ra vào.
Hôm nay, một tỳ nữ què chân xách theo hộp đồ ăn tới, thị vệ canh giữ cản người lại.
Một người kiểm tra hộp đồ ăn, một người khác lại đánh giá người tới.
"Sao trước giờ chưa từng thấy ngươi?" Thị vệ hỏi.
Cố Phiên Nhiên hạ giọng, "Hôm nay vốn là Mộc Hương tỷ tỷ tới đưa cơm, nhưng nàng lại bị sốt nằm liệt giường nên mới đổi thành ta. Chuyện này vốn chẳng bao giờ đến lượt ta. Sai gia, ngươi xem chân ta đi, lúc trước bị thương còn chưa khỏi đâu. Thế mà hôm nay lại còn phải leo núi."
Giọng ả lộ vẻ không kiên nhẫn.
Thị vệ vẫy tay, "Đi lên đi. Để đồ rồi xuống núi."
"Nô gia biết rồi."
Cố Phiên Nhiên vào núi, đi nhanh hơn.
Nửa nén hương sau, Cố Phiên Nhiên tới trước nhà trúc, liếc mắt đã thấy người đứng trước nhà trúc.
"Điện hạ." Cố Phiên Nhiên nhẹ nhàng gọi.
Cổ Phàm Chi nghe được giọng nói quen thuộc, thình lình ngẩng lên, nhìn người cách đó không xa.
"Phiên, Phiên Nhiên!" Giọng Cổ Phàm Chi run run, dường như không thể nào tin nổi.
Ngày đó Bắc Vũ Đường nói ả không chết, hắn không tin lời nàng, nhưng hôm nay gặp được, hắn vừa vui sướng lại vừa thấp thỏm.
"Phiên Nhiên." Cổ Phàm Chi tiến lên, đang định nắm tay ả, lại bị ả tránh đi.
"Tứ điện hạ, đã lâu không gặp. Thấy ta, có phải rất ngạc nhiên không?" Cố Phiên Nhiên châm chọc nhìn hắn.
"Phiên Nhiên, nàng làm sao vậy?" Cổ Phàm Chi ra vẻ khó hiểu nhìn ả, "Phiên Nhiên, đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy. Giờ ta đã chẳng còn gì cả, chỉ còn nàng. Ta biết nàng nghe xong chuyện, nhất định sẽ trở về mà."
Cổ Phàm Chi biểu đạt nhuần nhuyễn tình ý của bản thân, nhưng cũng chẳng làm Cố Phiên Nhiên động dung.
"Phiên Nhiên, ở lại cùng ta được không?"
Cố Phiên Nhiên nhỏ giọng cười, ánh mắt trào phúng, "Cổ Phàm Chi, ngươi thấy hai chữ "ngu ngốc" trên mặt ta à?"
Cổ Phàm Chi cứng đờ, "Phiên Nhiên, rốt cuộc nàng làm sao vậy? Vì sao nàng lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ngày đó nàng đi không từ giã, giờ trở về, chẳng lẽ không phải tới thăm ta sao?"
"Cổ Phàm Chi, đừng diễn kịch nữa." Cố Phiên Nhiên tức giận, "Kỹ năng diễn kém cỏi đó đừng lôi ra trước mặt ta, xấu hổ."
Cổ Phàm Chi cứng lại.
"Đừng sủa với ta nữa. Hôm nay ta tới đây là vì muốn hỏi rõ, vì sao ngươi lại đối xử với ta như thế?" Cố Phiên Nhiên cứ nhớ lại ngày hôm đó, tim sẽ như bị đao cắt, hận ý không ngừng tuôn ra.
"Ngươi không yêu ta thì có thể nói rõ cho ta, ta sẽ tự rời đi, tuyệt đối không dây dưa với ngươi. Ngươi lại phái người tới giết ta, đẩy ta xuống vực sâu." Cố Phiên Nhiên càng nói càng tiến lại gần.
Cổ Phàm Chi bị khí thế ả toả ra dọa, lùi từng bước.
Chột dạ, áy náy, vô số cảm xúc đan xen trong lòng hắn.
"Nói, vì sao?" Cố Phiên Nhiên lạnh giọng, phẫn nộ quát.
"Ta, ta không có." Cổ Phàm Chi khô cằn biện giải.
"Không có." Cố Phiên Nhiên cười, "Nếu không có, vậy vì sao lại chột dạ như thế? Vì sao không dám lớn tiếng trả lời ta? Tới giờ rồi còn không thừa nhận."
Cổ Phàm Chi cười khổ, "Phiên Nhiên, ta bị Mộc Chi Đào lừa. Nàng ta giả thành một đạo sĩ lừa ta, nên ta mới phạm sai lầm."
Chuyện này chính là chuyện khiến hắn chột dạ, nên khi nói cũng không dám nói to.
"Thật vậy sao?" Cố Phiên Nhiên nghi ngờ.
Cổ Phàm Chi thấy ả dường như đã tin, vội gật đầu liên tục, "Ta có thể thề với trời."
Sau đó, hắn kể lại hết mọi chuyện lớn nhỏ lại một lần, Cố Phiên Nhiên nghe mà sửng sốt, đã không còn hận thù như trước.
"Thì ra là thế. Mộc Chi Đào này đúng là thủ đoạn. Nàng ta huỷ hoại Cảnh Ngọc, lại huỷ hoại ngươi. Đúng là lòng dạ rắn rết." Cố Phiên Nhiên lạnh lùng nói.
Cổ Phàm Chi thấy ả tin, thở dài nhẹ nhõm.
"Phiên Nhiên, ta chưa từng nghĩ đến việc tổn thương nàng. Chuyện lần đó là do người bên dưới tự chủ trương. Nàng phải tin ta." Cổ Phàm Chi khát cầu nhìn ả.
"Ta tin ngươi." Cố Phiên Nhiên cười nói.
Thấy ả cười, Cổ Phàm Chi cũng cười theo.
"Không còn sớm nữa, ta phải đi đây."
Cổ Phàm Chi không tha.
"Ngày mai ta tới thăm ngươi."
"Ừ. Ta chờ nàng."
Những ngày sau đó, Cố Phiên Nhiên mỗi ngày đều tới đưa cơm cho Cổ Phàm Chi, hai người cũng nhân dịp này tỏ rõ lòng nhau.
Sự xuất hiện của Cố Phiên Nhiên tựa như tia nắng rực rỡ mang đến ấm áp cho Cổ Phàm Chi, khiến hắn chờ đợi, có vướng bận.
Hôm đó, Cổ Phàm Chi cảm thấy ngực mình đau đớn, ngã trên đất, cả người vô lực, không thể nhúc nhích.
Hắn muốn kêu cứu, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ hướng về phía bên này, hắn biết là Cố Phiên Nhiên đã tới.
Quả nhiên, ngay sau đó, cánh cửa mở ra, Cố Phiên Nhiên đi vào phòng, khi thấy người nằm trên đất, biểu cảm ả bình đạm như không thấy Cổ Phàm Chi đang đau đớn thế nào.
Hắn duỗi tay, khát cầu nhìn ả.
Cố Phiên Nhiên xách theo hộp đồ ăn, từng bước tới gần hắn, nhìn hắn từ trên cao xuống.
"Độc cuối cùng cũng phát tác." Ả nói.
Nghe được lời này, đôi mắt Cổ Phàm Chi toát lên sự kinh ngạc và khó tin.
Hắn muốn hỏi lý do, vì sao lại đối xử với hắn như thế.
Cố Phiên Nhiên tựa như nhìn ra nghi hoặc của hắn, cười khẽ, "Cổ Phàm Chi ơi là Cổ Phàm Chi, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi chỉ sau dăm ba câu thế à? Ta từ đầu đã chẳng tin một chữ nào của ngươi rồi."
"Ngươi nhất định rất thắc mắc lý do ta làm vậy nhỉ. Lý do cũng đơn giản thôi, ta muốn ngươi cũng nếm trải mùi vị bị người mình tin tưởng phản bội. Giờ đã nếm rồi, cảm giác thế nào?"
Cố Phiên Nhiên cười, nói tiếp, "Ngươi có biết ngày đó ta tuyệt vọng đến mức nào không? Ta nghĩ ngươi không giống những người khác, không ngờ kết quả lại vẫn như vậy. Từ ngày ta ngã xuống vách núi, ta đã lập chí, ta chắc chắn sẽ báo thù, trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần nỗi đau ngày ấy ta phải chịu."
"Hôm nay ngươi cứ ngoan ngoãn nằm trên đất đi, đừng mong có ai đến cứu ngươi. Ta đã sớm thăm dò rồi, sẽ chẳng có ai quan tâm ngươi sống hay chết đâu. Từ nay về sau, ngươi nghe lời ta, ta sẽ để ngươi sống lâu hơn một ít, còn không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Lần đầu tiên Cổ Phàm Chi thấy ả lộ ra vẻ mặt dữ tợn như thế nên hắn vô cùng chấn động.
Cố Phiên Nhiên vỗ nhẹ mặt hắn, "Cho dù có người tới cứu ngươi thì họ cũng chẳng giải được độc ngươi trúng đâu. Họ chỉ nghĩ ngươi bị trúng gió, không thể nhúc nhích mà thôi. Không phải ngươi muốn ở bên ta sao? Sau này ta sẽ luôn ở bên ngươi, cho đến ngày ngươi chết vì nội tạng hư thối."
Ả rời đi, Cổ Phàm Chi nằm trên đất lạnh một đêm, đói khổ lạnh lẽo, đến ngày thứ hai, hắn lại gặp Cố Phiên Nhiên.
Cố Phiên Nhiên mở hộp đồ ăn, bắt đầu dùng bữa ngay trước mặt hắn, khiến hắn cồn cào vì đói.
"Muốn ăn không?" Cố Phiên Nhiên gắp một miếng thịt.
Cổ Phàm Chi quay đầu, không nhìn ả.
Cố Phiên Nhiên không để ý, "Xem ra chưa quá đói."
Cố Phiên Nhiên rời đi.
Cổ Phàm Chi vừa lạnh, vừa đói, vừa khát, đặc biệt là khát, môi hắn đã nứt ra. Từ sau ngày đó, đã hai ngày rồi hắn chưa uống nước, cơ thể thiếu nước khiến vẻ mặt hắn trở nên hoảng hốt.
Sau khi nghe được tiếng động, Cổ Phàm Chi gian nan ngẩng đầu, khát cầu nhìn ả.
"Nước, nước..."
Cố Phiên Nhiên nghe được tiếng nói suy yếu của hắn.
Độc dược này đúng là đồ tốt, bảo ngày thứ ba sẽ mở miệng thì đúng ba ngày.
Cố Phiên Nhiên rót một chén nước, đặt tới trước mặt hắn. Đôi mắt Cổ Phàm Chi sáng xanh, nhìn chằm chằm chén nước kia. Hắn nỗ lực duỗi cổ muốn uống, tiếc là cổ không đủ dài, không với tới.
"Muốn ta dịch lại gần thì sủa như chó xem. Sủa hay, ta vui vẻ, có thể thưởng cho ngươi một ngụm."
Cổ Phàm Chi không muốn, nhưng nhu cầu thân thể và chén nước sóng sánh trước mắt khiến hắn vứt bỏ tôn nghiêm, hé miệng, gian nan bật ra một âm gió.
"Gâu."
"Không nghe rõ."
Mặt Cổ Phàm Chi đỏ lên, cắn răng bật ra hai âm.
"Gâu, gâu."
"Kêu to hơn tí."
Lần đầu khó mở miệng, nhưng đã có lần đầu, những lần sau sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.
"Gâu gâu, gâu gâu gâu..."
Tiếng sau to hơn tiếng trước.
Cố Phiên Nhiên thấy hắn vẫy đuôi lấy lòng thì vô cùng vui sướng, đá đổ chén nước, chén nước chảy tới trước mặt hắn.
Cổ Phàm Chi bất chấp, vươn lưỡi liếm nước, "tranh cướp" cùng mặt đất.
Hắn còn chẳng uống nổi một phần mười chén nước.
Chút nước ít ỏi đó chẳng thể nào thỏa mãn người đã khát khô, hắn khát cầu nhìn Cố Phiên Nhiên.
"Nước, nước."
"Còn muốn uống à?"
Cổ Phàm Chi gật đầu.
Cố Phiên Nhiên lấy ra một chén canh cặn đặt trước mặt hắn, mùi tanh từ chén tản ra khiến người ta buồn nôn.
Cổ Phàm Chi kinh ngạc nhìn ả.
"Uống đi. Nhiều nước lắm đấy, còn có đồ ăn nữa, vừa lúc có thể ăn luôn." Cố Phiên Nhiên cười tươi.
Cổ Phàm Chi quay đầu, dùng tóc hất văng chén canh cặn đi.
Cố Phiên Nhiên không tức giận, đứng dậy, phủi đi nước đồ ăn thừa bắn lên người mình.
"Có cốt khí đấy. Hy vọng ngươi sẽ luôn cốt khí như thế."
Ả rời đi.
Hai ngày sau đó, Cổ Phàm Chi đói đến choáng váng, hắn nhìn vệt canh cặn trên mặt đất. Nước đã khô khốc, chỉ còn lại chút cặn canh.
Đói khát khiến hắn đè nén không ngửi mùi kia, vươn lưỡi liếm cặn trên đất.
Lúc Cố Phiên Nhiên đến vừa lúc thấy cảnh này, ả nở nụ cười, lấy một chén canh cặn ra, đặt tới trước mặt hắn.
Cổ Phàm Chi nhìn thoáng qua, không nói gì cả, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Chậc chậc." Cố Phiên Nhiên thấy hắn ăn vui vẻ thì không thoải mái.
Ả đột ngột dẫm lên lưng hắn, khiến Cổ Phàm Chi đau đớn, ho khan.
"Trước khi ăn không biết cảm ơn chủ nhân à?"
Cổ Phàm Chi nhìn nữ nhân trước mắt, lòng đầy hận thù.
"Ánh mắt đó của ngươi là sao?" Cố Phiên Nhiên tát hắn.
"Muốn giết ta à?" Ả cười khinh miệt, sau đó rút cây trâm trên đầu xuống, đâm vào mắt hắn, máu tươi tức khắc phun trào.
Cổ Phàm Chi đau đớn hét thảm.
Ả rút trâm ra, máu tươi bắn ra, văng lên mặt, lên người ả.
"Câm miệng."
Có vẻ ả bị tiếng hét của hắn làm đau đầu, lấy một cái giẻ lau bẩn qua, nhét vào miệng hắn, khiến hắn không kêu được nữa.
"Máu bắn hết lên người ta rồi." Cố Phiên Nhiên ghét bỏ, tức giận đá hắn.
"Đúng là đen đủi."
Cố Phiên Nhiên đạp mấy đạp, cảm thấy thoải mái rồi thì mới buông tha Cổ Phàm Chi.
Những ngày sau đó, Cổ Phàm Chi nếm trải mùi vị sống không bằng chết, mỗi ngày bị Cố Phiên Nhiên tra tấn. Ả có thể nghĩ ra đủ cách tra tấn, nhục nhã hắn.
Tôn nghiêm, nhân cách của hắn bị ả chà đạp dưới chân.
Mỗi đêm, hắn đều tự hỏi, vì sao lúc trước mình lại coi trọng một nữ nhân như thế.
Hắn là Hoàng tử tôn quý, vì ả mà đắc tội người đáng sợ, thậm chí vì ả mà vô duyên với ngai vàng, kết quả hắn chẳng những không được ả cảm ơn mà còn bị ả tra tấn.
Thân thể và tâm trí của hắn đã vỡ nát sau những lần tra tấn của ả.
Hôm đó, Cổ Phàm Chi uống thuốc giải ả cho, thuốc giải này có thể khiến hắn khôi phục thể lực trong nửa canh giờ. Thường thì trong nửa canh giờ đó, Cố Phiên Nhiên sẽ bắt hắn làm đủ việc để tra tấn hắn.
Cổ Phàm Chi rất nghe lời, không hề phản kháng.
Hắn luôn chờ đợi một cơ hội có thể giết ả.
Ngày đó, hắn cuối cùng cũng chờ được.
"Nằm sấp xuống, ta muốn cưỡi ngựa." Cố Phiên Nhiên cầm roi quất hắn.
Cổ Phàm Chi nghe lời quỳ xuống, lúc Cố Phiên Nhiên ngồi khoá lên người hắn, hắn đột ngột bắt lấy hai chân ả, xoay người đẩy ả ngã mạnh xuống đất, sau đó, hắn đè người lên, muốn khống chế ả.
Cố Phiên Nhiên hiểu ý đồ của hắn, sao có thể để hắn xoay người làm chủ, cắn răng dùng toàn lực.
Cổ Phàm Chi bị tàn phá một thời gian dài, thân thể đã suy nhược, không khỏe bằng ả.
Cố Phiên Nhiên đảo khách thành chủ, lại lần nữa chiếm thượng phong.
Cổ Phàm Chi nhanh tay cướp cây trâm trên đầu ả, đâm về phía cổ ả.
Cố Phiên Nhiên kinh hãi, vội quay đầu đi, cây trâm cắt một đường dài lên mặt ả.
"A!" Cố Phiên Nhiên đau đớn kêu to, hận thù và lửa giận phun trào.
Ả cướp lại cây trâm, phẫn nộ đâm liên tục lên người hắn, máu tươi bắn lên, nhuộm đỏ bộ y phục của ả. Người bên dưới giãy giụa, dần dần bất động.
Mãi đến khi Cố Phiên Nhiên nhận ra không thích hợp, dừng lại, vươn tay đặt dưới chóp mũi hắn, đã không còn hơi thở.
Cố Phiên Nhiên cả kinh, cuống quýt đứng dậy.
Ả nhìn người trên đất, hít sâu một hơi, bắt đầu đào hố chôn hắn.
Người bên dưới mãi không thấy Cố Phiên Nhiên xuống, đang thấy kì lạ, thương lượng định lên xem thử thì thấy ả xuất hiện.
"Sao trên người ngươi lại có máu?" Một thị vệ kinh nghi nhìn ả.
Cố Phiên Nhiên lộ ra khuôn mặt bị thương, cánh tay dường như cũng có vết thương, "Huhu, hôm nay điện hạ nổi điên. Nô tỳ, nô tỳ..."
Hai thị vệ thấy vậy thì nhìn ả bằng ánh mắt thương hại.
Đời của nô tỳ này xem như đã bị huỷ.
Đã què chân mà giờ còn bị huỷ dung, chắc chắn sẽ cô độc cả đời.
Cố Phiên Nhiên rời đi, không dám ở lại thành Trường An nữa, vội vàng đi ngay.
Ba ngày sau, thị vệ mới phát hiện Cổ Phàm Chi mất tích, tìm kiếm một hồi thì tìm được một thi thể.
Hai thị vệ sợ bị trách phạt, không dám báo lên, chỉ coi như hắn vẫn còn sống.
Cổ Phàm Chi lặng lẽ chết đi, không ai hay biết.
Còn Cố Phiên Nhiên, sau khi hoảng sợ rời đi, ả trốn ở ngoại ô mấy ngày, thấy không ai tới đuổi bắt thì biết mình cược đúng.
Ả lại vào thành Trường An, muốn bán đi toàn bộ gia sản ở Nam Đường Quốc, chuẩn bị tới Thục Quốc hoặc Ngô Quốc.
Ả sâu sắc cảm nhận được một điều, nơi nào có Mộc Chi Đào, nơi đó không có chỗ cho ả.
Một khi đã vậy, ả đổi nơi ở, xây lại bếp khác, từ từ mưu tính.
Cố Phiên Nhiên tính toán rất hay, nhưng chờ đến khi chuẩn bị bán tửu lầu, ả phát hiện tửu lầu bị người Cố gia khống chế.
Họ biết đây là sản nghiệp của mình từ khi nào?! Cố gia đáng chết, thế mà lại cắn nuốt toàn bộ sản nghiệp của ả.
Cố Phiên Nhiên hận không thể giết đám lòng lang dạ sói kia.
Khi ả thấy Bắc Vũ Đường đi cùng người Cố gia, ả cuối cùng cũng hiểu.
Nhất định là nàng đã nói cho Cố gia, để Cố gia danh chính ngôn thuận tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của ả.
Mộc Chi Đào!
Cố Phiên Nhiên oán độc nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường.
"Mộc Chi Đào, chắc chắn sẽ có một ngày ta băm vằm ngươi thành vạn mảnh!"
Từ sau ngày đó, Cố Phiên Nhiên vẫn luôn âm thầm theo dõi đệ đệ tiện nghi kia của ả. Ngày đó, ả cuối cùng cũng bắt được cơ hội, thấy quanh hắn không có ai, ả đánh ngất hắn rồi trói đi.
Sau đó, một bức thư gửi đến Cố gia.
Đệ đệ ả là nam đinh duy nhất của Cố gia, Cố gia vì giữ mạng cho hắn, ngoan ngoãn đưa lên toàn bộ tài sản trong nhà.
Cố Phiên Nhiên lấy được bạc, cũng không tha cho đệ đệ kia của mình, ả đánh gãy hai chân hắn, vứt hắn ven đường, mặc hắn tự sinh tự diệt.
Ả cầm số tiền lấy được rời khỏi thành Trường An.
Ả sống sung sướng hai ngày, đến ngày thứ ba, ả bị một đám thổ phỉ chặn cướp, toàn bộ ngân lượng bị đám thổ phỉ đoạt đi. Trong lúc tranh chấp với đám thổ phỉ, ả bị trúng một đao vào ngực, suýt thì toi mạng.
Bắc Vũ Đường xuyên qua gương thấy sợi kim quang cuối cùng trên người Cố Phiên Nhiên biến mất.
Sau khi kim quang biến mất, một khất cái đi ngang qua cứu Cố Phiên Nhiên.
Khất cái kia cứu ả, cũng không hề săn sóc quan tâm ả như những người Cố Phiên Nhiên gặp lúc trước. Tên khất cái không màng ý nguyện của ả, mạnh mẽ chiếm hữu ả. Từ sau ngày đó, Cố Phiên Nhiên trở thành công cụ tiết dục của khất cái kia.
Hắn mang theo Cố Phiên Nhiên đến ở một miếu hoang, vì đề phòng ả chạy trốn, hắn trói chặt tay chân ả lại.
Ngày nọ, khất cái kia ra ngoài ăn xin, khi trở về lại phát hiện một khất cái khác đang xâm phạm Cố Phiên Nhiên.
Khất cái rất tức giận, đang định đánh cho khất cái kia một trận thì khất cái kia lấy một cái đùi gà ra, hắn lập tức hết giận.
Từ đó, khất cái tựa như tìm được cách kiếm tiền.
Hắn lợi dụng Cố Phiên Nhiên đổi đồ ăn, mỗi ngày chỉ cần ở trong miếu hoang, chờ khất cái muốn giải quyết mang đồ ăn tới cho hắn.
Cố Phiên Nhiên sống không bằng chết, mỗi ngày đều bị một đám khất cái dơ bẩn đè dưới thân, chịu tra tấn.
Tình trạng như vậy kéo dài nửa năm, nửa năm sau, ả mắc bệnh giang mai.
Danh sách chương