Tác giả: Vân Phi Mặc
Thù này, Bắc gia họ không thể không báo!
Kiếp này, nếu không có nàng được trời xanh chiếu cố, thay đổi tất cả, vậy sợ là họ sẽ rơi vào kết cục thê thảm như trong mộng.
Bắc gia họ đời đời trung quân, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như vậy.
Bọn họ không chết trên chiến trường, lại chết trong âm mưu của quân chủ mà họ vẫn luôn bảo vệ.
Cái chết của họ thật đáng buồn, thật đau xót.
Bắc Lâm đi ra cửa, vừa lúc gặp Bạch Sơn Nhạc vội vã tới.
"Bạch Sơn Nhạc, giờ ta lệnh cho ngươi làm hai việc. Tìm hai người, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đường Cảnh Ngọc ở dưới huyền nhai sau Cửu Hoa Sơn, qua bên đó tìm. Còn Cố Phiên Nhiên ở quanh thành Trường An. Dù chúng có chết cũng phải mang xác về."
Bạch Sơn Nhạc bị giọng nói lạnh buốt của Bắc Lâm làm kinh sợ.
Hắn chưa từng thấy tướng quân tức giận đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế này bao giờ.
"Vâng, thuộc hạ đi ngay."
"Hành động bí mật, chớ để người khác biết."
Nghiền xương ra tro đúng không?!
Vậy chúng cũng nên nếm thử tư vị đó đi.
Bắc Lâm tự mình đánh xe ngựa tới Mộc gia, vừa tới nơi đã vội xuống ngựa, gõ cửa.
Đại Hương vừa mở cửa ra đã thấy Bắc Lâm vội vàng chạy vào trong.
"Muội muội." Bắc Lâm hô lớn.
Mấy người đang ăn sáng đột nhiên nghe được âm thanh lảnh lót kia, nhất trí nhìn về phía cửa.
Bắc Lâm vừa thấy Bắc Vũ Đường thì đôi mắt đã đỏ hồng.
Bắc Vũ Đường thấy hắn như thế thì hơi nghi hoặc, "Sao vậy?"
Hắn tiến lên, định ôm nàng vào lòng, nhưng ôm xong lại thấy sai sai, ngẩng đầu thì thấy mình đang ôm một nam nhân.
Người nọ đang nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt lạnh buốt.
Bắc Lâm lập tức buông tay, giật mình nhảy về sau hai bước.
"Ngươi tránh ra."
Phong Ly Ngân không tránh, nhắc nhở, "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Bắc Lâm cạn lời, tự trách và đau lòng ban nãy cũng biến mất sạch.
Thấy hai người này sắp đối đầu, Bắc Vũ Đường vội đứng ra hoà giải.
"Ca làm sao vậy?"
Đôi mắt Bắc Lâm đỏ hồng, "Muội lừa ta. Muội dám lừa ca ca!"
Bắc Vũ Đường khó hiểu, "Ta lừa ca khi nào?"
"Hôm trước, lời muội nói đều là lừa ta! Rõ ràng muội..." Bắc Lâm không nói được nữa, hắn sợ mình sẽ đi giết người ngay.
Bắc Vũ Đường ngó Phong Ly Ngân.
"Có phải chuyện tốt chàng làm không?"
Phong Ly Ngân vô tội nhìn lại.
"Thật sự không phải chàng?"
Bắc Vũ Đường cực độ nghi ngờ.
Phong Ly Ngân cực kỳ vô tội nhún vai.
Hai người âm thầm giao lưu xong, Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, "Ca, làm sao ca biết?"
Bắc Lâm cũng không giấu diếm, "Hôm qua đại sư Vô Trần ghé thăm giải thích nghi hoặc cho phụ thân nên chúng ta mới biết chân tướng. Phụ thân bảo ta tới đón muội về nhà."
Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Bắc tướng quân gọi Mộc tỷ tỷ là muội muội? Mấy ngày trước vẫn còn gọi là tỷ tỷ mà? Giờ lại bảo phụ thân, bảo về nhà, cứ như Mộc tỷ tỷ là nữ nhi Bắc gia ấy, đúng là khó hiểu.
Tiểu Mặc Nhi dù thông minh thì cũng không tưởng tượng được đến việc trọng sinh.
Cậu nhăn hàng mày nhỏ, cố gắng lý giải quan hệ giữa mẫu thân và Bắc gia, nhưng càng cố thì càng không hiểu.
Phức tạp quá đi!
Vì sao Phong lão sư hiểu, mẫu thân cũng hiểu vậy?
Xem ra là do cậu quá ngốc, không đủ thông minh nên mới không thấu.
Khuôn mặt bánh bao trắng nõn của Tiểu Mặc Nhi nhăn lại đầy suy tư.
- Phủ Trung Võ Hầu-
Nô tài trong phủ đều cảm nhận được hai vị chủ tử đang rất vui vì những vị khách quý, phòng bếp đã sớm vội vàng nổi lửa.
Đầu bếp nhìn thoáng qua những món quản gia chỉ định, lòng thầm nghĩ, đó chẳng phải đều là món Đại tiểu thư thích ăn sao, sao hôm nay lại phải nấu hết một lượt vậy?
Mọi người có khó hiểu thì cũng chẳng có ai giải thích cho họ.
Bắc phụ rưng rưng nhìn người trước mặt, tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới.
"Phụ thân." Bắc Vũ Đường gọi.
"Vũ Đường, con chịu khổ rồi."
Hai cha con đều rưng rưng.
"Đây là Mặc Nhi." Bắc Vũ Đường giới thiệu mấy người cho Bắc phụ, "Chàng là Phong Ly Ngân."
Phong Ly Ngân nghe lời giới thiệu bình thường không thể bình thường hơn như thế, nói thẳng: "Chào người, nhạc phụ."
Bắc tướng quân:......
Bắc Lâm trừng mắt!
Bắc Vũ Đường trợn tròn mắt.
Tiểu Tử Mặc cười trộm.
Bắc tướng quân thấy nữ nhi không phản đối thì cũng đã hiểu.
Bắc Lâm thì lại không chịu, khó khăn lắm mới tìm được muội muội mà, sao lại đã bị sói gặm đi rồi!
Rượu cơm no đủ, Bắc phụ kéo Bắc Vũ Đường vào thư phòng, Bắc Lâm có cơ hội, chuẩn bị ra oai phủ đầu với nam nhân đã ngậm muội muội đi. Bắc Vũ Đường đã sớm nhìn ra tâm tư này của hắn như cũng không ngăn cản.
Nàng biết Phong Ly Ngân có chừng mực, sẽ không làm ca ca bị thương.
Trong thư phòng, hai cha con ngồi đối diện, hơi trà mờ ảo, cả hai cùng lên tiếng.
"Đường Đường."
"Phụ thân."
Hai người nhìn nhau cười.
"Phụ thân nói trước đi." Bắc Vũ Đường cười nói.
"Có phải con đang lên kế hoạch đối phó người đó không?" Bắc phụ nhìn thoáng về phía Tử Cấm Thành.
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Phụ thân có suy nghĩ gì sao?"
"Con đừng lo vi phụ cản con. Giờ có tiểu gia, lại có đại gia. Trong mộng cảnh, vì đại gia, chúng ta rơi vào kết cục như thế. Kiếp này, phụ thân sao có thể tiếp tục bước lối đó. Hơn nữa, ta làm vậy là vì các con. Nếu các con còn không bảo vệ được, vậy sao có thể bảo vệ quốc gia?"
Trước đó Bắc Vũ Đường còn lo lắng phụ thân sẽ ngăn cản, hoặc bảo nàng nhẹ tay, giờ xem ra phụ thân đã thất vọng tột cùng với kẻ đó.
"Mạng của hắn không còn dài, nữ nhi đã liên hệ hợp tác với Tam hoàng tử Cổ Hàn Ngọc. Giờ Long Hổ Quân đã nằm trong tay hắn. Con sẽ khiến hắn để mạng lại ở đại điển tế thiên."
"Độc trên người hắn là do con à?" Bắc phụ hỏi.
Bắc Vũ Đường cũng không giấu: "Có thể nói là không. Độc này là do chính nhi tử của hắn hạ, hắn nghĩ mình đã cản được, không ngờ độc đã hạ thành công, chỉ là độc khá đặc biệt, đến gần đây mới phát tác."
Từ đầu tới cuối, Bắc Vũ Đường không hề dùng nhân thủ của mình đối phó Văn Tuyên Đế mà đều dùng tay Cổ Phàm Chi.
Nhất tiễn song điêu.
Bắc Vũ Đường báo hết an bài kế tiếp cho Bắc phụ. Bắc phụ nghe xong thì kinh hãi không thôi.
Ông vốn định xem có lỗ hổng nào không để lấp, giờ xem ra mình không có đất dụng võ rồi.
"Đường Đường trưởng thành rồi." Bắc phụ vui mừng, chỉ là vui mừng mang theo đau lòng.
Nữ nhi kiều mềm trước đây biến thành thế này, gian khổ trải qua, dù không nhìn thấy cũng biết là không dễ.
Nàng có thể đi đến được bước này, là phụ thân, ông rất vui, nhưng cũng thấy khó chịu.
Khó chịu vì mình không thể bảo vệ nàng, không giữ được lời hứa với thê tử.
Nhắc đến việc nhà, Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Phụ thân, giờ còn không phải lúc. Văn Tuyên Đế rất kiêng kị cha. Lúc này, hắn hoàn toàn ỷ lại con, nếu biết cha nhận con là dưỡng nữ, sợ là sẽ không hoàn toàn tin tưởng nữa."
"Con suy xét rất chu đáo. Vậy chờ Tam hoàng tử đăng cơ rồi thêm lễ."
Hai cha con bàn luận quên cả thời gian, mãi đến khi Bắc Lâm tới gọi, hai người mới kinh ngạc phát hiện đã không còn sớm.
Vừa ra cửa thì đã thấy một gia hoả mặt mũi bầm dập đứng đó nhếch miệng cười.
"Ca, ca bị..." Bắc Vũ Đường nhìn thảm trạng của hắn, không nỡ nhìn thẳng.
Bắc Lâm lại không hề để ý, "Đường Đường, muội phu không tệ, gấp trăm lần tên Đường Cảnh Ngọc kia luôn!"
Bắc Vũ Đường không biết phải nói gì mới đúng, đây là bị gia hỏa Phong Ly Ngân kia đánh cho đến tâm phục khẩu phục rồi.
Bắc phụ trừng hắn, bấy giờ Bắc Lâm mới nhận ra mình nhắc tới người không nên nhắc.
Vũ Đường rất cảm động, phụ thân cẩn thận che chở nàng, ngay cả một cái tên cũng không muốn nhắc tới, sợ nàng đau lòng.
Nàng muốn nói "không sao", cuối cùng lại không nói gì cả.
Hưởng thụ sự bảo vệ của ca ca và phụ thân, trái tim lạnh băng đã lâu của nàng lại lần nữa trở nên dịu dàng.
Đoàn người Bắc Vũ Đường không ngủ lại để tị hiềm.
Lý do cho chuyến thăm lần này với bên ngoài là Bắc tướng quân bị thương, mời nàng tới trị liệu.
Như vậy thì việc Bắc Vũ Đường thường xuyên ra vào phủ Trung Võ Hầu cũng trở nên danh chính ngôn thuận.
Còn Văn Tuyên Đế, được Bắc Vũ Đường cung cấp đan dược, sắc mặt ông ta càng ngày càng hồng nhuận, thậm chí trong cung còn lan tin Văn Tuyên Đế một đêm ngự vô số nữ. Nguyên nhân ông ta làm vậy chính là vì muốn để người bên dưới biết thân thể ông ta rất tốt, còn sống rất lâu, để những kẻ nghĩ ông ta không còn sống được bao lâu nên ngo ngoe rục rịch kia rụt đầu về.
Quả nhiên, tin tức Văn Tuyên Đế liên tiếp nửa tháng lâm hạnh hậu cung khiến các thế lực tiền triều án binh bất động.
Hôm nay, Trương viện phán bắt mạch cho Văn Tuyên Đế, chỉ cảm thấy mạch tượng này thật cổ quái.
Văn Tuyên Đế tâm tình tốt hỏi, "Sao rồi?"
Trương viện phán không dám làm hỏng tâm trạng tốt của ông ta, hơn nữa ông cũng không thể chắc chắn nên không dám mạo muội lên tiếng, tránh dẫn hoạ sát thân.
"Bẩm hoàng thượng, tất cả đều tốt. Y thuật của Mộc hương quân quả là lợi hại."
Văn Tuyên Đế cười ha ha, "Nam Đường có thần y này là đủ rồi."
Lúc này, tiểu thái giám vào bẩm báo, "Hoàng thượng, Mộc hương quân tới."
"Mau mời nàng vào."
Một lát sau, Bắc Vũ Đường theo tiểu thái giám tiến vào Ngự Thư Phòng.
Bắc Vũ Đường hành lễ xong thì giao khay cho tiểu thái giám.
Văn Tuyên Đế xốc vải đỏ lên, mở hộp ra, bên trong là một viên thuốc.
Từ khi ăn viên thuốc này, ông ta cảm giác thân thể ngày càng cường tráng, dường như có sức lực dùng mãi không hết.
Bắc Vũ Đường nói, "Hoàng thượng, dùng ba viên đan dược nữa là sẽ hết bệnh."
Văn Tuyên Đế cảm thấy viên thuốc này không tệ nên hỏi, "Đan dược này có hiệu quả cường kiện thân thể sao?"
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Không chỉ cường kiện thân thể mà còn có thể kéo dài tuổi thọ."
"Vậy tiếp tục luyện đan đi." Văn Tuyên Đế không hề nghĩ ngợi.
"Hoàng thượng, cái giá quá lớn." Bắc Vũ Đường lộ vẻ khó xử.
Văn Tuyên Đế thấy nàng không muốn, ánh mắt hơi trầm xuống, "Việc dược liệu không cần ngươi nhọc lòng, ngươi chỉ cần an tâm luyện đan là được."
Trương viện phán ở bên nghe mà nhíu mày, hắn nhớ rõ một trong số các dược liệu là máu đồng nam đồng nữ.
Cuối cùng, Bắc Vũ Đường bị thánh uy "ép buộc" chỉ có thể đồng ý.
Sau khi Bắc Vũ Đường rời đi, Trương viện phán đuổi theo sau.
"Mộc hương quân, xin chờ một lát."
"Trương viện phán có việc gì sao?" Bắc Vũ Đường nhìn lại.
Sắc mặt Trương viện phán nặng nề, giọng trầm xuống, "Vừa rồi nếu không muốn có thêm người chết thì ngươi không nên nói cho Hoàng thượng đan dược có hiệu quả đó. Mộc hương quân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Ông không ngu đến mức giờ vẫn còn không nhìn ra manh mối.
Vừa rồi nàng rõ ràng đã cố ý dụ dỗ Văn Tuyên Đế tiếp tục dùng loại đan dược này.
Nhớ lại lúc bắt mạch cho Văn Tuyên Đế, thấy được mạch tượng cổ quái, liên hệ trước sau, ông đã nhìn ra chút manh mối.
Ông có cảm giác mưu đồ của nàng không nhỏ, thậm chí...
Trương viện phán không dám tưởng tượng.
Nếu Văn Tuyên Đế chết, thái y ngự dụng cho Văn Tuyên Đế là ông sợ là không thể thoái thác tội của mình.
Nếu không tốt, ông sẽ bị liên lụy, cả nhà ông cũng vậy.
Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói, "Trương viện phán không phải đã đoán được một hai rồi sao?"
Sắc mặt Trương viện phán đột biến, đôi mắt trợn lên, nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin.
Không được, nhất định ông phải nói cho Văn Tuyên Đế, ngăn cản họ tiếp tục.
Bắc Vũ Đường liếc qua đã đoán được suy nghĩ của ông, chậm rãi nói, "Giờ ngươi nói cho Hoàng thượng, ngươi nghĩ lão sẽ tin ngươi hay tin ta?"
Khuôn mặt Trương viện phán cứng đờ.
Ông rất rõ giờ Văn Tuyên Đế ỷ lại nàng đến mức nào.
"Ta không ngại nói cho ngươi biết một chuyện, lão không còn sống được bao lâu nữa. Ngươi định đắc tội với tân quân, hay là trung với một người sắp chết?" Bắc Vũ Đường mỉm cười.
Trương viện phán bất động, tâm tư vừa nảy ra giờ hoàn toàn dập tắt.
Đây là một bố cục rất lớn.
"Ngươi không sợ ta tiết lộ bí mật này sao?" Trương viện phán hỏi.
Bắc Vũ Đường cười khẽ một tiếng, "Vì ta biết Trương viện phán là người thông minh, biết làm gì để giữ mình."
Trương viện phán thở dài, "Ta hoàn toàn không biết việc này."
Đây là lời hứa của ông.
Bắc Vũ Đường nhận.
Hai người đạt thành hiệp nghị, sẽ không còn ai nói cho Văn Tuyên Đế biết nữa.
Văn Tuyên Đế có tinh lực không dùng hết, sự khác thường của ông ta không thể giấu người bên cạnh, nhưng quỷ dị là không ai nhắc nhở ông ta, tất cả đều ăn ý giữ im lặng.
Trong phủ các đại hoàng tử, một đám đều co đầu rụt cổ như đám chim cút.
"Vốn tưởng phụ hoàng sắp tèo, không ngờ..." Giọng Đại hoàng tử mang theo tiếc nuối, "Y thuật của Mộc hương quân này đúng là lợi hại."
"Điện hạ, người này tuy là nữ nhi, nhưng nếu có thể thành trợ lực của điện hạ thì chắc chắn sẽ giúp điện hạ tiến thêm một bước." Có mưu thần nhắc nhở.
"Đã sớm phái người tiếp xúc rồi, tiếc là nàng từ chối."
Mưu thần vuốt chòm râu, "Điện hạ, trước cứ giao hảo đã. Giờ nàng rất được Hoàng thượng tin tưởng, muốn nàng gia nhập cần phải từ từ, để nàng cảm nhận được thành ý của điện hạ, như vậy mới nước chảy thành sông."
"Chuyện này giao cho ngươi."
- Phủ Nhị hoàng tử-
Ngũ hoàng tử tuỳ ý dựa vào ghế, nhổ vỏ trái cây trong miệng ra, nói, "Phụ hoàng đúng là càng già càng dẻo dai. Đêm qua vừa ra khỏi tẩm cung của Thục phi nương nương thì đảo mắt đã lâm hạnh hai nữ quan, đúng là khiến người ta bội phục."
Ngũ hoàng tử mang mình ra so thì chỉ cảm thấy quá tệ, không còn mặt mũi gặp ai.
"Nhị ca có thể một đêm ngự vô số nữ không?" Ngũ hoàng tử bát quái hỏi.
Nhị hoàng tử trừng hắn, "Chớ nói lung tung. Lão ngũ, đệ có cảm thấy việc này cổ quái không?"
Không biết có phải do ảo giác không, hắn luôn cảm thấy việc này không đơn giản.
Ngũ hoàng tử không để ý, "Nhị ca đừng nghĩ nhiều. Không phải thuộc hạ đã nói rồi sao. Hẳn là phụ hoàng cố ý làm cho chúng ta xem."
Nhị hoàng tử vẫn cảm thấy sai sai, làm màu thì đâu cần một đêm ngự vô số nữ, khoa trương quá rồi.
Thân thể họ cường tráng mà còn chẳng kéo dài được như vậy chứ không nói phụ hoàng đã lớn tuổi. Thân thể phụ hoàng đã khoẻ đến vậy từ khi nào?
Ngũ hoàng tử thấy hắn rối rắm như thế thì đề nghị: "Nếu huynh thật sự muốn biết thân thể phụ hoàng thế nào thì có thể hỏi Trương viện phán hoặc nữ nhân kia."
Đôi mắt Nhị hoàng tử sáng lên, "Cuối cùng đệ cũng nói được một câu có ích."
"Nhị ca, xem huynh nói gì kìa. Đệ đệ huynh từ từ châu ngọc, lời lời chân lý." Ngũ hoàng tử ngạo nghễ nói.
Nhị hoàng tử không để ý đến hắn, lập tức phái người tìm Trương viện phán.
Việc như thế diễn ra ở các phủ hoàng tử. Tất cả đều suy đoán, đều đang quan sát từ xa, chỉ có một phủ đang âm thầm bày cục.
- Phủ Tam hoàng tử-
"Điện hạ, đã an bài người của chúng ta trong số những người chuẩn bị hiến tế. Người còn lại đang tiến vào thành Trường An theo từng nhóm, rải rác khắp thành Trường An. Chờ ngày đó, họ sẽ tụ tập quanh đài hiến tế." Một nam tử cao gầy vô cảm bẩm báo.
"Rất tốt." Cổ Hàn Ngọc gật đầu vừa lòng.
"Bên Ngự Lâm Quân xử trí thế nào rồi?"
Họ đã tiếp xúc với Thống lĩnh Ngự Lâm Quân vài lần, nhưng đối phương dầu muối không ăn nên khá khó xuống tay.
Nếu họ can thiệp, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới thế cục.
"Không cần lo, sẽ có người đối phó."
"Đối phương thật sự có thể kiềm chế Ngự Lâm Quân sao?" Thuộc hạ kia lo lắng hỏi.
Cổ Hàn Ngọc khẳng định, "Có thể."
Hắn tin nàng làm được.
Nàng lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Nếu nàng dám hứa, vậy chắc chắn làm được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới giữa thu.
Mùa thu được mùa, cũng là lúc diễn ra đại điển hiến tế mỗi năm một lần long trọng nhất Nam Đường Quốc.
Đại điển hiến tế là ngày quan trọng nhất Nam Đường Quốc. Ngày đó, Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ rời cung hiến tế, cầu mong mưa thuận gió hoà, để tất cả bá tánh nhìn thấy.
Mỗi lần hiến tế, bá tánh ở các quận phủ sẽ chen chúc tới quanh thành Trường An, tất cả mọi người đều muốn thấy chân dung Hoàng đế để dính phúc khí.
Năm ngày trước ngày hiến tế, trong thành Trường An đã có một lượng lớn bá tánh từ các quận phủ xa xôi chen vào, vì để tới nơi kịp thời gian nên họ đã khởi hành từ sớm.
Bắc Vũ Đường nhìn dưới lầu có thêm rất nhiều người, không những không thấy chen chúc và bực bội mà còn cảm thấy càng lúc càng nhiều hy vọng.
Vô số người tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy thì mới không làm nàng thất vọng với lễ vật nàng đã chuẩn bị cho Văn Tuyên Đế.
"Mẫu thân." Tiểu Tử Mặc lên lầu, trong tay còn cầm mấy món đồ.
Theo sau cậu là Bắc Lâm còn xách đồ lớn đồ bé nhiều hơn.
Bắc Vũ Đường nhìn một lớn một nhỏ mồ hôi đầy đầu, "Mau ngồi đi. Nhìn hai người kìa, đầu đầy mồ hôi rồi."
Vũ Đường dùng khăn nhẹ lau mồ hôi cho Tiểu Mặc Nhi.
Bắc Lâm không quan tâm mấy, lấy tay áo lau qua.
Từ sau khi nhận nhau, Bắc Lâm đã hoàn toàn coi Tiểu Tử Mặc là cháu ruột, có đồ gì tốt cũng mua cho cậu, chiều chuộng vô biên.
Bắc Vũ Đường đã ngăn trở mấy lần mà hắn cũng không nghe nên cuối cùng nàng lười không thèm nói nữa.
Vũ Đường lau khô mồ hôi cho Tiểu Mặc Nhi, Phong Ly Ngân cầm khăn lụa bắt đầu lau tay cho nàng.
Bắc Lâm nhìn Phong Ly Ngân như thế chỉ cảm thấy mình bị bắt ăn đường (cơm chó đó anh:3) đến nghẹn.
Muội phu có bản lĩnh, có thủ đoạn, còn cưng chiều muội muội, đúng là tốt hơn tên chó má Đường Cảnh Ngọc kia gấp trăm nghìn lần!
Thù này, Bắc gia họ không thể không báo!
Kiếp này, nếu không có nàng được trời xanh chiếu cố, thay đổi tất cả, vậy sợ là họ sẽ rơi vào kết cục thê thảm như trong mộng.
Bắc gia họ đời đời trung quân, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như vậy.
Bọn họ không chết trên chiến trường, lại chết trong âm mưu của quân chủ mà họ vẫn luôn bảo vệ.
Cái chết của họ thật đáng buồn, thật đau xót.
Bắc Lâm đi ra cửa, vừa lúc gặp Bạch Sơn Nhạc vội vã tới.
"Bạch Sơn Nhạc, giờ ta lệnh cho ngươi làm hai việc. Tìm hai người, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đường Cảnh Ngọc ở dưới huyền nhai sau Cửu Hoa Sơn, qua bên đó tìm. Còn Cố Phiên Nhiên ở quanh thành Trường An. Dù chúng có chết cũng phải mang xác về."
Bạch Sơn Nhạc bị giọng nói lạnh buốt của Bắc Lâm làm kinh sợ.
Hắn chưa từng thấy tướng quân tức giận đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế này bao giờ.
"Vâng, thuộc hạ đi ngay."
"Hành động bí mật, chớ để người khác biết."
Nghiền xương ra tro đúng không?!
Vậy chúng cũng nên nếm thử tư vị đó đi.
Bắc Lâm tự mình đánh xe ngựa tới Mộc gia, vừa tới nơi đã vội xuống ngựa, gõ cửa.
Đại Hương vừa mở cửa ra đã thấy Bắc Lâm vội vàng chạy vào trong.
"Muội muội." Bắc Lâm hô lớn.
Mấy người đang ăn sáng đột nhiên nghe được âm thanh lảnh lót kia, nhất trí nhìn về phía cửa.
Bắc Lâm vừa thấy Bắc Vũ Đường thì đôi mắt đã đỏ hồng.
Bắc Vũ Đường thấy hắn như thế thì hơi nghi hoặc, "Sao vậy?"
Hắn tiến lên, định ôm nàng vào lòng, nhưng ôm xong lại thấy sai sai, ngẩng đầu thì thấy mình đang ôm một nam nhân.
Người nọ đang nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt lạnh buốt.
Bắc Lâm lập tức buông tay, giật mình nhảy về sau hai bước.
"Ngươi tránh ra."
Phong Ly Ngân không tránh, nhắc nhở, "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Bắc Lâm cạn lời, tự trách và đau lòng ban nãy cũng biến mất sạch.
Thấy hai người này sắp đối đầu, Bắc Vũ Đường vội đứng ra hoà giải.
"Ca làm sao vậy?"
Đôi mắt Bắc Lâm đỏ hồng, "Muội lừa ta. Muội dám lừa ca ca!"
Bắc Vũ Đường khó hiểu, "Ta lừa ca khi nào?"
"Hôm trước, lời muội nói đều là lừa ta! Rõ ràng muội..." Bắc Lâm không nói được nữa, hắn sợ mình sẽ đi giết người ngay.
Bắc Vũ Đường ngó Phong Ly Ngân.
"Có phải chuyện tốt chàng làm không?"
Phong Ly Ngân vô tội nhìn lại.
"Thật sự không phải chàng?"
Bắc Vũ Đường cực độ nghi ngờ.
Phong Ly Ngân cực kỳ vô tội nhún vai.
Hai người âm thầm giao lưu xong, Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, "Ca, làm sao ca biết?"
Bắc Lâm cũng không giấu diếm, "Hôm qua đại sư Vô Trần ghé thăm giải thích nghi hoặc cho phụ thân nên chúng ta mới biết chân tướng. Phụ thân bảo ta tới đón muội về nhà."
Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Bắc tướng quân gọi Mộc tỷ tỷ là muội muội? Mấy ngày trước vẫn còn gọi là tỷ tỷ mà? Giờ lại bảo phụ thân, bảo về nhà, cứ như Mộc tỷ tỷ là nữ nhi Bắc gia ấy, đúng là khó hiểu.
Tiểu Mặc Nhi dù thông minh thì cũng không tưởng tượng được đến việc trọng sinh.
Cậu nhăn hàng mày nhỏ, cố gắng lý giải quan hệ giữa mẫu thân và Bắc gia, nhưng càng cố thì càng không hiểu.
Phức tạp quá đi!
Vì sao Phong lão sư hiểu, mẫu thân cũng hiểu vậy?
Xem ra là do cậu quá ngốc, không đủ thông minh nên mới không thấu.
Khuôn mặt bánh bao trắng nõn của Tiểu Mặc Nhi nhăn lại đầy suy tư.
- Phủ Trung Võ Hầu-
Nô tài trong phủ đều cảm nhận được hai vị chủ tử đang rất vui vì những vị khách quý, phòng bếp đã sớm vội vàng nổi lửa.
Đầu bếp nhìn thoáng qua những món quản gia chỉ định, lòng thầm nghĩ, đó chẳng phải đều là món Đại tiểu thư thích ăn sao, sao hôm nay lại phải nấu hết một lượt vậy?
Mọi người có khó hiểu thì cũng chẳng có ai giải thích cho họ.
Bắc phụ rưng rưng nhìn người trước mặt, tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới.
"Phụ thân." Bắc Vũ Đường gọi.
"Vũ Đường, con chịu khổ rồi."
Hai cha con đều rưng rưng.
"Đây là Mặc Nhi." Bắc Vũ Đường giới thiệu mấy người cho Bắc phụ, "Chàng là Phong Ly Ngân."
Phong Ly Ngân nghe lời giới thiệu bình thường không thể bình thường hơn như thế, nói thẳng: "Chào người, nhạc phụ."
Bắc tướng quân:......
Bắc Lâm trừng mắt!
Bắc Vũ Đường trợn tròn mắt.
Tiểu Tử Mặc cười trộm.
Bắc tướng quân thấy nữ nhi không phản đối thì cũng đã hiểu.
Bắc Lâm thì lại không chịu, khó khăn lắm mới tìm được muội muội mà, sao lại đã bị sói gặm đi rồi!
Rượu cơm no đủ, Bắc phụ kéo Bắc Vũ Đường vào thư phòng, Bắc Lâm có cơ hội, chuẩn bị ra oai phủ đầu với nam nhân đã ngậm muội muội đi. Bắc Vũ Đường đã sớm nhìn ra tâm tư này của hắn như cũng không ngăn cản.
Nàng biết Phong Ly Ngân có chừng mực, sẽ không làm ca ca bị thương.
Trong thư phòng, hai cha con ngồi đối diện, hơi trà mờ ảo, cả hai cùng lên tiếng.
"Đường Đường."
"Phụ thân."
Hai người nhìn nhau cười.
"Phụ thân nói trước đi." Bắc Vũ Đường cười nói.
"Có phải con đang lên kế hoạch đối phó người đó không?" Bắc phụ nhìn thoáng về phía Tử Cấm Thành.
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Phụ thân có suy nghĩ gì sao?"
"Con đừng lo vi phụ cản con. Giờ có tiểu gia, lại có đại gia. Trong mộng cảnh, vì đại gia, chúng ta rơi vào kết cục như thế. Kiếp này, phụ thân sao có thể tiếp tục bước lối đó. Hơn nữa, ta làm vậy là vì các con. Nếu các con còn không bảo vệ được, vậy sao có thể bảo vệ quốc gia?"
Trước đó Bắc Vũ Đường còn lo lắng phụ thân sẽ ngăn cản, hoặc bảo nàng nhẹ tay, giờ xem ra phụ thân đã thất vọng tột cùng với kẻ đó.
"Mạng của hắn không còn dài, nữ nhi đã liên hệ hợp tác với Tam hoàng tử Cổ Hàn Ngọc. Giờ Long Hổ Quân đã nằm trong tay hắn. Con sẽ khiến hắn để mạng lại ở đại điển tế thiên."
"Độc trên người hắn là do con à?" Bắc phụ hỏi.
Bắc Vũ Đường cũng không giấu: "Có thể nói là không. Độc này là do chính nhi tử của hắn hạ, hắn nghĩ mình đã cản được, không ngờ độc đã hạ thành công, chỉ là độc khá đặc biệt, đến gần đây mới phát tác."
Từ đầu tới cuối, Bắc Vũ Đường không hề dùng nhân thủ của mình đối phó Văn Tuyên Đế mà đều dùng tay Cổ Phàm Chi.
Nhất tiễn song điêu.
Bắc Vũ Đường báo hết an bài kế tiếp cho Bắc phụ. Bắc phụ nghe xong thì kinh hãi không thôi.
Ông vốn định xem có lỗ hổng nào không để lấp, giờ xem ra mình không có đất dụng võ rồi.
"Đường Đường trưởng thành rồi." Bắc phụ vui mừng, chỉ là vui mừng mang theo đau lòng.
Nữ nhi kiều mềm trước đây biến thành thế này, gian khổ trải qua, dù không nhìn thấy cũng biết là không dễ.
Nàng có thể đi đến được bước này, là phụ thân, ông rất vui, nhưng cũng thấy khó chịu.
Khó chịu vì mình không thể bảo vệ nàng, không giữ được lời hứa với thê tử.
Nhắc đến việc nhà, Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Phụ thân, giờ còn không phải lúc. Văn Tuyên Đế rất kiêng kị cha. Lúc này, hắn hoàn toàn ỷ lại con, nếu biết cha nhận con là dưỡng nữ, sợ là sẽ không hoàn toàn tin tưởng nữa."
"Con suy xét rất chu đáo. Vậy chờ Tam hoàng tử đăng cơ rồi thêm lễ."
Hai cha con bàn luận quên cả thời gian, mãi đến khi Bắc Lâm tới gọi, hai người mới kinh ngạc phát hiện đã không còn sớm.
Vừa ra cửa thì đã thấy một gia hoả mặt mũi bầm dập đứng đó nhếch miệng cười.
"Ca, ca bị..." Bắc Vũ Đường nhìn thảm trạng của hắn, không nỡ nhìn thẳng.
Bắc Lâm lại không hề để ý, "Đường Đường, muội phu không tệ, gấp trăm lần tên Đường Cảnh Ngọc kia luôn!"
Bắc Vũ Đường không biết phải nói gì mới đúng, đây là bị gia hỏa Phong Ly Ngân kia đánh cho đến tâm phục khẩu phục rồi.
Bắc phụ trừng hắn, bấy giờ Bắc Lâm mới nhận ra mình nhắc tới người không nên nhắc.
Vũ Đường rất cảm động, phụ thân cẩn thận che chở nàng, ngay cả một cái tên cũng không muốn nhắc tới, sợ nàng đau lòng.
Nàng muốn nói "không sao", cuối cùng lại không nói gì cả.
Hưởng thụ sự bảo vệ của ca ca và phụ thân, trái tim lạnh băng đã lâu của nàng lại lần nữa trở nên dịu dàng.
Đoàn người Bắc Vũ Đường không ngủ lại để tị hiềm.
Lý do cho chuyến thăm lần này với bên ngoài là Bắc tướng quân bị thương, mời nàng tới trị liệu.
Như vậy thì việc Bắc Vũ Đường thường xuyên ra vào phủ Trung Võ Hầu cũng trở nên danh chính ngôn thuận.
Còn Văn Tuyên Đế, được Bắc Vũ Đường cung cấp đan dược, sắc mặt ông ta càng ngày càng hồng nhuận, thậm chí trong cung còn lan tin Văn Tuyên Đế một đêm ngự vô số nữ. Nguyên nhân ông ta làm vậy chính là vì muốn để người bên dưới biết thân thể ông ta rất tốt, còn sống rất lâu, để những kẻ nghĩ ông ta không còn sống được bao lâu nên ngo ngoe rục rịch kia rụt đầu về.
Quả nhiên, tin tức Văn Tuyên Đế liên tiếp nửa tháng lâm hạnh hậu cung khiến các thế lực tiền triều án binh bất động.
Hôm nay, Trương viện phán bắt mạch cho Văn Tuyên Đế, chỉ cảm thấy mạch tượng này thật cổ quái.
Văn Tuyên Đế tâm tình tốt hỏi, "Sao rồi?"
Trương viện phán không dám làm hỏng tâm trạng tốt của ông ta, hơn nữa ông cũng không thể chắc chắn nên không dám mạo muội lên tiếng, tránh dẫn hoạ sát thân.
"Bẩm hoàng thượng, tất cả đều tốt. Y thuật của Mộc hương quân quả là lợi hại."
Văn Tuyên Đế cười ha ha, "Nam Đường có thần y này là đủ rồi."
Lúc này, tiểu thái giám vào bẩm báo, "Hoàng thượng, Mộc hương quân tới."
"Mau mời nàng vào."
Một lát sau, Bắc Vũ Đường theo tiểu thái giám tiến vào Ngự Thư Phòng.
Bắc Vũ Đường hành lễ xong thì giao khay cho tiểu thái giám.
Văn Tuyên Đế xốc vải đỏ lên, mở hộp ra, bên trong là một viên thuốc.
Từ khi ăn viên thuốc này, ông ta cảm giác thân thể ngày càng cường tráng, dường như có sức lực dùng mãi không hết.
Bắc Vũ Đường nói, "Hoàng thượng, dùng ba viên đan dược nữa là sẽ hết bệnh."
Văn Tuyên Đế cảm thấy viên thuốc này không tệ nên hỏi, "Đan dược này có hiệu quả cường kiện thân thể sao?"
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Không chỉ cường kiện thân thể mà còn có thể kéo dài tuổi thọ."
"Vậy tiếp tục luyện đan đi." Văn Tuyên Đế không hề nghĩ ngợi.
"Hoàng thượng, cái giá quá lớn." Bắc Vũ Đường lộ vẻ khó xử.
Văn Tuyên Đế thấy nàng không muốn, ánh mắt hơi trầm xuống, "Việc dược liệu không cần ngươi nhọc lòng, ngươi chỉ cần an tâm luyện đan là được."
Trương viện phán ở bên nghe mà nhíu mày, hắn nhớ rõ một trong số các dược liệu là máu đồng nam đồng nữ.
Cuối cùng, Bắc Vũ Đường bị thánh uy "ép buộc" chỉ có thể đồng ý.
Sau khi Bắc Vũ Đường rời đi, Trương viện phán đuổi theo sau.
"Mộc hương quân, xin chờ một lát."
"Trương viện phán có việc gì sao?" Bắc Vũ Đường nhìn lại.
Sắc mặt Trương viện phán nặng nề, giọng trầm xuống, "Vừa rồi nếu không muốn có thêm người chết thì ngươi không nên nói cho Hoàng thượng đan dược có hiệu quả đó. Mộc hương quân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Ông không ngu đến mức giờ vẫn còn không nhìn ra manh mối.
Vừa rồi nàng rõ ràng đã cố ý dụ dỗ Văn Tuyên Đế tiếp tục dùng loại đan dược này.
Nhớ lại lúc bắt mạch cho Văn Tuyên Đế, thấy được mạch tượng cổ quái, liên hệ trước sau, ông đã nhìn ra chút manh mối.
Ông có cảm giác mưu đồ của nàng không nhỏ, thậm chí...
Trương viện phán không dám tưởng tượng.
Nếu Văn Tuyên Đế chết, thái y ngự dụng cho Văn Tuyên Đế là ông sợ là không thể thoái thác tội của mình.
Nếu không tốt, ông sẽ bị liên lụy, cả nhà ông cũng vậy.
Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói, "Trương viện phán không phải đã đoán được một hai rồi sao?"
Sắc mặt Trương viện phán đột biến, đôi mắt trợn lên, nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin.
Không được, nhất định ông phải nói cho Văn Tuyên Đế, ngăn cản họ tiếp tục.
Bắc Vũ Đường liếc qua đã đoán được suy nghĩ của ông, chậm rãi nói, "Giờ ngươi nói cho Hoàng thượng, ngươi nghĩ lão sẽ tin ngươi hay tin ta?"
Khuôn mặt Trương viện phán cứng đờ.
Ông rất rõ giờ Văn Tuyên Đế ỷ lại nàng đến mức nào.
"Ta không ngại nói cho ngươi biết một chuyện, lão không còn sống được bao lâu nữa. Ngươi định đắc tội với tân quân, hay là trung với một người sắp chết?" Bắc Vũ Đường mỉm cười.
Trương viện phán bất động, tâm tư vừa nảy ra giờ hoàn toàn dập tắt.
Đây là một bố cục rất lớn.
"Ngươi không sợ ta tiết lộ bí mật này sao?" Trương viện phán hỏi.
Bắc Vũ Đường cười khẽ một tiếng, "Vì ta biết Trương viện phán là người thông minh, biết làm gì để giữ mình."
Trương viện phán thở dài, "Ta hoàn toàn không biết việc này."
Đây là lời hứa của ông.
Bắc Vũ Đường nhận.
Hai người đạt thành hiệp nghị, sẽ không còn ai nói cho Văn Tuyên Đế biết nữa.
Văn Tuyên Đế có tinh lực không dùng hết, sự khác thường của ông ta không thể giấu người bên cạnh, nhưng quỷ dị là không ai nhắc nhở ông ta, tất cả đều ăn ý giữ im lặng.
Trong phủ các đại hoàng tử, một đám đều co đầu rụt cổ như đám chim cút.
"Vốn tưởng phụ hoàng sắp tèo, không ngờ..." Giọng Đại hoàng tử mang theo tiếc nuối, "Y thuật của Mộc hương quân này đúng là lợi hại."
"Điện hạ, người này tuy là nữ nhi, nhưng nếu có thể thành trợ lực của điện hạ thì chắc chắn sẽ giúp điện hạ tiến thêm một bước." Có mưu thần nhắc nhở.
"Đã sớm phái người tiếp xúc rồi, tiếc là nàng từ chối."
Mưu thần vuốt chòm râu, "Điện hạ, trước cứ giao hảo đã. Giờ nàng rất được Hoàng thượng tin tưởng, muốn nàng gia nhập cần phải từ từ, để nàng cảm nhận được thành ý của điện hạ, như vậy mới nước chảy thành sông."
"Chuyện này giao cho ngươi."
- Phủ Nhị hoàng tử-
Ngũ hoàng tử tuỳ ý dựa vào ghế, nhổ vỏ trái cây trong miệng ra, nói, "Phụ hoàng đúng là càng già càng dẻo dai. Đêm qua vừa ra khỏi tẩm cung của Thục phi nương nương thì đảo mắt đã lâm hạnh hai nữ quan, đúng là khiến người ta bội phục."
Ngũ hoàng tử mang mình ra so thì chỉ cảm thấy quá tệ, không còn mặt mũi gặp ai.
"Nhị ca có thể một đêm ngự vô số nữ không?" Ngũ hoàng tử bát quái hỏi.
Nhị hoàng tử trừng hắn, "Chớ nói lung tung. Lão ngũ, đệ có cảm thấy việc này cổ quái không?"
Không biết có phải do ảo giác không, hắn luôn cảm thấy việc này không đơn giản.
Ngũ hoàng tử không để ý, "Nhị ca đừng nghĩ nhiều. Không phải thuộc hạ đã nói rồi sao. Hẳn là phụ hoàng cố ý làm cho chúng ta xem."
Nhị hoàng tử vẫn cảm thấy sai sai, làm màu thì đâu cần một đêm ngự vô số nữ, khoa trương quá rồi.
Thân thể họ cường tráng mà còn chẳng kéo dài được như vậy chứ không nói phụ hoàng đã lớn tuổi. Thân thể phụ hoàng đã khoẻ đến vậy từ khi nào?
Ngũ hoàng tử thấy hắn rối rắm như thế thì đề nghị: "Nếu huynh thật sự muốn biết thân thể phụ hoàng thế nào thì có thể hỏi Trương viện phán hoặc nữ nhân kia."
Đôi mắt Nhị hoàng tử sáng lên, "Cuối cùng đệ cũng nói được một câu có ích."
"Nhị ca, xem huynh nói gì kìa. Đệ đệ huynh từ từ châu ngọc, lời lời chân lý." Ngũ hoàng tử ngạo nghễ nói.
Nhị hoàng tử không để ý đến hắn, lập tức phái người tìm Trương viện phán.
Việc như thế diễn ra ở các phủ hoàng tử. Tất cả đều suy đoán, đều đang quan sát từ xa, chỉ có một phủ đang âm thầm bày cục.
- Phủ Tam hoàng tử-
"Điện hạ, đã an bài người của chúng ta trong số những người chuẩn bị hiến tế. Người còn lại đang tiến vào thành Trường An theo từng nhóm, rải rác khắp thành Trường An. Chờ ngày đó, họ sẽ tụ tập quanh đài hiến tế." Một nam tử cao gầy vô cảm bẩm báo.
"Rất tốt." Cổ Hàn Ngọc gật đầu vừa lòng.
"Bên Ngự Lâm Quân xử trí thế nào rồi?"
Họ đã tiếp xúc với Thống lĩnh Ngự Lâm Quân vài lần, nhưng đối phương dầu muối không ăn nên khá khó xuống tay.
Nếu họ can thiệp, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới thế cục.
"Không cần lo, sẽ có người đối phó."
"Đối phương thật sự có thể kiềm chế Ngự Lâm Quân sao?" Thuộc hạ kia lo lắng hỏi.
Cổ Hàn Ngọc khẳng định, "Có thể."
Hắn tin nàng làm được.
Nàng lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Nếu nàng dám hứa, vậy chắc chắn làm được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới giữa thu.
Mùa thu được mùa, cũng là lúc diễn ra đại điển hiến tế mỗi năm một lần long trọng nhất Nam Đường Quốc.
Đại điển hiến tế là ngày quan trọng nhất Nam Đường Quốc. Ngày đó, Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ rời cung hiến tế, cầu mong mưa thuận gió hoà, để tất cả bá tánh nhìn thấy.
Mỗi lần hiến tế, bá tánh ở các quận phủ sẽ chen chúc tới quanh thành Trường An, tất cả mọi người đều muốn thấy chân dung Hoàng đế để dính phúc khí.
Năm ngày trước ngày hiến tế, trong thành Trường An đã có một lượng lớn bá tánh từ các quận phủ xa xôi chen vào, vì để tới nơi kịp thời gian nên họ đã khởi hành từ sớm.
Bắc Vũ Đường nhìn dưới lầu có thêm rất nhiều người, không những không thấy chen chúc và bực bội mà còn cảm thấy càng lúc càng nhiều hy vọng.
Vô số người tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy thì mới không làm nàng thất vọng với lễ vật nàng đã chuẩn bị cho Văn Tuyên Đế.
"Mẫu thân." Tiểu Tử Mặc lên lầu, trong tay còn cầm mấy món đồ.
Theo sau cậu là Bắc Lâm còn xách đồ lớn đồ bé nhiều hơn.
Bắc Vũ Đường nhìn một lớn một nhỏ mồ hôi đầy đầu, "Mau ngồi đi. Nhìn hai người kìa, đầu đầy mồ hôi rồi."
Vũ Đường dùng khăn nhẹ lau mồ hôi cho Tiểu Mặc Nhi.
Bắc Lâm không quan tâm mấy, lấy tay áo lau qua.
Từ sau khi nhận nhau, Bắc Lâm đã hoàn toàn coi Tiểu Tử Mặc là cháu ruột, có đồ gì tốt cũng mua cho cậu, chiều chuộng vô biên.
Bắc Vũ Đường đã ngăn trở mấy lần mà hắn cũng không nghe nên cuối cùng nàng lười không thèm nói nữa.
Vũ Đường lau khô mồ hôi cho Tiểu Mặc Nhi, Phong Ly Ngân cầm khăn lụa bắt đầu lau tay cho nàng.
Bắc Lâm nhìn Phong Ly Ngân như thế chỉ cảm thấy mình bị bắt ăn đường (cơm chó đó anh:3) đến nghẹn.
Muội phu có bản lĩnh, có thủ đoạn, còn cưng chiều muội muội, đúng là tốt hơn tên chó má Đường Cảnh Ngọc kia gấp trăm nghìn lần!
Danh sách chương