Tác giả: Vân Phi Mặc

"Nương tử định hồng hạnh xuất tường à?" Giọng nói trầm trầm của Phong Ly Ngân hàm chứa tức giận, "Nương tử hồng hạnh xuất tường bao nhiêu thì vi phu nhất định sẽ xén bấy nhiêu, giam cầm nương tử trong bức tường của vi phu."

Bắc Vũ Đường ấn ngực y, "Bá đạo!"

"Bá đạo?" Giọng Phong Ly Ngân đột nhiên khàn đi, "Mới vậy đã bá đạo rồi sao? Lát vi phu còn bá đạo hơn."

Bắc Vũ Đường thấy được ngọn lửa nóng bỏng trong mắt y thì biết ngay y định làm gì.

Quả nhiên, nàng bị đè ngay sau đó.

Đường mật ngọt ngào là từ miêu tả chính xác cuộc sống của Bắc Vũ Đường lúc này nhất.

Bên cạnh có người thân, có người yêu, có Mặc Nhi đáng yêu, tất cả đã khiến Bắc Vũ Đường rất thoả mãn.

Nàng không hối hận vì đã từ bỏ con đường trường sinh, có họ, tất cả đều đáng giá, hơn tất cả, nam nhân ấy cuối cùng cũng nói hết tất cả về bản thân cho nàng.

Bắc Vũ Đường sớm đã mơ hồ đoán được năng lực của y vượt xa tưởng tượng của mình, lúc đầu nàng nghĩ y rất lợi hại nên mới giấu được Thiên Đạo, sau khi biết thân phận của y thì mới biết thì ra thân phận của y đúng là không đơn giản, hù chết người không đền mạng.

Sau khi biết thân phận của y, Bắc Vũ Đường bắt đầu "tính sổ", nàng nhớ rõ tất cả những gì y từng nói. Giờ có thể dùng để lăn lộn y rồi.

Xuân đi thu tới, Bắc Vũ Đường làm bạn bên người thân mười năm, nhìn Tiểu Mặc Nhi dần trưởng thành, nhìn ca ca thành gia lập nghiệp, sinh một đôi nhi nữ.

Bọn họ đã độc lập, Bắc Vũ Đường không còn vướng bận.

Lúc này, hai người đang định đi du lịch, chỉ là địa điểm du lịch thì...

"Đường Nhi muốn đi đâu chơi? Thế giới tinh tế? Hay thế giới viễn cổ? Hoặc là thế giới ma thú?" Phong Ly Ngân liệt ra rất nhiều vị diện.

Bắc Vũ Đường nghĩ nghĩ, "Đến thế giới ma thú đi."

"Được."

Nói đi là đi, Phong Ly Ngân ôm Bắc Vũ Đường biến mất tại chỗ.

Trong biển sao, Bắc Vũ Đường nhớ ra gì đó.

"Chúng ta cứ đi như vậy có ổn không?"

"Không sao, vi phu đã thông báo trước rồi." Phong Ly Ngân nhàn nhạt nói.

Ở thế giới ma thú ba năm, chờ đến khi Bắc Vũ Đường chơi chán thì chuyển đến thế giới tiếp theo.

Có lúc họ sẽ dừng ở thế giới nào đó mấy chục năm, có lúc chỉ dừng lại một hai năm, thậm chí vài tháng là sẽ đi.

Chơi đến chán, hai người hoá thân thành một đôi phu thê bình thường, mở một tiểu điếm, rước đón khách nhân, sống cuộc sống bình phàm.

Mãi đến một ngày, Bắc Vũ Đường gặp một người.

Một cô gái trẻ đứng ở đầu đường, tóc nhuộm vàng rối bù xù, người qua đường thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn qua. Cô gái kia dường như rất hưởng thụ điều đó, đứng thẳng lưng, lắc lắc mông.

Nếu không phải do dung mạo kia, Bắc Vũ Đường sẽ không chú ý đến người này.

Người này cực kỳ giống Cố Phiên Nhiên.

Có lẽ ánh mắt Bắc Vũ Đường quá khác lạ khiến cô ta chú ý, cô ta vừa quay đầu đã nhìn chằm chặp Phong Ly Ngân.

"Soái ca." Cô ta cười vũ mị với anh.

Có lẽ cô ta nghĩ nụ cười đó rất mê người, nhưng trên người cô ta lại trông như gái làng chơi đang chào mời khách vậy.

"Soái ca, tôi mời anh uống rượu nhé?" Cô ta nhìn chằm chằm Phong Ly Ngân, sải bước về phía anh trên đôi giày cao 7cm.

Cô ta cứ như không thấy Bắc Vũ Đường, vươn tay muốn đặt lên vai anh, nhưng còn chưa chạm đến nơi thì đã bị tóm lại.

Bắc Vũ Đường cười như không cười, "Cô bé, còn nhỏ mà đã học thông đồng người khác rồi à?"

Tay bị tóm khiến cô gái kia rất tức giận, cô ta muốn giằng tay ra, nhưng làm thế nào cũng không giằng lại được, "Mày bỏ tay tao ra!"

Bắc Vũ Đường không dao động.

"Mày mà còn không bỏ ra, tao sẽ gọi người tới!" Cô ta uy hiếp.

"Được."

Cô gái thấy Bắc Vũ Đường không sợ thì xì hơi.

Bắc Vũ Đường thấy cô ta đã an phận thì thả tay cô ta ra.

Cô gái vừa được thả đã lập tức lùi lại vài bước, hung tợn nói với Bắc Vũ Đường, "Lần sau đừng để tao gặp mày, không tao sẽ cho mày đẹp mặt!"

Cô ta buông lời tàn nhẫn xong rồi vội vàng rời đi.

Cô ta vừa đi, Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn Phong Ly Ngân, "Giống lắm, phải không?"

Phong Ly Ngân nắm tay cô, dịu dàng nói, "Không phải rất giống, chính là ả."

Bắc Vũ Đường kinh ngạc trợn to mắt.

"Sao cô ta có thể là Cố Phiên Nhiên được?" Bắc Vũ Đường không tin nổi.

Phong Ly Ngân dịu dàng giải thích, "Chúng ta tới lúc ả chưa xuyên qua."

Bắc Vũ Đường đột nhiên nghĩ ra gì đó, chẳng lẽ là do lúc nàng thấy vị công chúa xuyên không ở thế giới nữ tôn kia, liên tưởng đến Cố Phiên Nhiên, nên mới nói là muốn xem thử Cố Phiên Nhiên trước lúc xuyên qua là người thế nào? Một cô gái sống và lớn lên trong xã hội một vợ một chồng, sao có thể ba chồng bốn hầu được.

Một người xuyên đến thế giới nữ tôn thì có thể danh chính ngôn thuận có nhiều nam nhân, lại vì tìm được tình yêu mà tình nguyện cùng người đó một đời một kiếp một đôi.

Một người xuyên đến thế giới phong kiến nam quyền, lại tọa ủng vô số mỹ nam.

Cứ cảm thấy hai người họ nên ngược lại.

Ngày đó cô chỉ thuận miệng cảm thán thôi, không ngờ anh lại ghi tạc trong lòng, lặng yên đưa cô đến thế giới vị diện trước khi Cố Phiên Nhiên xuyên đến.

Vũ Đường cảm thấy ấm lòng vì tâm ý của anh, nhón mũi chân hôn nhẹ lên môi anh.

Đôi mắt sâu thẳm của Phong Ly Ngân tối sầm đi, rũ mi lộ ra ánh sáng nhìn nàng, "Đường Nhi, em lại quyến rũ anh."

Đôi mắt Bắc Vũ Đường mở to, chưa kịp lên tiếng thì đôi môi đã bao phủ, một câu nói cũng đồng thời vang lên bên tai.

"Nếu nương tử muốn, vi phu nhất định sẽ thoả mãn."

Sau đó, Thần Vương đại nhân không biết xấu hổ nào đó lại bắt đầu bá đạo hôn xuống, cuối cùng là ăn sạch.

Đến khi tỉnh lại, Bắc Vũ Đường nằm trên giường lớn nhìn cửa phòng tắm mở ra, Phong Ly Ngân để ngực trần bước về phía nàng.

Vừa tỉnh đã nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng, đúng là hơi khó tiêu.

Phong Ly Ngân thấy nương tử cứ nhìn mình mãi, đôi mắt trầm đi, ngọn lửa dần nhen nhóm.

"Nương tử lại bắt đầu quyến rũ vi phu rồi."

Bắc Vũ Đường vừa nghe đã biết anh định làm gì.

Không biết xấu hổ...

Cô nhấc chân muốn đá người nào đó đi, nhưng người nào đó lại mau chân mau tay tóm được cái chân của cô, sau đó lại không biết xấu hổ làm chuyện vô liêm sỉ.

Giữa trưa hôm sau, Bắc Vũ Đường mặt lạnh ngồi trên ghế sofa, người nào đó thì chân chó làm đồ ăn ngon, bưng trà rót nước.

Lăn lộn một buổi trưa, Bắc Vũ Đường cuối cùng không cứng rắn nổi nữa, hoà hoãn cho qua.

"Nương tử, dẫn em tới một nơi." Phong Ly Ngân thấy cô nguôi giận thì lập tức chân chó.

Đêm mùa hè, gió lạnh lướt qua, trên một con đường xa hoa truỵ lạc là những quán bar sáng đèn, đôi khi có thể thấy những chùm sáng màu hồng phấn ở trong những quán bar đó.

Trong quán bar tên "1997", tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trên sàn nhảy có ba cô gái mặc hở hang đang nhảy những điệu nhảy nóng bỏng, đám đàn ông bên dưới thì lộ vẻ mặt say mê nhìn họ chằm chằm, thi thoảng còn có những tiếng huýt sáo vang lên.

Lúc này, Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân đang ngồi trên sofa, dù là bề ngoài hay khí chất thì hai người cũng khiến không ít người muốn lại gần, nhưng chỉ chạm đến ánh mắt lạnh buốt của Phong Ly Ngân thôi đã khiến họ không dám tiến lên nữa.

"Dẫn em tới đây là vì muốn nói với em rằng anh còn rất trẻ hả?" Bắc Vũ Đường trêu ghẹo.

Đến giờ cô vẫn còn nhớ hành vi ấu trĩ của người nào đó khi cô bảo anh là trâu già gặm cỏ non. Người nào đó vì chứng minh mình còn rất trẻ đã cùng cô làm rất nhiều những chuyện khó mà tưởng tượng, vì chỉ có người trẻ tuổi mới làm được như vậy.

Mặt Phong Ly Ngân đen sì, lại chẳng thể làm gì cô.

"Đường Nhi, em lại quyến rũ anh."

Ánh mắt kia như đang nói, có phải muốn anh chứng minh nữa không?

Bắc Vũ Đường yên lặng trừng anh, "Háo sắc!"

Đúng lúc này, ba cô gái trên sàn nhảy rời đi, đổi sang một cô gái khác, cô gái đeo mặt nạ, người mặc khá kín, không giống ba cô gái nóng bỏng ban nãy.

Nhưng cô gái kia vừa lên sàn nhảy, bên dưới lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Khi tiếng nhạc vang lên, cô gái vịn lấy cái cột thép, bắt đầu khiêu vũ, khác với múa cột bình thường ở chỗ, cô gái vừa múa vừa cởi quần áo, chỉ hơn mười phút, dáng người nóng bỏng đã lộ ra, người bên dưới cũng sáng cả mắt.

Tiếng huýt sáo không ngừng vang lên, mà cô gái trên sân khấu lại như rắn nước, dựa vào cột thép vặn vẹo thân thể.

Một điệu nhảy mà lại nhảy đến gợi cảm, quyến rũ như thế, đúng là lợi hại.

Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm cô gái trên sân khấu đang không ngừng quyến rũ người ta, hơi ngạc nhiên, nhưng lại cũng cảm thấy hợp lý.

Trong ngõ nhỏ sau quán bar, tiếng nam nữ thỉnh thoảng đan chéo vang lên.

Hai gã đàn ông ôm một cô gái ra khỏi ngõ nhỏ vừa lúc gặp hai người Bắc Vũ Đường chuẩn bị lên xe.

Cô gái dáng người nóng bỏng kia liếc mắt đã thấy Bắc Vũ Đường, nói với hai gã đàn ông bên cạnh, "Anh Long, anh Hổ, chính con ả kia đã bắt nạt em, hai anh phải ra mặt cho em nhé."

Hai gã đàn ông nhìn theo hướng ả chỉ, vừa lúc thấy Bắc Vũ Đường.

Thấy hai người sắp lên taxi, hai gã cảm thấy họ chẳng phải người không thể trêu.

Anh Long kia nhéo lên ngực ả, "Tiểu bảo bối, anh Long sẽ xả giận cho em. Dám bắt nạt người phụ nữ của bọn anh, nhất định phải cho chúng nếm mùi."

Cô gái kia ngượng ngùng hôn mạnh hai người.

"Em biết hai anh thương em nhất mà."

Được mỹ nhân khen, hai người hùng hổ cản taxi lại.

"Hai người trên xe xuống ngay đây cho ông!"

Anh Hổ chống lên mui xe, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm người trong xe.

Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân ngồi ở ghế sau thấy cô gái đứng cạnh họ thì đã hiểu lý do.

Tài xế taxi khó xử nhìn hai vị khách đằng sau, người ngăn xe xăm trổ đầy mình, nhìn là biết du côn khó chọc rồi, hắn không dám trái lời.

"Hai vị xem..."

"Đừng khó xử, chúng tôi xuống là được."

Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân vừa xuống thì tài xế taxi lái xe đi ngay.

Anh Long và anh Hổ nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, cô quá đẹp, đẹp đến mức hai gã không rời nổi mắt. Sau khi rời được mắt khỏi mặt nàng, hai gã nhìn xuống dưới, đôi mắt càng sáng hơn.

Hai gã đều là cao thủ chơi gái, tuy cô mặc thùng thình, không lộ dáng người, nhưng hai gã đều có hoả nhãn kim tinh, chắc chắn có càn khôn rồi.

Mặt đẹp, dáng đẹp, chắc chắn là vưu vật!

Phụ nữ như thế, có thằng đàn ông nào không thích? Hơn nữa hai gã còn là kẻ chơi gái như thay quần áo nên càng hận không thể dán lên cô luôn.

Phong Ly Ngân thấy ánh mắt của hai gã, nheo mắt đầy nguy hiểm.

Anh Long và anh Hổ càng nhìn càng vừa lòng, lè lưỡi liếm môi, "Thằng nhãi, người của mày bắt nạt người của bọn tao, mày muốn xử lý thế nào?"

Phong Ly Ngân không lên tiếng, Bắc Vũ Đường hỏi lại, "Các người muốn xử lý thế nào?"

Anh Long và anh Hổ nhìn nhau, đã thống nhất ý tưởng.

"Bồi thường bọn tao mỗi người một vạn tiền bồi thường tổn thất tinh thần, mặt khác, mày ở lại với bọn tao một đêm, chuyện này coi như qua. Không thì chúng mày đừng mong rời khỏi đây."

Nói xong câu cuối, anh Long kia hung hãn hẳn lên.

Cố Phiên Nhiên đứng bên nghe thấy yêu cầu của hai gã thì hung tợn trừng Bắc Vũ Đường, hận không thể ăn thịt nàng luôn.

Khi Bắc Vũ Đường xuống xe, Cố Phiên Nhiên đã chú ý thấy hai gã kia nhìn chằm chằm cô, không cần nói cũng biết hai gã có toan tính gì.

Cố Phiên Nhiên trước giờ luôn kiêu ngạo vì dung mạo của mình, rất ít người có thể cướp đoạt đàn ông trong tay ả. Giờ người phụ nữ này lại dễ dàng câu được hai gã đàn ông kia nên trong lòng ả rất không thoải mái.

Tuy ả tính đá hai gã, đổi mấy người đàn ông khác, nhưng hôm nay thấy họ nhìn chằm chằm người phụ nữ khác, bỏ qua mình, ả lại không nhịn được cơn tức.

Anh Long vừa dứt lời thì nghe được giọng nói lạnh băng vang lên bên tai, "Muốn chết."

Anh Long và anh Hổ thấy Phong Ly Ngân kiêu ngạo như thế thì lộ vẻ hung ác.

"Thằng nhãi mày chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ nhỉ."

Hai gã không hẹn mà cùng đánh về phía Phong Ly Ngân.

Cố Phiên Nhiên thấy soái ca sắp bị đánh thì không đành lòng.

Một soái ca sắp bị đánh thành đầu heo, nghĩ thôi cũng thấy tiếc.

Nhưng như vậy cũng tốt, chờ sau khi người phụ nữ của anh bị anh Long và anh Hổ làm bẩn, ả lại qua an ủi, không tin người không rơi vào tay ả.

Dùng hai gã đàn ông thô bỉ đổi một soái ca, rất hời.

Cố Phiên Nhiên nghĩ như thế, nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt đắc ý và thương hại.

Nhìn anh Long và anh Hổ đã biết hai gã chẳng hiền lành gì, vào tay hai gã, nhất định người phụ nữ kia sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Trước đây mình cũng là đoá hoa thuần khiết, tiếc là bị hai tên khốn này để mắt đến.

Bọn chúng không màng ý nguyện của ả, chiếm hữu ả. Nếu ả không phục, chúng sẽ đánh ả một trận. Vì để mình sống thoải mái, ả chỉ đành ép dạ cầu toàn.

Dần dà, sau khi thăm dò được tính tình của hai gã, ả đảo khách thành chủ, sống rất thoải mái.

Một người từng tốt đẹp và thuần khiết như ả, bị hai gã dạy dỗ, sớm đã trở nên sa đọa, không biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ biết sống tuỳ tính.

Ả nhìn Bắc Vũ Đường trước mắt mà như thấy được mình trước kia.

Cô sẽ mau chóng thành một người như ả thôi.

Ả không phải người đầu tiên, mà người phụ nữ kia cũng sẽ chẳng phải người cuối cùng.

Bắc Vũ Đường yên tĩnh đứng bên, biểu cảm nhàn nhạt, chẳng hề lo lắng.

Cố Phiên Nhiên thấy cô như thê thì hỏi, "Mày không lo anh ta bị đánh chết à? Anh Long và anh Hổ từng là quán quân tán thủ cả nước đấy. Nếu mày muốn người yêu mày sống yên lành, tao khuyên mày nên chủ động theo anh Long và anh Hổ đi. Họ rất thương phụ nữ đấy."

(Tán thủ (: 散手,: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.)

Bắc Vũ Đường liếc ả một cái, không nói gì, ánh mắt lại dời về phía bên kia.

Lúc này, Phong Ly Ngân đang đánh nhau với hai người, trong thế giới không có linh khí, Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân sẽ không dùng pháp thuật, dù gặp nguy hiểm thì cũng sẽ dùng vũ lực của bản thân xử lý.

Cho dù chỉ dùng sức mạnh vật lý, không phải ai cũng chịu được trước Phong Ly Ngân. Anh Long và anh Hổ kia có thể chịu được ba chiêu của anh, võ công không phải hạng xoàng.

Anh Long và anh Hổ giao đấu mấy chiêu, khuôn mặt chuyển từ đạm nhiên sang ngưng trọng.

Bọn họ biết mình đá phải ván sắt rồi.

Người đàn ông này rất khủng bố, hai người liên thủ rồi mà còn không áp chế được đối phương, thậm chí còn bị đối phương đè nặng, bị động tiếp chiêu.

Sau mười chiêu, anh Long và anh Hổ nằm liệt trên đất.

Phong Ly Ngân đi tới gần họ, trong tay là một con dao sắc bén.

Anh Long và anh Hổ thấy vậy, khuôn mặt đại biến.

"Chúng tôi xin thua."

Phong Ly Ngân như không thấy được sự sợ hãi trong mắt họ, càng như không nghe thấy tiếng xin tha của họ.

"Đừng, đừng lại gần đây. Mày giết bọn tao, mày cũng sẽ ngồi tù cả đời." Anh Hổ hoảng sợ nói.

Phong Ly Ngân nở nụ cười tối tăm.

Anh Long và anh Hổ chỉ thấy ánh bạc lướt qua, sau đó, cơn đau thấu tim can từ hai chân truyền lên.

"A!!!"

Hai người cùng kêu thảm thiết.

Người xe đi qua lại như không nghe thấy được tiếng họ kêu.

Cố Phiên Nhiên thấy hành động của anh cũng bị dọa sợ không dám nhúc nhích.

Ngón tay thon dài nhẹ vung, con dao trong tay sượt qua tai Cố Phiên Nhiên, một lọn tóc rơi xuống.

Cố Phiên Nhiên đờ người, hoảng sợ nhìn người đàn ông lạnh lùng đó.

Rõ ràng trước đó còn cảm thấy anh rất tuấn tú, rất mê người, nhưng giờ ả chỉ cảm thấy lạnh toát, không dậy nổi một chút ái mộ.

Bắc Vũ Đường nhìn người phụ nữ ngây ra như phỗng, vừa rồi cô đã thấy được quá khứ của ả qua ký ức.

Hai gã kia chết cũng không ai thương.

Sau khi họ rời đi, Cố Phiên Nhiên mới tỉnh táo lại, nhớ tới lời người phụ nữ kia nói trước khi rời đi, ánh mắt ả hơi trầm xuống.

"Muốn sống thế nào thì phải tự mình quyết định và trả giá vì nó, không phải để cuộc đời quyết định."

Buồn cười!

Cố Phiên Nhiên cười lạnh, đôi mắt đầy khinh thường.

Cô có đàn ông che chở, nhìn là biết người sống hạnh phúc vô ưu vô lo. Sao cô có thể hiểu được thế nào là tuyệt vọng, thế nào là đau khổ chứ!

Cô có tư cách gì mà thuyết giáo ả?

Tự mình quyết định cuộc sống? Đúng là chó má!

Cố Phiên Nhiên coi lời cô nói như chó sủa qua tai.

Họ chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của ả, chớp mắt đã quên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện