Tiếng nước chảy vang vọng trong phòng tắm cuối cùng cũng ngừng lại. Cánh cửa phòng được đẩy ra, Kình Viễn toàn thân ướt sũng bước chân khỏi cửa. Bên hông anh chàng chỉ quấn độc nhất mỗi chiếc khăn lông mỏng manh. Mái tóc ướt đẫm nước khẽ nhỏ giọt, lăn lăn trên gò má tuấn tú cùng vùng cổ gợi cảm của anh. Thản nhiên mang theo hơi nóng của nước đi đến cửa tủ, người đàn ông lấy bừa bộ quần áo rồi nhanh tay mặc vào.

Thánh Âm ngồi trên giường âm thầm vuốt mắt. Ôi trời, Daddy của em! Đến bao giờ anh mới học được cái cách không thả rông đi khắp phòng đây.

Tật xấu khó sửa.

Kìm nén sự tham lam muốn xông lên đè Kình Viễn xuống mà ngoạm lấy múi bụng anh. Tiểu yêu tinh có chút ngứa ngáy vùi đầu vào mặt gối, giờ nào phải lúc rủ rê anh lăn lộn đánh nhau đâu. Cô còn vài chuyện muốn nói với Bố Đường của mình nữa cơ mà.

Hơi lạnh ẩm ướt bỗng xộc tới gần, Kình Viễn lật tung chiếc chăn đang trùm lên người Thánh Âm, xốc nách cô lên: "Làm sao thế?"

"Không." Con cá nhăn nhó mặt mày. Dùng ánh mắt đúng đắn nhìn anh: "Lần sau anh có thể không được cởi truồng chạy bừa không?"


Đừng làm vậy nữa. Em thích lắm á.

Ngoài mặt khuyên nhủ Kình Viễn vậy, chứ thực sự thì tiểu tâm can trong lòng Thánh Âm điên cuồng đang nhảy nhót hò reo.

Muốn ăn sầu riêng, muốn ăn sầu riêng, muốn ăn sầu riêng lắm luôn!!!

"Thế à?" Người đàn ông quẳng lại cho cô một cái nhìn tràn đầy ý vị thâm trường, môi mỏng anh khẽ nhếch. Đôi mắt ẩn dưới mái tóc ướt đẫm tràn ngập ý cười nhàn nhạt. Chỉ là ánh mắt dịu dàng hiếm có này của anh, Thánh Âm sẽ không bao giờ nhìn thấu. Mà bản thân Kình Viễn lại là một tên mặt than khó để lộ cảm xúc: "Anh tưởng em thích điều đó."

Mỗi khi cô ngồi suy nghĩ ngẩn ngơ, trên mặt cô hầu như sẽ hiện rõ biểu cảm về suy nghĩ đấy. Anh không khó để đọc rõ được đầu óc cô nghĩ nghĩ đến gì.

Thật ngốc, Âm Âm quả là một cô nàng yêu tinh ngờ nghệch đáng yêu. Chỉ là nhiều khi cô ấy cũng thông minh hài hước một cách đột ngột. Cho dù trong dáng vẻ nào đi chăng nữa, Kình Viễn đều yêu chết Bé Đường nhà mình mất thôi.

Bị anh nói trúng tim đen, Thánh Âm một xíu ngại ngùng hay xấu hổ đều không có. Thậm chí cô còn tỏ ra bực bội đưa tay nhỏ bới tung mái tóc ngắn ướt của anh lên, khiến nó rối tung rối mù: "Anh đi sấy tóc đi."

"Sấy tóc." Kình Viễn lục lọi ngăn kéo tủ đầu giường, tức khắc lấy từ đó ra một cái máy sấy, cắm dây vô ổ điện. Rồi anh đưa nó cho tiểu yêu tinh: "Sấy cho anh."

Tiếp nhận máy sấy từ tay Kình Viễn, Thánh Âm thô bạo kéo đầu anh vào lòng mình. Bật máy ở mức độ nóng nhất, quạt bay từng sợi tóc của anh.

Hời, tóc ngắn cũn cỡn còn bày đặt nhờ người sấy.

...

Đêm nay hơi khó ngủ đây. Trong phòng ngủ, không gian yên ắng tĩnh mịch, tiếng đồng hồ kêu tích ta tích tắc liên hồi như đánh vào lòng con người. Thánh Âm trằn trọc lăn lộn trong chăn, cố gắng mãi mà vẫn không thể nào an tĩnh chợp mắt nổi. Cô hết lật người sang bên trái, rồi lại lật người sang bên phải...

Trời ơi, cô vẫn không dám ngỏ lời với Kình thiểu năng về vấn đề bản hợp đồng. Mặc dù chuyện này sớm muộn gì cũng phải đến thôi. Nhưng chung quy là cô vẫn còn e ngại anh ta á.


Này con cá khờ khạo kia, cô lăn lộn nhiều đến mức mà người bên gối cô cũng bị vực tỉnh rồi kìa. Bình thường Kình Viễn sẽ không bao giờ ngủ ngon, tại vì bản chất của anh không cho phép. Tính cảnh giác của anh ta quá cao.

Đều nói đàn ông yếu nhất khi đối diện với người mình yêu. Câu nói này thật không sai, ngược lại nó chính là một chân lý rất chuẩn xác đó chứ. Tại vì Kình Viễn đối với Thánh Âm một chút đề phòng đều không có. Mỗi khi ngửi mùi hương thơm đặc trưng của cô và ôm chặt thân thể mềm mại đó vào lòng, anh sẽ ngủ rất sâu, rất ngon. Nhỡ đâu có một ngày bỗng cô ấy lén dùng dao giết chết anh ngay tại giường, chắc anh ta cũng hạnh phúc ra đi dưới tay cô mất.

Ha ha ha, sau đó anh ta sẽ làm ác quỷ, dùng mọi thủ đoạn để kéo Âm Âm sa xuống địa ngục cùng mình...

"Ngoan...Em ngủ đi." Kình Viễn khẽ mở hé mắt, ngái ngủ nói. Phát hiện ra người phụ nữ nằm trong vòng tay mình nay đã lăn đến góc giường nọ, anh bén vươn tay kéo cô lại vào lòng. Bị anh giam cầm chặt chẽ đến vậy, song con yêu tinh này vẫn không chịu nằm yên.

"Daddy ơi! Em muốn nói với anh một chuyện." Thánh Âm ngẩng đầu bảo anh.

"Mai nói." Người đàn ông vẫn còn đang nhắm nghiền mắt, anh thật mệt mỏi mà bóp nhẹ mông cô mấy cái cảnh cáo: "Giờ ngủ đi."

Con cá không cam tâm dẩu môi, giọng điệu thở ra tràn đầy rầu rĩ: "Nhưng nếu không nói em sẽ không ngủ được."

"Thế chúng ta làm việc khác." Tự dưng Kình thiểu năng mở bừng hai mắt, trong đáy mắt đen thẫm đó trông phi thường tỉnh táo, nhìn thế nào cũng không thấy một tia ngái ngủ. Đoạn, anh tà ác đem Thánh Âm đè dưới thân mình, nhanh tay lột sạch đồ hai người họ. Bắt đầu một trận dã chiến kịch liệt, gió tanh mưa máu, quần ma loạn vũ....

Trong phòng, không khí dần dần trở nên ướt át, bốc lửa.Tiếng rên rỉ ư ư a a đầy đau đớn, thống thiết cầu xin cùng hơi thở cực nóng của đàn ông.

...

"Anh quá đáng vừa thôi." Thánh Âm quạo cọ cầm cái gối vuông ném về phía Kình Viễn đang nhàn nhã ngồi đọc báo uống trà buổi sáng. Chỉ tay thẳng mặt anh và buông lời giận dỗi: "Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh mà. Ai cho phép anh..."

Nửa đêm đè cô ra ấy ấy chứ!!!

Có biết cô mệt lắm không hả?


Tiểu yêu tinh còn đang thao thao bất tuyệt mắng người một tràng dài, Kình Viễn nhấp môi nuốt nốt ngụm trà cuối cùng trong cốc. Sau đó anh mới điềm đạm hé miệng. Chỉ duy nhất một câu, đã hoàn toàn thành công chặn họng Thánh Âm: "Thân thể em rất thích."

"Em thích..." Cô ấy cáu kỉnh dậm dậm chân, rồi ngồi phịch trên nệm ghế, khoanh hai tay lẫn cả hai chân với nhau, đổi giọng: "Là điều đương nhiên rồi."

Phản ứng của thân thể, trách cô à?

Kình Viễn biết Âm Âm nhà anh sắp xù lông đến nơi rồi. Đành nén lại tâm tư muốn đùa giỡn cô ấy. Ánh mắt chợt tối xuống, mang vẻ âm trầm vốn có. Anh lạnh bạc hờ hững said: "Anh cũng có điều muốn nói với em."

"Thế anh nói trước đi." Thánh Âm ôm gối căm căm trợn tròn mắt với anh: "Em sẽ nói sau."

Dẫu gì đều nói cả, hiếm khi Kình Viễn muốn bày tỏ gì đó với cô đấy. Điều này khiến con cá cảm thấy hơi bị tò mò à nha.

Kình Viễn đặt nốt tập báo đọc dở trên mặt bàn. Gương mặt điển trai ẩn giấu bao phức tạp chồng chất nhìn chòng chọc Thánh Âm. Cái nhìn của anh ta quá mức quái dị, khiến cô không khỏi rợn tóc gáy. Thân tâm nảy sinh sự hoang mang lo lắng.

Anh rất nghiêm túc ngỏ ý: "Chúng ta kết hôn nhé, Âm Âm.". Truyện Truyện Teen

Không cần suy nghĩ quá vài giây, Thánh Âm đã bật thốt câu chối từ: "Daddy, đừng đùa. Chúng ta không thể kết hôn."




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện