Đang trong quá trình trừng phạt kẻ phản bội, bất chợt trong không gian đầy thối nát này vang lên thanh âm du dương của một bài nhạc.

Chúng thuộc hạ hoảng hốt nhìn nhau, xem liệu đứa nào dám muốn chết mà để chuông điện thoại vào lúc đang làm việc. Bộ kẻ đó muốn quy tiên sớm hay gì? Lão đại rất không thích điều này đấy, tại vì nhạc chuông to lớn của di động có thể khiến anh ta khó chịu.

Nhưng...lần này thì khác nghen.

Hành động xé rách khoé mồm kẻ địch của Kình Viễn khi nghe thấy bài ca hát của người mình yêu bèn khựng lại, đáy mắt đen ngòm tràn ngập khí chết của anh như thể mọc thêm chút sức sống bé nhỏ.

Không để tâm đến chúng thuộc hạ còn đang ngốc sững, cũng không thèm để tâm đến hình tượng của mình. Anh bèn gấp gáp tháo găng tay cao su ra, lục tìm điện thoại trong vạt áo...

Tiếng chuông này...quả nhiên là của chiếc di động ấy...

Chiếc di động đặc quyền duy nhất mà anh dùng để liên lạc với Âm Âm. Nhạc chuông anh đặt cũng là một trong những ca khúc cô hát khiến anh yêu thích không thôi. Run rẩy cầm chiếc điện thoại đó lên, nhạc chuông vẫn cứ reo vang liên hồi, trên màn hình hiển thị ra một hàng số lạ...


Kình Viễn cố gắng kìm nén sự kích động hưng phấn nhảy nhót trong lòng. Nhấn nút nghe...

Đã lâu lắm rồi mới nghe thấy giọng nói quen thuộc mềm mại nọ, mầm giống tà ác dần dần trổ rễ cuốn chặt lấy trái tim đen tối của anh...

Chỉ bằng một cú điện thoại này thôi, anh cũng có thừa năng lực để bắt nhốt cô lại...

Rất nhanh, người phụ nữ ở đầu dây bên kia đã cúp máy.

Máy di động đã trở về trạng thái cũ, Kình Viễn trầm ngâm đứng yên, làn mi rũ xuống nhìn vào cái điện thoại trong tay. Không khí trong căn phòng này như thể bị anh ta làm cho ngưng trệ, thuộc hạ A liếc thuộc hạ B, thuộc hạ B thì khó hiểu vỗ vai thuộc hạ C. Trong tình huống kì quái vậy, không có mệnh lệnh của lão đại, bọn họ thật sự rất bối rối không biết nên làm gì giờ.

Sau đó thì đám thuộc hạ mém xíu xỉu cái đùng...

Lão đại...lão đại vừa cong môi cười!!!

Là cười đấy! Là cười thật đấy!!! Tuy đó đơn thuần chỉ là cái nhếch mép rất nhẹ, rất hờ hững nhưng...bọn họ đều thấy rõ.

Một khi lão đại cười...thì kẻ gây nên nụ cười đấy, sẽ phải gánh chịu một kết cục cực kì thảm khiếp.

Nhét lại di động vào vạt áo, Kình đại lão lui bước về sau, cất giọng nhàn nhạt. Có chút chán ghét liếc đến cục máu thịt be bét dưới chân: "Đem xé mảnh ném vào rừng đi."

"Vâng thưa tiên sinh."

....

"Alo...Có ai nghe máy không ạ?"


"..."

"À...Ờ...Có ai không vậy...?"

"..." Đầu dây bên kia vẫn không có người trả lời.

Thánh Âm ngây người nhìn vào cái ống nghe cô đang nắm trong tay, dẩu môi lầm bầm thực khó hiểu: "Ủa, bộ mình gọi nhầm số ha?"

Cuối cùng con cá đành cúp máy điện thoại, buồn bực lấy tay vò vò đầu.

Hình như vừa nãy...cô gọi lộn số...hoặc cũng có thể là đúng số nhưng Bố Đường không thèm nghe máy.

Dù là khả năng nào đi nữa, thì cô đều không thể nào liên lạc được với Kình Viễn rồi.

Cũng đúng thôi, hơn một năm trôi qua lận mà nhỉ?

"Ây dà, bỏ đi." Thánh Âm đẩy cửa rời khỏi bốt điện thoại, lao đầu đi ra ngoài. Bóng hình mảnh mai nhỏ bé dần dần chạy khuất trong màn đêm phủ đầy tuyết rơi...

...

"Ngươi nói, chỗ này là nơi ta sống sao?" Thánh Âm dừng bước chân ở một khu phố cổ điển, những toà nhà thiết kế theo phong cách thập niên 70 - 80 cao nhã xếp xen kẽ nhau. Đứng trước một ngôi nhà nhỏ hai tầng sơn màu nâu, cô vừa ngẩng đầu ngắm nhìn nó, vừa tò mò hỏi hệ thống chủ.

Hệ thống chủ chưa có vội đáp lời. Vào khoảnh khắc tiểu yêu tinh giẫm từng bước, từng bước giày lên bậc thang và gõ cửa. Ai dè cánh cửa trước mặt bất chợt được người bên trong mở trước. Người phụ nữ già lấp ló gương mặt qua khe cửa nhìn cô, sau khi xác nhận đó đúng là người quen, bà ta mới vui lòng mở toàn bộ cửa ra bảo cô vào.

Này là một bà cô mặc váy hoa rộng thùng thình, làn da trắng bệt mọc đầy nám tàn nhang. Mái tóc màu nâu đỏ có chút rối bời. Bà ta nhìn cô, điếu thuốc trên tay toả mùi khói: "*Gì đây Maris? Chìa khóa nhà của cô đâu? Sao hôm nay lại đi về khuya thế hở*?"


"*À, hôm nay tôi có chút chuyện ngoài ý muốn*." Thánh Âm tự nhiên trả lời, sờ đến chùm chìa khóa trong túi áo mình, khoe ra cho bà ta xem: "*Chìa khoá của tôi đây nè. Chỉ là lúc tôi định mở cửa thì bà đã mở rồi đấy chứ*."

Bà chủ nhà chỉ bực bội hừ một tiếng, không thèm nhìn đến con cá này nữa mà quay lưng đi về phòng. Thánh Âm trợn mắt nhìn theo cái mông lắc lắc của bà ta, khinh bỉ bĩu môi. Sau đó cô ấy bắt đầu ngẩng đầu nhìn quanh. Thấy được bậc cầu thang đi lên tầng đặt gần đó, cô bèn nghe theo lời hệ thống chủ, đi lên tầng hai.

"Trời ạ! Ta thực sự không hiểu vì sao ta lại đến sống ở một nơi như thế này."

Tràng cảnh bừa bộn trong phòng đập thẳng vào mắt, Thánh Âm u sầu thở dài một hơi. Sau đấy cô tự hỏi bản thân mình. Nếu là cô ở đây thật, thì cô sẽ cất căn cước công dân cùng giấy tờ thân phận ở đâu...

Ôi! Cái tính tình bừa bộn này thật không tốt tí nào.

Cả đêm đó, tiểu yêu tinh chăm chỉ hùng hục đi tìm giấy tờ. Cô chỉ muốn về nước ngay bây giờ.

Thật tốt, tuy không hiểu gì nhưng khi biết trong túi mình vẫn còn tiền. Cô liền nhanh chóng đặt luôn vé máy bay trên mạng, chuyến đi khứ hồi đáp từ Anh về thủ đô Đại lục vào chiều ngày kia. Cô phải dành cả ngày mai để giải quyết một số vấn đề riêng...

Thời gian sống của cô...Nhìn đến chiếc đồng hồ cát đang chảy ngược của hệ thống...Con cá khẽ rùng mình...

Còn chưa đến hai năm...




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện