Thánh Âm hỏi lại kính điện tử: "Đây có phải là con người không?"
Kính điện tử âm thầm quét mấy hồi nữa, sau đó đưa ra đáp án chắc như đinh đóng cột: [ Là người. ]
Con cá khinh thường bĩu môi, trực tiếp đem kính điện tử ném dưới chân, giẫm thật mạnh. Mẹ nó! Đồ lừa đảo! Loại kính dỏm! Nào có con người nào lại đi ăn sống cánh tay của đồng loại đâu!
Bảo gã đàn ông không bình thường trước mặt này là con người à? Lừa quỷ ấy!
Giẫm nát vụn kính điện tử dưới chân rồi, vậy mà người ngoài hành tinh kì dị này vẫn chưa ăn xong. Tiếng nhai nhai ròn sụm từ miệng anh vang quanh căn phòng, nghe tiếng cảm thấy thật ngon miệng làm sao. Nhưng cái thứ đồ anh ăn ấy, thực sự chẳng thơm ngon tí nào cả. Ngược lại, nó còn rất kinh dị và dễ dàng khiến người ta muốn ói mửa nữa.
Ừng ực nuốt chửng cả cánh tay đó vào bụng, Đường Ám lấy từ túi áo trước ngực ra một chiếc khăn giấy, lau sạch khoé miệng. Cảm nhận được cái nhìn "đắm đuối con cá chuối" của đồ ăn bạch tạng dành cho mình. Trong lòng không khỏi nảy sinh sự hứng thú. Kì lạ! Đồ ăn dường như không sợ anh lắm.
Trông đôi mắt tròn to của cô ấy nhìn anh kìa!
Con mắt ngây thơ đấy, khiến anh liên tưởng đến những chú chó con. Trước đây anh cũng từng nuôi một chú chó trong nhà, mỗi khi đói hay muốn xin xỏ gì đó, nó cũng sẽ nhìn anh với ánh mắt dễ huông tha thiết như thế này. Mặc dù về sau con chó đấy bị phẫu thuật thành tiêu bản...
Chậc chậc, biến thái cấp độ Đại thần!
Đường Ám liếc mắt nhìn lại, đồ ăn vẫn đang chăm chăm nhìn anh với vẻ mặt vậy. Có lẽ cô ấy đang đói chăng? Cô đang mong muốn anh cho cô ăn sao?
Người đàn ông đành tiếp tục đứng dậy, lết cái thân xác gầy gò của anh ta đến gần kệ đựng tiêu bản. Cúi đầu lướt quanh hàng hàng chai lọ một hồi. Đáy mắt anh đụng phải cái lọ kia, chợt thoáng qua tia hài lòng, vươn tay lấy chiếc lọ đó. Nhìn sang Thánh Âm, anh lạnh nhạt: "Thịt đùi khá tươi. Đồ ăn đừng chê."
Anh ta có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi. Tại vì Thánh Âm vốn dĩ có hiểu anh đang nói gì đâu chứ! Cơ mà từ khi đứng gần tên này phạm vi ba mét, trong lòng cô vẫn luôn âm thầm nảy sinh một đống cảm xúc tiêu cực rồi. Thấy rõ tầm mắt anh ta đang cứ đăm chiêu nhìn mình, với lọ tiêu bản trong tay...Sau đó anh ta bước lại gần, bước lại gần...Trái tim bé nhỏ dễ vỡ của con cá không khỏi nhảy nhót sợ hãi điên cuồng...
Mắt vẫn cứ trợn to, hai chân đứng yên một chỗ như hoá đá, song Thánh Âm không nói lên lời. Khoé môi khó khăn mấp máy, cô sợ muốn xỉu luôn.
A a a! Súng! Rút súng ra và...
Tay nhỏ lần mò vô túi xách, môi hồng mím chặt, tiểu yêu tinh chuẩn bị giơ súng hòng đấu đá với người ngoài hành tinh biến thái này. Thật may cho cô ấy, hệ thống chủ đã phải nhổm dậy và ban cho con cá lời khuyên. Âm điệu giọng nói nó tựa tiếng người mẹ đang can ngăn con mình sa đoạ chơi bời vậy: [ Đừng manh động. Nếu để gã phát hiện ra cô là sinh vật nguy hiểm, gã sẽ hạ gục cô trước đấy. Cô đấu không lại gã đâu. ]
Xét thấy tình hình bấy giờ kịch tính thú vị thế, bản hệ thống phải chen vào vài câu mới được.
Nghe con mẻ hệ thống chủ bảo vậy, Thánh Âm trợn mắt: "Súng la-ze, mìn khói, ống tay đại bác, khăn choàng a- lê- hấp, bom nguyên tử di động...Bộ không có cái nào thắng nổi gã á?"
[ Cô không nhất thiết phải liệt kê hết vũ khí cô có. ] Hệ thống chủ chặn miệng: [ Tôi tính xác suất cô đánh thắng người ngoài hành tinh biến thái này là 15%. ]
Sau đó nó không buồn mở mồm khuyên nhủ này khuyên nhủ nọ thêm bất cứ câu gì nữa, toàn quyền mặc túc chủ nhà mình tự quyết.
Thánh Âm chần chừ, tay cô dần rút khỏi túi. Tại vì cô phát hiện, cô không hề biết một chút tí nào về thực lực đối phương cả. Nếu cứ manh động không khéo sẽ tổn hại đến bản thân...Nhưng, người ngoài hành tinh này cô đánh không được thật à?
Trong khi tiểu yêu tinh tự suy nghĩ liên miên dài dòng, Đường Ám đã mở lọ đựng dung dịch ra, tay anh ta chợt trở nên dài loằng ngoằng một cách kì lạ. Trông chúng tựa sợi bún mềm khổng lồ đang uốn éo vậy, cuốn cả phần thịt đùi mà anh cho rằng tươi ngon đó lên. Xé một mảnh nhỏ đầy thịt máu, đẩy miếng thịt đó lên miệng Thánh Âm, người đàn ông lãnh đạm dỗ dành: "Đồ ăn, há miệng."
Thánh Âm tất nhiên là không dám rồi. Nhưng cô chợt hiểu ra một điều, rồi chính điều đấy lại làm cô cảm thấy khó hiểu tiếp.
Người ngoài hành tinh biến thái đây là đang mời cô ăn?
Rút súng, xoa mặt và mời ăn...Thân thiện quá cơ, chỉ tiếc là Thánh Âm làm sao có thể ăn sống nuốt tươi miếng thịt này vào bụng?
Nhưng cô có đói đâu? Có xin đồ ăn gì của anh đâu? Trên mặt cô cũng không dán mấy chữ: "Cho tôi ăn". Hông dưng (*)người biến thái này đút cô ăn chi vại?
(*) Người ngoài hành tinh biến thái: Gọi tắt là người biến thái nghen.
Chẳng lẽ đây là tập tục văn hoá của họ? Thấy một giống loài khác mình nghênh giá thì đầu tiên phải thực hiện nghi thức. Nghi thức đó bao gồm ba quá trình là rút súng, xoa mặt và mời ăn? Nếu đúng là vậy thì cá Âm tự nhận bản thân khốn nạn quá! Thế mà mới đây cô còn muốn cho người biến thái đi đời nhà ma cơ đấy. Người ta mời cô ăn thân thiện chưa kìa!
"Thân thiện" chỗ nào vậy má?
Đọc được suy nghĩ xàm xí này của Hải yêu, hệ thống chủ lặng lẽ mím môi nén cười. Điều vớ vẩn vậy, làm sao mạch tế bào não của cô ta lại nghĩ ra được chứ?
Tuy xúc động vì tập tục dễ gây (**)củm động của người ngoài hành tinh biến thái, nhưng Thánh Âm nào ăn được đồ anh đưa? Cô đẩy đẩy hai tay từ chối, lắc đầu nguầy nguậy, gương mặt nhỏ xinh nhuốm trọn vẻ tội nghiệp đáng thương động lòng người. Đường Ám bị đôi mắt tựa làn nước thu thủy của cô dẫn dắt, suy nghĩ lại chạy theo chiều hướng khác. Chỉ là anh còn chưa nghĩ xong, đã thấy bờ môi mình đụng phải thứ gì đó mềm mềm. Anh rũ mi, thấy cô gái trước mặt đút nhanh vào miệng mình một viên thuốc.
(*) Củm động: Cảm động =))))).
Xong việc, cô ấy nói lung tung gì đấy, hứng chí nhìn anh. Mái tóc dài loà xoà che đi biểu cảm khuôn mặt, khiến Thánh Âm đọc không thấu anh nghĩ gì. Đường Ám ngậm viên thuốc trong miệng hồi lúc, sau đó gò má anh khẽ động.