"Ây dà, sau khi ăn xong bánh mì phiên dịch, quả nhiên cảm thấy thế giới bên ngoài dễ hiểu hơn nhiều." Thánh Âm vui vẻ cầm khẩu súng la ze trong tay, ấn nút một cái. Tia la ze đỏ thẫm quỷ dị liền phụt ra ngoài, trực tiếp bắn xuyên qua ngực con quái vật đối diện. Tạo thành một lỗ hổng lớn trên người nó, máu tươi chảy tí tách xuống nền đất. Nhưng con quái vật này quả thực quá trâu bò, khả năng hồi phục chỉ trong chớp mắt là xong.

Cá Âm liền hết vui, ôm súng la ze rầu rĩ thở dài một hơi...

Ôi ôi, làm sao nhân loại viễn cổ có thể đánh bại được đám quái này mà tồn tại nhể?

Géc-ma thủy tổ so với Dị Quỷ Tinh Tế đúng là khác một trời một vực. Lũ Dị Quỷ kia, chỉ cần cầm đại bác nguyên tử bắn bùm một cái, thì cả lũ đứa nào đứa nấy đều ngủm. Chứ đâu ra khả năng phục sinh cơ thể đỉnh thế này?

Trường hợp như này, khoa học chưa lường đến.

Bánh mì phiên dịch có thể khiến Thánh Âm hiểu được tiếng nói của muôn loài. Nghe được giọng điệu thét gào chói tai của con yêu quái kinh dị kia, biết được nó đang chửi mình, cô cũng bĩu môi chửi lại nó.


Chọc tức nó đủ rồi, liền dùng khăn choàng tàng hình và viên uống ẩn giấu hơi thở chạy đi.

Chạy ở đây, là chạy bằng chong chóng tre.

Không thể ngờ nổi là thứ vật dụng cũ rích chỉ dành cho trẻ con này lại là vật giúp cô chạy trốn. Quân Miêu đúng là ông thần May Mắn trời ban cho cô mà.

"Sao con không lấy chong chóng tre ra từ trước?" Thánh Âm hỏi con trai, ôm thằng bé và nghiêng mình, né khỏi con quái vật có cánh bay bên cạnh. Do có bảo bối tàng hình và che giấu mùi hương, những con quái này không hề cảm nhận được hơi thở con người cũng như nhìn thấy người.

"Con sợ mẹ chê trẻ trâu!" Quân Miêu vô tội đáp.

Nhìn đám quái vật lúc nhúc đi dạo trên mặt đất, con cá không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi...

Một con yêu quái cô có thể hạ gục được...Nhưng năm, sáu, bảy, tám con thì làm sao có thể?

Vậy mà...âm thầm lạnh sống lưng, Thánh Âm vẫn chưa thể tin được. Đám quái vật này đứa nào cũng khỏe re hết trơn, năng lực giết người thì thuộc hàng vô địch thiên hạ. Ấy vậy mà Đường Ám chỉ cần dùng duy nhất hai chiếc tay không, đã có thể bổ dọc chúng ra y như cầm dao bổ dưa rồi.

Đáng sợ! Nghĩ tới vẫn cảm thấy rùng rợn.

Vẫn là nên chạy nhanh thì hơn.

Thật may, một đường bay từ căn cứ đến đó tuy xa, song lại không gặp phải biến cố xấu nào.

Trời ngả tối, tuyết bắt đầu rơi.


...

Toà nhà Đại học Y này, so với lần đầu Thánh Âm tới, thì giờ trông nó hoang tàn hơn nhiều. Lúc này đang là buổi tối, bão tuyết quần quật thổi, hơi lạnh quỷ quái như thể muốn bào mòn xương cốt con người. Giàn cây leo dài biến dị đâm nở nụ hoa, là những cây hoa ăn thịt người phiên bản nhỏ. Hễ có thứ sinh vật sống nào đó mò tới gần, cái miệng mini của chúng tức khắc nở to, nhanh chóng đớp lấy và nuốt chửng con mồi vào bụng.

Đưa kiếm la ze chém đứt đống cây hoa leo dây dợ lằng nhằng, Thánh Âm bước chân vào căn phòng thí nghiệm trước đó. Nơi cô lần đầu gặp gỡ Đường Ám.

Nhớ lại khi ấy, quả là một trải nghiệm kinh khủng.

Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngắm nhìn hàng dài kệ đựng tiêu bản sống ngâm trong dung dịch lắc lắc lư lư. Nhưng không hiểu sao, lúc khi mà con cá đi vô phòng, không gian nơi đây lại sạch sẽ tới cổ quái.

Không phải sạch sẽ kiểu không dính bụi, sạch sẽ đây là trong phòng không còn những tiêu bản máu me kinh dị hay mô hình người sống giống titan nữa.

Mọi thứ trông rất bình thường, nơi đây chỉ đơn thuần là một căn phòng thí nghiệm bị bỏ hoang cùng đống vật liệu cũ kĩ dính đầy bụi. Thánh Âm bật đèn pin, soi soi lên kệ sách, bắt đầu lật lật tìm kiếm.

Quân Miêu lặng lẽ đứng ở cửa, làm một cục bánh bao ngoan ngoãn không phá hoại mẹ mình. Hệ thống chủ đã cảnh cáo nhóc không được vượt quá giới hạn nhiều lần rồi. Dù không muốn những nhóc vẫn phải nghe lời thôi.

[ Là cái quyển đó. ] Lật đi lật lại mấy tập sách nãy giờ, cuối cùng cũng nhờ ân đức của con mẻ , hệ thống chủ, Thánh Âm đã tìm được thứ cần tìm. Vươn tay cầm quyển sách đó lên, lật lật...

Đây hình như là hồ sơ tư liệu của biến chủng vi rút quái vật?

Hệ thống chủ bắt đầu nhiệm vụ của mình: [ Phòng thí nghiệm này chính là nơi mà chủng vi rút quái vật bị phát tán ra, lây lan cho con người. Với khả năng lây nhiễm thông qua đường hô hấp và sự biến dạng cơ thể con người của nó. Đã có rất nhiều người trong khu thí nghiệm bị lây nhiễm chết, và cũng rất có người thì phát triển biến dị, mất đi ý thức bộ não, trở thành quái vật. ]

Ồ, trong vấn để việc công, hệ thống chủ vẫn luôn nghiêm túc như vậy.


Lật mặt trang giấy, nhìn đến những dòng tên của kẻ nhiễm trùng đầu tiên bị hoá thành quái vật, Thánh Âm hỏi: "Chuyện này có được giấu kín không?"

[ Có. ] Chắc nịch đáp, hệ thống chủ tiếp tục kể: [ Chuyện này là rất nhanh được đưa lên mức độ bảo mật quốc gia, chỉ có duy nhất những vị lãnh đạo tối cao mới biết. Để tránh gây mất kiểm soát trong an ninh xã hội, Chính phủ đã tiến hành cách ly phong toả toàn bộ Đại học Y, đặc biệt là khu thí nghiệm kia. Họ cử những nhóm chuyên gia nghiên cứu mới xuống để tìm ra phương pháp giải. Tuy con người mất đi ý thức thông thường thành quái vật, nhưng khi ấy yêu quái chưa tiến hoá đến cấp bậc Đại thần như bây giờ. Không thiếu cách hòng đối phó với chúng. Nhóm chuyên gia chăm chỉ không ngừng cấy cầy nghiên cứu...Thử đủ loại vắc xin biến thể. Mọi chuyện dần trở nên tồi tệ hơn, khi trong nhóm chuyên gia, có một người bị nhiễm. ]

"Là ai? Không phải con người sắp thành công sao? Mọi chuyện không phải đang trong tầm kiểm soát?"

[ Hời...] Hệ thống chủ thở dài: [ Chuyên gia bị nhiễm là Đường Ám. Nhưng điều đáng sợ ở đây là sự biến đổi của ảnh không như những kẻ khác. Mỗi đội chuyên gia đều có nhóm khám nghiệm vi rút cho riêng mình để xem ai có bị lây nhiễm không? Bằng một thủ đoạn nào đấy, Đường Ám đã âm thầm qua mắt nhóm người xét nghiệm. Chẳng ai phát hiện ảnh đã trở thành quái vật cả, chỉ có mỗi ảnh biết được mình là ai. Bản thân trở thành Géc-ma, trăm phần trăm nếu bị phát hiện sẽ bị Chính phủ bắt nhốt lại. Chưa kể, do bản tính quái vật, ảnh luôn luôn thèm khát thịt người. ]

"Rồi sao?" Thánh Âm vừa lắng nghe, vừa gật gù. Vẻ mặt đầy đăm chiêu. Với chút hiểu biết nhỏ nhoi của cô vê Đường Ám...Ôi trời ạ! Thế giới này thật xui xẻo khi phải chất chứa tên Đường thần kinh.

[ Đường Ám có thừa khả năng để chế ra thuốc giải, vấn đề ở đây chỉ là thời gian mà thôi. Nhưng...có lẽ là xích mích với Chính phủ, bất mãn với cuộc sống, thanh mai có người yêu cộng với đầu óc biến thái không bình thường. Ảnh đã tìm cách cải tiến bản thân, lén lút sau lưng mọi người biến mình thành quái vật cao cấp nhất. Sau đó Đường Ám cũng âm thầm khiến cho đám quái vật bị bắt nhốt trong phòng thí nghiệm mạnh hơn. Mọi chuyện dần mất kiểm soát, quân đội không khống chế được nữa. Toàn bộ nhóm chuyên gia, không ai sống sót. Quái vật tràn lan ra đường và coi con người là củ cải ăn thịt. Có kẻ bị lây nhiễm không chết, cũng hoá thành quái vật nốt. Địa ngục trần gian của con người bắt đầu từ đó. Và Đường Ám cũng lặn mất tăm mất tích hoàn toàn. ]

Thánh Âm trầm ngâm một lúc, sau đó ném ra một câu: "Ngươi hôm nay nói nhiều ghê!"

Hệ thống chủ: [ ... ] Cô lo cho cái mạng cá của mình đi!






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện