"Đường Ám, tôi có thể khẳng định một điều.

Đó chính là anh không hề yêu tôi." Thánh Âm nhanh tay mặc lại áo cho anh.

Vẻ mặt đói khát của cô đã hoàn toàn lặn mất tăm rồi còn đâu.

Mặc xong áo cho Đường thần kinh, con cá liền dịch mông ngồi cách xa anh một chút, nhàn nhạt nói: "Anh đối với tôi không phải tình yêu, mà là tình dục."
"Không hề." Nghiêm giọng bác bỏ, Đường Ám mặt lạnh giải thích: "Em nên hiểu rằng tôi chỉ có phản ứng với mình em."
Đoạn, anh ta còn rất vô liêm sỉ mà chỉ chỉ ngón tay mình vô đũng quần, nơi mà "củ khoai" nọ vẫn chưa hạ hoả.

Hành động này như thể muốn nói với cô rằng "Đấy em xem, nó vẫn đang đợi em tới yêu thương nè."
"Anh chắc chứ?" Thánh Âm ẩn ý hỏi lại.

Đường Ám chắc chắn gật đầu: "Chắc."
Anh vừa dứt lời, khoé môi tiểu yêu tinh bèn cong nhẹ, tạo thành một nụ cười đầy ngụ ý.


Không biết từ khi nào, trên tay cô đã xuất hiện một con dao nhỏ.

Thánh Âm đưa ngón tay của mình kề mạnh lên lưỡi dao sắc bén, đẩy mạnh một cái.

Trên ngón tay trắng nõn mịn màng của cô liền xuất hiện một vệt máu, máu tươi chảy dần xuống, tựa như những sợi chỉ đỏ bao bọc lấy ngón tay cô.

Đây quả là một trò chơi mạo hiểm.

Tại vì Thánh Âm biết được, Đường Ám thích nhất là máu tươi.

Nói đúng hơn là anh ta thích những thứ thịt người tươi sống.

Nhưng cô cần phải làm rõ một điều, liệu tên biến thái này có thực sự yêu mình hay không?
Hay chỉ vì phản ứng sinh lý cơ thể của anh ta đối với cô mà anh nói vậy?
Nếu bị hiểu lầm trắng trợn giữa yêu và cảm giác thèm khát, vậy điều này sẽ rất tai hại.

Tuy cô mong muốn Đường biến thái yêu mình, nhưng có một số vấn đề cần phải làm rõ, đặc biệt là vấn đề siêu cấp đáng nghi như thế này.

Ngoài dự đoán của Thánh Âm, Đường Ám không hề xông lên hút máu cô một cách thèm thuồng, anh cũng không có biểu hiện mất kiểm soát như cô nghĩ.

Ngược lại, thấy tay người mình yêu rỉ máu, Đường Ám rất gấp gáp rút đem ngón tay cô ngậm vào miệng hút máu.

Hành động của anh phi thường nhẹ nhàng, chiếc lưỡi của anh lại càng nhẹ nhàng hơn.

Ôn nhu bao bọc lấy ngón tay con cá.

Xúc cảm mềm mịn ấm nóng ướt át không khỏi khiến cho Thánh Âm cảm thấy mất tự nhiên.

Hút hết máu rồi, tên yêu quái này tỏ ra vô cùng dịu dàng rút đâu ra cái khăn tay lau lau cho cô.

Giọng điệu tràn ngập thương xót: "Em không cần làm những trò này để thử lòng tôi.

Tôi yêu em nên sẽ không ăn thịt em đâu."

Đoạn, đưa một tay lên vuốt má cô, hôn chụt cái vào đôi môi đỏ mọng ngọt ngào kia, Đường Ám nhẹ giọng: "Tôi không hối hận khi nói lời yêu em.

Thứ tôi muốn không phải ăn thịt em nữa mà được cùng em làm tình.".

ngôn tình hoàn
Thánh Âm: "..." Trong một ngày vậy mà có tới tận hai tên đàn ông muốn giao phối với cô.

Dẹp!
Con cá quyết không trò chuyện với biến thái nữa, mắt thấy Quân Miêu đã quay đầu, cô ấy mau mau rút tay về, đẩy biến thái đứng dậy và hạ lệnh đuổi người: "Anh đi đi.

Con trai tôi sắp vào." Nhìn đến cái xác chết không đẹp mắt của gã quân nhân nọ, Thánh Âm bắt anh ta phải mang xác đi vứt luôn: "Người do anh giải quyết, anh đem đi nốt đi."
Đường Ám cũng đứng dậy, mặc áo ngoài thật chỉn chu.

Thánh Âm nhìn mái tóc dài loà xoà rườm rà quá mức của anh ta, chỉ cảm thấy nóng dùm.

Tiện trên cổ tay có cái dây chun, cô bảo: "Anh buộc tóc lên hộ tôi cái.

Đàn ông con trai tóc tai nên để gọn gàng chứ."
Ừm, tiện thể xem xem cái mặt chó của anh ta có hình thù như thế nào! Kể ra cũng khó tin thật sự, nhưng Thánh Âm thề, cô chưa bao giờ được nhìn hết mặt của tên này.

Đặc biệt là mắt của anh ta.

Nếu nhìn thấy mắt trái, cô sẽ không thể thấy được mắt phải và nếu nhìn được mắt phải, thì tóc anh ta sẽ che đi mắt trái.

"Ừ." Ngắn ngủn đáp, Đường Ám nhẹ nhàng cầm dây thun cột tóc lên và buộc lại mái tóc dài.

Thánh Âm thấy được mặt anh liền ngẩn ngơ rồi, mẹ nó, người ngoài hành tinh biến thái có vẻ đẹp trai hơn cô tưởng.

Mày kiếm, mũi cao, môi mỏng.

Gò má nam tính và làn da hơi trắng, có lẽ điều này là do anh luôn luôn ở trong phòng thí nghiệm và hiếm khi ra ngoài.


Chiếc trán bằng phẳng, làn mi dài dày nhẹ nhàng chớp chớp.

Đuôi mắt phượng của Đường Ám khẽ xếch lên, ánh mắt đen thẫm âm u đó tạo cho người ngoài cảm giác khó gần mỗi khi tiếp xúc với anh ta.

Từng bộ phận hoàn mỹ trên gương mặt ghép lại với nhau, tạo ra một nét đẹp thật hoà hảo.

Nhan sắc cùng với mái tóc dài, thoạt nhìn rất giống phong cách của chủng tộc ma cà rồng bí ẩn mà Thánh Âm từng thấy qua trước đây.

Huyền bí song lại cuốn hút khó tả.

Nhưng khi đến gần rồi, mới hiểu rằng anh chính là một kẻ khó nói chuyện vô cùng.

Đường Ám liếc qua mặt cô, bắt được tia kinh diễm dưới đáy mắt lưu ly tím xinh đẹp kia, tâm trạng bực bội liền bay sạch không còn.

Huýt sáo một tiếng biểu hiện lòng vui vẻ của bản thân.

Kéo Thánh Âm vào lòng mình, chế trụ eo cô ấy và hôn hôn thật nồng nhiệt, Đường biến thái khẽ thổi gió vào tai cá.

Tình nhân thầm thì, mê hoặc lòng người: "Em hãy nhớ, đây là gương mặt của người đàn ông cực kì yêu em."
Khụ khụ, Thánh Âm sắp đánh mất tiết tháo rồi!
Đường Ám cuối cùng cũng chịu đi.

Để lại con cá nọ ngồi ngẩn ngơ trong phòng, đưa tay lên vuốt vuốt cái môi hơi sưng của mình, mặt cô ấy liền thối hoắc...!
Vừa nãy...cô với một con quái vật chuyên ăn thịt người...đã đá cháo lưỡi cùng nhau...!
Đá cháo lưỡi...!
Vậy điều này có phải chứng tỏ cô đang gián tiếp ăn máu người hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện