"Anh đã hủy hoại toàn bộ người sống trong căn cứ ư?" Thánh Âm buồn chán ngồi trên ghế, hai chân đung đưa, hướng ánh mắt tới bóng dáng của tên đàn ông đang loay hoay viết lách gì đó tờ giấy...!
Đường Ám liếc con cá, chiếc kính treo trên gương mặt cũng không thể làm lu mờ đi được sự dịu dàng duy nhất mà anh dành cho cô.
Nghe cô hỏi mình, anh hoàn toàn công nhận, giọng điệu đúng đắn không vướng chút tội lỗi, như thể cái việc hủy diệt nhân loại mà anh đang thực hiện là một việc hết sức bình thường vậy: "Đúng! Tôi thấy nhiều kẻ sống trên đời vô dụng đến thế, thà rằng biến thành quái vật sẽ có giá trị hơn."
Đặc biệt là đám dân đen đó, tồn tại ở cái thế giới tận thế thảm hại đến vậy, bữa nào thì cũng phải tranh giành miếng ăn sống qua ngày.
Chi bằng giúp anh nhân giống quái vật còn đỡ hơn nhiều nhiều ấy.
Thánh Âm im lặng hồi lúc, lại hỏi anh: "Kể cả Trần Tuyết?"
"Hửm? Ý em là sao?"
"Trần Tuyết từng là tiểu thanh mai anh dốc sức bảo hộ, yêu thương.
Anh nỡ lòng biết cổ thành yêu quái sao?"
Buông bút trong tay xuống mặt bàn, Đường Ám tháo kính ra.
Đôi mắt đen thẫm của anh ánh lên tia nghi hoặc: "Ai bảo em là tôi yêu Trần Tuyết?"
"..." Con cá không trả lời câu này, hơi ngại ngùng cúi cúi đầu gãi mũi.
Như thể đã hiểu được cô đang ám chỉ tới điều gì, Đường biến thái vui vẻ đi đến gần cô, cúi người ôm thân thể mềm mại của thiếu nữ vào lòng: "Em ghen hả?"
Vừa nói, anh vừa lấy mũi mình cọ cọ với gò má cô, lại tiếp tục cất giọng dò hỏi: "Nhìn tôi và trả lời nào, em ghen?"
Anh ta không muốn buông tha chủ đề này.
"Không có." Thánh Âm ngẩng phắt đầu dậy, lấy cái trán của mình cụng mạnh vào cằm người đàn ông, khiến anh đau điếng đột ngột.
Cô chớp chớp đôi mắt đẹp, nói vặn lại anh: "Anh trả lời câu của tôi trước đi."
"Tôi đúng là đối xử với Trần Tuyết có chút đặc biệt.
Nhưng tôi chưa bao giờ đưa cho cô ta một lời cam đoan nào về mạng sống cả.
Còn em thì không, tôi hứa tôi sẽ không giết em rồi.
Thế em ghen không?" Nói vòng nói vèo một hồi, cha nội này vẫn muốn hỏi xem con cá có ghen tuông hay không.
Thánh Âm cảm thấy cuộc sống như là một trò đùa vậy.
Nhỡ đâu có ngày, tên người ngoài hành tinh biến thái này hết cái thứ được gọi là tình yêu với cô rồi, anh ta lại nổi điên ăn thịt cô thì sao?
"Không ghen." Con cá thành thực lắc đầu nguầy nguậy: "Anh đã nói thế rồi, tôi còn lý do gì để ghen cơ chứ."
Đường Ám hơi mất hứng, buông tay cô ra, quay lưng trở lại bàn làm việc.
Ai ngờ chân anh mới bước được một bước, người phụ nữ đằng sau đã giơ tay kéo áo anh lại.
Mặt lạnh quay đầu, biến thái không vui nhướng mày, ý hỏi Thánh Âm còn chuyện gì muốn nói với anh nữa không?
Tiểu yêu tinh ra hiệu anh cúi mình.
Đường Ám nghe cô, nghiêng người xuống.
Thánh Âm bèn nhanh nhẹn kéo cổ áo anh lại gần, vươn người và đặt một nụ hôn thơm thơm trên gò má nam tính của người đàn ông.
Hậu quả của việc bày đặt đi hôn hôn quyến rũ người ta trước đó là, bị con quái vật nọ ép hôn trở lại.
Lần đầu Âm Âm chủ động với bản thân, thật khiến Đường Ám hưng phấn phát cuồng.
Cái gì mà công việc còn đang mải làm dang dở, anh ta liền vứt ra sau đầu hết.
Ném kính sang một bên, Đường biến thái giơ tay ôm chặt cô vào lòng, bắt đầu khai triển phương thức tấn công.
Tác phong mãnh mẽ song lại tràn đầy hương vị dịu dàng ôn nhu, anh yêu cô, thèm muốn cô, nhưng sẽ không vì dục vọng của riêng mình mà làm cô tổn thương.
Từng cái đảo lưỡi ngọt ngào ướt át, bàn tay to mềm mại xoa bóp khắp người Thánh Âm.
Hành động của anh quá mức nhẹ nhàng, bảo vật mà mình trân quý bấy lâu nay nắm trong tay, bảo anh tàn bạo với cô, anh làm không nổi...!
Không khí trong phòng dần dần bốc hơi lửa nóng.
Hai con người ngồi quần quật với nhau nãy giờ, quần áo đã cởi gần hết.
Nhưng tới cuối cùng, vẫn là Cá Âm ngăn cản Đường biến thái chuẩn bị tinh thần lau súng cướp cò.
Đường Ám không vui, giọng điệu trầm trầm khàn khàn phảng phất ý tứ phản đối: "Tôi khó chịu..."
Đoạn, anh ta oan ức kéo tay cô, đặt lên người em trai đang nóng hổi dựng đứng giữa không khí: "Tôi khó chịu lắm rồi.
Sao em cứ hại tôi không ngừng thế?"
Cô quyến rũ anh trước, giờ lại không cho là sao?
Thánh Âm thấy vật nam tính to lớn đó được bàn tay nhỏ của mình ôm trọn, vẻ mặt chẳng có gì thay đổi lắm.
Ánh mắt cô nãy giờ toàn dán lên những chiếc múi sầu riêng trần trụi và thơm ngon của anh chàng...Ừm, cô muốn liếm chúng quá.
Ôi ôi, cái đồ cá đồi bại! Cô đang thèm khát cái gì thế hả?
"Âm Âm, xoa nó đi được không? Tôi không ép em, nhưng em có thể xoa nó một chút được không?" Đường Ám thấy cô không nhìn đến mình mà mắt cứ hướng tới bộ phận nào đó trên cơ thể anh.
Máu nóng trong người không khỏi sôi lên lục sục, anh cất giọng cầu hoan: "Xoa nhẹ nhàng, là chỗ đó, mát lắm...Ưa..."
Bàn tay em ấy vừa mềm vừa mát, nhẹ vuốt một cái thật khiến Đường Ám sướng đến mức muốn bay lên trời.
Nhưng dần dà, anh lại thấy có gì đó chưa đủ...!
Người phụ nữ trước mặt cũng một thân trần truồng như Đường biến thái vậy, da thịt ngậm nước trắng nõn y quả trứng gà mới luộc.
Cô ấy cúi mình, hai quả đào trắng trước ngực lắc lư hòng dụ dỗ người ta tới yêu thương.
Mông ngọc cong vút, hõm Venus và đáy lưng ong mượt mà.
Mái tóc dài tuyết trắng xoã tung, dính chặt bên gò má và hai cầu vai.
Khoé mắt bên phải đọng lại một nốt ruồi son, chỉ cần nháy mắt một cái thôi, liền câu mất ba hồn bảy phách của anh rồi...!
Lẳng lơ...!
Bỗng dưng Thánh Âm há miệng thè lưỡi, liếm liếm mấy miếng lên cơ bụng Đường Ám.
Đây quả là đòn chí mạng dành cho Đường biến thái mà.
Sống lưng trở nên tê dại, người đàn ông rên nhẹ một tiếng, thúc đẩy cái eo hông tráng kiện, bắn ra **** ****...!
Tay Thánh Âm...con cá ngớ người, buông tay khỏi vật nóng dính chất nhầy, nhìn lòng bàn tay mình...Có gì đấy trắng trắng đục đục...Cô đưa tay lên mũi ngửi, hơi tanh...!
"Đường Ám, nòng nọc của anh nè." Môi đỏ khẽ nhếch, con cá giơ tay khoe nòng nọc cho anh xem.
Thể chất quái vật cái gì cũng hơn người thường.
Đặc biệt là quái vật siêu cấp như Đường biến thái, không chỉ sức chiến đấu trâu bò hơn nhân loại, đến cả chuyện giường chiếu...Ừm, anh chàng cũng hơn nhiều.
Quái vật lần đầu nếm trái cấm, nhu cầu dục vọng không khỏi tăng cao...!
Nhưng Âm Âm à, em có biết, trước mặt một người đàn ông mà đùa nghịch nòng nọc của anh ta, là một việc rất nguy hiểm không?
Đường Ám nhịn lâu đến nỗi nghẹn đỏ cả hai mắt, mau chóng lật người cô lại, đặt cô dưới thân.
Bàn mổ đã được anh lót sẵn một lớp nệm, cũng không sợ cô chịu lạnh...Đặt hai chân cô lên vai mình, liếm liếm đùi non một cách thèm thuồng, chọc cho Thánh Âm nhột nhột.
Anh khẽ thì thào ra lệnh: "Gọi tôi A Đường nhé."
Dứt lời, người đàn ông thẳng tay ác độc banh hai chân cô gái ra, đâm mạnh vào...Dịch nhờn từ hạ thân cô theo động tác mạnh mẽ của anh mà tiết ra thật nhiều, ướt đẫm một vùng nệm.
Hời, quả là vưu vật mà.
Nước nôi đầy đủ lắm đấy.
"A...!Đường Ám..." Này anh trai, anh cậy tay anh dài muốn làm gì thì làm à?
Cá Âm chửi tục trong đầu...!
Mẹ kiếp, nóng quá! Lại còn đau nữa!