Hoàng Mộng Nhã này không có yêu Lý Giác Huyền, nhưng nàng ta lại rất ghen tị.

Sau khi học theo Lý An Na đi nhìn lén hai người đàn ông này quật nhau trên giường, nàng ta ghen đến ê cả răng, đau cả lưng rồi.

Mình thân là chính thất của Giác Huyền, lại không được chàng ấy coi trọng như một tên đàn ông.

Đoan Thanh Ngọc thực sự đáng chết!
Tâm sinh ra ma chướng, Hoàng Mộng Nhã bắt đầu chơi chiêu hạ độc.

Lén lút hạ một đống độc dược Trung Nguyên lên người Đoan Thanh Ngọc.

Độc dược này không thuộc vùng đất Tây Vệ, hiếm ai biết được nguồn gốc của nó và cả cách giải.

Đoan Thanh Ngọc lâm bệnh nặng, chán chường muốn chết.

Sau cái xuôi tay đó của Lý An Na, gã ta đã không sao cho phép bản thân ưa thích nổi Lý Giác Huyền nữa rồi.

Dù cho biết bản thân mình bị Hoàng Mộng Nhã hạ độc, gã cũng mặc kệ, chết thì chết thôi.


Khi ấy, Lý Giác Huyền theo lệnh vua phải đi ra ngoài biên cương dẹp loạn.

Chàng ta muốn mang theo Đoan Thanh Ngọc, nhưng sức khỏe của gã ta đã quá yếu, không thể đi được.

Chàng đành dứt lòng, đi nhanh ra biên cương dẹp loạn và cũng mong thật nhanh sẽ được khải hoàn trở về để gặp ái nhân trong tim.

Nhưng đã quá muộn.

Trong khoảng thời gian chàng ta không ở trong vương phủ, sức Đoan Thanh Ngọc đã tận cùng cạn kiệt.

Trước khi linh hồn dời khỏi xác, gã ta đã chấp thuận với vị cao nhân ẩn thế kia, thực hiện tà thuật, chia cắt linh hồn.

Có thế, dù sang đến kiếp sau rồi, cả gã cùng Lý Giác Huyền không thể hội ngộ được nữa.

Hoàng Mộng Nhã rất sợ, như chim non sợ cành cong.

Nhất là khi Lý Giác Huyền nghe tin Đoan Thanh Ngọc mất mà phi ngựa ngay trong đêm trở về.

Nàng ta sợ đến độ không dám nhấc nửa bước chân ra khỏi nội thất.

Nhưng chờ mãi đến hơn tuần, Lý Giác Huyền chẳng có động tĩnh gì cả.

Như thể chàng ta đã quên mất nàng thê tử này.

Đến ngày thứ tám sau cái chết của Đoan Thanh Ngọc, Lý Giác Huyền tìm một vị đại sư nổi danh, cầu xin ông ta phá vỡ tà thuật bám trên linh hồn Đoan Thanh Ngọc.

Đại sư xem xét một hồi, suy tính đến mặt lợi hại của việc này, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng điều kiện là phải đem một người đi chôn sống.

Lý Giác Huyền hỏi ông ta: "Chôn sống sao? Người như thế nào phù hợp?"
Đại sư vuốt râu, nặng nề đáp: "Nếu cần khai triển trận pháp, thế tử phải tìm một người nữ nhân có thể chất thuần âm và oán khí cực lớn.

Có thế trận pháp mới có tác dụng."
Nghe câu nói này của đại sư, Lý Giác Huyền chỉ lạnh lùng nhếch môi: "Chỗ ta đã có sẵn một người.


Hà cớ phải tìm kiếm đâu xa."
Người phụ nữ xui xẻo đó chính là Hoàng Mộng Nhã.

Đến chết nàng ta cũng không thể ngờ, Lý Giác Huyền lại tuyệt tình đến thế, không nể nghĩa tình phu thê gì mấy năm, cũng không e dè nàng chính là công chúa Trung Nguyên, trực tiếp giết bỏ.

Nàng ta không hẳn là bị chôn sống dưới đất như lời vị đại sư kia nói.

Chỉ là so với sự tra tấn kinh hoàng đó, e là nàng ta mong muốn bị chôn sống để chết sớm hơn, nhẹ nhàng hơn.

Lý Giác Huyền vứt Hoàng Mộng Nhã vào một cái quan tài không có nắp.

Ném vào một cái hang động băng giá.

Hang động đó có lỗ thông khí, cũng có đầy đủ chăn gối ủ ấm, có nốt đồ ăn do người ngoài đưa vào.

Nhưng trên trần hang động, lại là một chiếc quan tài băng.

Trong quan tài băng phủ giá đó, chính là xác chết của Đoan Thanh Ngọc.

Ngày ngày, Hoàng Mộng Nhã phải lắng nghe Lý Giác Huyền thần kinh chạy đến quan tài của Đoan Thanh Ngọc vuốt ve nói những lời âu yếm thần kinh không kém.

Cuối cùng nàng ta cũng không nhịn được, uất ức quá độ, lên cơn đau tim mà chết.

Sau đó...Hết!
Thánh Âm tí thì lật bàn!
Đây mà là nhân quả báo ứng của hai tên đực rựa kia á?
Chỗ nào?
Nàng chỉ thấy Hoàng Mộng Nhã đáng thương quá thôi.

So với Lý An Na, muội ấy chết thảm hơn nhiều nhiều...!
Con cá nắm tay, nghĩ thử, nếu nàng mà là Hoàng Mộng Nhã khi đó, nàng sẽ đầu độc cả hai tên súc sinh kia luôn.

Bọn chúng xuống địa ngục mà chơi với nhau đi, có đôi có cặp.

Chứ sống tiếp để đi gây hoạ cho nhân gian à?
Đọc xong cả cái tập giấy này, Thánh Âm chỉ muốn vác theo dao, bầm thây vạn đoạn Lý tra công.


Nhưng nàng cũng đang âm thầm sợ hãi...!
Tại vì bây giờ nàng đang mang danh vợ của tên Lý tra công đó.

Bỏ mẹ rồi! Thế giới này là thế giới cấp cao thật ấy chứ! Nàng mà có cái kết giống Hoàng Mộng Nhã thì vỡ mồm.

"Thế ta nên làm gì?" Con cá ngu ngốc nọ bèn cảm thấy sợ hãi hoang mang mà hỏi ý kiến của con mẻ hệ thống chủ.

Không ngờ nó chỉ thoải mái đáp: [ Sống cho tốt là được.

À, hoàn thành nhiệm vụ nữa.

]
Thế quỷ nào là sống cho thật tốt?
Thánh Âm: "..." Hệ thống chủ không khuyến khích được câu nào thì thôi.

Nó còn nói vậy, thật khiến thân thể cá càng thấy không khoẻ.

Dường như hệ thống chủ còn chưa đủ thoả mãn, lại khuyến mãi quẳng thêm quả bom rung chấn đất trời: [ Ở vị diện này, tuổi thọ của cô chỉ đến hai mươi năm thôi.

]
"Ừ." Không hiểu vì sao, Thánh Âm không còn lo sợ khi nói về vấn đề chết sớm nữa.

Ngược lại nàng đang suy nghĩ coi, liệu mình có thể sống đến năm hai mươi năm tuổi hay không đây?
Năm nay nàng mười sáu tuổi.

Cách hai mươi năm tuổi chín năm nữa.

Liệu trong chín năm này, điều kinh hoàng gì sẽ xảy ra?



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện