Khánh Phong cười đến là vui vẻ.
Cậu lặng lẽ rời đi, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Mai Hạ cũng hướng mắt về phía cậu, gật đầu một cái.
Cậu lui về góc tối, nhìn Đắc Hải hơi cau mày, dáng vẻ nhẫn nhịn, sau đó lấy cớ rời đi.
Cậu nhìn đồng hồ, những cây kim vẫn đang chăm chỉ dịch chuyển.
Cậu nhắm mắt, khẽ cười: "9...2...1..7 Đắc Hải cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt.
Nó không bùng lên mà âm ỉ cháy, khiến cho lòng hẳn cồn cào.
Giờ phút này, Đắc Hải đã đoán ra được bản thân bị hạ thuốc.
Không nghĩ tới, cũng có người đồng dạng dùng chiêu này tính kế hẳn.
Đắc Hải vẫy tay, gọi lại một người phục vụ ngỏ ý muốn nghỉ ngơi.
Chắc chắn ở đây có phòng cho khách.
Người giúp việc ngay lập tức dẫn đường.
Hắn đẩy cửa vào phòng cho khách, hầu gái lễ phép mở cửa cho hản.
Đến khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Xin lỗi, váy tôi bị bẩn.Cho hỏi tôi có thể tới đâu thay đồ?"
Giọng của Hương Ly! Đắc Hải không nghĩ nhiều, ngay lập tức xông ra.
Trong sự kinh ngạc của hai người, hẳn túm lấy Hương Ly lôi vào phòng.
Hầu gái đối mặt với ánh mắt hung dữ của Đắc Hải, run rẩy quay đầu, coi như chuyện gì cũng không biết.
Khánh Phong nhận ra vẻ khác thường của cô gái giúp việc, hắn đi tới, vờ như thuận tiện nói: "Sắc mặt cô có vẻ không tốt nhỉ? Hôm nay bận quá ư?"
"Dạ không.."
Cô gái thấy một soái ca giá trị triệu đô hỏi thăm mình, khuôn mặt đỏ ửng đáp.
"Có chuyện gì sao?"
Hương Ly lúc này cũng đi qua.
Chẳng mấy khi Đắc Hải không quấn lấy mình.
Cô đương nhiên muốn tranh thủ lại gân Khánh Phong.
Mai Hạ hứng thú hỏi.
"Thuốc 000 hạ là thuốc kích thích không sai, thế nhưng khi kết hợp với một mùi hương còn khiến người uống sinh ra ảo giác.
Cụ thể là, người bị kích thích khi nhìn thấy người mang mùi hương đặc biệt đó sẽ nhận thành người mình yêu."
689 nói xong cũng cảm thán.
Hẳn cô gái kia là người Khánh Phong đặt mùi hương.
Mùi này rất nhẹ với người bình thường, nhưng với ai trúng thuốc thì lại rất mãn cảm.
Cô gái kia hẳn cũng không thèm để tâm, hoặc phát hiện thì chắc cũng nghĩ là mùi lây dính ở đâu đó thôi.
"Không ngờ ngày thường Khánh Phong nhí nhổ vậy mà ra tay đỉnh quá chứ"
Mai Hạ không thể không khen cậu vài câu.
Huy Nam năm lấy tay cô, khiến cô hôi phục tinh thần.
Hóa ra bên trong Đắc Hải đã tỉnh táo, la hét chửi đổng ầm ï.
Anh không muốn cùng cô ở lại đây nghe hắn phát giận, vì thế cùng cô rời đi.
Anh lắc đầu nói: "Vốn anh định ra tay nhưng không ngờ lại có người nhanh hơn"
Gì? Mai Hạ giật mình nhìn anh.
Hai người bọn họ có hệ thống mới biết nam chính có ý đồ xấu, Huy Nam làm sao mà biết được? Dường như anh đoán được thắc mắc của cô, bật cười.
Anh cúi đầu nói nhỏ: "Nói cho em biết một bí mật.Trợ lý của Đắc Hải là do nhà anh cài vào."
Cho nên, chỉ cần hẳn có kế hoạch xấu, anh cũng sẽ biết.
Dứt lời, anh đứng thắng như không có chuyện gì bình tĩnh đỡ cô xuống bậc thang..
Cậu lặng lẽ rời đi, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Mai Hạ cũng hướng mắt về phía cậu, gật đầu một cái.
Cậu lui về góc tối, nhìn Đắc Hải hơi cau mày, dáng vẻ nhẫn nhịn, sau đó lấy cớ rời đi.
Cậu nhìn đồng hồ, những cây kim vẫn đang chăm chỉ dịch chuyển.
Cậu nhắm mắt, khẽ cười: "9...2...1..7 Đắc Hải cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt.
Nó không bùng lên mà âm ỉ cháy, khiến cho lòng hẳn cồn cào.
Giờ phút này, Đắc Hải đã đoán ra được bản thân bị hạ thuốc.
Không nghĩ tới, cũng có người đồng dạng dùng chiêu này tính kế hẳn.
Đắc Hải vẫy tay, gọi lại một người phục vụ ngỏ ý muốn nghỉ ngơi.
Chắc chắn ở đây có phòng cho khách.
Người giúp việc ngay lập tức dẫn đường.
Hắn đẩy cửa vào phòng cho khách, hầu gái lễ phép mở cửa cho hản.
Đến khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Xin lỗi, váy tôi bị bẩn.Cho hỏi tôi có thể tới đâu thay đồ?"
Giọng của Hương Ly! Đắc Hải không nghĩ nhiều, ngay lập tức xông ra.
Trong sự kinh ngạc của hai người, hẳn túm lấy Hương Ly lôi vào phòng.
Hầu gái đối mặt với ánh mắt hung dữ của Đắc Hải, run rẩy quay đầu, coi như chuyện gì cũng không biết.
Khánh Phong nhận ra vẻ khác thường của cô gái giúp việc, hắn đi tới, vờ như thuận tiện nói: "Sắc mặt cô có vẻ không tốt nhỉ? Hôm nay bận quá ư?"
"Dạ không.."
Cô gái thấy một soái ca giá trị triệu đô hỏi thăm mình, khuôn mặt đỏ ửng đáp.
"Có chuyện gì sao?"
Hương Ly lúc này cũng đi qua.
Chẳng mấy khi Đắc Hải không quấn lấy mình.
Cô đương nhiên muốn tranh thủ lại gân Khánh Phong.
Mai Hạ hứng thú hỏi.
"Thuốc 000 hạ là thuốc kích thích không sai, thế nhưng khi kết hợp với một mùi hương còn khiến người uống sinh ra ảo giác.
Cụ thể là, người bị kích thích khi nhìn thấy người mang mùi hương đặc biệt đó sẽ nhận thành người mình yêu."
689 nói xong cũng cảm thán.
Hẳn cô gái kia là người Khánh Phong đặt mùi hương.
Mùi này rất nhẹ với người bình thường, nhưng với ai trúng thuốc thì lại rất mãn cảm.
Cô gái kia hẳn cũng không thèm để tâm, hoặc phát hiện thì chắc cũng nghĩ là mùi lây dính ở đâu đó thôi.
"Không ngờ ngày thường Khánh Phong nhí nhổ vậy mà ra tay đỉnh quá chứ"
Mai Hạ không thể không khen cậu vài câu.
Huy Nam năm lấy tay cô, khiến cô hôi phục tinh thần.
Hóa ra bên trong Đắc Hải đã tỉnh táo, la hét chửi đổng ầm ï.
Anh không muốn cùng cô ở lại đây nghe hắn phát giận, vì thế cùng cô rời đi.
Anh lắc đầu nói: "Vốn anh định ra tay nhưng không ngờ lại có người nhanh hơn"
Gì? Mai Hạ giật mình nhìn anh.
Hai người bọn họ có hệ thống mới biết nam chính có ý đồ xấu, Huy Nam làm sao mà biết được? Dường như anh đoán được thắc mắc của cô, bật cười.
Anh cúi đầu nói nhỏ: "Nói cho em biết một bí mật.Trợ lý của Đắc Hải là do nhà anh cài vào."
Cho nên, chỉ cần hẳn có kế hoạch xấu, anh cũng sẽ biết.
Dứt lời, anh đứng thắng như không có chuyện gì bình tĩnh đỡ cô xuống bậc thang..
Danh sách chương