Việc Mai Hạ suy tính Đức Mạnh không hề biết gì cả.

Lúc này, hắn đang vui vẻ ngồi trên bàn ăn, tận hưởng miếng cá tươi ngon.

Hắn vui vẻ nói: "Mai Hạ, tay nghề của cô tốt thật"
"Thế thì ăn nhiều chút.

Nhớ kĩ chưa? Khi có người ngoài, cậu phải gọi tôi là chị và cậu là em họ của tôi, đang học đại học năm hai"
"Rồi rồi, tôi nhớ kĩ rồi.Tôi đâu phải cá vàng"
Đức Mạnh ung dung nói.

Ăn cơm xong, Mai Hạ cùng hắn đi dạo, cũng để hắn biết đường khu họ ở.


Hản giống như một đứa trẻ lớn xác, tung ta tung tăng đi trước.

Nhìn có vẻ yêu đời đấy.

Gô chắp hai tay ra phía sau, chậm rãi theo chân.

Cô biết tộc của họ chỉ sống chủ yếu trong phạm vi lãnh thổ của mình, hiếm khi ra ngoài.

Đây là lần đầu hắn tới thế giới loài người, không khỏi có chút mới lạ và tò mò.

Đột nhiên, có một đứa bé cầm búp bê siêu nhân, đi tới trước mặt hắn nói: "Yêu quái! Mau hiện hình!"
Đức Mạnh giật thót, giơ hai tay lên đầu hàng.

Bộ dạng giống như một tên trộm bị công an bắt quả tang vậy.

Không phải chứ? Con người bé tí như thế này mà cũng phát hiện ra thân phận của hắn ư? Lúc này, Mai Hạ vội chạy tới.

Mẹ của đứa bé kia cười ngại ngùng xin lỗi, kéo con trai về phía mình.

"Nói linh tinh gì thế? Mau xin lỗi anh đi!"
"Mẹ! Sao con lại xin lỗi yêu quái?"
Người mẹ xấu hổ, xin lỗi hắn.

Mai Hạ lên tiếng giải vây: "Em nhầm rồi, đây là em họ của chị.Là con lai nên màu mắt mới như vậy.Em xem, người nước ngoài cũng có nhiều người mắt xanh lam đúng không?"

Đứa bé suy nghĩ một lúc, sau đó mới rụt rè gật đầu rồi xin lỗi Đức Mạnh.

Mẹ đứa bé cũng khá bất ngờ, khen hắn vài câu rồi rời đi.

Mai Hạ phì cười, vỗ lưng con mèo ngố nào đó: "Bị dọa rồi? Gan bé thế?"
"Ai gan bé chứ? Cô không biết sao, dù là tộc gì cũng không được làm hại con người nếu không phải tình huống nghiêm trọng.

Tôi mà lộ thì rắc rối lắm"
"Đúng vậy.Loài người rất tò mò, họ có hàng trăm cơ sở nghiên cứu và có hàng tỉ người có sở thích kì lạ.Thế nên chúng ta phải trốn thật kĩ"
Mai Hạ vỗ vai hắn cười.

Chỉ là...!
Tôi rất biết ơn cô vì điều đó"
Mai Hạ bất ngờ, chỉ thấy hắn đưa lưng về phía cô, vành tai đỏ lựng cho thấy hắn đang xấu hổ.

Cô bật cười khanh khách, nói: "Còn cậu? Cậu không nghỉ ngờ tôi nhặt cậu về là có mục đích riêng?"
"Mục đích riêng?"
Đức Mạnh nghe tới đây, trong lòng phức tạp quay người lại.

Tuy hắn từng nghĩ, thế nhưng hẳn có gì đâu chứ? Thế nhưng nhìn nụ cười của cô, hản cảm giác cô không nói đùa.

"Sao? Thất vọng?"
Mai Hạ hếch cảm hỏi.

"Cậu đang mong chờ gì ở một phù thủy nhỉ?"

Tưởng chừng sau khi nghe cô nói vậy, hắn sẽ tỏ ra thất vọng, sợ hãi hoặc hỏi cô mục đích là cái gì.

Thế nhưng hẳn chỉ thấp giọng hỏi: "Vậy tôi có cơ hội trả thù không?"
Mai Hạ giật mình, quay đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy Đức Mạnh cúi đầu cẩn thận ăn kem.

Nói thật, từ khi bị phản bội, hẳn bắt đầu cảm thấy bất an và cảnh giác trong các mối quan hệ.

Việc cô nói thẳng ra cứu hẳn là có mục đích làm hắn cảm thấy yên tâm hơn không ít.

"Có"
Cô trả lời.

"Ô.."
Hắn gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Vậy là tốt rồi.

Từ khi suýt chút nữa đi theo Thần chết, hắn không đòi hỏi gì hơn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện