Hai người tửu lượng đều không tệ lắm, sau khi cảm thấy hơi ngà ngà say liên rời tiệc về nhà.
Đức Mạnh đỡ cô đi, phòng cô bước hụt.
Cũng may có đường tắt nên về nhà cũng nhanh.
Cốc chén trong nhà đã chuẩn bị canh gừng sẵn cho chủ nhân.
Cô nhấp một ngụm, cười nói: "Ê Đức Mạnh, tối nay mình ngủ chung đi".
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
"Phụttt.."
Hắn phun hết nước gừng trong miệng ra, tỉnh cả rượu.
Hắn lùi về phía sau, tự ôm lấy mình cảnh giác.
"Cô định làm gì tôi?"
".."
Trông mặt cô giống trap girl lắm à? Đức Mạnh thấy cô không nói, mặt đỏ lên.
Hắn nói: "Cô đừng có mượn rượu làm càn nhái Tôi...!
Tôi chỉ ngủ với vợ của tôi thôi!"
Biết giữ mình đấy!! Mai Hạ đứng lên, Đức Mạnh giật thót, giống như một cô gái yếu đuối đối mặt với một tên thổ phỉ.
Cô từng bước đi về phía hắn, dù cách ba bước chân nhưng hẳn đã dính cả người lên tường như một con thạch sùng.
Cô nhướng mày, phì cười nói: "Nghĩ gì thế hả? Tôi không làm gì cậu đâu.
Lo cái gì chứ?"
"Ai mà biết được..."
Hắn nói.
Dù sao từ nhỏ hắn đã được khen là đẹp nhất trong tộc đấy.
Nhỡ cô nàng phù thủy này nổi lên thú tính, động tay động chân với hản thì sao? Nhưng mà...!
Nếu cô làm thật thì hắn nên làm sao đây? Khóc hay là liều mình phản kháng nhỉ? Nhưng mà hình như giá trị vũ lực của hẳn không bằng với cô.
Mai Hạ không biết trong đầu hắn đang ngổn ngang những suy nghĩ linh tinh.
Nếu cô biết được, khẳng định sẽ vỗ vai hẳn và nói: "Chàng trai, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy"
Cuối cùng, Đức Mạnh cũng bị xách lên giường với cô.
Ở một chiếc giường xa lạ, cả người hẳn không được tự nhiên.
Không biết nghĩ cái gì mà mặt đỏ bừng, không có dấu hiệu giảm nhiệt.
Mai Hạ đã đi tắm rồi, chỉ còn hắn ở đây.
Mùi hương thơm nhẹ nhàng quấn quanh mũi của hắn.
Con gái làm gì mà thơm vậy nhỉ? Hản đang trùm chăn kín đầu, cảm tưởng giống như mùi hương này cũng sẽ bám vào hẳn vậy.
Mai Hạ khi về phòng liên thấy trên giường của mình gô lên một ngọn núi nhỏ.
Hệ thống:...!
Chủ nhân, ngài hiểu nhầm rồi.
Mai Hạ không ngủ, cô đang chờ khách tới.
Đúng như dự kiến, đến nửa đêm, cô biết được nhà mình có vài vị khách không mời mà tới.
"Có 5 con mèo hoang"
Mai Hạ cười cười.
Hôm nay cô rủ Đức Mạnh tới ngủ vì biết nhất định đêm nay có khách.
Cô không muốn để Đức Mạnh nhìn thấy cảnh đồng loại chết thảm, hay ít nhất không phải là cảnh tượng kinh dị sắp diễn ra.
Cô rời giường, dùng gậy gỗ gõ xuống sàn tạo kết giới bao trùm căn phòng.
Như thể này dù bên ngoài có ön đến đâu hắn cũng không nghe được gì.
Xong xuôi, cô rời giường ngồi lên ghế.
Cô cũng không có thói quen ngủ chung với người khác, thế nên đêm nay cô sẽ lại đọc sách cả đêm.
Bên ngoài, 5 tên lén lút nhảy vào sân nhà của Mai Hạ.
Một tên do dự hỏi: "Chúng ta cứ như vậy mà vào có sao không? Đổi phương là phù thủy đó"
"Thịnh nói theo dõi cô ta mà cô ta không phát hiện ra, chứng tỏ năng lực yếu.
Đừng lo, sau vụ này tộc trưởng sẽ thưởng nóng cho chúng ta"
"Ừ, nhanh lên"
"Nhớ lấy, đừng có giết phù thủy, nếu không rắc rối to."
"Biết rồi"
Chúng không một tiếng động lẻn vào nhà, giống như những ninja thứ thiệt.
Chúng đều là những người quen thân với Đức Mạnh, thế nên mùi của hắn chúng rất rõ.
Căn cứ vào nơi có mùi đậm nhất là xác định được đâu là phòng của hắn.
Chúng khom người, chuẩn mở khóa phòng.
Cây hoa lan chuông vang rung lên, âm thanh lanh lảnh..
Đức Mạnh đỡ cô đi, phòng cô bước hụt.
Cũng may có đường tắt nên về nhà cũng nhanh.
Cốc chén trong nhà đã chuẩn bị canh gừng sẵn cho chủ nhân.
Cô nhấp một ngụm, cười nói: "Ê Đức Mạnh, tối nay mình ngủ chung đi".
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
"Phụttt.."
Hắn phun hết nước gừng trong miệng ra, tỉnh cả rượu.
Hắn lùi về phía sau, tự ôm lấy mình cảnh giác.
"Cô định làm gì tôi?"
".."
Trông mặt cô giống trap girl lắm à? Đức Mạnh thấy cô không nói, mặt đỏ lên.
Hắn nói: "Cô đừng có mượn rượu làm càn nhái Tôi...!
Tôi chỉ ngủ với vợ của tôi thôi!"
Biết giữ mình đấy!! Mai Hạ đứng lên, Đức Mạnh giật thót, giống như một cô gái yếu đuối đối mặt với một tên thổ phỉ.
Cô từng bước đi về phía hắn, dù cách ba bước chân nhưng hẳn đã dính cả người lên tường như một con thạch sùng.
Cô nhướng mày, phì cười nói: "Nghĩ gì thế hả? Tôi không làm gì cậu đâu.
Lo cái gì chứ?"
"Ai mà biết được..."
Hắn nói.
Dù sao từ nhỏ hắn đã được khen là đẹp nhất trong tộc đấy.
Nhỡ cô nàng phù thủy này nổi lên thú tính, động tay động chân với hản thì sao? Nhưng mà...!
Nếu cô làm thật thì hắn nên làm sao đây? Khóc hay là liều mình phản kháng nhỉ? Nhưng mà hình như giá trị vũ lực của hẳn không bằng với cô.
Mai Hạ không biết trong đầu hắn đang ngổn ngang những suy nghĩ linh tinh.
Nếu cô biết được, khẳng định sẽ vỗ vai hẳn và nói: "Chàng trai, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy"
Cuối cùng, Đức Mạnh cũng bị xách lên giường với cô.
Ở một chiếc giường xa lạ, cả người hẳn không được tự nhiên.
Không biết nghĩ cái gì mà mặt đỏ bừng, không có dấu hiệu giảm nhiệt.
Mai Hạ đã đi tắm rồi, chỉ còn hắn ở đây.
Mùi hương thơm nhẹ nhàng quấn quanh mũi của hắn.
Con gái làm gì mà thơm vậy nhỉ? Hản đang trùm chăn kín đầu, cảm tưởng giống như mùi hương này cũng sẽ bám vào hẳn vậy.
Mai Hạ khi về phòng liên thấy trên giường của mình gô lên một ngọn núi nhỏ.
Hệ thống:...!
Chủ nhân, ngài hiểu nhầm rồi.
Mai Hạ không ngủ, cô đang chờ khách tới.
Đúng như dự kiến, đến nửa đêm, cô biết được nhà mình có vài vị khách không mời mà tới.
"Có 5 con mèo hoang"
Mai Hạ cười cười.
Hôm nay cô rủ Đức Mạnh tới ngủ vì biết nhất định đêm nay có khách.
Cô không muốn để Đức Mạnh nhìn thấy cảnh đồng loại chết thảm, hay ít nhất không phải là cảnh tượng kinh dị sắp diễn ra.
Cô rời giường, dùng gậy gỗ gõ xuống sàn tạo kết giới bao trùm căn phòng.
Như thể này dù bên ngoài có ön đến đâu hắn cũng không nghe được gì.
Xong xuôi, cô rời giường ngồi lên ghế.
Cô cũng không có thói quen ngủ chung với người khác, thế nên đêm nay cô sẽ lại đọc sách cả đêm.
Bên ngoài, 5 tên lén lút nhảy vào sân nhà của Mai Hạ.
Một tên do dự hỏi: "Chúng ta cứ như vậy mà vào có sao không? Đổi phương là phù thủy đó"
"Thịnh nói theo dõi cô ta mà cô ta không phát hiện ra, chứng tỏ năng lực yếu.
Đừng lo, sau vụ này tộc trưởng sẽ thưởng nóng cho chúng ta"
"Ừ, nhanh lên"
"Nhớ lấy, đừng có giết phù thủy, nếu không rắc rối to."
"Biết rồi"
Chúng không một tiếng động lẻn vào nhà, giống như những ninja thứ thiệt.
Chúng đều là những người quen thân với Đức Mạnh, thế nên mùi của hắn chúng rất rõ.
Căn cứ vào nơi có mùi đậm nhất là xác định được đâu là phòng của hắn.
Chúng khom người, chuẩn mở khóa phòng.
Cây hoa lan chuông vang rung lên, âm thanh lanh lảnh..
Danh sách chương