Đức Mạnh biết hãn cần đi càng sớm càng tốt, thế nhưng cảm giác không muốn rời làm hản khó khăn ra quyết định.

"Chờ một lúc nữa vậy...Chờ đến khi tặng được cho cô ấy vỏ ốc đẹp nhất rồi mình sẽ rời đi"
Đúng rồi, ít nhất cũng phải giữ lời hứa chứ.

Mình vừa hứa với người ta mà, sao có thể nuốt lời mà đi vậy được.

Hơn nữa lúc hắn không có ở đây, cô có thể nhìn vỏ ốc đó mà nghĩ tới hắn.

Đức Mạnh quyết tâm như vậy.

Trong lòng có cớ để ở lại thêm ít lâu, hän mừng thâm rồi trèo lên giường ngủ.

Sáng hôm sau, Mai Hạ thấy Đức Mạnh đang tưới cây thì khá ngạc nhiên.

Cô tưởng hắn đã rời đi đêm qua rồi.

Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại cười thật tươi, vẫy tay với cô.

Mai Hạ bất giác cũng cười, cảm thấy hôm nay là một ngày không tệ lắm.

Hôm nay hẳn lại đi ra biển và cô lại "chiến đấu"
với đám thuốc.

Ánh sáng đủ màu sắc lùm bùm nổ tung, trông chẳng khác nào pháo hoa.


Cũng may phòng cô làm thí nghiệm rất kín nếu không cô sợ hàng xóm sớm phát hiện ra điều bất thường.

Mai Hạ thở dài, ném những cục đá thí nghiệm hỏng sang một bên, sau đó lại mang giỏ ra ngoài tìm đá sỏi mới.

Những hàng xóm thấy cô ra khỏi nhà liền gọi lại chuyện trò mấy câu.

Cô đã giới thiệu mình làm một công việc tại nhà nên chẳng ai nghi ngờ cả.

Cô nói mình muốn tìm ít đá để trang trí bể cá và lát sỏi vài bậc thêm ngoài sân.

Có người chỉ cho cô chỗ nhặt sỏi đá, cô cảm ơn rồi rời đi.

Chợt, một người chép miệng nói với cô: "Ây da, Mai Hạ này, em dưỡng nhan sắc tốt thật, bình thường dùng loại thuốc với trang điểm gì thế?"
Cô nói qua loa vài loại thảo dược dưỡng nhan rồi nhanh chóng rời đi.

Cô sờ lên mặt mình, sực nhớ thân thể này ở ngôi nhà này bảy năm rồi.

Ở thế giới hiện đại công nghệ và mỹ phẩm nhiều như mây, những người đẹp không tuổi cũng nhiều nhưng không thể như cô không thay đổi chút gì được.

Cô nghĩ có lẽ mình nên lại chuyển nhà đi thôi.

Mai Hạ nhặt đây một giỏ đá, dùng ngón tay gõ gõ vào giỏ làm giảm trọng Lượng của nó rồi vui vẻ đem về nhà.

Trên đường đi, cô nán lại ven đường xem hai ông lão đánh cờ.

Người vây xem đều là những người trung niên.

Người trông trẻ như cô đứng vào rõ là nổi bật.

Xong một ván cờ, cô lại xách giỏ rời đi.

Cô không hiểu nhiều về cờ lắm, nhưng nhìn những người chơi cờ trông có vẻ gì đó rất ngầu, dáng vẻ trầm ngâm trí tuệ.

Mai Hạ vừa đi vừa nghĩ linh tinh, về nhà thì thấy Đức Mạnh vẫn chưa trở lại.

Cô liếc nhìn đồng hồ, hôm nay hản đi khá lâu so với hôm qua.

Sau khi hỏi hệ thống thì biết được hắn không gặp chuyện gì mà chỉ đơn giản là chăm chỉ tập luyện mà thôi.

Cô mới vào nhà tắm để rửa sạch đống sỏi đá.

Đức Mạnh lại một thân ướt như chuột lột trở lại.

Vừa về nhà, hắn đã chạy xồng xộc đi tìm Mai Hạ, mách rằng có mấy nàng người cá cứ lân la tới gân hắn, làm hắn sợ muốn chết.

Mai Hạ nghe hẳn nói mà không nhịn được bật cười.

Trình độ giữ thân như ngọc của hắn cô biết rồi, không ngờ lại tới mức này.

Nghe hắn kể chẳng khác nào Đường Tăng thân cô thế cô lọt vào Nữ Nhi quốc.

"Này! Cười gì hả? Tôi kể nghiêm túc cho cô để cô giúp tôi đi cảnh cáo mấy nàng kia cơ mà!"
Đức Mạnh rất không hài lòng với thái độ của cô.


"Xin lỗi vì đã cười.

Nhưng mà...!
Khụ khụ...!
Không phải không có chuyện gì sao?"
"À, hóa ra cô còn chờ có chuyện gì rồi mới hành động à?"
Hản nhíu mày, hiển nhiên không đồng tình với cách giải thích của cô.

Cũng may mấy người cá nam nói vài câu để mấy nàng người cá giữ ý chút.

Một là họ không muốn ấn tượng của "khách" về tộc của họ xấu đi, hai là chẳng ai muốn "gái làng" chạy theo trai bên ngoài cả.

Thể nhưng hẳn vẫn muốn cô an ủi vài câu, ra mặt thay hắn thì càng tốt.

Mai Hạ nhún vai, sau đó xách Đức Mạnh ra khỏi nhà tắm rôi sai hẳn thu lại đông sỏi mà ban ngày mình phơi ra.

Tầm này chắc cũng khô rồi.

Hắn đương nhiên không thể cãi lệnh của "sếp" mà lủi thủi đi ra ngoài.

Chưa hết căm tức lại xả cho đám cây nghe.

Mấy gốc cây cũng có linh tính, khua tay múa chân một hồi tỏ vẻ đồng tình với hắn, lúc này Đức Mạnh mới cảm thấy yên tâm.

Ngày hôm sau, Mai Hạ cùng hẳn đi tới bờ biển kia.

Đức Mạnh lúc này mới biết cô không phải là không quan tâm tới mình, thế là vui vẻ đi theo cô.

Nhìn đúng là giống một đứa nhóc bị bắt nạt, hôm sau gọi được mẹ đi cùng tới lớp để đòi lại công bằng vậy, đắc ý hết chỗ nói.

Sau khi Mai Hạ nói gì đó với người cá, bọn họ không dám trêu chọc hắn nữa.

Thái độ thậm chí còn cung kính hơn nhiều.

Hản tò mò hỏi cô: "Này, cô đã nói gì với họ thế?"
"Không có gì, chỉ nói thân phận của anh ra thôi"
Cô nhẹ nhàng đáp.

Những người cá lâu rồi không thấy người lạ nên sinh ra tò mò, hơn nữa Đức Mạnh có khuôn mặt đẹp nên bị trêu là chuyện bình thường.

Thế nhưng cô đã nói ra thân phận của hắn, hơn nữa đợt này học làm quen với nước để sau này tránh bị hãm hại.

Người cá hiểu rằng người mà họ dạy không chỉ là một mèo yêu, mà còn là người đứng đầu một tộc.

Nếu sau này hắn thành công lấy lại vị trí, tộc người cá có chuyện gì muốn nhờ vả ít nhất cũng dễ dàng hơn.

Mà có phù thủy giúp đỡ, làm gì có chuyện hắn không lấy lại được ngôi báu chứ.

Liên quan tới lợi ích của tộc, chẳng ai dám lơ là cả.

Vì thế bọn họ mới thôi không trêu đùa hắn nữa mà tập trung vào việc dạy học.

Mai Hạ sau khi lại lần nữa yên tâm "gửi gắm" Đức Mạnh cho tộc người cá, cô lại trở về lần nữa.


Hôm nay là một ngày rất đẹp, cô muốn ra ngoài dạo chơi.

Thất bại của thí nghiệm liên tiếp làm cô muốn nổi khùng.

Nếu không điều hòa tâm trạng thì e là cô sẽ nổi điên mất.

Cô tới một viện bảo tàng lớn.

Nơi đây có những món đồ cổ từ xa xưa, mỗi một món đồ đều mang một câu chuyện của riêng mình không biết kể cho ai.

Cô đứng nhìn ngắm hồi lâu, cảm nhận được năng lượng mà chúng phát ra.

"Trùng hợp thật nhỉ?"
Giọng nói của một cô gái vang lên.

Mai Hạ nghiêng đầu nhìn, phát hiện là một người "đồng nghiệp".

Cô mỉm cười nói: "Đúng là trùng hợp thật"
Cô gái này tên là Dã Quỳnh, là người có quan hệ "thân thiết" với Thịnh.

Thế nhưng điều kì lạ rằng cô không phát hiện hơi thở nào của miêu yêu trên người cô gái cả.

Dã Quỳnh cũng cảm nhận được tâm mắt của cô, cười: "Cô thắc mắc về con mèo nhỏ của tôi à?"
"Ồ, chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi.Dù sao tôi cũng không thể tò mò về chuyện riêng tư của cô"
Mai Hạ nhún vai nói.

"Haha, cũng chẳng có gì không thể nói cả.Con mèo đó à, tôi đã đá nó lăn về tộc rồi"
Dã Quỳnh cười lớn nói.

"Cái tên đó nghĩ tôi là một con ngốc, tự cho mình là đúng.

Tôi có hứng thú xíu xiu về cái mặt của hẳn thôi, nhưng tiếc là tôi càng ghét bị lợi dụng."
"Cô làm rất đúng đấy"
Mai Hạ thật muốn vỗ tay khen ngợi cô nàng vài câu.

Dã Quỳnh rất hưởng thụ lời này của cô.

Cô nàng là một phù thủy kiêu ngạo và cuồng đã, cũng rất dứt khoát.

Tính cách đặc trưng giống "tổng tài bá đạo" trong truyền thuyết.

Hiển nhiên, hành động của cô nàng làm Đức Mạnh bớt khó khăn trong tương lai không ít..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện