Mai Hạ ngẫm nghĩ, cũng gần đúng, vì thế gật đầu: "Ừ, nếu cái chết ập tới, chỉ còn một người ở lại"
Đức Mạnh bật cười: "Uầy, tưởng cái gì.Cái này dễ thôi.Nếu tôi là người đi trước, sao em lại biết chắc chắn rằng người em yêu sau này không phải là tôi chuyển kiếp? Nếu em là người đi trước, tôi nhất định sẽ tìm được em sau khi tái sinh"
Hắn hất cằm, khuôn mặt tự tin ngạo nghễ.

Đôi mắt ấy sáng lấp lánh như sao trời.

Hắn luôn vậy, có sự phóng khoáng và tự tin mà cô luôn ước ao muốn có: "Nếu chúng ta đã là dành cho nhau, dù dòng đời ngược xuôi thế nào cũng sẽ về bên nhau thôi.Chắc chắn kiếp trước tôi cũng rất thích em, vì ngay từ đầu tôi đã có cảm giác quen thuộc với em"
Mai Hạ giật mình, nghĩ về những thói quen hao hao của Đức Mạnh với những người trước.

Chẳng lẽ thực sự là như vậy? Có một người dù đã chuyển kiếp nhưng vẫn luôn bên cô? "Thật sự kiếp sau anh vẫn sẽ tìm được tôi sao?"
"Đương nhiên rồi"
Đức Mạnh xoa đầu cô cười đáp.

"Quan trọng là trước mắt, không phải tương lai mấy trăm năm sau.Em cứ lựa chọn để hiện tại cảm thấy hạnh phúc là được rồi"
Rất nhiều năm sau, trên con đường mòn nhỏ, có một cụ già chống gậy đi trước.

Quay đầu lại thấy cụ bà đang đứng ven đường, cầm một cây đũa thần vung lên.

Những bông hoa dại nhỏ bé ngay lập tức trở nên lớn hơn, lấp lánh đầy màu sắc.

Ông lớn tiếng gọi, bà mới chậm rãi theo sau.

Ông đứng lại chờ đợi đến khi bà đã sóng vai đi bên cạnh mình mới nói: "Mình à, tôi đã dặn bao nhiêu lần rồi.Đừng có nghịch ven đường nữa."
Bà cụ cười, không để tâm lắm tới lời của chồng.

Bà nói: "Ông nói nhiều quá, tôi cũng biến ông thành mèo bảy màu bây giờ"
Đức Mạnh lắc đầu, hắn chỉ sợ không để ý một cái là không thấy cô đâu.

Bọn họ đã đi tới cuối đường đời, ở bên nhau lâu được phút nào thì hay phút ấy.


Hắn đưa tay nằm lấy tay Mai Hạ.

Bọn họ đã trở nên già đi, tuy cô có thể làm phép biến hai người trở về bộ dáng trẻ trung nhưng cô không làm.

Bởi vì trong mắt của họ, đối phương vẫn đẹp như thời trẻ xuân thì.

Họ yêu tất cả hình dáng của đối phương.

Mai Hạ mặc kệ để hẳn cần nhắn.

Bao nhiêu năm qua cô đã sớm quen.

Năm ấy cô thử dũng cảm một phen, đồng ý ở bên cạnh hắn.

Khỏi phải nói hắn đã vui tới mức nào.

Trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ đi, không còn nặng nề nữa.

Bọn họ vẫn sống cùng nhau, so với trước kia không thay đổi mấy.

Nhưng thực chất họ có thêm một liên kết chặt chẽ và linh thiêng: vợ chồng.

Mai Hạ chưa bao giờ hối hận về quyết định đó, những tháng ngày sau đều thức dậy trong ấm áp và đi ngủ trong ngọt ngào.

Bọn họ không có một tình yêu mãnh liệt như lửa, mà dịu dàng ấm áp như một dòng nước không bao giờ cạn.

Cả hai cùng dắt nhau về nhà, giờ họ không thích leo cầu thang nữa nên đã chuyển xuống sống ở tầng trệt.

Cả hai ngồi ngoài hiên, cô lắng tai nghe thấy tiếng ve trong vườn nhà.

Mùa hè tới rồi.

Cây hoa bảng lăng trong sân bắt đầu nở rộ, sắc tím dịu dàng xinh đẹp.

Cô nghiêng người dựa vào hắn, Đức Mạnh thích được cô dựa vào như vậy.

Cả hai cảm nhận được độ ấm và mùi hương của đối phương, trong lòng cảm thấy bình yên.

Chợt, Mai Hạ nói: "Mình ơi, cho tôi xin lỗi nhé."
"Hử? Có chuyện gì sao?"
Hắn cúi đầu hỏi.

"Tôi cảm giác giống như kiếp trước tôi phụ bạc với mình"
Nếu thực sự ba người là một.

"Sao mình lại nói thế chứ"
Đức Mạnh bật cười.

"Bây giờ mình không phụ tôi là được rồi.

Tôi tin mình không làm chuyện gì trái lương tâm, nhất định là do mình bất đắc dĩ thôi"
Lại nữa, hắn lại vỗ về cô như vậy.

Mai Hạ bất giác rơi nước mắt, nói: "Mình à, kiếp sau chúng ta phải tìm thấy nhau thật sớm nhé"
"Ừ, tôi sẽ đi tìm mình ngay"
Hắn nói.

"Nếu không, tôi nhớ mình chết mất"

Im lặng một hồi lâu, Đức Mạnh nói: "Mình ơi..

"Hử?"
"Tôi yêu mình"
"Tôi cũng yêu mình"
Đức Mạnh bật cười, lông ngực rung động.

Cả hai yên lặng hồi lâu.

Mai Hạ ngẩng đầu lên thấy mắt hắn đã nhắm nghiền lại.

Đôi khi hắn sẽ bất giác ngủ mất, nhưng cô biết lần này không phải.

Vì ngực trái của hắn không còn tiếng tim đập nữa.

Mai Hạ lau nước mắt.

Cũng tốt, nửa đời còn lại của hắn bình yên, khi chết đi cứ thanh thản mà đi, không bị bệnh tật hành hạ là tốt rồi.

Sau khi an táng xong cho hẳn, cô mang quyển sách ma thuật mà mình viết lên nộp cho hội phù thủy.

Trước mặt mọi người làm thành công thuật giả kim.

Cô một trận thành danh, trở thành cái tên huyền thoại trong giới phù thủy.

Hệ thống lúc này vang lên: "Chuẩn bị rời khỏi thế giới.

3...!
2...!
1.."
Mai Hạ cảm thấy nhoáng một cái, bản thân đã trở về không gian.

Hệ thống reo vui bay vòng quanh cô nói: "Chủ nhân, thế giới vừa rồi quá tuyệt!"
Mai Hạ bật cười nói: "Vui đến vậy cơ à?"
"Đương nhiên rồi.

689 rất vui luôn đó.

Chủ nhân, ngài có muốn đổi mảnh kí ức luôn không?"
"Muốn!"
Hệ thống để cô nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại.

Mai Hạ chỉ cảm thấy giống như có một thứ chảy vào trong đầu của mình.

Sau đó trong đầu bắt đầu hiện lên những hình ảnh đứt quãng.

Dù hình ảnh khá mờ ảo nhưng cô có thể thấy được bản thân đang trong một đại điện hoành tráng nguy nga.

Khung cảnh đẹp tới nỗi giống như trong thần thoại.

Cô nghe thấy tiếng mọi người quát mắng tức giận, tiếng khóc la của bản thân thì phải.

Ö, cô đã làm gì sai sao? Cô nghe thấy ai đó gọi tên mình, giọng nói đau khổ tới xé lòng.

Cô quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người mờ ảo ở xa xăm.

Có thể nhìn ra đó là một người đàn ông.

Giống như người đó đang vươn tay về phía cô.


Cô cũng vươn tay lại trong tuyệt vọng.

Khoảng cách vẫn là quá xa.

Cô cảm nhận được vô số ánh mắt chĩa về mình.

Xung quanh, mọi người nhìn cô ái ngại, giống như thương tiếc nhưng không biết phải làm gì.

Cô nghe thấy bản thân hô lên thảm thiết: "Thần, rốt cuộc con đã làm sai điều gì!?"
Mai Hạ giật mình tỉnh giấc.

Cô nhận ra bản thân đầy mồ hôi lạnh.

Cảm giác đau khổ vẫn còn làm cô run rẩy.

Trong kí ức kia cô đã quá tuyệt vọng và đau lòng.

Nhưng rốt cuộc cô đã làm sai cái gì sao? "Chủ nhân, cô không làm gì sai cả"
Hệ thống nói.

"Mau vực dậy tinh thần đi! Tiếp tục thoải mái bung xõa nào!"
Mai Hạ gật đầu, tất cả cũng là quá khứ rồi.

Cô không thế thay đổi được gì, thế nên chỉ cần sống tốt cho hiện tại và tương lai là được.

"Chủ nhân bình tĩnh lại chưa? Có muốn sang thế giới tiếp theo không?"
"Có"
Mai Hạ gật đầu.

Cô phải đi tìm Đức Mạnh thôi.

"Được rồi, bắt đầu truyền nào."
Cảm giác quen thuộc lại ập tới.

Mai Hạ mở mắt ra nhìn xung quanh.

Giật mình thấy bản thân đang ở trong một căn phòng có rất nhiều nam thanh nữ tú.

Cô vội vàng gọi hệ thống: "Hệ thống! Truyền kịch bản tới đây mau!"
"Ok tới liền!"
Câu chuyện lần này cô xuyên vào là một quyển tiểu thuyết mang tên: Nữ thần quốc dân.

Câu chuyện kể về nữ chính là một nữ diễn viên cực kỳ tài năng, sau đó ngoài ý muốn xảy ra tai nạn và xuyên không vào một nữ phụ phản diện trong giới giải trí.

Cô bắt đầu thay đổi từ một người có tiếng mà không có miếng, chua ngoa đanh đá và antifan thì đông nhất nhì showbiz trở thành một nữ thần quốc dân mà mọi người yêu quý.

Đương nhiên sau này còn hốt được nam chính là một thống tài gia tài bạc tỷ, hạnh phúc HE..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện