Tết Trung Thu ngày một tới gần, từ tuần trước trên đường đã bày bán rất nhiều đồ chơi và đèn lông.

Những quầy hàng cũng bày biện từng gói bánh ở nơi dễ thấy nhất.

Mai Hạ thong thả đi bộ, thời tiết dạo gần đây hay mưa, chẳng mấy khi mát mẻ thế này.

Cô ngẩng đầu thở dài một hơi, cảm thấy đi loanh quanh không mục đích này cũng không tệ lắm.

Hệ thống vẫn theo thói quen báo cáo tình hình của các nhân vật chính để cô có thể nắm bắt khái quát.

Nữ chính từ khi trở về với gia đình quyền thể, ở trong giới giải trí ngày càng thuận lợi.

Đôi khi cô sẽ thấy Hương Ly quảng cáo món đồ nào đó, các trang báo cũng nhắc về cô nhiều hơn.


Nam chính Đắc Hải vừa bận lo sự nghiệp vừa bận theo đuổi nữ chính, cũng không gây phiền phức gì.

Cuộc sống bắt đầu rảnh rang, yên bình hắn ra.

Về nhiệm vụ, cô theo chân thầy của mình cũng được biết đến đôi chút.

Hơn nữa học trò của thầy nhiều, đôi khi cũng nhắc đến và có ý định dìu dắt cô.

Khả năng vẽ của cô cũng được nâng cao không ít.

Cô xoa cảm, không biết bên kia Khánh Phong sao rồi.

Vừa nghĩ tới xong, cô đã nghe thấy có người giống như nhắc tới tên của cậu: "Mạnh Phong hôm qua đẹp trai quá đi mất.

Không ngờ anh ấy lại có khả năng nhảy!"
"Trời ơi, không những biết nhảy mà còn nhảy rất đẹp!"
"Tuy có lối nhưng nhìn chung tuyệt.

Chẳng mấy khi được nhìn tổng tài nhảy hahaha.."
Mai Hạ nhướng mày, lục điện thoại ra xem.

Hóa ra đêm qua, một ca sĩ solo của công ty Khánh Phong tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên.

Không biết thế nào, người ra sân nhảy cùng lại là Khánh Phong.

Việc sếp lớn ra sân biểu diễn với nghệ sĩ là chưa từng có trước đây, bảo sao ai cũng bàn tán về chuyện này.


Cô nàng ca sĩ có nghệ danh là Tinkie, cười rất đáng yêu, chiều cao khá chênh lệch với Khánh Phong.

Cậu thỉnh thoảng quay sang nhìn cô nàng cười, có những động tác cả hai đứng sát với nhau, ôm eo...!
Có một số động tác cậu làm lỗi, quên động tác.

Thế nhưng Khánh Phong nhanh chóng nháy mắt lè lưỡi, Tinkie nhanh chóng chạy qua phối hợp chữa cháy.

Ở dưới không vì thể mà cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy cậu rất đáng yêu, hưng phấn đã át hết tất cả.

Khỏi phải nói, trên báo cũng khá ồn ào về chuyện này.

Khánh Phong đến chịu, nữ chính không chạy đi tìm nam chính, tìm cậu làm gì.

"Nữ chính tự tin hơn mà"
000 giải thích.

Không thể không nói, hệ thống đã nói đúng chân tướng.

Hương Ly trước kia vì gia cảnh chênh lệch nên chỉ có thể nhìn cậu từ xa.

Bây giờ người ta là đại tiểu thư, thân phận nâng cao không ít, đương nhiên có gan tới tìm cậu.

"Chậc, cũng tại mình quá đẹp trai"
Khánh Phong than thở.


“..."
000 khinh bị, trở về không gian.

"Chuyện gì?"
Tiếng của nữ chính lớn tới mức ở hành lang chỉ cần không điếc là sẽ nghe thấy, cậu không thể không dừng lại.

"Thứ tư là sinh nhật mẹ em.

Nhà em có tổ chức một bữa tiệc, mong anh sẽ tới"
Hương Ly đứng trước mặt cậu, đưa ra một thiệp mời.

"Cảm ơn, tôi biết rồi""
Khánh Phong gật đầu, nhận lấy.

Hương Ly cười đến là vui vẻ, hai mắt cong cong.

Nói một cách khách quan, nữ chính tiểu thuyết đương nhiên không tệ, xinh đẹp, biết cố gắng, kỹ năng diễn tốt...!
Thế nhưng hai từ "nữ chính"
trên đầu làm Khánh Phong tự động dịch thành: bom.

Động vào là chết..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện