Lâm Tịch khoanh hai tay trước ngực, nhìn lên nhìn xuống Tiền Dao Dao một cái, đột nhiên phát hiện Tiền Dao Dao này với cô, không đúng, là có chút giống với Tần Minh Nguyệt.

Cũng không phải nói giống tướng mạo, mà là cách ăn mặc còn có tính cách ương ngạnh kiêu căng mà Tiền Dao Dao cố gắng thể hiện. Cùng một mái tóc dài qua vai, cùng một bộ váy đỏ trương dương, mặt mày sắc bén, chỉ là.. Nói như thế nào đây, sự cao ngạo của Tần Minh Nguyệt đến từ trong xương, ngông nghênh tự nhiên, còn Tiền Dao Dao thì dùng ánh mắt liếc xéo để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, nhất là dáng người Tiền Dao Dao rất nhỏ nhắn, Lâm Tịch mặt không thay đổi nhìn xuống cô ta, có loại cảm giác quầy hàng chính hãng nghiền ép một gói hàng chín tệ nào đó và miễn phí vận chuyển.

Tiền Dao Dao cảm thấy mình bị người ta coi thường thẹn quá hóa giận: "Đừng tưởng rằng là Đại tiểu thư Tần gia thì rất giỏi, anh Minh Hạo cũng không thua kém cô, dựa vào cái gì mỗi ngày phải đều nhìn sắc mặt của cô, cô là cái thá gì!"

Lâm Tịch mỉm cười.

Thấy xung quanh bạn học tụ lại càng ngày càng nhiều, Tư Minh Hạo chẳng những không có ngăn cản mình, ngược lại bày ra dáng vẻ đau lòng lại không dám nói gì, Tiền Dao Dao lại tiến thêm một bước về phía Lâm Tịch, ngửa đầu lớn tiếng nói: "Bày vẻ mặt thối cho ai nhìn? Mọi người ở đây người nào không phải là thiên kiều trăm sủng trong nhà, cô cả ngày ra vẻ không ai bì nổi, hừ! Tôi còn thật sự tưởng rằng là Công chúa nước nào đấy! Nói cô là Công chúa nhỏ Tần gia, thì thật sự nghĩ bản thân mình là Công chúa?"

Tiền Dao Dao nói xong hướng về phía mặt đất "Phi" một ngụm, thấy Lâm Tịch vẫn im lặng như cũ, lá gan dần dần lớn lên, tự mắng: "Tiện nhân đạo đức giả!"

"Bốp!" Tiền Dao Dao bất ngờ không kịp đề phòng bị Lâm Tịch hung hăng đánh một bạt tai, lập tức hét lên: "Tần Minh Nguyệt, cô dám đánh tôi?"

Lâm Tịch lắc lắc tay: "Tại sao không dám? Chẳng lẽ đánh cô còn cần chọn ngày sao?"

"Cô dám đánh lại tôi sao, tôi.." Tiền Dao Dao còn chưa kịp thả ra lời nói hung ác, má bên kia lại bị đánh một cái, người xung quanh kêu lên một trận.

Nước mắt Tiền Dao Dao đảo quanh trên vành mắt, tràn đầy ướt át, điềm đạm đáng yêu nhìn sang Tư Minh Hạo.

Dù sao hai người vì mình mà nổi lên tranh chấp, về tình về lý Tư Minh Hạo cũng không thể lại nhìn diễn, sải bước đi tới đứng bên người Tiền Dao Dao: "Minh Nguyệt, tính tình cậu luôn luôn không tốt, nhưng dù thế nào cũng không thể động thủ đánh người."

"Cậu cũng biết, con người của tôi, miệng lưỡi tương đối vụng về, từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, phải có giáo dưỡng, cãi nhau với người ta không phải là đứa bé ngoan, cho nên nếu có thể động thủ giải quyết thì tôi sẽ cố gắng không ép buộc mình."

Lâm Tịch quay đầu cười tủm tỉm nhìn hai má đã hơi sưng đỏ của Tiền Dao Dao, thân thiết nói: "Cô cứ tiếp tục mắng, không sao cả."

Tất nhiên là không sao rồi, cũng không phải cô bị bạt tai.

Tiền Dao Dao không khỏi phẫn nộ, cô ta không ngờ giữa ban ngày ban mặt vậy mà Tần Minh Nguyệt thật sự không để ý đến thân phận trực tiếp động thủ với cô ta, tiếp tục mắng cô ta thật sự có hơi sợ hãi, bị người ta bạt tai như vậy cũng không phải chuyện vinh quang gì.

Vì vậy Tiền Dao Dao vô cùng đáng thương nhìn Tư Minh Hạo: "Anh Minh Hạo, đây chính là người anh một lòng nhớ thương?"

Tư Minh Hạo rất lịch sự vươn tay ra lau nước mắt trên mặt Tiền Dao Dao: "Dao Dao, anh thay Minh Nguyệt nói lời xin lỗi với em, em đừng để ý nha, bình thường cậu ấy không phải như vậy."

Tiền Dao Dao thấy trong mắt Tư Minh Hạo đều là thương tiếc, trong lòng đau xót, nếu như cô ta là Tần Minh Nguyệt thì tốt biết bao nhiêu! Đáng tiếc, Tần Minh Nguyệt vậy mà không biết quý trọng.

Tiền Dao Dao chớp mắt, cố gắng để cho mình nhìn rất rộng lượng: "Anh Minh Hạo, anh tốt bụng quan tâm như vậy, em thật sự hâm mộ Tần Minh Nguyệt tiểu thư có người bạn trai tốt như vậy. Anh không cần xin lỗi thay Tần Minh Nguyệt, em không để ý."

"Tôi để ý!" Lâm Tịch lạnh lùng nói chen vào: "Cô bất bình thay bạn trai của tôi, cảm thấy tôi mắc nợ cậu ấy, mà bạn trai của tôi lại thay tôi xin lỗi cô, cảm thấy tôi có lỗi với cô, nếu tình nghĩa giữa hai người sâu sắc như thế, phối hợp ăn ý như vậy.."

Lâm Tịch nhìn thoáng qua Tư Minh Hạo một tay ôm lấy bả vai Tiền Dao Dao một tay lau nước mắt cho cô ta: "Chậc chậc, nhìn thật sự giống một đôi, tôi sẽ không ở đây khiến người ta chán ghét nữa, vị tiểu thư này, bắt đầu từ hôm nay, Tư Minh Hạo, thuộc về cô!"

Tư Minh Hạo vốn đang thu được đồng tình vừa nghe lời nói của Lâm Tịch, lúc ấy liền nóng nảy, thật khó khăn khiến Tần Minh Nguyệt chịu thừa nhận anh ta là bạn trai, sao có thể bởi vì Tiền Dao Dao mà thất bại trong gang tấc!

Lâm Tịch không cho anh ta cơ hội giải thích, quay đầu nghênh ngang rời đi, Tư Minh Hạo vội vàng rút chân đuổi theo, trong miệng vẫn kêu: "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cậu thật sự hiểu lầm, tớ và Dao Dao không có gì!"

Nhìn hai người đi xa, hai gò má Tiền Dao Dao sưng đỏ, trong lòng tràn đầy đắng chát, mình đã làm đến như vậy, trong mắt trong lòng Tư Minh Hạo vẫn chỉ có Tần Minh Nguyệt!

Tần Minh Nguyệt, thật sự tốt như vậy? Thấy xung quanh một đám người xem kịch vui, lòng Tiền Dao Dao tràn đầy phẫn hận không cách nào kiềm chế: "Nhìn cái gì vậy? Không sợ mắt mình mù sao?"

Đám người lập tức giải tán, Tiền Dao Dao mắt sắc nhìn thấy bên trong đám người có một thân ảnh quen thuộc: "Tiền Lâm Lâm, mày đứng lại đó cho tao!"

Nữ sinh đang muốn lén lút đi theo đám người nghe vậy co rụt lại một cái, vẫn đứng lại, có trời mới biết thật sự cô ta không đến xem náo nhiệt, cô ta chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi.

"Tiểu tiện nhân, mày cũng dám đến xem chuyện cười của tao sao?" Tiền Dao Dao vung tay tát vào khuôn mặt vẫn luôn ẩn nhẫn kia, cô ta đã xem người trước mặt thành Tần Minh Nguyệt, ngay sau đó lại là một bạt tai: "Tiện nhân này, mày dụ dỗ Tư Minh Hạo, còn dám nhục nhã tao! Đồ đê tiện thấp hèn!"

Vừa nói vừa mắng, trong một lúc đã lốp ba lốp bốp đánh mấy cái tát, lửa giận theo từng cái tát tiêu tán không ít, nhìn thấy khóe miệng Tiền Lâm Lâm đã bị đánh đến mức chảy máu, Tiền Dao Dao bĩu môi một cái: "Mau lau sạch sẽ, giả vờ đáng thương cái gì? Để người khác nhìn thấy còn tưởng tao đang ức hiếp em gái cùng cha khác mẹ đấy!"

Tiền Lâm Lâm cúi thấp đầu, tiếng như muỗi kêu: "Không có, không liên quan tới chị, là em không cẩn thận."

"Biết là tốt rồi!" Tiền Dao Dao chuẩn bị đến phòng y tế tìm một chút thuốc đến thoa, chắc chắn mặt của mình rất khó coi, Tần Minh Nguyệt đồ thối tha nhà cô, dám đánh tôi, sỉ nhục ngày hôm nay tôi nhớ kỹ, sớm muộn cũng sẽ tìm trở về!

Cô ta đang lẩm bẩm mắng trong miệng, một bóng đen đập vào mặt, Tiền Dao Dao vội vàng nghiêng đầu tránh né, nửa bên mặt vẫn bị đập lên như cũ, thậm chí trong miệng cũng có. Cô ta sợ hết hồn, cảm thấy mùi vị rất không đúng, liều mạng nôn ra, nhưng phun ra lại đột nhiên hét lên một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!

Tiền Lâm Lâm bên cạnh cúi đầu xuống che giấu nụ cười trên mặt, đáng đời!

Buổi tối Lâm Tịch mới biết chuyện của Tiền Dao Dao.

Nghe nói trên đường Tiền Dao Dao đến phòng y tế thì xảy ra chuyện, lúc ấy bên người chỉ có cô ta và Tiền Lâm Lâm em gái cùng cha khác mẹ. Theo lời Tiền Lâm Lâm nói, hai chị em muốn đến phòng y tế tìm một chút thuốc thoa mặt, bởi vì mặt chị gái sưng phù rất lợi hại. Kết quả, không biết từ nơi nào bay tới một đống bùn đủ mọi màu sắc nện vào mặt Tiền Dao Dao, lúc ấy trong miệng cô ta cũng có loại bùn đó, Tiền Dao Dao liều mạng nôn, sau đó, một con giun bò ra ngoài, Tiền Dao Dao lập tức lên cơn sốc.

Ở Thịnh Duệ Tiền gia chỉ có thể được coi là nhà trung lưu, trong trường học có rất nhiều người không thích cô ta, ngày thường lại thích bắt chước phong phạm Công chúa Tần Minh Nguyệt, bởi vậy nhân duyên cũng không tốt, hầu như mọi người đều dùng giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác khi nói về chuyện này.

Sau khi Lâm Tịch đánh người liền rời đi trở về phòng học, người ở chỗ này rõ như ban ngày, cũng không ai hoài nghi do cô gây ra. Mà ở hiện trường nhìn hình dạng đống bùn đủ màu sắc chia năm xẻ bảy kia, rõ ràng là bị ném mạnh từ đằng xa, lúc đầu Tiền Dao Dao nói là Tần Minh Nguyệt hại cô ta, bị mọi người phủ nhận, lập tức vẫn luôn chắc chắn là Tiền Lâm Lâm trả thù cô ta, đáng tiếc không có ai tin tưởng.

Mặt Tiền Dao Dao giống như bản màu đã khôi phục sau một tuần.

Dù mặt đã tốt, nhưng bệnh tâm lý lại không dứt, chỉ cần người nào vừa nói chuyện bùn đất, con giun, chắc chắn cô ta sẽ nôn đến tối tăm mờ mịt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện