Lâm Tịch nói trắng ra mình nhận được lời cảnh báo và chuyện bản đồ trong đầu từ Bạch Lang Vương. Nếu không, cô chỉ là một con sói non mới 3 tuổi từ nhỏ đã sống ở đây, làm sao có thể biết ở phương bắc xa xôi có một thiên đường chứ? Thật ra hiện tại tình cảnh của đàn sói đã không mấy lạc quan.
Sau hơn một tháng chiến dấu du kích với con người, đàn sói đạt được một chút đồ ăn, nhưng cũng đã mất đi ba con sói trưởng thành.
Trong rừng sâu có đàn sư tử uy hiếp, con người uy hiếp, cộng thêm con mồi khan hiếm, một số con sói có địa vị thấp đã đói bụng gần 2 tháng.
Thứ lang Địch nhận thức sâu sắc về sự uy hiếp từ Thác đối với mình, giờ phút này đúng là cơ hội tốt để mình kiến công lập nghiệp. Vì có thể củng cố địa vị của mình, vào thời điểm này, nó mạo hiểm mang theo tùy tùng của mình đến địa bàn con người trộm một con dê vàng trở về.
Lúc ấy quả thật khí thế của nó tăng mạnh, một khi Thứ lang Địch đắc thủ thế mà ăn tủy biết vị, cho nên hai ngày sau lại đến địa bàn của con người.
Lần này mang về một con dê con màu vàng, nhưng bốn con sói đến chỗ con người săn trộm chỉ còn mình nó trở về.
Đối mặt đàn sói năm lần bảy lượt khiêu khích, con người càng kịch liệt trả thù.
Bọn họ oanh oanh liệt liệt triển khai vận động đánh sói.
Lúc này, đám dã thú trong núi rừng đi thì đi, chết thì chết, đàn sư tử co đầu rút cổ trong rừng sâu bình thường không chịu ra, chỉ có đàn sói đối diện trực tiếp với lửa giận của con người.
Đề nghị của Lâm Tịch lập tức bùng nổ trong bầy sói.
Những con sói trẻ trung khoẻ mạnh, có địa vị và quyền lực trong đàn sói đều có ý kiến phản đối. Mà những con sói địa vị tương đối thấp, hầu như mỗi lần đều ăn không no mấy thế mà lựa chọn đồng ý.
Bọn chúng đã đói bụng lâu rồi, nhiều con sói cảm thấy không bằng xông ra còn có thể có đường sống, giống như bây giờ coi như không bị vây chết, sớm muộn cũng sẽ bị chết đói.
Thứ lang Địch đứng ra phản đối đầu tiên, ngôn từ rất kịch liệt, gào thét nửa ngày, ý tứ chính là: Sói trắng Thác ngươi làm cái gì được tổ tiên cảnh báo, còn nói truyền thừa trong mộng, mấy ngày nay ngươi nhảy lên nhảy xuống chẳng phải là vì coi trọng vị trí Lang Vương sao?
Thuộc hạ của nó cũng vội vàng lao nhao hát đệm.
Phải nói đặt Thứ lang Địch trong đám người tuyệt đối là một người ưu tú tại nơi làm việc, nó rất giỏi trong việc kích động tâm tình của người khác.
Nó trợn mắt trắng nhìn chằm chằm Lâm Tịch: Làm sao chúng ta biết thứ đồ rách nát đó của ngươi là thật hay giả, ai biết rời khỏi cố hương sẽ gặp phải cái gì? Đừng lấy tính mệnh đồng bạn của ngươi đúc bảo tọa Lang Vương cho mình.
Vài thành viên còn đang do dự chưa có tỏ thái độ nghe vậy, ánh mắt nhìn Lâm Tịch lập tức không đúng, hiển nhiên là tin tưởng những lời kia của Địch.
Tùy tùng Lâm Tịch cũng đứng ra nói chuyện giúp Lâm Tịch: Thác là vì tốt cho tộc đàn. Tử thủ tại chỗ này sớm muộn cũng trở thành vong hồn dưới miệng sư tử hoặc là chiến lợi phẩm của đám hai chân, hiện tại rất nhiều sói đã không có đồ vật có thể ăn, kéo dài thêm, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu, cứ theo vòng tuần hoàn ác tính như vậy, chẳng khác nào ăn thuốc đắng.
Tóm lại hai bên, bên nào cũng cho rằng mình đúng, trong lúc nhất thời từng trận sói tru, hết con này tới con khác.
Lang vương Xích có thâm ý khác nhìn Lâm Tịch: Ta không đồng ý lí do thoái thác của ngươi, sói đỏ Xích sinh ở đây, lớn ở đây, chôn xương cũng ở đây. Chiến thắng ta, ngươi có thể quyết định tương lai của tộc đàn!
Sau đó, Lang Vương Xích giống như trong cốt truyện, dùng ánh mắt ngưng trọng dị thường mà hung hãn nhìn chằm chằm Lâm Tịch.
Biểu tình Thứ lang Địch lập tức liền không đúng, đây là Lang Vương Xích trực tiếp nhận định Thác mới là người thừa kế Lang Vương?
Bởi vì chỉ có người thừa kế mới có tư cách khiêu chiến Lang Vương.
Nếu như Xích nguyện ý, hiện tại hoàn toàn có thể ra lệnh một tiếng, trực tiếp xử tử tên oắt con không biết trời cao đất rộng này, hoặc là cũng có thể đuổi nó ra khỏi đàn sói.
Làm vua, Xích hoàn toàn có quyền lực này.
Nhưng nó không làm vậy, nó thế mà lựa chọn cùng Thác quyết đấu!
Thứ lang Địch nghiêm trọng hoài nghi: Có phải Lang Vương Xích bị lão niên si ngốc hay không?
Chân trước Lang Vương Xích hạ thấp, đuôi sói nhổng lên thật cao, bày ra địa vị và dũng khí chiến đấu của nó.
Trong lòng Lâm Tịch chấn động!
Có một số việc, rốt cuộc bây giờ cô cũng hiểu được một chút.
Vì vậy Lâm Tịch cũng bày ra tư thái giống như Xích, cũng nhổng cái đuôi trắng như tuyết lên thật cao, tiếp nhận lời mời quyết chiến từ Xích.
Xích tru lên một tiếng, giống như một tia chớp màu đỏ lao thẳng tới chỗ Lâm Tịch! Lâm Tịch nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát, trong nháy mắt lướt qua người Xích cô nghiêng đầu cắn về phía cổ của nó.
Xích lăn khỏi chỗ, hóa giải công kích của Lâm Tịch, mặc dù có hơi chật vật, lại chiến ý bừng bừng như cũ, không sợ chút nào!
Một đỏ một trắng cứ ngươi tới ta đi như vậy, chiến đấu lực lượng ngang nhau.
Thật ra là Lâm Tịch cố ý nhường, nếu không chỉ bằng lực lượng và tốc độ bây giờ của cô, vài hiệp liền có thể thắng được Xích. Thứ nhất là bởi vì Lâm Tịch cũng không muốn quá thần thánh hóa mình trong bầy sói, thứ hai là sự tôn trọng của cô đối với Xích.
Nhưng kế tiếp lại làm cho Lâm Tịch trợn mắt há hốc mồm, vào lúc Lâm Tịch hóa giải thế công của Xích, đồng thời dùng một chân đạp lại nó, Xích kêu lên một tiếng nghẹn ngào, sau đó bị đá ngã nhào, nằm trên mặt đất.
Lâm Tịch đã tính toán kỹ, sẽ không đá trúng nó, kết quả Xích vậy mà không tránh được!
Lâm Tịch chạy tới ngay lập tức, nhìn thấy trong ánh mắt Xích lóe lên một tia sáng giảo hoạt, gần như dịu dàng nhìn Lâm Tịch, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng từ ái thuộc về trưởng giả, dường như đang nói với Lâm Tịch: Thác, ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta, tộc đàn giao cho ngươi, ta yên tâm.
Cỡ nào giảo hoạt Xích, lại là cỡ nào đáng kính Xích!
Xích bò lên, rũ những chiếc lá khô trên người, bày ra tư thái thần phục đối với Lâm Tịch.
Thấy vua của bọn chúng đã thần phục, chúng sói lập tức cũng bày ra tư thái thần phục.
Giờ khắc này, Lang Vương mới đã ra đời.
Lang Vương Thác!
Nhưng vào lúc này, từ xa truyền tới tiếng vang "Ầm! Ầm!" rõ ràng, trái tim Lâm Tịch thắt lại, lẽ nào trận bao vây đàn sói của hai đám người diễn ra trước thời hạn?
Vừa rồi cô và Xích tập trung chiến đấu, sau đó lại bắt đầu tiếp nhận chúng sói triều bái, nhất thời không có chú ý tới.
Lâm Tịch mở rộng ngũ thức, cảm ứng được một đội có hơn 10 người cộng thêm ít nhất 5 con chó săn, tạo thành một đội ngũ đi săn đang truy đuổi một con dã thú rất lớn.
Mà phương hướng chính là đàn sói bên này.
Lâm Tịch quả quyết hạ lệnh, tránh đi đám người, tạm lui vào rừng sâu.
Lâm Tịch dẫn đầu, những tộc nhân khác theo sát phía sau. Lâm Tịch vừa chạy vừa cùng Lang Vương Xích, hiện tại phải gọi sói đỏ Xích câu thông, nói rõ tình huống hiện tại.
Vốn đàn sói chiếm được tiên cơ, hẳn là có thể thoát khỏi nguy hiểm phía sau. Nhưng mà trong bầy có sói con mới 3-4 tháng tuổi nên làm chậm tốc độ của đội ngũ một cách nghiêm trọng.
Hiện tại đã có thể nghe thấy tiếng chó săn sủa loạn, đoán chừng không được bao lâu, coi như tạm thời tốc độ của những nhân loại kia theo không kịp, chắc chắn đám chó săn sẽ bắt được mùi của đàn sói.
Nếu như không có nhiều tổn thất gần đây, một tộc đàn có hơn 30 con sói trưởng thành đối mặt một đội ngũ như vậy, vẫn có lực đánh một trận. Nhưng bây giờ, tộc đàn liên tiếp tổn thất gần 10 con sói, cộng thêm mang theo một đống sói con không có chút sức chiến đấu nào, cho dù thắng lợi, chỉ sợ cũng là thắng thảm.
Lâm Tịch câu thông Xích, mệnh lệnh nó tiếp tục dẫn đội tránh né, chính mình dẫn theo Ngao, U bọn chúng đi nghênh chiến ngăn chặn con người.
Nhưng mà, Xích cũng không có phục tùng mệnh lệnh của cô, trong đôi mắt nó mang theo một tia quyết tuyệt, thét dài một tiếng, tiếp theo lại là một tiếng kêu gào thê lương.
Lâm Tịch hiểu ý tứ Xích, cho tới bây giờ nó cũng không có ý định rời đi!
Nơi tổ tông chôn xương, cũng chính là nơi nó quy túc.
Xích dẫn theo ba con sói già tự nguyện lưu lại, ngạo nghễ chạy về phía đội ngũ đang đuổi theo ở phía sau!
Sau hơn một tháng chiến dấu du kích với con người, đàn sói đạt được một chút đồ ăn, nhưng cũng đã mất đi ba con sói trưởng thành.
Trong rừng sâu có đàn sư tử uy hiếp, con người uy hiếp, cộng thêm con mồi khan hiếm, một số con sói có địa vị thấp đã đói bụng gần 2 tháng.
Thứ lang Địch nhận thức sâu sắc về sự uy hiếp từ Thác đối với mình, giờ phút này đúng là cơ hội tốt để mình kiến công lập nghiệp. Vì có thể củng cố địa vị của mình, vào thời điểm này, nó mạo hiểm mang theo tùy tùng của mình đến địa bàn con người trộm một con dê vàng trở về.
Lúc ấy quả thật khí thế của nó tăng mạnh, một khi Thứ lang Địch đắc thủ thế mà ăn tủy biết vị, cho nên hai ngày sau lại đến địa bàn của con người.
Lần này mang về một con dê con màu vàng, nhưng bốn con sói đến chỗ con người săn trộm chỉ còn mình nó trở về.
Đối mặt đàn sói năm lần bảy lượt khiêu khích, con người càng kịch liệt trả thù.
Bọn họ oanh oanh liệt liệt triển khai vận động đánh sói.
Lúc này, đám dã thú trong núi rừng đi thì đi, chết thì chết, đàn sư tử co đầu rút cổ trong rừng sâu bình thường không chịu ra, chỉ có đàn sói đối diện trực tiếp với lửa giận của con người.
Đề nghị của Lâm Tịch lập tức bùng nổ trong bầy sói.
Những con sói trẻ trung khoẻ mạnh, có địa vị và quyền lực trong đàn sói đều có ý kiến phản đối. Mà những con sói địa vị tương đối thấp, hầu như mỗi lần đều ăn không no mấy thế mà lựa chọn đồng ý.
Bọn chúng đã đói bụng lâu rồi, nhiều con sói cảm thấy không bằng xông ra còn có thể có đường sống, giống như bây giờ coi như không bị vây chết, sớm muộn cũng sẽ bị chết đói.
Thứ lang Địch đứng ra phản đối đầu tiên, ngôn từ rất kịch liệt, gào thét nửa ngày, ý tứ chính là: Sói trắng Thác ngươi làm cái gì được tổ tiên cảnh báo, còn nói truyền thừa trong mộng, mấy ngày nay ngươi nhảy lên nhảy xuống chẳng phải là vì coi trọng vị trí Lang Vương sao?
Thuộc hạ của nó cũng vội vàng lao nhao hát đệm.
Phải nói đặt Thứ lang Địch trong đám người tuyệt đối là một người ưu tú tại nơi làm việc, nó rất giỏi trong việc kích động tâm tình của người khác.
Nó trợn mắt trắng nhìn chằm chằm Lâm Tịch: Làm sao chúng ta biết thứ đồ rách nát đó của ngươi là thật hay giả, ai biết rời khỏi cố hương sẽ gặp phải cái gì? Đừng lấy tính mệnh đồng bạn của ngươi đúc bảo tọa Lang Vương cho mình.
Vài thành viên còn đang do dự chưa có tỏ thái độ nghe vậy, ánh mắt nhìn Lâm Tịch lập tức không đúng, hiển nhiên là tin tưởng những lời kia của Địch.
Tùy tùng Lâm Tịch cũng đứng ra nói chuyện giúp Lâm Tịch: Thác là vì tốt cho tộc đàn. Tử thủ tại chỗ này sớm muộn cũng trở thành vong hồn dưới miệng sư tử hoặc là chiến lợi phẩm của đám hai chân, hiện tại rất nhiều sói đã không có đồ vật có thể ăn, kéo dài thêm, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu, cứ theo vòng tuần hoàn ác tính như vậy, chẳng khác nào ăn thuốc đắng.
Tóm lại hai bên, bên nào cũng cho rằng mình đúng, trong lúc nhất thời từng trận sói tru, hết con này tới con khác.
Lang vương Xích có thâm ý khác nhìn Lâm Tịch: Ta không đồng ý lí do thoái thác của ngươi, sói đỏ Xích sinh ở đây, lớn ở đây, chôn xương cũng ở đây. Chiến thắng ta, ngươi có thể quyết định tương lai của tộc đàn!
Sau đó, Lang Vương Xích giống như trong cốt truyện, dùng ánh mắt ngưng trọng dị thường mà hung hãn nhìn chằm chằm Lâm Tịch.
Biểu tình Thứ lang Địch lập tức liền không đúng, đây là Lang Vương Xích trực tiếp nhận định Thác mới là người thừa kế Lang Vương?
Bởi vì chỉ có người thừa kế mới có tư cách khiêu chiến Lang Vương.
Nếu như Xích nguyện ý, hiện tại hoàn toàn có thể ra lệnh một tiếng, trực tiếp xử tử tên oắt con không biết trời cao đất rộng này, hoặc là cũng có thể đuổi nó ra khỏi đàn sói.
Làm vua, Xích hoàn toàn có quyền lực này.
Nhưng nó không làm vậy, nó thế mà lựa chọn cùng Thác quyết đấu!
Thứ lang Địch nghiêm trọng hoài nghi: Có phải Lang Vương Xích bị lão niên si ngốc hay không?
Chân trước Lang Vương Xích hạ thấp, đuôi sói nhổng lên thật cao, bày ra địa vị và dũng khí chiến đấu của nó.
Trong lòng Lâm Tịch chấn động!
Có một số việc, rốt cuộc bây giờ cô cũng hiểu được một chút.
Vì vậy Lâm Tịch cũng bày ra tư thái giống như Xích, cũng nhổng cái đuôi trắng như tuyết lên thật cao, tiếp nhận lời mời quyết chiến từ Xích.
Xích tru lên một tiếng, giống như một tia chớp màu đỏ lao thẳng tới chỗ Lâm Tịch! Lâm Tịch nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát, trong nháy mắt lướt qua người Xích cô nghiêng đầu cắn về phía cổ của nó.
Xích lăn khỏi chỗ, hóa giải công kích của Lâm Tịch, mặc dù có hơi chật vật, lại chiến ý bừng bừng như cũ, không sợ chút nào!
Một đỏ một trắng cứ ngươi tới ta đi như vậy, chiến đấu lực lượng ngang nhau.
Thật ra là Lâm Tịch cố ý nhường, nếu không chỉ bằng lực lượng và tốc độ bây giờ của cô, vài hiệp liền có thể thắng được Xích. Thứ nhất là bởi vì Lâm Tịch cũng không muốn quá thần thánh hóa mình trong bầy sói, thứ hai là sự tôn trọng của cô đối với Xích.
Nhưng kế tiếp lại làm cho Lâm Tịch trợn mắt há hốc mồm, vào lúc Lâm Tịch hóa giải thế công của Xích, đồng thời dùng một chân đạp lại nó, Xích kêu lên một tiếng nghẹn ngào, sau đó bị đá ngã nhào, nằm trên mặt đất.
Lâm Tịch đã tính toán kỹ, sẽ không đá trúng nó, kết quả Xích vậy mà không tránh được!
Lâm Tịch chạy tới ngay lập tức, nhìn thấy trong ánh mắt Xích lóe lên một tia sáng giảo hoạt, gần như dịu dàng nhìn Lâm Tịch, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng từ ái thuộc về trưởng giả, dường như đang nói với Lâm Tịch: Thác, ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta, tộc đàn giao cho ngươi, ta yên tâm.
Cỡ nào giảo hoạt Xích, lại là cỡ nào đáng kính Xích!
Xích bò lên, rũ những chiếc lá khô trên người, bày ra tư thái thần phục đối với Lâm Tịch.
Thấy vua của bọn chúng đã thần phục, chúng sói lập tức cũng bày ra tư thái thần phục.
Giờ khắc này, Lang Vương mới đã ra đời.
Lang Vương Thác!
Nhưng vào lúc này, từ xa truyền tới tiếng vang "Ầm! Ầm!" rõ ràng, trái tim Lâm Tịch thắt lại, lẽ nào trận bao vây đàn sói của hai đám người diễn ra trước thời hạn?
Vừa rồi cô và Xích tập trung chiến đấu, sau đó lại bắt đầu tiếp nhận chúng sói triều bái, nhất thời không có chú ý tới.
Lâm Tịch mở rộng ngũ thức, cảm ứng được một đội có hơn 10 người cộng thêm ít nhất 5 con chó săn, tạo thành một đội ngũ đi săn đang truy đuổi một con dã thú rất lớn.
Mà phương hướng chính là đàn sói bên này.
Lâm Tịch quả quyết hạ lệnh, tránh đi đám người, tạm lui vào rừng sâu.
Lâm Tịch dẫn đầu, những tộc nhân khác theo sát phía sau. Lâm Tịch vừa chạy vừa cùng Lang Vương Xích, hiện tại phải gọi sói đỏ Xích câu thông, nói rõ tình huống hiện tại.
Vốn đàn sói chiếm được tiên cơ, hẳn là có thể thoát khỏi nguy hiểm phía sau. Nhưng mà trong bầy có sói con mới 3-4 tháng tuổi nên làm chậm tốc độ của đội ngũ một cách nghiêm trọng.
Hiện tại đã có thể nghe thấy tiếng chó săn sủa loạn, đoán chừng không được bao lâu, coi như tạm thời tốc độ của những nhân loại kia theo không kịp, chắc chắn đám chó săn sẽ bắt được mùi của đàn sói.
Nếu như không có nhiều tổn thất gần đây, một tộc đàn có hơn 30 con sói trưởng thành đối mặt một đội ngũ như vậy, vẫn có lực đánh một trận. Nhưng bây giờ, tộc đàn liên tiếp tổn thất gần 10 con sói, cộng thêm mang theo một đống sói con không có chút sức chiến đấu nào, cho dù thắng lợi, chỉ sợ cũng là thắng thảm.
Lâm Tịch câu thông Xích, mệnh lệnh nó tiếp tục dẫn đội tránh né, chính mình dẫn theo Ngao, U bọn chúng đi nghênh chiến ngăn chặn con người.
Nhưng mà, Xích cũng không có phục tùng mệnh lệnh của cô, trong đôi mắt nó mang theo một tia quyết tuyệt, thét dài một tiếng, tiếp theo lại là một tiếng kêu gào thê lương.
Lâm Tịch hiểu ý tứ Xích, cho tới bây giờ nó cũng không có ý định rời đi!
Nơi tổ tông chôn xương, cũng chính là nơi nó quy túc.
Xích dẫn theo ba con sói già tự nguyện lưu lại, ngạo nghễ chạy về phía đội ngũ đang đuổi theo ở phía sau!
Danh sách chương