Không có Lưu Thiến líu ríu, dường như ba người họ đột nhiên trở nên quạnh quẽ. Trong đêm tối, những loài chim và côn trùng không biết tên phát ra tiếng kêu to, Lâm Tịch rõ ràng nghe thấy Chu Hiểu Lan xoay người, lại tiếp tục xoay người, trằn trọc trở mình.
Lâm Tịch không khỏi cảm thấy buồn bã, chắc hẳn đêm nay trong lòng ai cũng không thoải mái, dù sao tính từ ngày ở trên thuyền, bốn người họ ngây người cùng nhau suốt năm ngày, cũng cùng chung hoạn nạn với nhau.
Trong đêm yên tĩnh, đột nhiên truyền đến từng tiếng nức nở bị đè nén, là Giang Bội Linh đang khóc.
Chu Hiểu Lan lại trở mình, Lâm Tịch thở dài, không nói gì.
Giang Bội Linh áy náy nức nở nói: "Thật xin lỗi, chị Băng, em.. Em ầm ĩ.. Ầm ĩ đến hai người nghỉ ngơi."
"Đừng nói xin lỗi, thật ra trong lòng tôi cũng rất khó chịu." Trong giọng nói Lâm Tịch mang theo đau thương.
Giang Bội Linh nghe Lâm Tịch nói như vậy, nước mắt cũng không cách nào kìm chế, rơi xuống cuồn cuộn: "Em.. Ngay cả nhặt xác cho cô ấy em cũng làm không được, hu hu! Lúc ăn thịt nướng, cô ấy còn nói sau này sẽ cho chúng ta ở nhà cao cấp đi xe sang trọng, em nướng thịt ba chỉ cho cô ấy, cô ấy còn chưa kịp ăn.. Hu hu hu!"
"Tốt lắm, như vậy chúng ta ai cũng không cần ngủ, bi thương khóc thút thít một buổi tối, sau đó ngày mai đều không có tinh thần, mặc kệ là bị dã thú xử lý hay là bị người khác giết chết, mọi người cùng nhau đến với Lưu Thiến, có được hay không?" Lâm Tịch nhìn Giang Bội Linh đã không thể kìm chế nước mắt, lạnh lùng nói.
"Không phải vậy, Băng.. Chị Băng, em biết em như vậy là không đúng, nhưng mà.. Nhưng mà em không khống chế được bản thân! Những người đó thật không có nhân tính, Lưu Thiến.. Lưu Thiến lại không có tổn thương.. Tổn thương bọn họ, tại sao muốn giết cô ấy?"
"Nếu như nước mắt có tác dụng, thế giới này đã là một vùng biển mênh mông từ lâu. Nhưng trên thực tế, nước mắt của cô ngoại trừ khiến lượng nước trong cơ thể chảy ra bên ngoài, cũng không dùng được cái rắm gì. Tôi cũng rất khó chịu, nhưng mà ở hoàn cảnh hiện tại, chúng ta có tư cách bi thương sao?"
Chu Hiểu Lan cũng nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chúng ta lại buồn nữa, Lưu Thiến cũng không sống lại được, hơn nữa tôi biết ba người đó cũng sẽ không có quả ngon gì để ăn, có đúng hay không Băng Băng?"
Lâm Tịch cũng chẳng suy nghĩ gì chuyện Chu Hiểu Lan biết ý đồ của mình, đây là một người vừa thông thấu vừa có suy nghĩ nhạy bén.
Tiếng Giang Bội Linh lộ ra giọng mũi dày đặc: "Chúng ta đã đi, làm sao biết người ta có quả ngon để ăn hay không?"
"Chị Băng của cô để lại 'Quả ngon' cho bọn họ nha, chẳng qua có ăn hay không thì phải xem vận khí." Hiếm khi Chu Hiểu Lan hài hước một lần.
Lâm Tịch hỏi: "Chị Lan, làm sao chị biết mấy cái quả đó không phải là thứ tốt?"
"Thật sự là thứ tốt, cô sẽ không cố gắng nhắc tới nó. Chúng ta còn bỏ lại rất nhiều măng, nấm còn có thảo dược cho bọn họ đấy, tác dụng không thể kém hơn so với những quả đó, nhưng mà cô không nói gì, lại chỉ nói muốn lấy đi những quả đó. Chuyện bình nước khoáng khiến tôi biết cô gian xảo đến mức nào, vốn dĩ cô muốn lấy bình nước khoáng, nhưng phương pháp lại trái ngược, để bọn họ cho rằng nước trong vỏ trái cây là tốt nhất, giành để lại, chúng ta mới có thể thuận lợi lấy bình nước. Băng Băng, từ trước tới giờ cô không phải là người bắn tên không có đích, cho nên tôi đoán chắc chắn những quả đó có cổ quái."
Hiện tại Lâm Tịch thật sự bội phục Chu Hiểu Lan, tỉnh táo, cơ trí, tâm tư tỉ mỉ.
"Ừ." Lâm Tịch gật đầu: "Quả đó có tên là 'Cực Lạc quả, ' tác dụng à, đó là gây ra ảo giác, sẽ khiến người khác sinh ra ảo giác, càng lúc càng vui vẻ cho đến khi điên cuồng. Cũng không phải thứ gì trí mạng, chẳng qua nếu như bọn họ ăn xong đúng lúc có người hoặc là động vật ở gần đó, hừ!"
Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Mạng của đồng đội tôi, cũng không phải dễ lấy như vậy."
Giang Bội Linh nghe, trong lòng dễ chịu rất nhiều, hóa ra chị Băng không máu lạnh giống như đã biểu hiện, cái gì cũng để ở trong lòng đấy.
Cô ta rất chân thành nói một câu: "Chị Băng cám ơn chị, nếu như em cũng bị người khác hại chết, chị không cần báo thù cho em, phải cùng chị Lan cố gắng sống sót thật tốt!"
Chu Hiểu Lan nghe những lời của Giang Bội Linh, không hiểu sao trong lòng trầm xuống, cô cảm giác lời nói này rất không may mắn, chuyển hướng chủ đề nói: "Được rồi, Tiểu Linh cô ngủ đi, hôm nay cũng mệt mỏi quá sức, đến lượt tôi trực đêm."
Giang Bội Linh không có kiểu cách, nói một câu "Vất vả" liền nằm xuống ngủ, nhưng cô ta ngủ không yên, cho dù là ngủ rồi, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc nức nở truyền đến, chắc hẳn Lưu Thiến chết đã tác động đến cô ta rất nhiều, cô gái ngốc nghếch này bị người nhà bảo vệ đến mức chẳng biết nỗi khổ nhân gian, nên không thể tiếp nhận những chuyện tàn khốc như vậy trong một thời gian.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, buổi sáng Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan thu thập nước, cắt một chút thịt chuẩn bị ăn điểm tâm.
Giang Bội Linh nhưng vẫn không di chuyển, Lâm Tịch đi qua sờ lên trán cô ta, rất nóng.
Chắc là vừa bị dọa vừa mệt mỏi, cộng thêm cái chết của đồng đội, đánh sụp cô gái yếu ớt này, trong lòng Lâm Tịch có một cảm giác rất xấu.
Chu Hiểu Lan nhìn sắc mặt Lâm Tịch, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy thế nào?"
"Phát sốt, đoán chừng hơn 38, 5 độ." Lâm Tịch thở dài, xem ra phải tiết kiệm sử dụng nước.
Lâm Tịch xé túi quần ra khỏi túi quần áo của mình, hiện tại chỉ có miếng vải không có tác dụng ở đây, cẩn thận dùng nước thấm ướt lau trán, nách, bụng.. Cho Giang Bội Linh, sau đó vắt khô, tìm lá cây tương đối lớn lau chùi sạch sẽ, đợi đến khi ẩm ướt một chút, cẩn thận đặt trên trán Giang Bội Linh.
Giang Bội Linh mở mắt, Lâm Tịch cầm bình nước đút cô ta uống hết mấy ngụm nước, bờ môi Giang Bội Linh hơi khô nứt, hai má đỏ bừng, khàn khàn nói một tiếng cảm ơn, lại ngủ thật say.
Lâm Tịch đưa tay đặt lên các huyệt hợp cốc, gian sử, khúc trì* của Giang Bội Linh ấn mấy lần, dù sao cũng có thể giảm bớt một chút triệu chứng.
*Hợp cốc: Là huyệt vị nằm trên mu bàn tay người.
*Gian sử: Huyệt ở giữa 2 gân tay.
*Khúc trì: Huyệt ở chỗ lõm (Giống cái ao = trì) khi tay cong (Khúc) lại, nên được gọi là khúc trì.
Cô để Chu Hiểu Lan chăm sóc Giang Bội Linh, bản thân đi đến phụ cận nhìn xem có thảo dược có thể dùng hay không.
Lâm Tịch không dám đi quá xa, chỉ tìm kiếm ở gần đây, cô cảm giác hiện tại trong rừng rậm này đầy rẫy nguy hiểm không thể lường được. Người đàn ông trung niên đó không nói chuyện nữa, chứng minh trong mấy ngày nay số người tử vong đã làm những người xem cao cao tại thượng đó rất hài lòng. Cô tin tưởng, hiện tại bắt đầu, trên cơ bản mỗi người còn sống đều là những người không thể khinh thường.
Vài cọng bồ công anh lọt vào tầm mắt Lâm Tịch, rừng cây này kỳ diệu đến mức nào nha! Lâm Tịch thật sự không nói nên lời, rõ ràng khí hậu rừng mưa nhiệt đới, bao gồm tất cả thực vật động vật từ vùng băng giá đến nhiệt đới, nhưng mẹ nó chính là không có nước, là tên ngốc nào thiết kế? Ngươi lăn tới đây, lão tử tuyệt đối sẽ không đánh chết ngươi! Lâm Tịch tìm được hai loại dược thảo có thể sử dụng và một chút rau dại có thể ăn liền vội vã chạy về nơi ở tạm, lại phát hiện có thêm một người trong nơi ở tạm!
Đó là một người phụ nữ mặc quần áo ngụy trang, nhìn bộ dáng rất yếu ớt, đang nói chuyện với Chu Hiểu Lan.
Lâm Tịch đi nhanh vài bước đến nơi, Chu Hiểu Lan thấy cô trở về thật sự vui mừng: "Băng Băng, như thế nào? Có thu hoạch sao?"
"Ừm." Lâm Tịch gật đầu một cái.
"Đúng rồi, đây là Triệu Hân Ý, cô ấy cho chúng ta hai bình nước, tôi chia cho cô ấy một chút thịt, cô ấy rất đói bụng." Chu Hiểu Lan giới thiệu, lại nói: "Tôi đã đút thêm nước cho Tiểu Linh."
Triệu Hân Ý đến làm giảm tình trạng thiếu nước của họ, trên khuôn mặt của Chu Hiểu Lan vẻ u sầu cũng thiếu một chút.
Lâm Tịch cũng rất vui mừng, trong rừng động vật cũng không ít, hiện tại vũ khí của bọn họ có thể bắt được một số động vật có thân hình nhỏ bé, cộng thêm một chút rau dại, vì vậy cũng không thiếu thức ăn.
Giang Bội Linh phát sốt lại cần uống nhiều nước, chườm lạnh cũng cần nước, Triệu Hân Ý xuất hiện quả thật là cứu tinh của bọn họ.
Lâm Tịch lấy xác quả hạch cô vừa tìm được, chuẩn bị dùng thứ này nấu thuốc cho Giang Bội Linh, khi cô nhận lấy bình nước Chu Hiểu Lan đưa qua, sắc mặt bỗng dưng thay đổi!
Lâm Tịch không khỏi cảm thấy buồn bã, chắc hẳn đêm nay trong lòng ai cũng không thoải mái, dù sao tính từ ngày ở trên thuyền, bốn người họ ngây người cùng nhau suốt năm ngày, cũng cùng chung hoạn nạn với nhau.
Trong đêm yên tĩnh, đột nhiên truyền đến từng tiếng nức nở bị đè nén, là Giang Bội Linh đang khóc.
Chu Hiểu Lan lại trở mình, Lâm Tịch thở dài, không nói gì.
Giang Bội Linh áy náy nức nở nói: "Thật xin lỗi, chị Băng, em.. Em ầm ĩ.. Ầm ĩ đến hai người nghỉ ngơi."
"Đừng nói xin lỗi, thật ra trong lòng tôi cũng rất khó chịu." Trong giọng nói Lâm Tịch mang theo đau thương.
Giang Bội Linh nghe Lâm Tịch nói như vậy, nước mắt cũng không cách nào kìm chế, rơi xuống cuồn cuộn: "Em.. Ngay cả nhặt xác cho cô ấy em cũng làm không được, hu hu! Lúc ăn thịt nướng, cô ấy còn nói sau này sẽ cho chúng ta ở nhà cao cấp đi xe sang trọng, em nướng thịt ba chỉ cho cô ấy, cô ấy còn chưa kịp ăn.. Hu hu hu!"
"Tốt lắm, như vậy chúng ta ai cũng không cần ngủ, bi thương khóc thút thít một buổi tối, sau đó ngày mai đều không có tinh thần, mặc kệ là bị dã thú xử lý hay là bị người khác giết chết, mọi người cùng nhau đến với Lưu Thiến, có được hay không?" Lâm Tịch nhìn Giang Bội Linh đã không thể kìm chế nước mắt, lạnh lùng nói.
"Không phải vậy, Băng.. Chị Băng, em biết em như vậy là không đúng, nhưng mà.. Nhưng mà em không khống chế được bản thân! Những người đó thật không có nhân tính, Lưu Thiến.. Lưu Thiến lại không có tổn thương.. Tổn thương bọn họ, tại sao muốn giết cô ấy?"
"Nếu như nước mắt có tác dụng, thế giới này đã là một vùng biển mênh mông từ lâu. Nhưng trên thực tế, nước mắt của cô ngoại trừ khiến lượng nước trong cơ thể chảy ra bên ngoài, cũng không dùng được cái rắm gì. Tôi cũng rất khó chịu, nhưng mà ở hoàn cảnh hiện tại, chúng ta có tư cách bi thương sao?"
Chu Hiểu Lan cũng nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chúng ta lại buồn nữa, Lưu Thiến cũng không sống lại được, hơn nữa tôi biết ba người đó cũng sẽ không có quả ngon gì để ăn, có đúng hay không Băng Băng?"
Lâm Tịch cũng chẳng suy nghĩ gì chuyện Chu Hiểu Lan biết ý đồ của mình, đây là một người vừa thông thấu vừa có suy nghĩ nhạy bén.
Tiếng Giang Bội Linh lộ ra giọng mũi dày đặc: "Chúng ta đã đi, làm sao biết người ta có quả ngon để ăn hay không?"
"Chị Băng của cô để lại 'Quả ngon' cho bọn họ nha, chẳng qua có ăn hay không thì phải xem vận khí." Hiếm khi Chu Hiểu Lan hài hước một lần.
Lâm Tịch hỏi: "Chị Lan, làm sao chị biết mấy cái quả đó không phải là thứ tốt?"
"Thật sự là thứ tốt, cô sẽ không cố gắng nhắc tới nó. Chúng ta còn bỏ lại rất nhiều măng, nấm còn có thảo dược cho bọn họ đấy, tác dụng không thể kém hơn so với những quả đó, nhưng mà cô không nói gì, lại chỉ nói muốn lấy đi những quả đó. Chuyện bình nước khoáng khiến tôi biết cô gian xảo đến mức nào, vốn dĩ cô muốn lấy bình nước khoáng, nhưng phương pháp lại trái ngược, để bọn họ cho rằng nước trong vỏ trái cây là tốt nhất, giành để lại, chúng ta mới có thể thuận lợi lấy bình nước. Băng Băng, từ trước tới giờ cô không phải là người bắn tên không có đích, cho nên tôi đoán chắc chắn những quả đó có cổ quái."
Hiện tại Lâm Tịch thật sự bội phục Chu Hiểu Lan, tỉnh táo, cơ trí, tâm tư tỉ mỉ.
"Ừ." Lâm Tịch gật đầu: "Quả đó có tên là 'Cực Lạc quả, ' tác dụng à, đó là gây ra ảo giác, sẽ khiến người khác sinh ra ảo giác, càng lúc càng vui vẻ cho đến khi điên cuồng. Cũng không phải thứ gì trí mạng, chẳng qua nếu như bọn họ ăn xong đúng lúc có người hoặc là động vật ở gần đó, hừ!"
Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Mạng của đồng đội tôi, cũng không phải dễ lấy như vậy."
Giang Bội Linh nghe, trong lòng dễ chịu rất nhiều, hóa ra chị Băng không máu lạnh giống như đã biểu hiện, cái gì cũng để ở trong lòng đấy.
Cô ta rất chân thành nói một câu: "Chị Băng cám ơn chị, nếu như em cũng bị người khác hại chết, chị không cần báo thù cho em, phải cùng chị Lan cố gắng sống sót thật tốt!"
Chu Hiểu Lan nghe những lời của Giang Bội Linh, không hiểu sao trong lòng trầm xuống, cô cảm giác lời nói này rất không may mắn, chuyển hướng chủ đề nói: "Được rồi, Tiểu Linh cô ngủ đi, hôm nay cũng mệt mỏi quá sức, đến lượt tôi trực đêm."
Giang Bội Linh không có kiểu cách, nói một câu "Vất vả" liền nằm xuống ngủ, nhưng cô ta ngủ không yên, cho dù là ngủ rồi, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc nức nở truyền đến, chắc hẳn Lưu Thiến chết đã tác động đến cô ta rất nhiều, cô gái ngốc nghếch này bị người nhà bảo vệ đến mức chẳng biết nỗi khổ nhân gian, nên không thể tiếp nhận những chuyện tàn khốc như vậy trong một thời gian.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, buổi sáng Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan thu thập nước, cắt một chút thịt chuẩn bị ăn điểm tâm.
Giang Bội Linh nhưng vẫn không di chuyển, Lâm Tịch đi qua sờ lên trán cô ta, rất nóng.
Chắc là vừa bị dọa vừa mệt mỏi, cộng thêm cái chết của đồng đội, đánh sụp cô gái yếu ớt này, trong lòng Lâm Tịch có một cảm giác rất xấu.
Chu Hiểu Lan nhìn sắc mặt Lâm Tịch, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy thế nào?"
"Phát sốt, đoán chừng hơn 38, 5 độ." Lâm Tịch thở dài, xem ra phải tiết kiệm sử dụng nước.
Lâm Tịch xé túi quần ra khỏi túi quần áo của mình, hiện tại chỉ có miếng vải không có tác dụng ở đây, cẩn thận dùng nước thấm ướt lau trán, nách, bụng.. Cho Giang Bội Linh, sau đó vắt khô, tìm lá cây tương đối lớn lau chùi sạch sẽ, đợi đến khi ẩm ướt một chút, cẩn thận đặt trên trán Giang Bội Linh.
Giang Bội Linh mở mắt, Lâm Tịch cầm bình nước đút cô ta uống hết mấy ngụm nước, bờ môi Giang Bội Linh hơi khô nứt, hai má đỏ bừng, khàn khàn nói một tiếng cảm ơn, lại ngủ thật say.
Lâm Tịch đưa tay đặt lên các huyệt hợp cốc, gian sử, khúc trì* của Giang Bội Linh ấn mấy lần, dù sao cũng có thể giảm bớt một chút triệu chứng.
*Hợp cốc: Là huyệt vị nằm trên mu bàn tay người.
*Gian sử: Huyệt ở giữa 2 gân tay.
*Khúc trì: Huyệt ở chỗ lõm (Giống cái ao = trì) khi tay cong (Khúc) lại, nên được gọi là khúc trì.
Cô để Chu Hiểu Lan chăm sóc Giang Bội Linh, bản thân đi đến phụ cận nhìn xem có thảo dược có thể dùng hay không.
Lâm Tịch không dám đi quá xa, chỉ tìm kiếm ở gần đây, cô cảm giác hiện tại trong rừng rậm này đầy rẫy nguy hiểm không thể lường được. Người đàn ông trung niên đó không nói chuyện nữa, chứng minh trong mấy ngày nay số người tử vong đã làm những người xem cao cao tại thượng đó rất hài lòng. Cô tin tưởng, hiện tại bắt đầu, trên cơ bản mỗi người còn sống đều là những người không thể khinh thường.
Vài cọng bồ công anh lọt vào tầm mắt Lâm Tịch, rừng cây này kỳ diệu đến mức nào nha! Lâm Tịch thật sự không nói nên lời, rõ ràng khí hậu rừng mưa nhiệt đới, bao gồm tất cả thực vật động vật từ vùng băng giá đến nhiệt đới, nhưng mẹ nó chính là không có nước, là tên ngốc nào thiết kế? Ngươi lăn tới đây, lão tử tuyệt đối sẽ không đánh chết ngươi! Lâm Tịch tìm được hai loại dược thảo có thể sử dụng và một chút rau dại có thể ăn liền vội vã chạy về nơi ở tạm, lại phát hiện có thêm một người trong nơi ở tạm!
Đó là một người phụ nữ mặc quần áo ngụy trang, nhìn bộ dáng rất yếu ớt, đang nói chuyện với Chu Hiểu Lan.
Lâm Tịch đi nhanh vài bước đến nơi, Chu Hiểu Lan thấy cô trở về thật sự vui mừng: "Băng Băng, như thế nào? Có thu hoạch sao?"
"Ừm." Lâm Tịch gật đầu một cái.
"Đúng rồi, đây là Triệu Hân Ý, cô ấy cho chúng ta hai bình nước, tôi chia cho cô ấy một chút thịt, cô ấy rất đói bụng." Chu Hiểu Lan giới thiệu, lại nói: "Tôi đã đút thêm nước cho Tiểu Linh."
Triệu Hân Ý đến làm giảm tình trạng thiếu nước của họ, trên khuôn mặt của Chu Hiểu Lan vẻ u sầu cũng thiếu một chút.
Lâm Tịch cũng rất vui mừng, trong rừng động vật cũng không ít, hiện tại vũ khí của bọn họ có thể bắt được một số động vật có thân hình nhỏ bé, cộng thêm một chút rau dại, vì vậy cũng không thiếu thức ăn.
Giang Bội Linh phát sốt lại cần uống nhiều nước, chườm lạnh cũng cần nước, Triệu Hân Ý xuất hiện quả thật là cứu tinh của bọn họ.
Lâm Tịch lấy xác quả hạch cô vừa tìm được, chuẩn bị dùng thứ này nấu thuốc cho Giang Bội Linh, khi cô nhận lấy bình nước Chu Hiểu Lan đưa qua, sắc mặt bỗng dưng thay đổi!
Danh sách chương