Hóa ra là hai con sư tử hợp lại giết báo săn, con báo vết thương chồng chất vừa đánh vừa lui, lúc này đã không thấy tăm hơi. Mà con sói gian xảo kia chẳng biết lúc nào đã đến chỗ xác con trăn khổng lồ, nguyên nhân khiến Chu Hiểu Lan thét lên là vì con sói đáng chết này vậy mà muốn đi cắn xé thân thể Giang Bội Linh lộ ra bên ngoài!
Lúc Lưu Thiến chết tình huống của bọn họ vô cùng nguy cấp, đến mức họ không có thời gian quan tâm đến. Mà bây giờ, làm sao họ có thể trơ mắt nhìn một con súc sinh chà đạp lên thi thể đồng đội mình chứ!
Lâm Tịch không nói hai lời, cầm cỏ khô trên võng dùng dây mây buộc chặt làm thành một bó đuốc đơn giản, dùng bật lửa đốt lên vứt về hướng con sói kia. Con sói bị giật mình bởi bó đuốc xuất hiện đột ngột, "Vù" một cái nhảy thật xa ra ngoài, nhưng lại không cam lòng thịt đã đến miệng, ngồi xổm trên mặt đất, dùng đôi mắt tham lam xanh rờn nhìn chằm chằm bên này, không chịu rời đi.
Trên người Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan đều bôi chất lỏng gốc cỏ kì lạ kia, cho nên nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không có động vật nào đến tấn công bọn họ, mặc dù hiện tại hai người tay không tấc sắt, Lâm Tịch vẫn tương đối yên tâm để một mình Chu Hiểu Lan ở trên võng.
Cô làm thêm một bó đuốc theo cách tương tự rồi đốt lên, nhanh chóng trượt xuống, chạy hai bước liền đến bên cạnh thi thể thí luyện giả kia đưa tay lấy chiếc rìu.
Lâm Tịch suy nghĩ một chút, lấy thi thể Giang Bội Linh về không phải chuyện làm một lần là xong, cho dù hiện tại một mạch của cô đã thông suốt, cũng không dám nói mình chỉ dựa vào một cái rìu nho nhỏ liền có thể đối phó được một con sói đói. Dù sao xem như tố chất thân thể cô vượt hơn người thường, cũng phải chém giết kịch liệt nửa ngày, hiện tại căn bản cô đã không còn nhiều sức lực.
Cô tìm tòi trên người thí luyện giả một chút, anh ta có phong cách xuất hiện như vậy, vậy mà chẳng có vật gì!
Vì vậy Lâm Tịch không chút do dự xách thi thể người đàn ông lên, ném về phía con sói đói kia giống như đang vung roi ra ngoài.
Sói là một thợ săn cực kỳ tàn nhẫn, tham lam, gian xảo và kiên nhẫn, con mồi bị bọn chúng để mắt tới hiếm khi có thể chạy thoát, vì vậy Lâm Tịch vứt thi thể người đàn ông ra ngoài, để con sói ăn no bụng, dĩ nhiên nó sẽ không lại nhìn chằm chằm bên này, Lâm Tịch thừa dịp nó ăn cũng có thể nhanh chóng lấy thi thể Giang Bội Linh ra.
Quả nhiên, con sói ngậm lấy thi thể người đàn ông, không chút do dự trốn đi thật xa, cũng không có ý khẩu hạ lưu tình vì người này từng là chủ nhân của mình.
Chờ con sói đi xa, cuối cùng Lâm Tịch cũng lấy thân thể Giang Bội Linh ra ngoài.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, không ai có thể tin tưởng đây là cô gái ngây thơ hồn nhiên đó. Từ đầu đến ngực dày đặc những lỗ máu to như những chiếc đũa thô, thật sự quá thảm rồi.
Cô gái lừa đảo gọi là Tiểu Lệ kia tuyệt đối sẽ không biết, Giang Bội Linh vứt bỏ tính mệnh ở lại nơi này bằng phương thức thê thảm như vậy cũng bởi vì sự hưng khởi trong chốc lát của cô ta, nhưng bản thân cô ta lại chẳng hay biết gì, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, tùy ý hưởng thụ cuộc sống!
Tại sao? Tại sao chứ? Có người đã chết, nhưng thật sự không đáng chết, mà có người còn sống, nhưng mẹ nó lại đáng chết!
Trên mặt Lâm Tịch mang hai hàng nước mắt, trong lòng có một loại xúc động muốn giết người!
Lâm Tịch biết rõ, cô cũng chỉ có thể xúc động một chút mà thôi.
Cô không phải thần tiên, cũng không phải chúa cứu thế, chuyện cô có thể làm, thật sự là quá ít!
Cô cùng Chu Hiểu Lan dùng búa và gậy gỗ miễn cưỡng đào cho Giang Bội Linh một ngôi mộ và chôn cất cô ấy, Lâm Tịch lại bôi rất nhiều thảo dược ở xung quanh, có loại tỏa ra mùi hương khiến động vật chán ghét, cũng có cỏ độc, cô chỉ có thể hi vọng, Giang Bội Linh có thể yên giấc ở nơi này mà không bị quấy rầy.
Lúc Lưu Thiến chết Chu Hiểu Lan chỉ trầm mặc, dù sao không có tận mắt nhìn thấy, hơn nữa tình huống lúc đó cũng không cho phép bọn họ bi thương. Lần này nhìn thấy Giang Bội Linh chết đi, hơn nữa tử trạng của cô ấy lại thê thảm như vậy, trong quá trình chôn cất Giang Bội Linh, Chu Hiểu Lan và Lâm Tịch đều rơi lệ.
Chôn cất Giang Bội Linh, hai người cùng nhìn ngôi mộ này lần cuối, sau đó cũng không quay đầu rời khỏi nơi này.
Biết rõ buổi tối đi đường sẽ rất nguy hiểm, nhưng chẳng còn cách nào khác, nơi này tràn đầy mùi máu tươi, còn có thi thể của một con trăn khổng lồ như vậy, hai người bọn họ không có khả năng tiếp tục ở lại nơi này.
Lâm Tịch sắp xếp đồ đạc của bọn họ một chút, còn có nửa bình nước sạch, hai bình nước có độc, hai miếng thịt trăn lớn, đó là thịt con trăn họ bắt được trước đó, cũng không phải là con trăn khổng lồ này, dù sao nó cũng bị Chu Hiểu Lan dùng mũi tên có độc bắn chết, bọn họ không có can đảm ăn nó.
Tất cả thảo dược đều hết sạch, ngược lại chuyện này không quan trọng, trong rừng rậm có thể hái được bất cứ lúc nào. Chu Hiểu Lan đốt bó đuốc miễn cưỡng tìm được ba mũi tên, thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh.
Hiện tại liềm của Giang Bội Linh đang ở trong tay Lâm Tịch, bọn họ phải tranh thủ tìm được một nơi an toàn, sau đó dùng lá cây hứng nước đọng, nếu không chỉ có nửa bình nước, hai người lại cần phải sống qua một ngày một đêm đấy.
Đoán chừng gần ba hoặc bốn giờ sau, cuối cùng hai người cũng tìm được một nơi có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Lâm Tịch dùng gậy gỗ vót nhọn gõ xung quanh một cái xác định không có thứ gì ẩn núp, lấy một ít lá cây đơn giản trải ra đất, phía sau lưng vẫn dựa vào một gốc cây cao to lớn có hình dáng như cái dĩa.
Hai người cũng không dám ngủ, dựa vào lẫn nhau nghỉ ngơi, cả hai không nói lời nào, cũng chẳng muốn nói một câu.
Đừng nói là Chu Hiểu Lan, cho dù Lâm Tịch đã trải qua hai nhiệm vụ thí luyện, trong lòng cũng tràn đầy bi thương.
Bốn người cùng một khoang, hiện tại đã chết hai người, ai cũng không biết còn có những nguy hiểm gì đang chờ bọn họ trong một ngày một đêm ở tương lai.
"Ôi!" Chu Hiểu Lan thở dài, vùi mặt trong lòng bàn tay.
Lâm Tịch khuyên cô ta: "Chị Lan, đừng buồn. Thật ra Tiểu Linh có thể tốt hơn so với chúng ta. Nếu như ngày mai chúng ta cũng chết, ngay cả ngôi mộ cũng không vớt được."
Vẻ mặt Chu Hiểu Lan sống không còn gì luyến tiếc: "Băng Băng, cô khuyên người khác như vậy sẽ khiến người ta sụp đổ mất. May mắn tôi là loại kháng đòn."
Trầm mặc một hồi, Chu Hiểu Lan khẽ nói: "Cô yên tâm, bất kỳ cảm xúc gì cũng sẽ không đánh bại được tôi, con trai tôi vẫn đang chờ tôi cầm một trăm vạn trở về cứu mạng đấy!"
Đúng vậy, những người mẹ, là một nhóm người đã tạo ra rất nhiều kỳ tích khiến bao người kinh ngạc, vì con, những người mẹ này luôn có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình đến mức tối đa!
"Chị sai rồi, chị Lan." Lâm Tịch uể oải nói: "Sáng ngày mốt chị sẽ trở thành phú bà hai trăm vạn, tên đàn ông đáng chết đó đã thêm tiền cho những đồng đội đã bỏ mạng của chúng ta."
Cuối cùng Chu Hiểu Lan cười khẽ một tiếng, đưa tay tìm kiếm kéo chặt tay Lâm Tịch: "Cũng thế, sáng ngày mốt, cô cũng là phú bà hai trăm vạn nha!"
"Ừm, cả hai cùng nhau!" Lâm Tịch cũng cười.
Lúc sáng sớm, giọng nói người đàn ông trung niên đánh thức hai người đang ngủ mơ màng, thông qua những lời người đàn ông nói, hai người biết trước mắt chỉ còn mười ba người sống sót, vì gia tăng lạc thú cho trò chơi, bắt đầu từ hôm nay sẽ không tung ra bất kỳ vật tư gì, muốn ăn, cũng chỉ có thể ra ngoài tự mình đi săn hoặc là cướp lấy, người đàn ông này chỉ sợ thiên hạ không loạn còn châm ngòi, chỉ có số người phù hợp với yêu cầu, mới có thể nhận được phần thưởng. Mà nếu có người có thể giết chết tất cả những người sống sót, người đó có thể độc chiếm toàn bộ hai ngàn vạn tiền thưởng!
Ai cũng biết, dưới tình huống bình thường, người hoàn toàn không ngủ có thể sống ba ngày, không uống nước có thể sống sót trong bảy ngày, tình huống có nước thì có thể sống khoảng chừng hai tuần lễ, dưới loại tình huống này, cũng chỉ có tiền mới có thể khiến người còn sống ra ngoài lấy mệnh tương bác!
Mẹ nó! Súc sinh này!
Lúc Lưu Thiến chết tình huống của bọn họ vô cùng nguy cấp, đến mức họ không có thời gian quan tâm đến. Mà bây giờ, làm sao họ có thể trơ mắt nhìn một con súc sinh chà đạp lên thi thể đồng đội mình chứ!
Lâm Tịch không nói hai lời, cầm cỏ khô trên võng dùng dây mây buộc chặt làm thành một bó đuốc đơn giản, dùng bật lửa đốt lên vứt về hướng con sói kia. Con sói bị giật mình bởi bó đuốc xuất hiện đột ngột, "Vù" một cái nhảy thật xa ra ngoài, nhưng lại không cam lòng thịt đã đến miệng, ngồi xổm trên mặt đất, dùng đôi mắt tham lam xanh rờn nhìn chằm chằm bên này, không chịu rời đi.
Trên người Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan đều bôi chất lỏng gốc cỏ kì lạ kia, cho nên nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không có động vật nào đến tấn công bọn họ, mặc dù hiện tại hai người tay không tấc sắt, Lâm Tịch vẫn tương đối yên tâm để một mình Chu Hiểu Lan ở trên võng.
Cô làm thêm một bó đuốc theo cách tương tự rồi đốt lên, nhanh chóng trượt xuống, chạy hai bước liền đến bên cạnh thi thể thí luyện giả kia đưa tay lấy chiếc rìu.
Lâm Tịch suy nghĩ một chút, lấy thi thể Giang Bội Linh về không phải chuyện làm một lần là xong, cho dù hiện tại một mạch của cô đã thông suốt, cũng không dám nói mình chỉ dựa vào một cái rìu nho nhỏ liền có thể đối phó được một con sói đói. Dù sao xem như tố chất thân thể cô vượt hơn người thường, cũng phải chém giết kịch liệt nửa ngày, hiện tại căn bản cô đã không còn nhiều sức lực.
Cô tìm tòi trên người thí luyện giả một chút, anh ta có phong cách xuất hiện như vậy, vậy mà chẳng có vật gì!
Vì vậy Lâm Tịch không chút do dự xách thi thể người đàn ông lên, ném về phía con sói đói kia giống như đang vung roi ra ngoài.
Sói là một thợ săn cực kỳ tàn nhẫn, tham lam, gian xảo và kiên nhẫn, con mồi bị bọn chúng để mắt tới hiếm khi có thể chạy thoát, vì vậy Lâm Tịch vứt thi thể người đàn ông ra ngoài, để con sói ăn no bụng, dĩ nhiên nó sẽ không lại nhìn chằm chằm bên này, Lâm Tịch thừa dịp nó ăn cũng có thể nhanh chóng lấy thi thể Giang Bội Linh ra.
Quả nhiên, con sói ngậm lấy thi thể người đàn ông, không chút do dự trốn đi thật xa, cũng không có ý khẩu hạ lưu tình vì người này từng là chủ nhân của mình.
Chờ con sói đi xa, cuối cùng Lâm Tịch cũng lấy thân thể Giang Bội Linh ra ngoài.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, không ai có thể tin tưởng đây là cô gái ngây thơ hồn nhiên đó. Từ đầu đến ngực dày đặc những lỗ máu to như những chiếc đũa thô, thật sự quá thảm rồi.
Cô gái lừa đảo gọi là Tiểu Lệ kia tuyệt đối sẽ không biết, Giang Bội Linh vứt bỏ tính mệnh ở lại nơi này bằng phương thức thê thảm như vậy cũng bởi vì sự hưng khởi trong chốc lát của cô ta, nhưng bản thân cô ta lại chẳng hay biết gì, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, tùy ý hưởng thụ cuộc sống!
Tại sao? Tại sao chứ? Có người đã chết, nhưng thật sự không đáng chết, mà có người còn sống, nhưng mẹ nó lại đáng chết!
Trên mặt Lâm Tịch mang hai hàng nước mắt, trong lòng có một loại xúc động muốn giết người!
Lâm Tịch biết rõ, cô cũng chỉ có thể xúc động một chút mà thôi.
Cô không phải thần tiên, cũng không phải chúa cứu thế, chuyện cô có thể làm, thật sự là quá ít!
Cô cùng Chu Hiểu Lan dùng búa và gậy gỗ miễn cưỡng đào cho Giang Bội Linh một ngôi mộ và chôn cất cô ấy, Lâm Tịch lại bôi rất nhiều thảo dược ở xung quanh, có loại tỏa ra mùi hương khiến động vật chán ghét, cũng có cỏ độc, cô chỉ có thể hi vọng, Giang Bội Linh có thể yên giấc ở nơi này mà không bị quấy rầy.
Lúc Lưu Thiến chết Chu Hiểu Lan chỉ trầm mặc, dù sao không có tận mắt nhìn thấy, hơn nữa tình huống lúc đó cũng không cho phép bọn họ bi thương. Lần này nhìn thấy Giang Bội Linh chết đi, hơn nữa tử trạng của cô ấy lại thê thảm như vậy, trong quá trình chôn cất Giang Bội Linh, Chu Hiểu Lan và Lâm Tịch đều rơi lệ.
Chôn cất Giang Bội Linh, hai người cùng nhìn ngôi mộ này lần cuối, sau đó cũng không quay đầu rời khỏi nơi này.
Biết rõ buổi tối đi đường sẽ rất nguy hiểm, nhưng chẳng còn cách nào khác, nơi này tràn đầy mùi máu tươi, còn có thi thể của một con trăn khổng lồ như vậy, hai người bọn họ không có khả năng tiếp tục ở lại nơi này.
Lâm Tịch sắp xếp đồ đạc của bọn họ một chút, còn có nửa bình nước sạch, hai bình nước có độc, hai miếng thịt trăn lớn, đó là thịt con trăn họ bắt được trước đó, cũng không phải là con trăn khổng lồ này, dù sao nó cũng bị Chu Hiểu Lan dùng mũi tên có độc bắn chết, bọn họ không có can đảm ăn nó.
Tất cả thảo dược đều hết sạch, ngược lại chuyện này không quan trọng, trong rừng rậm có thể hái được bất cứ lúc nào. Chu Hiểu Lan đốt bó đuốc miễn cưỡng tìm được ba mũi tên, thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh.
Hiện tại liềm của Giang Bội Linh đang ở trong tay Lâm Tịch, bọn họ phải tranh thủ tìm được một nơi an toàn, sau đó dùng lá cây hứng nước đọng, nếu không chỉ có nửa bình nước, hai người lại cần phải sống qua một ngày một đêm đấy.
Đoán chừng gần ba hoặc bốn giờ sau, cuối cùng hai người cũng tìm được một nơi có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Lâm Tịch dùng gậy gỗ vót nhọn gõ xung quanh một cái xác định không có thứ gì ẩn núp, lấy một ít lá cây đơn giản trải ra đất, phía sau lưng vẫn dựa vào một gốc cây cao to lớn có hình dáng như cái dĩa.
Hai người cũng không dám ngủ, dựa vào lẫn nhau nghỉ ngơi, cả hai không nói lời nào, cũng chẳng muốn nói một câu.
Đừng nói là Chu Hiểu Lan, cho dù Lâm Tịch đã trải qua hai nhiệm vụ thí luyện, trong lòng cũng tràn đầy bi thương.
Bốn người cùng một khoang, hiện tại đã chết hai người, ai cũng không biết còn có những nguy hiểm gì đang chờ bọn họ trong một ngày một đêm ở tương lai.
"Ôi!" Chu Hiểu Lan thở dài, vùi mặt trong lòng bàn tay.
Lâm Tịch khuyên cô ta: "Chị Lan, đừng buồn. Thật ra Tiểu Linh có thể tốt hơn so với chúng ta. Nếu như ngày mai chúng ta cũng chết, ngay cả ngôi mộ cũng không vớt được."
Vẻ mặt Chu Hiểu Lan sống không còn gì luyến tiếc: "Băng Băng, cô khuyên người khác như vậy sẽ khiến người ta sụp đổ mất. May mắn tôi là loại kháng đòn."
Trầm mặc một hồi, Chu Hiểu Lan khẽ nói: "Cô yên tâm, bất kỳ cảm xúc gì cũng sẽ không đánh bại được tôi, con trai tôi vẫn đang chờ tôi cầm một trăm vạn trở về cứu mạng đấy!"
Đúng vậy, những người mẹ, là một nhóm người đã tạo ra rất nhiều kỳ tích khiến bao người kinh ngạc, vì con, những người mẹ này luôn có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình đến mức tối đa!
"Chị sai rồi, chị Lan." Lâm Tịch uể oải nói: "Sáng ngày mốt chị sẽ trở thành phú bà hai trăm vạn, tên đàn ông đáng chết đó đã thêm tiền cho những đồng đội đã bỏ mạng của chúng ta."
Cuối cùng Chu Hiểu Lan cười khẽ một tiếng, đưa tay tìm kiếm kéo chặt tay Lâm Tịch: "Cũng thế, sáng ngày mốt, cô cũng là phú bà hai trăm vạn nha!"
"Ừm, cả hai cùng nhau!" Lâm Tịch cũng cười.
Lúc sáng sớm, giọng nói người đàn ông trung niên đánh thức hai người đang ngủ mơ màng, thông qua những lời người đàn ông nói, hai người biết trước mắt chỉ còn mười ba người sống sót, vì gia tăng lạc thú cho trò chơi, bắt đầu từ hôm nay sẽ không tung ra bất kỳ vật tư gì, muốn ăn, cũng chỉ có thể ra ngoài tự mình đi săn hoặc là cướp lấy, người đàn ông này chỉ sợ thiên hạ không loạn còn châm ngòi, chỉ có số người phù hợp với yêu cầu, mới có thể nhận được phần thưởng. Mà nếu có người có thể giết chết tất cả những người sống sót, người đó có thể độc chiếm toàn bộ hai ngàn vạn tiền thưởng!
Ai cũng biết, dưới tình huống bình thường, người hoàn toàn không ngủ có thể sống ba ngày, không uống nước có thể sống sót trong bảy ngày, tình huống có nước thì có thể sống khoảng chừng hai tuần lễ, dưới loại tình huống này, cũng chỉ có tiền mới có thể khiến người còn sống ra ngoài lấy mệnh tương bác!
Mẹ nó! Súc sinh này!
Danh sách chương