Lâm Tịch muốn nói, thật ra nếu không nhìn màu sắc, quả trứng này khá dễ thương, nhưng càng dễ thương Lâm Tịch càng nhớ tới một nguyên liệu không thể thiếu trong món cháo thịt nạc nào đó.

Sau khi thấy quả trứng đen sì này nhảy tới, rõ ràng Vân xã đạo có dấu hiệu bị đồng hóa, sắc mặt càng ngày càng đen, càng ngày càng thối. Cũng không biết trứng muối không nhìn thấy sắc mặt người ta hay là căn bản không thèm nhìn sự tức giận của Vân đại mỹ nữ, nhàn nhã dạo quanh đám người một vòng, lại "Đùng! Đùng! Đùng" bắn trở về

"Tôi muốn chọn trước!" Một giọng nói của bé gái khoảng chừng bảy tám tuổi truyền ra.

"Dựa vào cái gì? Ngươi tính là cọng hành nào?" Vân xã đạo tiếp tục trừng mắt như hoa như ngọc, hơi có cảm giác người lớn ức hiếp trẻ con.

Trứng muối không để ý tới cô ta "Đùng! Đùng! Đùng" nhảy tới nhảy lui: "Tôi chọn trước, tôi chọn trước!"

"Ngươi muốn ai ta mặc kệ." Ngón tay ngọc của Vân xã đạo chỉ hai người vừa rồi cô ta chọn, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nói: "Hai người này thuộc về ta!"

"Không được! Tôi muốn chọn trước! Tôi muốn chọn trước!"

Thấy Vân xã đạo không để ý tới mình, trứng muối tiếp tục nhảy nhót đầy phòng.

Đùng! Đùng! Đùng!

Đùng! Đùng! Đùng!

Vân xã đạo cắn chặt bờ môi, muốn cắt nát con hàng này nấu cháo? Đùng! Đùng! Đùng!

"Tôi chọn trước!"

Đùng! Đùng! Đùng!

"Tôi muốn chọn trước!"

Đám người bị quả trứng này nhảy đến choáng váng, hầu như tất cả đều hi vọng nhìn Vân xã đạo càng đáng tin cậy hơn có thể kính già yêu trẻ, để quả trứng này chọn trước là được, nếu không lại nhảy nữa, ngay cả bệnh tim mọi người cũng mắc phải.

Chỉ có hai người được Vân xã đạo chọn trúng lại không nghĩ như vậy, nhìn tư thế quả trứng này, nhất định là muốn cùng Vân xã đạo tranh giành hai người bọn họ hoặc một trong hai người.

Hai người đều hi vọng có thể đi theo Vân xã đạo.

Cùng giá trị nhan sắc không có quan hệ gì, chủ yếu là quả trứng kia nhìn không đáng tin, tìm con hàng này làm người hướng dẫn đoán chừng mình chết như thế nào cũng không biết.

Mắt thấy một cuộc đại hội nhậm chức rất nghiêm túc chuyển đổi thành hài kịch, vốn dĩ không liên quan đến bản thân La xã đạo đành phải kiên trì đứng ra làm người hòa giải: "Vân xã đạo, cô ấy.. Dù sao cũng là bên trên muốn chăm sóc một chút, cô hi sinh một chút, nhường cô ấy thì có làm sao? Cô ấy chọn xong rồi, còn lại tùy ý cô chọn."

Vân xã đạo trừng mắt oán hận liếc quả trứng nhảy tới nhảy lui đó, thành thật mà nói cô ta cũng sắp bị "Đùng" đến mức sắp điên rồi, đúng lúc có người đưa cái thang, lại không leo xuống, cô ta thật sự không biết làm thế nào để kết thúc với một tên thiểu năng trí tuệ như vậy.

Nhìn Vân xã đạo gật đầu chịu lui một bước, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, chỉ có trong lòng hai người Hàn Nguyệt vô cùng phiền muộn: Chẳng lẽ từ nay về sau, bọn họ phải đi theo một quả trứng lăn lộn sinh hoạt sao?

Mặc dù vô cùng buồn bực vì đi theo con hàng này, nhưng nhìn nhóm người hướng dẫn vì tranh giành hai người bọn họ đến mức mặt đỏ tới mang tai, hai người cảm thấy có hơi hãnh diện, mặc dù điều hãnh diện này không có cũng được.

Hơn nữa, chuyện này cũng không phải do bọn họ những người mới có thể xen vào, ngoại trừ chấp nhận cũng không có cách nào khác.

Trứng muối chiếm thượng phong lại "Đùng" mấy cái tại chỗ biểu thị một chút thắng lợi của mình, tất cả mọi người đều có ý muốn che lỗ tai hoặc là tập thể đánh con hàng này một trận.

Mà ánh mắt Vân xã đạo nhìn quả trứng kia giống như đang nhìn một đống phân.

Cũng không biết tại sao, Lâm Tịch cảm giác trứng muối quét mắt một vòng vài lần sau đó ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên người mình, khiến cô có một loại dự cảm rất không tốt.

Quả nhiên, quả trứng đen sì này lăn tới "Đùng" bên cô: "Tôi muốn cô ta, chỉ cần một mình cô ta, chỉ cần cô ta!"

Đùng! Đùng! Đùng!

Đám người cười ngất!

Hai người được Vân xã đạo chọn trúng vừa âm thầm nhẹ nhàng thở ra trong lòng, vừa hơi buồn bực vì không được chọn.

Rốt cuộc La xã đạo không tiếp tục kiềm chế bản thân, đại biểu hỏi thắc mắc của tất cả mọi người ở đây: "Nếu ngươi lựa chọn người không xung đột cùng Vân xã đạo, vừa rồi tại sao lại ngăn cản Vân xã đạo chọn người?"

Trứng muối dễ thương lung lay run rẩy rất giống thạch trái cây đông lạnh: "Bởi vì tôi muốn chọn trước! Chỉ có tôi mới có thể chọn trước!"

Mẹ nó!

Bệnh tâm thần!

"Hừ!" Rốt cuộc Vân xã đạo không có cách nào nhịn được hừ lạnh lên tiếng: "Kết quả ngươi chọn mặt hàng này?"

Mẹ nó! Trong lòng Lâm Tịch tức giận mắng: Ngươi thì tính là thứ gì? Dám xem thường lão nương như vậy, mặc kệ ngươi có xinh đẹp ta cũng phải che giấu lương tâm hô một tiếng: Xấu xí!

Trứng muối lớn lại bắt đầu đùng đùng: "Toàn bộ đều là gà cay, người này miễn cưỡng là gà sậy trong đám gà cay, vì vậy ta có thể dùng tạm thời!"

Ngoại trừ La xã đạo mặt đơ, hiện tại tất cả mọi người đều muốn giết chết quả trứng này, bao gồm Lâm Tịch!

"Nếu tất cả là đồ bỏ đi, tại sao ngươi còn muốn tranh giành với ta? Không ngờ ngay cả một quả trứng cũng dối trá như vậy!" Hiện tại Vân xã đạo nhìn Lâm Tịch cũng thấy không vừa mắt.

"Ngươi mới là trứng, ngươi mới là trứng, cả nhà ngươi đều là trứng!" Trứng muối tức đến nổ phổi đùng đùng mấy cái sau đó bất đắc dĩ nói: "Không có cách nào khác! Ai bảo hiện tại ta có nhu cầu cấp bách cần hồn lực đến khôi phục chứ? Mặc dù cô ta ngốc một chút, đi theo ta cũng coi như là con lừa què phối giày rách, ai cũng đừng ghét bỏ ai. Dù sao, mấy người còn lại kia cũng không bằng cô ta đâu!"

Mẹ nó!

Lâm Tịch bất hạnh bị chọn trúng ở trong lòng trợn mắt trắng: Ngươi mới là con lừa què, ngươi mới là con lừa què, cả nhà ngươi đều là con lừa què!

Lại còn nói mình ngốc, ta xấu xí ngươi mù đấy!

Ngươi ngốc nghếch như vậy, cha mẹ ngươi biết không?

Phải nói rằng không thể nhìn ra bản lãnh khác của quả trứng này, nhưng về phương diện kéo thù hận, Lâm Tịch chỉ muốn nói một câu: Người bản địa rất áp bức!

Ngoại trừ Lâm Tịch bị quả trứng chọn trúng, chẳng bao lâu bảy người còn lại đã có chỗ.

Nhóm hai người tình nhân vẫn cùng Vân xã đạo như cũ, để thể hiện sự công bằng, Vân mỹ nữ để mặt đơ tùy ý chọn những người còn lại.

Lâm Tịch âm thầm bĩu môi, cảm thấy những người chấp hành mới ra lò như bọn họ đã trở thành bắp cải trắng.

Cuối cùng Lâm Tịch thuộc về trứng muối, sau đó ba người theo Vân mỹ nữ, bốn người theo La xã đạo.

Sau đó chính là ai về nhà nấy, người nào tìm mẹ người đó, chẳng qua hai vị xã đạo người ta đều có phòng làm việc của mình, mang theo thành viên của mình trùng trùng điệp điệp rời đi. Mà Lâm Tịch số khổ phải mang theo quả trứng của mình, đi tìm quản lý xã khu nhận chỗ ở mình được phân.

Đường đường là đạo sư* của người chấp hành vậy mà còn muốn cô chứa chấp? Lâm Tịch dường như không thể khống chế nổi hồng hoang chi lực trong cơ thể: Xin hỏi quả trứng nào đó, ngài còn có thể hạ xuống một chút nữa không?

*Đạo sư: Thầy hướng dẫn.

Vào nơi quản lý xã khu, lúc đoàn người tách ra, Vân xã đạo quay đầu, ý vị thâm trường nhìn Lâm Tịch một chút, gần như không có trực tiếp nói "Hãy đợi đấy," ánh mắt đó lạnh như băng khiến Lâm Tịch rợn tóc gáy!

Nhìn cái lông! Cũng không phải lão nương đắc tội ngươi, có phát cáu ngươi đi tìm quả trứng này nha! 360 độ không góc chết quần ẩu nó, khiến nó nhức cả trứng nha! Liên quan gì đến lão nương?

Lâm Tịch thật sự khóc không ra nước mắt, cô đây là đắc tội người nào? Người ta là đạo sư cao cao đại thượng, cô lại trở về là một con pháo ngốc nghếch vừa mở ra bản đồ, cái này còn chưa tính, thảm nhất đó là, chẳng những phải chưa chấp quả trứng này, xem ra cô còn phải chịu tội thay cho quả trứng này.

Trứng thân ái của ta, rốt cuộc ngươi coi trọng tỷ chỗ nào, tỷ sửa còn không được sao? Cầu xin ngươi bỏ qua ta!

Lâm Tịch theo phía sau trứng muối đùng! Đùng! Đùng! Trong lòng bất lực kêu gào!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện