Editor: Miêu Bàn Tử
"Nàng mặc cái thứ gì vậy?"
Hắn đánh giá trên dưới Tô Đát Kỷ một phen, mặt lộ vẻ không ngờ.
Màu áo múa trắng ngần, đai lưng buộc gọn eo thon, tay áo rũ xuống, phi thường đơn bạc.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Lớp áo khoác lên người đem tất cả đường cong lồi lõm trước sau hiện ra hết, không bỏ sót một chỗ nào.
Bên trên áo múa còn có vết rách do bị nhánh cây quẹt trúng, chỉ cần động tác lớn một chút, làn da phấn nộn trắng như tuyết liền bại lộ trước mắt hắn.
Càng làm cho mắt sắc của Tiêu Ngự thêm thâm trầm là chỗ ngực còn ướt một mảng lớn, khiến phong cảnh dưới lớp vải mỏng như cánh ve kia như ẩn như hiện, trực tiếp đánh vào trước mắt, để hắn không cách nào xem nhẹ được.
"Thật sự không có quy củ!"
Hắn thấp giọng quát lớn.
【 Đinh! Độ thiện cảm +2 điểm, tiến độ trước mắt -31/100 】
Đồng thời, thanh tiến độ thiện cảm phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Hệ thống:...
【 Hồ ly nói không sai, miệng nam nhân đúng là lừa người gạt quỷ! 】
Cổ họng có chút căng lên, Tiêu Ngự vội vàng đem ánh mắt dời xuống, nhưng lại thoáng nhìn qua đôi gót sen trần trụi của nàng.
Bàn chân như ngọc lại nhỏ nhắn, ngón chân trắng bóc như hạt trân châu xếp hàng chỉnh tề, toả ra ánh sáng.
Hình như trên mặt đất có chút lạnh, ngón chân còn cuộn tròn lại với nhau, trông đáng yêu vô cùng.
Tiêu Ngự chỉ cảm thấy dưới bụng có chút nóng lên, thậm chí không kìm lòng được định vươn tay ra, muốn ôm lấy bàn chân ngọc ấy, ngắt nhéo một cái.
Tay trái vừa vươn ra một chút, hắn lập tức lấy lại tinh thần, mình đây là đang làm gì vậy, ban ngày ban mặt mà tuyên dâm sao!
Tiêu Ngự có chút lúng túng đem tay nắm thành quả đấm, chống đỡ trên khóe miệng, ho nhẹ một tiếng, trong thanh âm có chút cứng nhắc mất tự nhiên cùng nghiêm túc,
"Tại sao không mang giày vớ vào?"
Tô Đát Kỷ coi như không thấy được động tác nhỏ của hắn, trong mắt lại nổi lên một tầng hơi nước, ủy ủy khuất khuất giải thích:
"Y, y phục của nô gia bị Lệ tần nương nương xé rách, nói là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, lúc nô gia bị phạt quỳ, cũng không cho phép nô gia mang giày vớ, cho nên..."
Nàng méo miệng, dùng ánh mắt nai con tội nghiệp nhìn qua hắn, thẳng đến khi Tiêu Ngự không còn cách nào khác phải nhìn xuống đất để né tránh. Editor: Miêu Bàn Tử
Đúng là tiểu cáo trạng!
"Phùng Lực!"
Hắn gọi đại thái giám phục vụ bên người tới,
"Tìm mấy bộ y phục vừa thân Quý nhân, cả vớ giày nữa."
"Vâng!"
Phùng Lực lập tức xoay người rời đi.
Tiêu Ngự lại thấy nàng xõa một đầu tóc, lần nữa cất giọng kêu người quay lại,
"Lại mở khố phòng, chọn một chút đồ trang sức rồi đưa tới đây."
Phùng Lực cúi đầu cung kính lui ra, trong lòng lại nhấc lên sóng gió chập trùng.
Rõ ràng trước đó thất lễ, mỹ nhân này không chỉ không sợ, còn há mồm đem tội danh đẩy lên người có phẩm cấp cao hơn nàng.
Thật sự là có gan.
Cũng thật sự quá ngu.
Nàng ta chưa được thị tẩm liền thăng đến cấp Quý nhân, đã sớm là cái gai trong mắt nhóm nương nương kia, hiện tại thái độ nàng ta lại ngang ngược không chịu thay đổi.
Xem ra cũng sống tốt không quá mấy ngày rồi.
Ở trong khố phòng, Phùng Lực nghĩ nghĩ liền chọn mấy món vật phẩm bình thường đưa qua, nghĩ đến nàng không đội được mấy ngày, thích hợp một chút là được.
Nhưng dung mạo kiều mị của Tô Đát Kỷ lại ẩn hiện ở trước mắt, hắn lại cảm thấy dạng đồ bình thường này mà mang ở trên người nàng, sẽ dơ bẩn mỹ mạo kia, ma xui quỷ khiến liền lấy mấy thứ thượng thừa ra.
Đợi đến khi các cung nữ hầu hạ Tô Đát Kỷ thay quần áo xong, nàng yêu kiều thướt tha đi ra, trong lòng Phùng Lực chỉ có một ý niệm trong đầu.
Hắn hối hận rồi.
Hắn nên đem những đồ vật trân quý nhất, tốt nhất, đẹp nhất ở trong khố phòng ra, chất thành núi rồi dâng cho nàng!
Nhìn nàng bây giờ như tiên nữ hạ phàm. Đừng nói là đồ trang sức, ngay cả khi nàng muốn mạng của hắn, hắn đều cam tâm tình nguyện để nàng cầm!
Hệ thống nhìn trên màn hình, độ thiện cảm của thái giám tổng quản Ngự Tiền Phùng Lực soạt soạt soạt một chút tăng đến 60 điểm, làm cái cằm của mèo con rớt mất tiu.
Hồ ly tinh này, không chỉ săn nam nhân bình thường, mà ngay cả người bị cắt rồi cũng buông tha a!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Ngay cả Phùng Lực không còn rễ khi trông thấy Tô Đát Kỷ mắt còn bốc lên hai ngọn lửa, thì đừng nói đến Tiêu Ngự vừa nãy mới bị nàng trêu chọc.
Nàng lắc lắc vòng eo mềm mại, dáng vẻ thướt tha từ sau tấm bình phong đi tới. Trong nháy mắt, Tiêu Ngự muốn đem nàng giấu vào trong túi áo, không để bất luận kẻ nào trông thấy!
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Mặt mũi dạo này không có giá cho lắm:))))
- Tính để trẫm - ngươi, mà nghe không xuôi cho lắm... Nên lần này thay xưng hô trẫm - nàng hơi sớm~
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Ngủ ngon meo~
"Nàng mặc cái thứ gì vậy?"
Hắn đánh giá trên dưới Tô Đát Kỷ một phen, mặt lộ vẻ không ngờ.
Màu áo múa trắng ngần, đai lưng buộc gọn eo thon, tay áo rũ xuống, phi thường đơn bạc.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Lớp áo khoác lên người đem tất cả đường cong lồi lõm trước sau hiện ra hết, không bỏ sót một chỗ nào.
Bên trên áo múa còn có vết rách do bị nhánh cây quẹt trúng, chỉ cần động tác lớn một chút, làn da phấn nộn trắng như tuyết liền bại lộ trước mắt hắn.
Càng làm cho mắt sắc của Tiêu Ngự thêm thâm trầm là chỗ ngực còn ướt một mảng lớn, khiến phong cảnh dưới lớp vải mỏng như cánh ve kia như ẩn như hiện, trực tiếp đánh vào trước mắt, để hắn không cách nào xem nhẹ được.
"Thật sự không có quy củ!"
Hắn thấp giọng quát lớn.
【 Đinh! Độ thiện cảm +2 điểm, tiến độ trước mắt -31/100 】
Đồng thời, thanh tiến độ thiện cảm phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Hệ thống:...
【 Hồ ly nói không sai, miệng nam nhân đúng là lừa người gạt quỷ! 】
Cổ họng có chút căng lên, Tiêu Ngự vội vàng đem ánh mắt dời xuống, nhưng lại thoáng nhìn qua đôi gót sen trần trụi của nàng.
Bàn chân như ngọc lại nhỏ nhắn, ngón chân trắng bóc như hạt trân châu xếp hàng chỉnh tề, toả ra ánh sáng.
Hình như trên mặt đất có chút lạnh, ngón chân còn cuộn tròn lại với nhau, trông đáng yêu vô cùng.
Tiêu Ngự chỉ cảm thấy dưới bụng có chút nóng lên, thậm chí không kìm lòng được định vươn tay ra, muốn ôm lấy bàn chân ngọc ấy, ngắt nhéo một cái.
Tay trái vừa vươn ra một chút, hắn lập tức lấy lại tinh thần, mình đây là đang làm gì vậy, ban ngày ban mặt mà tuyên dâm sao!
Tiêu Ngự có chút lúng túng đem tay nắm thành quả đấm, chống đỡ trên khóe miệng, ho nhẹ một tiếng, trong thanh âm có chút cứng nhắc mất tự nhiên cùng nghiêm túc,
"Tại sao không mang giày vớ vào?"
Tô Đát Kỷ coi như không thấy được động tác nhỏ của hắn, trong mắt lại nổi lên một tầng hơi nước, ủy ủy khuất khuất giải thích:
"Y, y phục của nô gia bị Lệ tần nương nương xé rách, nói là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, lúc nô gia bị phạt quỳ, cũng không cho phép nô gia mang giày vớ, cho nên..."
Nàng méo miệng, dùng ánh mắt nai con tội nghiệp nhìn qua hắn, thẳng đến khi Tiêu Ngự không còn cách nào khác phải nhìn xuống đất để né tránh. Editor: Miêu Bàn Tử
Đúng là tiểu cáo trạng!
"Phùng Lực!"
Hắn gọi đại thái giám phục vụ bên người tới,
"Tìm mấy bộ y phục vừa thân Quý nhân, cả vớ giày nữa."
"Vâng!"
Phùng Lực lập tức xoay người rời đi.
Tiêu Ngự lại thấy nàng xõa một đầu tóc, lần nữa cất giọng kêu người quay lại,
"Lại mở khố phòng, chọn một chút đồ trang sức rồi đưa tới đây."
Phùng Lực cúi đầu cung kính lui ra, trong lòng lại nhấc lên sóng gió chập trùng.
Rõ ràng trước đó thất lễ, mỹ nhân này không chỉ không sợ, còn há mồm đem tội danh đẩy lên người có phẩm cấp cao hơn nàng.
Thật sự là có gan.
Cũng thật sự quá ngu.
Nàng ta chưa được thị tẩm liền thăng đến cấp Quý nhân, đã sớm là cái gai trong mắt nhóm nương nương kia, hiện tại thái độ nàng ta lại ngang ngược không chịu thay đổi.
Xem ra cũng sống tốt không quá mấy ngày rồi.
Ở trong khố phòng, Phùng Lực nghĩ nghĩ liền chọn mấy món vật phẩm bình thường đưa qua, nghĩ đến nàng không đội được mấy ngày, thích hợp một chút là được.
Nhưng dung mạo kiều mị của Tô Đát Kỷ lại ẩn hiện ở trước mắt, hắn lại cảm thấy dạng đồ bình thường này mà mang ở trên người nàng, sẽ dơ bẩn mỹ mạo kia, ma xui quỷ khiến liền lấy mấy thứ thượng thừa ra.
Đợi đến khi các cung nữ hầu hạ Tô Đát Kỷ thay quần áo xong, nàng yêu kiều thướt tha đi ra, trong lòng Phùng Lực chỉ có một ý niệm trong đầu.
Hắn hối hận rồi.
Hắn nên đem những đồ vật trân quý nhất, tốt nhất, đẹp nhất ở trong khố phòng ra, chất thành núi rồi dâng cho nàng!
Nhìn nàng bây giờ như tiên nữ hạ phàm. Đừng nói là đồ trang sức, ngay cả khi nàng muốn mạng của hắn, hắn đều cam tâm tình nguyện để nàng cầm!
Hệ thống nhìn trên màn hình, độ thiện cảm của thái giám tổng quản Ngự Tiền Phùng Lực soạt soạt soạt một chút tăng đến 60 điểm, làm cái cằm của mèo con rớt mất tiu.
Hồ ly tinh này, không chỉ săn nam nhân bình thường, mà ngay cả người bị cắt rồi cũng buông tha a!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Ngay cả Phùng Lực không còn rễ khi trông thấy Tô Đát Kỷ mắt còn bốc lên hai ngọn lửa, thì đừng nói đến Tiêu Ngự vừa nãy mới bị nàng trêu chọc.
Nàng lắc lắc vòng eo mềm mại, dáng vẻ thướt tha từ sau tấm bình phong đi tới. Trong nháy mắt, Tiêu Ngự muốn đem nàng giấu vào trong túi áo, không để bất luận kẻ nào trông thấy!
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Mặt mũi dạo này không có giá cho lắm:))))
- Tính để trẫm - ngươi, mà nghe không xuôi cho lắm... Nên lần này thay xưng hô trẫm - nàng hơi sớm~
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Ngủ ngon meo~
Danh sách chương